Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 917: Hành trình cáo biệt cuối cùng 32



Dường như Lance cũng rất nhanh liền chú ý tới Văn Thấm Nhã, hai người từng có vài lần tình cờ gặp mặt, chào hỏi làm quen. Càng ngày Văn Thấm Nhã càng có nhiều hảo cảm với hắn, khi học kì còn hai tháng là kết thúc, Lance tìm cô ta, nói là vô tình có được một tấm bản đồ cổ mộ của Hoa Hạ, muốn rủ cô ta cùng đi thám hiểm.

Cổ mộ này nghe nói còn chưa từng bị người ta khám phá, trước nay chưa từng nghe đề cập đến, Văn Thấm Nhã vừa nghe đã thích, thêm vào đó, cô ta vốn đã cực kì có thiện cảm với Lance, thậm chí từng mơ tưởng hai người có ngày đến được với nhau, thành một đôi. Lại nghĩ hai người tuổi tác tương đương, đều học ngành khảo cổ, ngoại hình cũng thật tương xứng, cô ta cũng cực kì thích vẻ nho nhã lễ độ của Lance, vậy nên khi Lance gặp cô ta đề xuất cùng nhau thám hiểm, Văn Thấm Nhã vốn coi Lance là đối tượng, lập tức hình dung việc một đường đi chung hai người có thể bồi dưỡng cảm tình, lại thêm cô ta vốn sẵn mê khảo cổ. Có thể nói đề nghị của Lance gãi rất đúng chỗ ngứa, nghĩ đến một toà cổ mộ thần bí chưa từng có người biết đến, cô ta mau chóng động tâm, sau đó đồng ý.

Lúc gần đi cô ta vốn định báo cho cha mẹ một tiếng, nhưng lập tức lại nghĩ lúc này mình đã đệ đơn xin phép nghỉ với khoa, hơn nữa dự kiến chỉ đi một tháng là đủ. Ở trường đại học, Văn Thấm Nhã vốn luôn có biểu hiện xuất sắc, từng theo giáo sư đến mấy lần các hiện trường khảo cổ, cô ta tự nhận rằng mình có mấy phần kinh nghiệm thực tế, lộ trình chuyến đi này cô ta đã nghiên cứu, nếu thuận lợi, cũng không mất bao nhiêu thời gian, một ngôi mộ chưa từng được khai phá nếu để lộ ra tin tức, lúc đó sợ rằng chính cô ta muốn đi cũng không đi được nữa.

Chưa kể, cô ta lo rằng ông bà Văn biết chuyện sẽ lo lắng mà không đồng ý cho cô ta đi, cho nên cô ta dự định trước không vội báo tin về nhà cho cha mẹ, sớm nửa tháng liền đệ đơn xin nghỉ lên khoa, còn giả ý mời mấy nữ sinh khác cùng nhau đi thám hiểm, chỉ là không hiểu sao mấy cô gái này đều từ chối, cuối cùng chỉ có cô ta và Lance hai người cùng đến nơi này. Lúc ban đầu tuy xác định được vị trí của cổ mộ rồi, nhưng ngôi mộ này rất khó xâm nhập, hai người ở bên ngoài nghiên cứu cả tháng trời, lại du sơn ngoạn thuỷ loanh quanh thêm mấy ngày mới tiến vào trong mộ.

Trong thời gian hơn một tháng này, một là điện thoại của Văn Thấm Nhã hết tiền, hai là vùng núi này hoang vắng, sóng điện thoại lúc được lúc mất. Cả trái tim cô ta lại đang tập trung xoay quanh Lance, tuy nói muốn gọi điện thoại cho cha mẹ nhưng nghĩ xuống núi một chuyến quá mất công, lại tặc lưỡi bỏ qua. Không ngờ sau đó cha mẹ lại tự mình tìm đến cổ mộ để tìm cô ta.

Còn về việc Bách Hợp hỏi Văn Thấm Nhã, vì sao cô ta vào được cổ mộ, nói thật Văn Thấm Nhã cảm thấy hình như mình biết mình đi vào như thế nào, thế nhưng lúc Bách Hợp hỏi, cái gì cô ta cũng nói không được, lại thêm sự kiện Bách Hợp coi thường Lance, lại thêm mối thù một cái tát tai, lại thêm chuyện cô ta bị Bách Hợp lăng nhục, cho nên liền không thèm để ý Bách Hợp. Cho nên thấy Bách Hợp hỏi, cô ta vốn là không trả lời được, thêm vào đó lại có ý không thèm trả lời, bèn im lặng quay mặt đi.

Lance lại không để ý việc Bách Hợp lồi lõm, ôn hoà nói:

“Nữ sĩ, giờ chúng ta là bạn đồng hành, nơi này không có đường ra, chi bằng cô có thể giúp giải trừ vấn đề ở miệng và tay của bà Văn trước có được không?”

Bách Hợp lập tức chú ý nội dung những lời Lance vừa nói, hắn nói nơi này không có lối ra, nghe như thể hắn đã từng tới nơi này, rất quen thuộc với đường lối trong này vậy, trong lòng Bách Hợp càng nghi ngờ, lại giả bộ như không nghe ra tin tức mà hắn để lộ.

Hơn nữa Bách Hợp còn phát hiện, mọi người lúc nhìn thấy nữ quỷ xuất hiện đều cực kì sợ hãi, chỉ riêng Lance từ đầu đến cuối đều bình tĩnh cực kì, thậm chí lúc nữ quỷ phóng tóc muốn lôi bọn họ xuống sông, nhóm người Văn Thấm Nhã đều biểu hiện rất bình thường, như là thất thanh la to, như là mặt mũi tái mét, lại chỉ có mình hắn là bình tĩnh như không dùng tay giật đứt những lọn tóc quỷ quái kia.

“Nữ đạo gia, hắn nói đúng, con sông đào này là lúc xưa Hiếu Võ đế sai sử số lượng lớn nhân công đào ra, chạy vờn quanh ngọn núi này, cả con sông thông với nhau thành vòng, không có đường ra ngoài, xin người tha cho nô gia trở về, nô gia thực không dám xuất hiện nữa.” Nữ quỷ có chút nhút nhát cầu xin, Lance nghe thấy nó bảo ‘Hắn nói đúng’, trong mắt loé qua mấy phần chán nản, hiển nhiên đã phát hiện mình lỡ mồm.

Nhưng mà gã này tâm tư đủ thâm trầm, tuy phát hiện mình sơ hở, nhưng xem mọi người không ai nhắc tới nữa bèn mỉm cười tới đứng cạnh Văn Thấm Nhã.

Cái gọi là phong thuỷ bảo địa, trừ có núi cao, còn phải có sông dài, trong phong thuỷ, nước không chỉ chủ tụ tài, càng trọng yếu là chủ tụ âm. Bách Hợp nghe thấy lời nữ quỷ, hừ một tiếng, túm mấy mớ tóc đang giãy giụa không ngừng trên tay chặt hơn một chút.

“Bớt nói lời thừa thãi! Có đường đi tiếp hay không, ta phải nhìn kỹ một vòng rồi lại nói, còn không nhanh đưa thuyền lại gần đây!” Bách Hợp không tin cổ mộ này không có đường ra ngoài. Hai người Văn Thấm Nhã vào đây bằng cách nào còn chưa biết được, hơn nữa hai người này xem ra không hề gặp con giao xà kia. Gã Lance này nhất định đã từng tới đây, hơn nữa lần này nhất định là hắn quay trở lại, còn mang theo một người là Văn Thấm Nhã, chuyện này khẳng định là có vấn đề. Cô không muốn xen vào việc của hắn, chỉ mong có thể mau chóng ra đi. Nơi này có hay không có đường ra, cô nhất định phải tự mình xem thử rồi lại nói. Mà cho dù thực sự không có đường, cũng phải nghĩ ra biện pháp, không thể vĩnh viễn ở lại trong này. Bằng không, cứ tiếp tục kéo dài, mọi người nếu không bị âm khí ăn mòn thực thể mà chết, cũng có thể gặp chuyện đơn giản hơn là bị đói chết. Huống chi nữ quỷ này đã chủ động mò đến trước mặt cô, nếu để âm hồn này chạy mất, con sông này như lời nó nói rộng lớn xoay quanh bụng núi một vòng, chờ nó trốn xuống đáy sông rồi, muốn bắt lại cũng không có cách.

Vậy nên Bách Hợp nói dứt câu, không chút nghĩ ngợi liền lẩm bẩm niệm chú, tiếp đó vỗ một cái vào trán nữ quỷ, nó hét toáng lên, sau đó thân thể khi mờ khi tỏ sau cú chụp này của nó dần dần có chút đặc lại.

“Ta đã cấy đạo lực vào thân thể ngươi, dù ngươi muốn chạy cũng trốn không thoát được, nếu lại bày ra mưu ma chước quỷ gì, đạo lực này đủ làm âm hồn của ngươi phải chịu tổn hại. Nhưng nếu ta thấy hài lòng, đến lúc đó ta sẽ thủ tiêu đạo lực này cho ngươi, cũng sẽ tìm cơ hội siêu độ cho ngươi.”

Bách Hợp áp dụng chính sách đánh một cái tát, cho một quả táo. Ban đầu nữ quỷ này còn tự thấy mình quá xui, vốn định xuất hiện là để kéo vài người xuống sông làm tiểu đệ, không ngờ người thì không bắt được, ngược lại còn bị người bắt, không chỉ bị bắt, còn bị đem ra sai bảo. Thân thể của nó bị cấy đạo lực, khuôn mặt liền nhăn nhó, rõ ràng là cảm thấy không vui, nhưng nghe câu cuối cùng của Bách Hợp, nó lại có phần động tâm.

Mắc kẹt ở nơi này đến tám trăm năm không được siêu sinh, quẩn quẩn quanh quanh một thời gian dài như vậy quả thực nó cũng chán đến tận cổ, chỉ là không có cách nào thoát ly, nơi này ngăn cách với địa phủ, lại thêm trước kia nó chết quá thảm, địa phủ cũng không thu loại âm hồn oán khí âm khí nặng nề như nó, lúc này nghe nói Bách Hợp nguyện ý siêu độ cho mình, trong mắt nữ quỷ lộ ra mấy phần vui vẻ, bèn cung kính cẩn thận bái một bái:

“Nô gia Ngọc Nương, xin tạ đại ân của nữ tiên trưởng.”

Con quỷ này thật cũng quá biết lắc lư theo gió, vừa bắt đầu chỉ hô nữ đạo gia, giờ liền thăng người ta lên làm tiên trưởng luôn.

Bách Hợp thấy nó đã đáp ứng hỗ trợ, lúc này mới duỗi tay thả nó ra. Nữ quỷ nâng tay, thuyền nhỏ chậm rãi nhấp nhô, không mất bao lâu liền hoá lớn thêm một vòng, lúc này mọi người mới phát hiện con thuyền này cũng là do vô số con trùng đen dưới sông kết thành. Bách Hợp nhảy lên rồi, những người còn lại vẫn sợ hãi không dám bước lên. Cuối cùng Lance là người đầu tiên nối gót lên theo, Văn Thấm Nhã do dự một hồi rồi cũng dìu bà Văn lên, nhóm người Đường Toàn thấy Bách Hợp đã ở trên thuyền, cũng không dám do dự ở lại, cũng cứng rắn tự ép mình phải lên thuyền. Nữ quỷ lại sai bảo lũ trùng kết thành ghế dựa, Bách Hợp bèn ngồi xuống, nhưng những người kia thực không dám ngồi, tiếp đó nhìn qua lại thấy đám trùng ở trên da thịt nữ quỷ chui ra chui vào, họ chỉ cảm thấy lòng bàn chân đang run lên.

Cả nhóm đều đã lên ‘thuyền’, ‘thuyền’ liền chậm rãi chuyển động, thì ra khi trước dù không có sóng gió thuyền vẫn có thể chuyển động, tất cả là vì ở đáy thuyền có những con trùng đang mấp máy đẩy nước. Trong sông tràn đầy toàn là những con trùng màu đen này, vậy nên dù thuyền chuyển động cũng không hề thấy có sóng nước dập dờn. Bách Hợp lên thuyền, một ý nghĩ loé lên trong đầu, liền chỉ bà Văn niệm một tiếng:

“Phá!”

Bà Văn đã hồi lâu nói không ra tiếng lúc này liền khóc oà lên, ôm lấy con gái run rẩy:

“Thấm Nhã, Thấm Nhã, Thấm Nhã, chúng ta về nhà đi, về nhà đi, vì đi tìm con, ba ba con đã chết rồi, ma ma chỉ còn có con thôi, con gái ngoan, trở về đi, trở về đi, ma ma cầu xin con.” Bà Văn khóc đến độ nước mắt nước mũi tèm lem, lúc trước bà ta nghe thấy Văn Thấm Nhã nói còn muốn ở lại đây tiếp tục khảo cổ liền gấp như kiến bò chảo nóng, lại nghe Văn Thấm Nhã to gan lớn mật muốn đi nghiên cứu xác của Hiếu Võ đế, lại càng sợ đến mức ba hồn bảy vía đều muốn bay mất, chỉ vì đạo thuật bịt miệng, nói không ra lời, lúc này có thể nói, bà ta liền cầu xin:

“Ma ma xin con, nghe lời đám người Vân Bách Hợp đi con!”

“Ma ma bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đi ma ma, chuyện không nghiêm trọng đến vậy đâu, ma ma nghe con nói này, con đi theo Lance vào được nơi này thật không dễ dàng, lúc trước còn phải làm rất nhiều chuẩn bị, huống chi ở đây có thứ Lance muốn…” Văn Thấm Nhã nghe mẹ mình liên tục cầu xin, lại nghe nhắc tới việc cha mình đã chết, cũng không cầm được nước mắt, bất giác mở miệng an ủi bà Văn, Bách Hợp nghe đến đây, nhếch miệng cười lên.

Quả nhiên việc cô hỏi không ra, lợi dụng cái miệng của bà Văn liền hữu hiệu. Văn Thấm Nhã vừa lỡ miệng nói ra, trong cổ mộ này có thứ Lance muốn. Lúc trước, Lance lỡ miệng đã lộ ra việc hắn ta từng vào cổ mộ này từ trước, nhưng trong mộ này vẫn còn thứ hắn muốn, loại con gái vô dụng như Văn Thấm Nhã lại được hắn ta mang theo bên cạnh, tuy nhìn hắn nhất quán nho nhã lễ độ, nhưng xem người không thể xem bề ngoài, Bách Hợp luôn tin vào câu chó sủa người đều không cắn, đối với sự cổ quái của Lance, trong lòng cô dần có tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.