Mộ địa được bố trí lớn lao như vậy, lại có âm khí oán khí tẩm bổ, rõ ràng cho thấy người nằm trong mộ này có ý tưởng hy vọng rằng ở trăm năm, ngàn năm sau có thể dùng một phương thức tồn tại khác mà sống lại. Một người phàm như Tào Lan còn có thể mượn bố cục của mộ địa này hoá thành một cương thi cực kì hung hãn. Nếu đúng như Bách Hợp suy đoán, nửa sau của tâm mộ nhất định chôn người thanh niên bản lãnh phi phàm kia, sau tám trăm năm, không biết thực lực của hắn đã được tăng cường thêm nhiều đến mức nào rồi?
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy tóc gáy tóc mai đều dựng đứng, thân thể không tự chủ được mà phát run.
Dù là lúc trước gặp phải giao xà, lúc sau đụng độ nữ quỷ, thậm chí bị ao máu dồn đuổi xuống đáy giếng, kích hoạt di thể của Hiếu Võ đế, Bách Hợp từng căng thẳng, từng khẩn trương, nhưng chưa từng có lúc nào cô cảm thấy tử vong ở cách mình gần như vậy, một cảm giác nặng trịch đè xuống lòng cô, sắc mặt cô dần dần trắng bệch.
“Ngươi xác định ở nơi này không có đường ra ngoài?”
Nữ quỷ lắc đầu:
“Xác định không có đường ra, đường vào đã có yêu giao trấn thủ. Nơi này vốn là cục diện có đi mà không có về, nữ tiên trưởng đạo pháp cao thâm, nhất định đã sớm nhìn thấu.” Nữ quỷ nói xong, lại nhìn Lance:
“Nô gia chỉ dám tiễn chư vị đến nơi này, thực sự không thể đi tiếp.” Nó nói xong, Bách Hợp gật đầu, đang muốn sai bảo nó theo đường cũ quay về, nó lại rì rầm bên tai Bách Hợp mấy câu:
“Nữ tiên trưởng hãy cẩn thận, vị đại gia Ba Tư cổ quái này có vẻ rất nguy hiểm, trên người không có chút nhân khí, giống như xác đi thịt chạy, không có oán khí, lại đầy mùi máu tanh, thực không hiểu là thứ tinh quái gì biến thành, thật sự kì quái.” Những lời nó nói chỉ vo ve bên tai một người duy nhất là Bách Hợp, điều này càng nghiệm chứng phán đoán ban đầu của Bách Hợp. Cô gật đầu, đang định bảo nó đưa mọi người quay lại, đột nhiên Lance ngồi ở giữa thuyền cười lên:
“Đều đã tới đây rồi, cần gì phải quay trở lại?”
“Hoa Hạ có câu ngạn ngữ. Kí lai chi, tắc an chi, có gì đâu mà cô Vân phải sợ? Không bằng mọi người cùng nhau vào trong này nhìn thử xem!” Hắn nói đến đây, lại cúi đầu cười với Bách Hợp:
*Kí lai chi tắc an chi: nếu đã tới được thì cũng có thể ở được, thích ứng được
“Rõ ràng lùi lại đã không có đường, vậy sao không tiến tới?”
Mấy người Đường Toàn cảm thấy hắn không phù hợp, bất giác đều hướng về phía Bách Hợp mà dịch chuyển, chỉ còn Văn Thấm Nhã yên vị ngồi cạnh Lance, bà Văn thì có chút lờ mờ về tình huống trước mắt. Từ lúc bà ta nghe được chuyện nữ quỷ Vương thị kia sẽ mãi mãi đi theo mình trừ phi mình đem bàn tay của nó trả lại về đúng chỗ cũ thì đã bị doạ thành u mê đần độn, căn bản không chú ý tới Lance vừa nói cái gì, lúc này vẫn đang run run rẩy rẩy nhìn bàn tay xương kia khóc không ra nước mắt.
“Có hay không có đường là do người đi tìm, không dựa vào mồm anh nói!” Bầu không khí có chút khẩn trương, Bách Hợp bị nhóm người Đường Toàn vây vào giữa, cùng với Lance và mẹ con Văn Thấm Nhã hình thành cục diện giằng co giữa hai phe. Ngón tay nguyên bản còn đặt trên đùi của cô lại vẽ lên trong hư không, do cô vận chuyển đạo thuật, vết thương sau lưng lại mơ hồ đau đớn thêm, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Tuy mấy người ở đây không phát hiện ra phản ứng nhỏ nhặt của cô, nhưng Lance lại thấy: “Trước đây cô Vân đã từng bị thương đúng không? Tôi ngửi được một mùi hương ngọt ngào mà nguy hiểm.” Hắn nói xong nhe răng cười, đôi mắt với hai con ngươi xanh biếc khép lại, thở dài một hơi, khuôn mặt tuấn mĩ tái nhợt lộ ra mấy phần thần sắc si mê, sau đó rất nhanh lại mở mắt ra:
“Giống như cô Vân đã nói, phía trước có hay không có đường, là do sức người tìm ra, nói không chừng, phía trước thực sự có đường, vậy sao chúng ta không cùng tiến về phía trước?”
Gã Lance này ban đầu biểu hiện ra một phong độ thân sĩ hoàn hảo, lời lẽ, cử chỉ đều ôn hoà hữu lễ, nhóm người Đường Toàn vốn rất có thiện cảm với hắn, nhưng lúc này hắn vừa mở miệng nói mấy câu, đều khiến bọn họ nảy sinh dự cảm không tốt trong lòng:
“Không đi, vừa rồi Ngọc Nương đã nói không thể đi tiếp, tiểu Vân, chúng ta quay lại tìm đường khác nhé!”
Tốt xấu gì cũng kinh qua mấy phen thoát chết trong đường tơ kẽ tóc trong cổ mộ này, đám người cũng không đến mức giống như lúc vừa nhập mộ, không biết để ý tính huống. Triệu Hồng Quỳnh đứng sát cạnh Bách Hợp, có thể cảm giác được thân thể Bách Hợp đang căng thẳng khẩn trương, không tự chủ được liền nắm chặt cánh tay Bách Hợp, Bách Hợp gật đầu, Lance lại khe khẽ cười thành tiếng:
“Đường quay lại? Ở nơi này không có đường quay lại, chỉ có đường tiến tới mà thôi!”
“Không thể tiếp tục tiến về phía trước…” Đường Toàn lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng, lời của ông còn chưa nói xong, khuôn mặt ôn hoà của Lance thoáng cái liền nghiêm túc:
“Chuyện này thực sự không thể theo ý các vị!” Hắn nói xong đứng lên đi ra phía mạn thuyền, con thuyền vốn do vô vàn con trùng đen quấn quýt lại mà thành, hắn ta cũng mặc quần áo màu đen, giống như đã cùng con sông này hoà nhập thành một thể, tựa như chỉ trong một khoảnh khắc hắn sẽ hoà tan chính mình vào tấm màn đen phô thiên cái địa này vậy, mấy người đều lắp bắp kinh hãi, người đàn ông trung niên béo thậm chí vô thức kêu một tiếng:
“Cẩn thận…”
“Đa tạ các hạ quan tâm.” Lance lộ ra mấy chiếc răng cực trắng, một chân bước ra khỏi thuyền. Một đám thi trùng trong nước sông liền lít nhít bò đến vây quanh chân hắn, hắn có chút chán ghét nhíu nhíu hai chân mày thanh tú:
“Đúng là một lũ quỷ buồn nôn! Một đường cùng chư vị chung sống khiến tôi rất vui vẻ, nếu là có thể, tôi rất hy vọng có thể cùng nhóm đạo trưởng Hoa Hạ thú vị như các vị kết bạn, nhất là Vân nữ sĩ, đáng tiếc…” Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, đưa lưỡi liếm liếm làn môi đỏ thẫm của mình, nụ cười trên mặt lúc này liền có chút tà mị, dụ hoặc:
“Cô Văn nói không sai, tôi tới đây là có mục đích, cũng không hy vọng các vị phá hỏng đại sự của tôi.” Hắn nói xong, liền nhảy phóc ra khỏi thuyền, thừa dịp lũ thi trùng còn chưa bò lên thân thể hắn, hắn liền giờ tay túm lấy thân thuyền, kéo ra một đám thi trùng túm chặt, sau đó phóng nhanh về phía trước.
Hắn chạy trên mặt sông như đi trên đất bằng, những con thi trùng ngoi lên chực kéo hắn vào trong nước lại bị hắn coi thành đá kê chân, trên thân thuyền có trọng lượng của năm người, cộng thêm một đám trùng quấn quýt thành khối, trọng lượng thực sự không nhẹ, thế nhưng nhìn hắn kéo thuyền chạy, tựa như không có chút cảm giác nào về trọng lượng vậy, con thuyền theo chân hắn phi nhanh, mau chóng hướng vào khu vực mà nữ quỷ nói tình nguyện hồn phi phách tán cũng không chịu đi tới.
Nhìn hắn chạy dưới sông như đi trên đất bằng, còn bảo trì loại tốc độ nhanh như tia chớp, vì chạy nhanh, mái tóc dài ánh kim bay lên, áo sơ mi phồng căng như một cánh buồm, trong chớp mắt thuyền đã bị kéo về phía trước khoảng mười thước, khuôn mặt Bách Hợp trở nên âm trầm:
“Anh muốn mang chúng tôi đi đâu?”
“Tạm thời làm phiền các vị cùng tôi đi một chuyến, tôi biết cô Vân rất có bản lãnh, tôi cũng thích cùng người có năng lực kết giao, nhưng phải nhớ rằng con sông này cực kì nguy hiểm, nếu cô Vân muốn ở đây động thủ với tôi, chỉ e sẽ tự chuốc lấy phiền toái.” Lance quay đầu dừng lại nói.
Hắn vừa dừng lại, chỉ trong chốc lát một đám thi trùng dưới lòng sông đã quấn lên kéo hắn chìm xuống nước, gò má tái nhợt của nữ quỷ Ngọc Nương lộ ra mấy phần vui mừng nhẹ nhõm, mấy người trên thuyền có chút trì độn không hiểu, nhưng ngay sau đó, có tiếng Ùm vang của nước sông, đáy thuyền do thi trùng kết thành bị người ta xuyên thủng khiến một lượng lớn nước sông tràn vào lòng thuyền, bàn chân nhóm người ngồi trên thuyền đều bị thấm ướt. Lance ướt sũng toàn thân từ đáy thuyền phi lên, những lọn tóc vàng óng ánh của hắn dính ướt lung tung trên gò má, có mấy con thi trùng màu đen còn đang vắt trên vai và trên vành tai của hắn.
Gò má trắng đến trong suốt của hắn lúc này có mấy con trùng đã rúc vào bên trong lấp nhấp bò, tựa như mạch máu xanh lợt dưới da, có mấy con thi trùng đã chui được một nửa vào cơ thể hắn, còn một nửa thân thể vẫn đang vắt vẻo trên gò má bên ngoài.
Tình cảnh đáng sợ như vậy khiến khuôn mặt vốn anh tuấn của hắn có chút vặn vẹo thê thảm, nhìn mà phát khiếp.
Chiếc sơ mi đen mặc trên người Lance lúc hắn vừa rơi xuống nước đã bị đám thi trùng xuyên phá thành cái sàng, nhiều vị trí trên áo đã rách tan tành rơi xuống, lộ ra bộ ngực rắn chắc có màu da tái nhợt.
Triệu Hồng Quỳnh thấy tình cảnh đáng sợ như vậy, không nhịn được thét lớn một tiếng: “Á!”
Lance không chút phật lòng, hắn thậm chí đưa tay túm lấy con thi trùng còn chưa chui hết vào gò má hắn chầm chậm kéo ra ngoài, giống như một chút cũng không cảm thấy đau đớn. Hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, trên người đeo đầy thi trùng màu đen, thế nhưng hắn vẫn chưa chết.
Con thi trùng chậm rãi bị hắn rút ra khỏi gò má, thân trùng bên trong da thịt hắn mấp máy khiến da mặt hắn cũng hơi hơi co giật.
Trong lúc làm việc này, Lance vẫn nở một nụ cười ôn hoà, sau khi hắn thong thả lôi được con thi trùng này ra, khuôn mặt vốn trắng nõn của hắn lộ ra một cái lỗ lớn bằng ngón tay máu thịt lẫn lộn, mọi người nhìn mà răng va vào nhau cầm cập, nhưng chuyện càng đáng sợ hơn còn ở phía sau, miệng vết thương đang chảy máu kia sau khi con trùng được lôi ra bắt đầu dùng một tốc độ mắt thường nhìn thấy được khép lại, hình ảnh giống y như trong phim kinh dị, chỉ mất một hai giây, khu vực vừa rồi còn chảy máu đã khôi phục lại bộ dạng như lúc ban đầu, không chỉ không thấy dấu vết của miệng vết thương ở đây, thậm chí máu chảy ra từ miệng vết thương khi nãy cũng không còn tăm tích, gò má hắn lại khôi phục lại thành trắng trẻo nõn nà.
Loại thủ đoạn này khiến mấy người trên thuyền choáng váng đến độ quên cả thở, sắc mặt nữ quỷ cực kì có coi, một giây sau, nó muốn thử ra tay thêm một lần, Lance chuyển đầu nhìn nó một cái, động tác quay đầu của hắn rất có lực, mái tóc vàng kim văng ra một đám giọt nước, sau đó thân hình hắn như một tia chớp bổ nhào về phía Triệu Hồng Quỳnh, Triệu Hồng Quỳnh thấy bóng đen xông về phía mình bất giác đưa tay chắn trước mặt, vung bình an phù lúc nãy Bách Hợp cho, còn đang cầm trong tay ra chặn lại.
Lance thấy lá bùa này, vẻ mặt lộ ra mấy phần kiêng dè, không do dự xoay người túm lấy bà Văn ngồi bên kia vốn đối với hắn không có chút phòng bị nào, trước đôi mắt trợn tròn và cái miệng há hốc của Văn Thấm Nhã, hắn vơ tóc của bà Văn thành một túm kéo lệch cái đầu của bà ta sang phải, lộ ra cái cổ đã có chút nếp nhăn. Phập một cái liền cắn vào.
“Cứu…” Một khắc trước, bà Văn còn toàn tâm toàn ý tin tưởng Lance, vì đây là người đàn ông mà con gái bà ta tin cậy hoàn toàn, cho nên bà ta không thể ngờ mình lại bị hắn ta cắn cổ, đợi phục hồi tinh thần muốn kêu cứu, hai chiếc răng nanh của Lance đã cắm vào động mạch chủ trên cổ bà ta.