Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 923: Hành trình cáo biệt cuối cùng 38



“Tôi đã tới nơi này bảy tám lần, thường thường cách một đoạn thời gian, tôi tìm được thứ tốt gì thì sẽ tới một lần thử vận may, tiếc là lần nào cũng thất bại, dần dần khiến cho kiên nhẫn của tôi sắp không còn.” Lance phá lên cười, lộ ra một mảng toàn răng trắng, chỉ những thi thể nằm ngổn ngang ở xung quanh:

“Nhìn mấy người đã chết này đi, mỗi lần tới đây tôi mang theo một người, nhưng đều không hữu dụng.” Hắn nói tới đây, ánh mắt dần dần có chút nôn nóng, bốn phía cực kì an tĩnh, mọi người chỉ nghe thấy duy nhất giọng nói càng lúc càng gằn mạnh xuống của hắn, cặp mắt xanh biếc cũng bắt đầu đỏ ửng lên, hắn đưa tay túm lấy Văn Thấm Nhã, túm lấy cần cổ Văn Thấm Nhã kéo tới gần quan tài: “Tôi nghĩ hết mọi biện pháp, thế nhưng làm được nhiều nhất là xê dịch cái nắp đậy này một chút, tay cũng không thể thò được vào trong. Cô Vân, văn minh cổ xưa của Hoa Hạ quả thực có chỗ độc đáo hơn người, hiện tại, đến lượt cô thực hiện ước định của chúng ta rồi!” Hắn nói xong, túm lấy Văn Thấm Nhã ném lên nắp quan tài, đánh ‘OÀNH’ một tiếng.

Văn Thấm Nhã vốn đang ngây ra như con gà rù bị va đập mạnh một cú, kêu lên một tiếng vì đau đớn, ánh mắt vốn ảm đạm vô thần, dần dần liền thanh tỉnh trở lại.

Cô ta đưa tay xoa nắn bờ vai bị va đập với quan tài sinh đau, xem rõ tình cảnh trước mắt xong, biểu tình có chút mờ mịt, sau đó, tựa như nhớ ra được chuyện gì, liền thét lên một tiếng chói tai:

“Á___ ma ma…”

Tuy lúc trước bà Văn cũng có nói cho cô ta biết, ông Văn đã chết, thế nhưng Văn Thấm Nhã không tận mắt chứng kiến, tuy cũng khóc mấy trận, nhưng đả kích không thể sánh bằng việc tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị cắn cổ hút máu mà chết thê thảm, huống chi người cắn cổ hút máu mẹ cô ta, lại là người mà cô ta vẫn âm thầm đem lòng yêu mến. Lúc này Văn Thấm Nhã run như cầy sấy, thấy Lance đứng trước mặt mình, rốt cục không còn yêu mến ỷ lại như xưa nữa, trái lại toàn thân run rẩy, vịn vào quan tài gào khóc váng lên:

“Cứu tôi, cứu tôi…” Cảm thấy tình hình nguy cấp, cô ta bám cứng lấy nắp quan tài, Lance cười gằn đi tới chỗ cô ta, Văn Thấm Nhã nhìn trân trối, thấy hắn ta càng tới gần thì càng run cầm cập:

“Đừng tới đây, đừng tới đây!”

Cô ta hô hoán xong, co giò muốn chạy, chỉ là mới chạy được vài bước, thân hình Lance mới phút trước còn đứng cạnh quan tài đã chớp động như quỷ mị, lập tức đứng sát bên cạnh cô ta, lần nữa đưa tay túm lấy cô ta lôi trở về.

Giằng co như vậy ba lần, mỗi lần đều chạy không được bao xa liền bị bắt lại. Tinh thần Văn Thấm Nhã sụp đổ, cô ta bụm mặt, khóc lên:

“Tại sao, tại sao hả Lance? Tại sao?”

Lúc này tóc tai Văn Thấm Nhã tán loạn, xiêm y trên người trong quá trình bỏ chạy và bị bắt lại đã bị Lance xé nát, cô ta duỗi tay vịn chặt lấy quan tài, một mặt muốn chạy trốn xa hơn một chút, một mặt nhìn hướng Bách Hợp cầu cứu:

“Van cầu các vị, cứu tôi, cầu các vị!”

Lance cười gằn, không để ý cô ta nữa, trái lại đưa tay đặt lên ván quan tài.

“Tôi đã tới đây quá nhiều lần, tôi đã hết kiên nhẫn, cô Văn, tốt nhất cô nên yên tĩnh một chút, cô vẫn còn có tác dụng nên tôi không muốn giết cô, nhưng mà cô thực sự quá ồn, khiến cho tôi không thể chịu nổi!”

Bị hắn đe mấy câu, tiếng la hét trong miệng Văn Thấm Nhã trong nháy mắt liền ngừng lại, cô ta cắt chặt môi dưới, toàn thân run run rũ rượi ở đoạn bàn đá cạnh quan tài, nước mắt ròng ròng, cánh mũi phập phồng dồn dập thở.

Thấy cô ta rốt cục an tĩnh, Lance khen ngợi một tiếng, đôi tay bắt lấy nắp quan tài, ra sức nâng lên:

“Cô bé ngoan…” Hắn còn chưa nói dứt câu, nắp quan tài nhẹ bỗng, thoáng cái liền bị hắn nâng lên cao.

Lúc trước hắn bày ra tư thế chuẩn bị vận mười phần sức lực, không ngờ nắp quan tài đột nhiên lại tỏ ra không nặng nề như hắn tưởng tượng, kết quả, do dùng sức quá lớn, toàn thân vác theo nắp quan tài ‘bạch bạch bạch’ mấy tiếng, hai chân dậm mạnh trên đất lùi về phía sau mấy bước liền, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn lộ ra mấy phần sửng sốt không thể tin nổi. Hai tay hắn nâng nắp quan tài, ngây ra hồi lâu không buông xuống, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

“Rõ ràng, rõ ràng trước kia đều mở không được? Thế này là thế nào? Oh my god!”

Trước kia hắn đã tới đây bảy tám lượt, lần đầu tiên thậm chí hắn không thể nhúc nhích nắp quan tài, trong suốt thời gian hai trăm năm kia, hắn đã thử hết biện pháp có thể nghĩ tới, bao gồm trộm đến mấy kiện thánh khí của Huyết tộc, có những thứ kia trợ giúp, rốt cục mới tiến được vào căn phòng này, đẩy được nắp quan tài hé ra một chút, nhòm ngó một chút tình cảnh bên trong.

Lần này hắn mang theo Văn Thấm Nhã tới nơi này, tuy nói có chủ ý muốn chiếm được thứ để trong quan tài, nhưng vấn đề có mở được nắp quan tài ra hay không, hắn cũng không dám chắc chắn, thật không ngờ tất cả lại thuận lợi dễ dàng như vậy.

Chỉ trong thời gian vài tích tắc, trên mặt Lance vốn có chút giật mình, sau đó thay đổi thành vui mừng như điên, hắn vội ném nắp quan tài sang một bên, sau đó giống như phát điên, dùng cả hai tay túm lấy quan tài dùng lực lôi kéo.

Mấy tiếng răng rắc vang lên, quan tài vốn chắc chắn trong nháy mắt liền rời ra thành từng mảnh. Một hồi âm thanh lạch cạch vang lên, biến thành một đám ván gỗ rơi đầy đất, lộ ra trên giường đá hai dáng người đang ôm nhau mà nằm.

“Thành, thành công, ta thành công rồi!” Lance đột nhiên cất tiếng cười to, đem hai tấm gỗ vỡ vụn trên tay ném xuống đất, khuôn mặt tuấn mỹ, văn nhã của hắn lúc này vì kích động mà biến thành đỏ bừng, dưới làn da trắng đến trong suốt, mạch máu xanh lợt nổi lên, cặp mắt xanh biếc sáng rực, theo tiếng cười của hắn, hai thân thể vốn chen chúc ôm nhau trong chiếc quan tài nhỏ chậm rãi từ đối mặt ôm nhau từ từ ngửa ra, biến thành dựa sát vào nhau.

Nhìn hai thân thể vốn đang nằm nghiêng chuyển thành nằm ngửa kia, Lance đứng bên giường đá cười đến phi thường kích động: “Thành công, thành công, cô Vân, tôi không cần sự giúp đỡ của cô, quan tài này đã vỡ rồi!” Trong lúc hắn nói, răng nanh từ trong khoé miệng trồi ra, đôi mắt cũng chuyển sang sắc đỏ, lực chú ý của Bách Hợp rất nhanh từ hai người nằm trong quan tài chuyển sang nhìn Lance, nghe hắn nói những lời này, bất giác lui lại một bước, lúc đó, Đường Toàn còn đang băn khoăn tự hỏi:

“Vì sao trong một cái quan tài lại đặt hai cái xác…” Ông còn chưa nói dứt câu, trong miệng Lance đã vang lên một tiếng gầm gừ nanh ác, hướng về phía nhóm người Bách Hợp chạy tới, đưa tay tóm được Triệu Hồng Quỳnh, thừa dịp cô ấy chưa kịp phản ứng, đã túm tóc cô ấy, kéo lộ cần cổ, một ngụm cắn xuống.

Triệu Hồng Quỳnh thực sự không ngờ, con quỷ này mới lúc trước còn khép nép đề nghị hợp tác với Bách Hợp, hứa hẹn đủ điều, nào đưa người ra ngoài, nào trả tiền, đột nhiên giữa đường trở mặt, cô kêu cũng không kịp kêu một tiếng, chỉ cảm thấy trên cần cổ có cảm giác đau nhức truyền tới, dòng máu ấm áp phun ra, bắn đầy mặt Lance.

Bách Hợp thấy tình huống không ổn, kéo Đường Toàn muốn chạy, nhưng Lance lúc này chưa kịp hút xong máu của Triệu Hồng Quỳnh, nghe thấy tiếng chân người bỏ chạy liền đưa tay vặn đứt luôn cần cổ của cô ấy, Triệu Hồng Quỳnh đáng thương, một đường chật vật không dễ dàng mới sống sót được tới hiện tại, cuối cùng vẫn không thể thoát được khỏi kết cục có đi mà không có về khi bước vào toà cổ mộ này.

Lance lúc này mặt đầy máu tươi, trước tiên bắt lấy người đàn ông trung niên béo phản ứng chậm chạp hơn, một quyền đánh vỡ đầu ông ta, sau đó mới hướng về phía hai người Bách Hợp, Đường Toàn đuổi tới.

Hang núi này không lớn, Lance là Vampire, tốc độ cực kì nhanh, lại vừa được hút máu tươi, vết thương do bị sét đánh khi nãy của hắn bắt đầu phục hồi nhanh chóng hơn.

“Cô Vân, cô thực sự có bản lãnh, tôi rất thưởng thức năng lực của cô, cũng thực không muốn giết cô, nhưng mà, cô nhất định phải chết!”

Nếu Bách Hợp đang ở thời kì toàn thịnh, lại chưa phát hiện ra chân diện mục của hắn, nói không chừng hắn sẽ làm đúng như lời thề kia, cùng Bách Hợp làm bạn, không nguyện ý đối địch với cô chút nào.

Nhưng hôm nay hắn đã biết Bách Hợp có năng lực tổn thương được hắn, hơn nữa còn là loại tổn thương mà năng lực tái sinh cường đại của Vampire cũng không thể lập tức chữa lành. Kể cả ban đầu hắn có thật sự có ý định thả Bách Hợp đi, nhưng đã phát hiện cô có được khả năng giết chết hắn, vậy thì ngay từ lúc đề nghị hai bên hợp tác, hắn đã không hề có ý định buông tha cho Bách Hợp.

Một kẻ địch như vậy nếu trưởng thành thêm sẽ trở nên quá đáng sợ, hơn nữa từ bề ngoài của Bách Hợp mà xem xét, cô mới không quá hai mươi tuổi, đợi thêm một thời gian sẽ còn trưởng thành thêm, nếu không nhân lúc cô bị thương mà giết đi, nhất định sẽ có ngày cô trở thành khắc tinh của hắn, hắn không thể mặc kệ cho loại chuyện như vậy phát sinh.

Lúc hắn nói ra những lời này, phía sau lưng hắn, tiếng hai hàm răng của Văn Thấm Nhã đang đánh vào nhau cầm cập không ngừng vọng tới, đôi nam nữ trên giường đá nguyên bản vì quan tài bị vỡ tung mà tách rời nhau ra. Xác chết đã qua hơn bảy trăm năm, nhưng hai người đó trông không hề giống như xác chết lạnh cứng, không chỉ không thối rữa, làn da cũng không xám ngoét như da người chết bình thường, nhìn tựa như bọn họ chỉ đang nằm ngủ. Trong những tiếng la hét của Văn Thấm Nhã, thân thể của cô gái sau khi tiếp xúc với không khí bên ngoài bắt đầu tan rã, hoá thành khói bụi, tựa như đang từ từ biến mất.

Nhưng Lance lúc này đang quay lưng về phía giường đá không hề phát hiện việc này, hai mắt hắn lúc này tràn ngập sát ý, đồng tử mắt Đường Toàn co rút lại, chỉ trong khoảnh khắc, Triệu Hồng Quỳnh và đạo sĩ trung niên béo đã chết dưới tay Lance, một chuyến đi vào cổ mộ này, chỉ còn hai người còn sống là ông và Bách Hợp, Đường Toàn lúc này tựa như đã hạ quyết tâm:

“Chạy đi!” Trong miệng ông lẩm bẩm, lại dự định làm như trong nội dung câu chuyện, lấy thân mình giúp Bách Hợp cản đường, tranh thủ cho cô một con đường sống. Lúc này không phải thời gian để chỉ trích việc Lance không giảng tín nghĩa, đang lúc nguy cấp này, Đường Toàn đã biết bản lãnh của Vampire, cũng biết mình không phải đối thủ của hắn, bởi vậy quyết định chủ ý muốn thỉnh thần thượng thân đối phó hắn ta.

Lúc này, Đường Toàn cũng không cố kị được gì khác, cũng không quan tâm việc mình sẽ thỉnh ra được thứ gì, chỉ là câu thần chú còn chưa niệm xong, Lance đã cực kì không bình tĩnh ngăn trước mặt ông, một quyền nhắm ngực ông quét tới.

“OÀNH” một tiếng, Đường Toàn chịu một kích, phun ra một ngụm máu to, thân thể bay lên không trung như diều đứt dây, bay về phía sau, đập vào vách tường, sau đó trượt xuống nằm trên đất.

Trong lúc bay đi, thân thể Đường Toàn kéo ra một trận gió mạnh, thi thể cô gái nằm trên giường đá bị gió quét qua, tan rã càng nhanh, khi ông rơi xuống đất, xác của cô gái trên giường đá đã dần dần hoá thành hư vô, người con trai nằm trên giường giống như đang ngủ say, tựa như cảm nhận được thân thể đang được mình ôm trong lòng đã biến mất, hàng mi khép kín run lên mấy cái, chậm rãi mở ra.

“Cô Vân, cô bị thương, chạy không thoát đâu, nếu cô có đủ năng lực thì từ lúc ở trên thuyền, nhất định cô đã giết tôi rồi!”

Sa: Các bạn có để ý trong quan tài có xác người thiếu nữ không? Đó chính là lúc Bách Hợp chết ở bên cạnh Dung Ly ở phần ‘Con gái chưởng môn Mao Sơn’ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.