Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 924: Hành Trình Cáo Biệt Cuối Cùng 39



Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Lúc này Lance không hề chú ý đến tình cảnh đang diễn ra sau lưng hắn, cũng không phát hiện người thanh niên đang ngủ say kia giờ đã có động tĩnh, trong đầu hắn lúc này chỉ tràn đầy cảm giác thắng lợi sau hai trăm năm chờ đợi, trái ngọt kia sắp được hắn hái xuống, lại còn có một kinh hỉ khác đi kèm:

“Tôi đã chờ đợi hai trăm năm, quả thực vô cùng đáng giá. Cô Vân, máu của cô rất hấp dẫn, ẩn chứa loại sức mạnh làm tôi hoảng hốt, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được, nó sẽ mang tới cho tôi ưu đãi, nó có thể khiến tôi mê muội!” Hắn nói xong, tựa như một tên bệnh thần kinh, đột nhiên dang tay cười ha hả, trên má, trên miệng, trên tay hắn lúc này đều còn dính đầy máu tươi sau khi giết chết Triệu Hồng Quỳnh, trong cổ mộ âm trầm này, ánh sáng thánh hoả chập chờn chiếu lên khuôn mặt hắn, xem ra có phần nanh ác, nói tới đây, hắn nuốt nước miếng:

“Khi ngửi thấy mùi máu của cô toả ra, tôi vừa kích động, vừa sợ hãi lại vừa ước mong, cô Vân, cô có thể hiểu được cảm thụ của tôi không?”

Bách Hợp sớm đoán được con Vampire này sẽ không thành thật gì, giờ hắn trở mặt cũng là chuyện trong dự kiến, chỉ là cô không thể ngờ được rằng lần vào mộ thứ hai này thuận lợi quá mức như vậy, vốn tưởng rằng phần sau của ngôi mộ cổ phải có tình hình hung hiểm tàn khốc hơn xa nửa đầu, nhưng ai dè suốt một đường tới đích đều không thấy có tình huống gì phát sinh, thực lực của con Vampire này vì vậy cũng hoàn toàn không chịu dù là một chút ảnh hưởng, bóng ma chết chóc đã phủ xuống đầu cô, lúc này Lý Duyên Tỷ không có mặt trên không gian, nếu cô chẳng may chết ở nơi này, vậy thì đó là cái chết thực sự.

Sống lâu như vậy, hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy, vì sống sót cô đã trả giá khá nhiều, nếu cứ như vậy chết đi, cô thực có chút không cam tâm. Bách Hợp âm thầm thở dài một hơi, thừa dịp Lance còn đang lải nhải, chịu đựng quả tim vì kinh hoảng đang càng đập càng nhanh, hai bàn tay đang đặt trên đùi cô khép lại với nhau, dùng móng tay cái tự rạch lòng bàn tay, căn phòng đá lúc này đang nồng nặc mùi máu của Triệu Hồng Quỳnh, hy vọng nhờ vậy Lance sẽ không chú ý đến động tác nho nhỏ của cô, tiếp đó, ngón tay cô bắt đầu vẽ huyết chú. Lance lúc này càng ngày càng áp tới gần, cô bị bức lùi lại phía sau dựa lưng vào bức tường đá, không còn đường lui nữa, trong lúc hắn nói, nước bọt nồng mặc mùi máu văng ra phun đầy mặt cô.

“Tao hiểu mày cảm thấy thế nào. Nhưng mày thực sự cho rằng tao liền cứ như vậy đứng chờ chết?”

“Ha ha, tôi biết cô Vân rất có bản lãnh, chính là cô đang bị th…” Lance đột nhiên ngửa đầu cười to, mái tóc vàng rực rỡ vẽ lên trong không trung một vệt sáng, hai chiếc răng nanh sắc nhọn loé lên dưới ánh đèn: “Cô đang bị thương, nếu cô thực sự có bản lãnh giết được tôi, lúc ở trên thuyền cô cũng đã sớm động thủ rồi, còn đứng nói nhảm với tôi đến tận lúc này chắc?” Nói đến đây, hắn dừng một chút:

“Tôi cũng không đần. Cô căn bản không có …” mấy chữ dư sức hắn còn chưa kịp nói ra miệng, Bách Hợp đã mau chóng vung hai tay kết ấn:

“Thiên địa vô cực, càn khôn tự động…”

“Tỉnh lại đi, cô Vân, trò xiếc của cô tôi đã phát giác từ sớm rồi!” Lance không đợi Bách Hợp niệm xong, liền vung tay đem hai bàn tay đang kết ấn của cô túm chặt. Ánh chớp màu tím từ trong pháp ấn kết thành đã bắt đầu chớp động, lúc này, theo câu thần chú đình chỉ, chỉ kịp loé lên mấy cái, tuy cũng làm Lance bị bỏng, nhưng theo sau mùi cháy khét của thịt Vampire, pháp ấn của cô cũng mau chóng bị hắn ta phá hoại, ánh chớp dần biến mất, vết cắt trên ngón tay Bách Hợp do bàn tay bị Lance giằng giật mạnh khiến máu tươi trào ra, bộ dạng hắn trông như bị mê mẩn, thở ra một hơi thật dài:

“Mùi hương đặc sắc như vậy, cô cho rằng mùi máu của những kẻ tầm thường có thể che lấp được sao? Tôi ngửi được đó, cô Vân!” Hắn nói xong, dùng sức kéo bàn tay Bách Hợp lên miệng mình, thè lưỡi liếm đi tia máu mới rịn ra: “Thiên địa vô cực, ha ha ha…”

Tơ máu mỏng manh ngọt ngào mang theo loại sức mạnh khó tả vừa tiến vào miệng Lance, hắn liền phát hiện thứ máu này diệu dụng vượt xa so với tưởng tượng của hắn lúc đầu, hắn kích động tới mức bắp thịt trên mặt run lên, giữ chặt tay Bách Hợp, dùng sức kéo cô tới gần.

Đến lúc này, như lời Lance đã nói, Bách Hợp quả thực không còn chút năng lực phản kháng nào, thời gian cô tiến vào nhiệm vụ quá muộn, nếu cô có thêm một chút thời gian tự chuẩn bị, nếu cho cô thêm một chút cơ hội, nhất định cô sẽ không để mình phải chết ở đây, đáng tiếc, không có nhiều nếu như như vậy, cô tiến vào quá muộn, dù đã dốc cạn sức lực ra luyện tập, nhưng pháp lực trong thể nội cuối cùng vẫn hao hết, vừa rồi cô đã thúc giục toàn bộ pháp lực còn sót lại để vận hành ngũ lôi chú, vốn định dùng phương thức thúc phát là huyết chú để uy lực lớn hơn một chút, cho con quỷ tây dương này một kích trí mạng, đáng tiếc kết quả thất bại.

Chút pháp lực còn sót lại tán loạn trong thân thể, vết thương sau lưng đau đớn tê tâm liệt phế, bóng ma chết chóc đã đổ xuống đầu. Lance kéo cô vào lòng, lấy tư thế ôm ấp thân mật như ôm ấp người thương yêu nhất, từ dư quang khoé mắt cô có thể lờ mờ thấy hắn hé miệng, hàm răng có hai chiếc răng nanh sắc bén loé lên tia sáng lạnh, hắn đang vươn đầu lên, chỉ còn một tích tắc là hai chiếc răng nanh kia sẽ đâm phá cần cổ của cô rồi.

Khi xác định bản thân không thể tránh khỏi cái chết, Bách Hợp cảm thấy bình tĩnh lại, cô đã sống lâu như vậy, so sánh với nhiều người khác, kì thực cũng đã đủ may mắn, chỉ đáng tiếc rằng trước kia trải qua bao nhiêu tai nạn, bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng lại bị huỷ hết tại nơi này.

Cô đang bị Lance ôm vào ngực, hai người không hề chú ý đến, thanh niên trên giường đá sau khi chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng đã mở mắt ra.

Cặp mắt kia khi vừa mở ra, thoáng xẹt qua một vầng kim quang nhàn nhạt, sau đó lại tối đen như cũ.

Lúc này chỉ có Văn Thấm Nhã đứng cách giường đá quá gần, chứng kiến một màn này cô ta há hốc mồm, toàn thân run rẩy, sau khi chịu đựng kinh hách tột đỉnh, miệng của cô ta không thể nói nổi thành lời. Sau khi thi thể của mấy người Triệu Hồng Quỳnh thi nhau rơi xuống, cảnh tượng trong phòng rất ngổn ngang lộn xộn, cô ta xem như là người lành lặn nhất ở đây, trên người không có vết thương nào, cô ta ngồi liệt bên mép giường đá, tận mắt nhìn thấy cỗ quan tài vỡ tan xong, có hai người nằm trong quan tài lộ ra, cô ta rõ ràng nhìn thấy hai cái xác sống động chân chân thật thật lộ ra, thậm chí nhìn rõ mồn một bộ dạng của cái xác cô gái, thế nhưng nhìn giống cô ta đến 7, 8 phần.

Cô ta đã hiểu vì sao Lance hao tâm tổn trí muốn mang cô ta đến nơi này, cô ta nghĩ đến cha mẹ đã chết, trong lòng thống hận, hối tiếc dâng lên như sóng thần che trời lấp đất. Cô gái đang nằm kia dung mạo còn non nớt, hình như lúc chết đi tuổi đời còn rất trẻ, sắc mặt cô ấy trắng bệch, giống như chỉ đang ngủ mà thôi. Văn Thấm Nhã cũng không đần, cô ta mơ hồ đoán được, Lance cho rằng cô ta chính là chìa khoá, giúp hắn ta có được cơ hội tiến vào cổ mộ này chiếm lấy bảo bối.

Mộng tưởng của Văn Thấm Nhã cô về cuộc sống lứa đôi phu xướng phụ tuỳ, cùng chung yêu thích cuối cùng chỉ là mộng tưởng hão huyền.

Nước mắt của cô ta rơi như mưa, chỉ vì cô ta tuỳ hứng nên cha mẹ cô ta lần lượt chết đi trong cổ mộ, một nhà ba người khi xưa vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu, nhưng bây giờ chỉ còn mình cô ta sống sót, hơn nữa Lance đã giết nhiều người như vậy, hắn căn bản cũng sẽ không buông tha riêng cô ta. Cô ta cứ ngồi ngây ra đó, lệ rơi đầy mặt, chứng kiến cái xác cô gái trên giường đá từ từ biến mất nhưng không thể thốt nổi một lời, một cơn hoảng sợ kì lạ hung bạo bóp chặt cuống họng cô ta không nhả. Tiếp đó, cô ta nhìn thấy cái xác của thanh niên trẻ đang nằm kia đột nhiên mở to mắt ra. Nghe thấy tiếng Bách Hợp niệm chú, trong ánh mắt lộ ra sắc thái mông lung như sương mù, cũng bất giác niệm lên thành tiếng:

“Thiên địa vô cực, càn khôn tự động, âm dương hữu đạo…”

“Có đạo quái gì chứ?” Lance nghe thấy tiếng nói nhè nhẹ vang lên này thì đột nhiên phá lên cười. Gian phòng đá vang vọng tiếng cười nghênh ngang bừa bãi của hắn và tiếng rên xiết thống khổ của Đường Toàn đang nằm bò trên mặt đất, còn có cả tiếng thở dồn dập, tiếng tim đập loạn xạ của Văn Thấm Nhã, cùng với Bách Hợp ở trước mắt hắn hình như còn chưa chết tâm vẫn tiếp tục niệm chú. Lance vốn đang vươn đầu sang, đột ngột dừng lại để cười nhạo.

Lúc này mỹ vị đã bày trước mặt, hắn ngược lại không còn vội vàng hấp tấp, hắn quyết định phải hút xong máu của Bách Hợp, tiếp đó mới đi hưởng dụng bữa tiệc lớn chân chính. Lúc này hắn đã túm chặt tóc Bách Hợp, kéo đầu cô nghiêng sang phải, bày ra cái cổ mảnh mai trước mắt hắn. Làn da Vân Bách Hợp rất trong, mạch máu bên trong có lẽ do quá khẩn trương đang nhảy lên thình thịch, Lance nuốt nước miếng:

“Đã chết đến nơi rồi, cô Vân, vì sao cô còn phải cố vùng vẫy giãy chết? Một chút chiêu trò của cô, tối đa cũng chỉ có thể khiến tôi chịu chút tổn thương, nhưng muốn giết tôi, vậy thì không được rồi. Thiên địa vô cực, ha ha ha…”

Hắn cười một trận, đôi mắt trừng to, con mắt đổi sang màu đỏ tươi, sau đó cúi đầu muốn hướng cổ Bách Hợp cắn xuống, bởi vì kích động, gân xanh trên trán hắn lồi lên, khuôn mặt nguyên bản có vẻ nho nhã, tuấn mĩ đột nhiên biến dạng nhìn phát khiếp, Bách Hợp có thể cảm nhận được, theo khuôn mặt hắn tới gần, một làn gió lạnh phớt qua cổ cô, khiến cần cổ nổi lên một lượt da gà.

Phía sau lưng cô là vách tường băng lãnh, hơi lạnh theo vết thương trên lưng truyền thẳng tắp vào thân thể, khoảnh khắc này khiến cô cảm thấy trái tim mình như muốn ngừng đập luôn, tay chân bởi vì khẩn trương bất giác run lên.

Tự tuyệt gân mạch mà chết cũng không để bản thân mình phải chết trong miệng vampire, hay là nhận mệnh buông xuôi? Trong lòng Bách Hợp xoay chuyển cân nhắc một vòng, sự đã đến nước này, cô chạy không thoát được, nhưng cô không muốn để con Vampire này chiếm được tiện nghi, hình như máu của cô đem lại cho hắn rất nhiều ích lợi, nếu cô chết đi trước khi hắn cắn xuống, như vậy cái gì hắn cũng không chiếm được, Vampire không hút máu người chết.

Bách Hợp nhắm mắt, bắt đầu dẫn dắt pháp lực trong thân thể mình nghịch lưu, ngay sau đó, hàm răng lạnh buốt của Lance đã đụng vào da thịt của cô, Bách Hợp tự thúc giục gia tăng pháp lực vận hành, chỉ là cảm giác đau đớn khi cần cổ bị răng nanh đâm thủng còn chưa thấy, cơn đau vì pháp lực nghịch lưu trước đã khiến cô không chịu đựng nổi hừ kêu một tiếng. Vết thương trên cơ thể ẩn ẩn đau, linh lực nghịch lưu khựng lại một chút, lại chậm rãi lấy tốc độ bình thường thong thả vận hành trong thân thể.

“Thiên địa vô cực, càn khôn tự động, âm dương hữu đạo, pháp tuỳ tâm sinh, sinh sôi không ngừng. Làm thiên đạo, hoá lưỡng nghi…” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, không phải là vang lên trong suy nghĩ của cô, cũng không phải giọng  nói của bản thân cô. Lúc trước cô hình như cũng nghe thấy tiếng người niệm Đạo Đức Kinh nhưng khi đó quá khẩn trương, lại một lòng muốn tự sát không để Lance chiếm được tiện nghi, giọng nói kia lại không lớn nên cô chỉ cho là bản thân mình trong lúc hốt hoảng sinh ra ảo giác. Lúc này, chân chân thật thật nghe thấy, mới phát giác mình không nghe lầm, lúc nãy là Lance nghe lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.