Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 931: Hành trình cáo biệt cuối cùng 46



Chỉ ngồi một lúc, liền thấy người mệt mỏi, buồn ngủ, mí mắt cũng có nặng trĩu xuống. Bách Hợp nhắm mắt, chọn một góc độ thư thái rồi ôm Dung Ly cứ thế ngủ luôn.

Lần này cùng Dung Ly đến núi Bàn Long, cô vốn không có ý định quay trở về, vậy thì vẫn còn nhiều thời gian để từ từ vãn cảnh, không cần nóng vội nhất thời, huống chi phong cảnh mà cô từng nhìn thấy đã quá nhiều, với cô mà nói, danh lam thắng cảnh gì cũng không bằng được gặp Dung Ly.

Nhìn cô ngủ say, Dung Ly cúi nhìn khuôn mặt không chút phòng bị của cô, đột nhiên bàn tay đang vòng giữ eo cô xiết thật chặt, cái đầu chầm chậm cúi xuống, giờ cậu cách Bách Hợp thật gần, có thể cảm thấy hơi thở của cô phả nhẹ qua da mặt, mắt cô khép kín, mí mắt hơi mỏng vẽ lên hình dạng cong cong của nhãn cầu, những mạch máu mỏng mảnh ẩn dưới làn da trong suốt mang theo mấy phần xinh đẹp mà yếu ớt.

Ánh mắt Dung Ly lạc trên đôi môi Bách Hợp, sau đó dần khựng lại, trước đây cậu đã từng chạm vào nơi này, ở lần thứ hai gặp cô, nhưng lúc ấy, Bách Hợp đã ngã gục trong lòng cậu, hơi thở không còn, khi đó, thân thể của cô lạnh buốt, không ấm áp mềm mại như thế này. Cậu cúi đầu xuống, thần tình ngây thơ mà thành kính, hình như có cơn gió nhẹ phất một sợi tóc qua cánh môi, Bách Hợp cảm thấy khuôn mặt có chút ngưa ngứa, đợi cô vô thức đưa bàn tay muốn gạt đi, Dung Ly đã ngẩng mặt lên rồi.

Bách Hợp ngủ một giấc thật say, lúc tỉnh dậy bóng chiều đã ngả về tây, lúc này từ sườn núi nhìn qua, cảm giác mặt trời xuống núi chầm chậm kia dường như cách mình rất gần, tựa như chỉ duỗi tay là có thể chạm tới vậy.

Dung Ly vẫn đang ôm cô ngồi đó, giữ nguyên tư thế ban đầu, nhưng hình như đã xoay người đổi hướng, tuy nhiên vẫn cúi đầu ánh mắt không rời Bách Hợp. Mặt trời chiều chiếu vào trong đình hóng gió hầu như đều bị bóng lưng của cậu che chắn hết, nửa khuôn mặt trắng nõn, thanh tú của cậu giống như được nắng chiều dát thêm lên một lớp vàng mỏng toả sáng. Bách Hợp mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn có chút mơ hồ không rõ, chỉ lờ mờ nhận ra, hình như Dung Ly đang nhìn mình cười cười.

Cô ngáp một cái rồi dụi dụi mắt ngồi dậy hỏi:

“Cậu nhìn cái gì thế?”

“Chỉ nhìn nàng thôi!” Dung Ly trả lời thực thành thật, khiến Bách Hợp sững người, nhưng hình như chính cậu ấy lại không cảm thấy mình nói thế có gì đặc biệt, lại giúp Bách Hợp vuốt lại tóc:

“Còn mệt mỏi không?”

Bách Hợp lắc đầu, rồi quay đầu nhìn sang phía đường sạn đạo. Lúc này đã gần chạng vạng, trừ một số ít du khách chọn ở lại nghỉ đêm trong Đạo Quán trên đỉnh núi, đại bộ phận người lên núi vãn cảnh chơi đùa đều đã xuống núi cả rồi, bóng người trở nên thưa thớt. Ngọn núi vốn ồn ào náo động lúc ban ngày lúc này có chút quạnh quẽ. Chỉ là có tiếng nói cười gọi nhau trên đỉnh núi vẫn vọng tới đây, khiến cho vùng núi này có thêm mấy phần nhân khí.

“Nghe nói trên đỉnh núi còn có một số đạo quán đó, chúng ta lên xem thử đi!” Dung Ly hỏi ý kiến Bách Hợp, lúc trước, cậu thực sự hận đám đạo sĩ tới tận xương, nếu không phải vì đám đạo sĩ kia, năm đó Bách Hợp cũng không đến nỗi vì muốn thức tỉnh lại cậu mà chết đi, chỉ là lúc ấy, cậu còn chưa biết trên đời này cái gì gọi là hận, bây giờ chuyện cũ đã cách nhiều năm như vậy, những đạo sĩ ngày xưa đều đã chết hết từ bao đời, xương thịt đều đã thành một đám đất vàng, nhưng trên Bàn Long Sơn nghe nói vẫn có nhiều đạo quán lớn lớn nhỏ nhỏ, hương khói cường thịnh, so với núi Bàn Long đạo thuật thịnh hành trong hồi ức có cảm giác tương đồng kì diệu.

Điều này khiến Dung Ly thấy hưng phấn, tựa như cậu đã tìm ra được một điểm duy nhất tương tự giữa núi Bàn Long bây giờ và nơi chôn nhau cắt rốn trong kí ức xa xưa. Lúc nãy nghe được người ta nói chuyện muốn lên đỉnh núi thắp hương, cậu liền bắt đầu thấy kích động, chỉ là vì không nỡ quấy rầy giấc ngủ của Bách Hợp cho nên mới tĩnh tâm nhẫn nại chờ đợi trong thời gian dài như vậy.

Giờ Bách Hợp đã tỉnh lại, hai người liền thu dọn hành trang rồi cùng nhau lên núi, càng lên cao, tiếng người vọng tới càng rõ ràng. Những con đường mòn mà phàm nhân khó lòng leo lên nổi trong kí ức của Dung Ly giờ đều đã được đục đẽo san bằng biến thành thềm đá, bậc thang an toàn, bên cạnh còn thi công hàng rào bảo vệ đẹp mắt, trên đầu là những đạo quán mọc san sát từng tầng từng tầng, ngửa đầu nhìn lên, những đạo quan xanh vàng rực rỡ kia nhìn như không thấy đâu là tận cùng.

Lúc này trời đã chạng vạng, là lúc chợ đêm náo nhiệt nhất, rất nhiều tiểu thương bày quầy hàng bán đủ kiểu quà vặt đợi khách tới mua, nhiều quầy bày biện những món trang sức giả cổ được làm vụng về. Trước cửa đám đạo quan lớn lớn nhỏ nhỏ kia, có mấy thanh niên mặc đạo bào đang chào mời khách. Dung Ly chan chứa mong đợi mà lên núi, không ngờ lại được chứng kiến một tình cảnh như vậy, nhất thời sững người tròn mắt.

“Anh đẹp trai, vào đạo quán thắp nén hương đi, Tam Thanh tổ sư nhất định sẽ phù hộ anh cả năm sinh hoạt thuận lợi, sự nghiệp hài lòng!” Một thanh niên mặc chiếc đạo bào màu vàng rực rỡ có hình thái cực bát quái, đầu đội mũ đạo sĩ thấy hai người Bách Hợp lên núi thì ánh mắt sáng lên, những người trùng trình mãi tới giờ này mới lên núi, phần lớn là không có dự định quay xuống trong đêm, không chừng sẽ chọn ngủ lại trên đỉnh núi, anh ta toét miệng cười: “Một cây hương bình an, giá chỉ 88 đồng, nhưng có thể cầu cho anh cả năm phát tài, đạo quán nhà tôi còn có phù bình an do chân nhân đích thân vẽ ra, có thể bảo hộ bình an, chỉ cần 188 đồng là có thể thỉnh một tấm, có thể xua đuổi quỷ thần quấy phá, cơm của đạo quán hương vị cũng rất ngon, do đầu bếp danh tiếng nấu ra, phía sau còn có phòng ốc sạch sẽ …”

Anh ta nói thêm một câu, ý cười bình thản trong mắt Dung Ly lại nhạt đi một chút. Nơi này quả nhiên đã không còn chút gì của năm đó. Cậu tới đây vốn cũng không phải vì muốn cầu Tam thanh tổ sư phù hộ, mấy bức tượng nặn bằng đất kia đến tự thân mình còn khó bảo toàn, huống chi nói đến chuyện bảo vệ được cho cậu?

Dung Ly cảm thấy trong lòng dâng nên một loại cảm giác mất mát khó tả, cậu mơ hồ thấy trong lòng dâng lên chút phẫn nộ, lời của người thanh niên kia cậu căn bản nghe không vào tai, bằng bản lãnh của mình, cậu tự có thể nhìn ra được bức tượng đất được thờ cúng ở trong kia không hề có chút lực chấn nhiếp nào. Những pho tượng Tam Thanh trong cửa dát vàng lấp lánh, con trâu xanh ở bên cũng đắp nặn sinh động như thật, nhưng cũng đều chỉ là mấy pho tượng bình thường mà thôi, đám tượng kia cũng đang lạnh lùng nhìn cậu, giống như đang cười nhạo cậu đã uổng công đi một chuyến này vậy.

“Không giống nữa rồi!” Những đạo sĩ đáng ghê tởm này xưa, tuy rằng suýt chút nữa đã huỷ diệt cậu, nhưng nói gì thì nói, bọn họ còn có bản sự chân chính. Tuy đạo quán thời ấy không xanh vàng rực rỡ như hiện nay, nhưng những pho tượng bên trong thực sự lại có năng lực trấn áp các loại quỷ hồn. Yêu tà khi ấy không dám bước vào một đạo quán chân chính dù là một bước. Tượng Tam Thanh tổ sư khi đó là chân chân chính chính có thần lực ở trong. Lúc ấy cậu đánh lên núi Bàn Long, muốn mấy lão đạo sĩ kia trả Bách Hợp lại, lúc ấy cậu còn chưa hiểu cái gì là sinh ly tử biệt, cũng không hiểu cái gì gọi là cừu hận, chỉ là trong lòng ẩn ước cảm thấy Bách Hợp là vì mấy đạo sĩ kia mà chết đi, vậy thì nên là bọn họ phải trả cô trở về, thế nhưng lại bị mấy pho tượng Tam Thanh kia chặn đứng lại ở bên ngoài cửa.

Lúc này cậu đã vào tận bên trong đạo quan, thậm chí có thể đưa tay chạm vào pho tượng, nhưng vẫn không hề cảm nhận được dù là một tia linh lực. Những bức tượng đất lạnh ngắt kia vẫn mang bộ dạng hiền lành từ ái đó, nhưng trong mày mặt không còn truyền đạt loại cảm giác túc mục trang nghiêm, chỉ thấy khắp thân là bột vàng lấp lánh, luu lại ấn tượng mãn nhãn đều là phồn hoa.

“Cái gì không còn giống cơ?” Đạo sĩ trẻ tuổi cười bồi, hỏi lại, Bách Hợp hiểu được cảm giác trong lòng Dung Ly, cảm giác mất mát trong lòng cậu ai cũng đều có thể nghe ra, cô nắm lấy tay Dung Ly, hai người cùng nhau rời khỏi đạo quán. Vì hai người không thắp hương cũng không quyên tiền, sắc mặt của đạo sĩ trẻ liền có chút khó coi, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. Lúc Dung Ly sắp đi khỏi còn quay đầu nhìn anh ta một cái, anh ta vậy mà không biết mình vừa đi dạo quanh Quỷ Môn Quan tròn một vòng.

Hai người nhanh chóng dạo xong một vòng đỉnh núi, lúc đó trời đã tối đen. Nhưng trên đỉnh núi, lúc này mới là thời điểm náo nhiệt nhất, mùi thịt xiên nướng, mực nướng và tiếng cười nói ồn ào đan vào với nhau thành náo nhiệt của đường phố. Dung Ly đột nhiên cảm thấy có chút buồn tẻ vô vị, những ngày xưa mà cậu cật lực muốn tìm về, xem ra bây giờ đã chân chính trở thành quá khứ xa xôi, chỉ còn có thể quay về trong hồi ức của cậu. Sơn động ở Bàn Long Sơn nơi từng đặt quan tài của cậu cũng không còn biết tông tích ở đâu, nơi này không có lấy một chút bộ dáng quen thuộc. Cậu quay đầu sang nhìn Bách Hợp:

“Tiểu Hợp, ta thấy nhớ nhà!” Nghe thấy giọng nói thành thật của Dung Ly, không hiểu sao Bách Hợp cảm thấy hốc mắt có chút cay. Một câu nói bình thường như vậy, do cậy ấy nói ra, có phần khiến người ta cảm thấy trong đó bao nhiêu thê lương và chua xót. Cô không biết phải làm sao mới có thể an ủi Dung Ly, làn môi động động, cuối cùng một câu cũng không thể nói thành lời.

“Chúng ta đi tới một chỗ cao hơn nữa ngồi một lát, xem xem thử một cái, được không?”Dung Ly nài nỉ, ánh trăng chiếu trên khuôn mặt cậu lộ ra mấy phần cô đơn. Bách Hợp gật đầu, Dung Ly lại tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, chờ cô ôm cổ mình lại cõng cô đứng lên. Trong ánh trăng hai bóng người cứ thế bay lên cao. Đỉnh núi này vì cải tạo lại thành một khu thắng cảnh có lợi cho du lịch, đã sớm bị gọt sửa đến mức không còn nhận ra được hình dạng cũ, ở nơi cao nhất còn một mảnh công viên do để nguyên cảnh quan cũ không khai phá, ban đêm nơi đó không có một bóng người. Dung Ly chọn một cái cây cao lớn nhất ở đó, hạ xuống tán cây, cẩn thận dè dặt để Bách Hợp xuống, lại ôm cô vào lòng mình, thấy cô đã ngồi chắc chắn, lúc này mới đưa mắt nhìn quanh.

Tất cả cảnh sắc đều xa lạ, không có một nơi chốn nào đem lại cho cậu dù là chút xíu cảm giác thân thuộc cả.

“Trước kia ta thường ngồi ở nơi cao nhất trên đỉnh núi, vác theo cả nàng và quan tài, lúc ấy, có cảm giác như mình chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào vầng trăng kia.” Dung Ly nói tới đây, bèn duỗi tay ra xa, nhưng ngay cả vầng trăng mà ngày xưa cậu cảm thấy duỗi tay là có thể chạm tới ấy, bây giờ tựa như cũng cách cậu thật xa, trong mắt cậu mang theo mấy phần chán nản, tựa đầu trên đầu Bách Hợp:

“Tiểu Hợp, nàng biết không? Ta thấy nhớ nhà!” Cậu lặp lại những lời khi nãy đã nói thêm một lần.

“Ở chỗ kia mọc một cây ăn quả, nàng thích ăn nó nhất. Nàng thích ăn cái gì, sẽ vô thức nhìn nó nhiều hơn mấy lần, không thích ăn cái gì, lông mày đều nhăn nhíu lại.” Cậu cười cười đem bàn tay duỗi ra với trăng thu lại, chạm vào khuôn mặt Bách Hợp, đầu ngón tay cậu có chút lạnh lẽo, không phải vì gió đêm, mà vì cậu là cương thi, thân thể bản thân vốn không có độ ấm. Nhưng lúc này, ngồi một bên nghe cậu nói chuyện, Bách Hợp lại thấy lòng ấm áp vô cùng.

Lúc linh trí của cậu ấy còn sơ khai, từng đi hái trái cây rừng cho Bách Hợp, lúc ấy bản thân cô cũng không chú ý việc mình từng thích loại trái cây đặc thù nào, ngẫu nhiên thấy ngon thì ăn nhiều hơn mấy quả, dù hương vị không ngon, nhưng để no bụng cũng sẽ miễn cưỡng nhai nuốt xuống. Nhưng thật không ngờ, một cương thi lúc đó ngay cả lời lẽ còn chưa thể nói được rõ ràng lại có thể ghi nhớ đinh ninh từng cử động nhỏ nhặt của cô trong lòng. Cô chỉ tựa đầu vào vai Dung Ly, yên lặng.

Ngẫu nhiên, Dung Ly lại nhắc mấy câu chuyện cũ, dường như cậu ấy muốn đem tất cả những chuyện ngày xưa mình còn dấu trong lòng chưa kịp chia sẻ với Bách Hợp ra nói hết một lần, đơn giản là ở núi Bàn Long ngày ấy có gì, trong lúc vô tình cậu đã trêu chọc một vị đạo sĩ nào đó. Cậu đã sống mấy ngàn năm, tâm tính lại đơn thuần như đứa trẻ, những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt đó, cậu có thể nói một lúc lâu, nụ cười trên mặt Dung Ly ngày càng nhiều, nhưng cậu lại đột nhiên nói một câu không ngờ được: “Lý Duyên Tỷ gặp rắc rối rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.