Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 932: Hành trình cáo biệt cuối cùng 47



Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Vốn đang yên lặng nghe Dung Ly nói chuyện, Bách Hợp không thể tưởng tượng cậu ấy lại đột nhiên nhắc đến Lý Duyên Tỷ, cô giật nảy mình, bất giác muốn ngồi thẳng dậy, khuôn mặt Dung Ly vẫn còn đọng nét cười, nhưng ánh mắt lại đang dần trở nên mông lung:

“Thật không muốn phải xa nàng, thực không dễ dàng mới chờ được nàng tới.” Trong giọng nói của cậu ấy có mấy phần tính khí trẻ con, cậu đã bỏ ra ngàn năm đợi chờ, để đổi được một lần gặp lại, thứ không dễ dàng mới đạt được như vậy, cậu thật không hề muốn phải buông tay.

Trong lòng Bách Hợp lúc này đã nhấc lên sóng to gió lớn, cô không hiểu làm sao Dung Ly lại có thể biết đến sự tồn tại của Lý Duyên Tỷ, càng không hiểu bằng cách nào cậu ấy lại biết Lý Duyên Tỷ đang gặp rắc rối. Cậu thiếu niên tưởng như trong suốt đến độ có thể nhìn xuyên thấu hết trước mặt cô, không ngờ lại tự mình cất giấu được bí mật trong lòng.

Ngày hôm đó gặp lại nhau, cậu ấy không hề hỏi Bách Hợp vì sao cô lại xuất hiện ở nơi này, giống như đối với việc cô xuất hiện, cậu một chút cũng không ngoài ý muốn. Lúc đó cái gì cậu ấy cũng không hỏi, Bách Hợp còn âm thầm thở phào, cô tưởng rằng cậu ấy không hỏi, cô cũng không nhắc đến, sự việc này liền có thể cho qua. Cô không muốn lừa Dung Ly, cũng không muốn kiếm cớ qua loa với cậu ấy, vì cậu thiếu niên đơn thuần ấy là người đã tiêu hao toàn bộ lực chú ý trong sinh mệnh của mình chỉ để chờ đợi cô.

Thế nhưng mà, hình như cái gì cậu ấy cũng đều biết cả, chỉ không nói toạc ra, thân thể Bách Hợp bắt đầu run lên nhè nhẹ, cô ôm lấy eo Dung Ly, có chút gấp gáp gọi thành tiếng:

“Dung Ly…”

“Ta hiểu mà, nàng không cần phải nói.” Cái gì cậu cũng biết cả, cậu còn vì thế mà làm rất nhiều, cậu tựa đầu trên đỉnh đầu Bách Hợp, để mặt cô áp vào ngực mình, không muốn để cô thấy bộ dạng hiện tại của bản thân.

“Tiểu Hợp, nàng muốn đi tìm một người, khó lắm.” Dung Ly khe khẽ nói, giống như đã hạ quyết tâm để làm gì đó: “Ta đã từng đi tìm, ta biết.” Cậu đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, thật không nỡ để cô cũng phải chịu những đau khổ giống như vậy chút nào. Sao cậu có thể nhẫn tâm để cô gái chiếm vị trí đặc biệt trong sinh mệnh của mình vất vưởng như một du hồn lang bạt khắp thế gian tìm tìm kiếm kiếm. Cậu đã chịu đủ đau khổ, cậu biết mùi vị của nó khó tiếp thụ thế nào, đó là mấy ngàn năm vắng vẻ cô tịch, kì thực sinh mệnh dài đằng đẵng với người khác mà nói có lẽ là chuyện tốt cầu mà không được, nhưng với cậu, nó giống như một gánh nặng mệt mỏi.

“Ta sẽ giúp nàng, vốn dĩ, ta cũng sớm nên trở về.” Chỉ là chấp niệm của cậu quá sâu, trước đây, cậu trước sau gì cũng không muốn trở về. Dung Ly đột nhiên đưa tay ôm ghì Bách Hợp vào lòng, sức lực lớn đến mức Bách Hợp cảm thấy xương cốt có chút đau đớn, nhưng cô lại giống như không để những đau đớn đó vào lòng, đầu cô bị Dung Ly ghì chặt vào ngực, không thể nhìn thấy khuôn mặt cậu, càng không biết khuôn mặt ấy lúc này có biểu tình ra sao. Cô chỉ có thể vòng tay ôm eo Dung Ly, gò má dán vào ngực cậu ấy. Thân thể của cậu không có độ ấm, từ lồng ngực cũng không nghe thấy tiếng tim đập nhưng tất cả vẫn mang lại cho cô cảm giác an toàn. Sau khi Lý Duyên Tỷ biến mất cô vẫn luôn lo lắng, nhưng lại không biết tìm ai mà kể, dù cô cảm thấy, dựa vào năng lực của mình sớm muộn gì cô cũng tìm được hắn, cô cảm thấy mình vẫn đang rất bình tĩnh, lý trí, nhưng lúc này nghe Dung Ly nói, muốn giúp mình, Bách Hợp đột nhiên thấy đau lòng. Cô không muốn mở miệng hỏi Dung Ly vì sao lại biết chuyện của Lý Duyên Tỷ, cô nhớ ra Lý Duyên Tỷ từng nói với mình, thất tình của anh bị phong ấn, Dung Ly nhất định là một trong thất tình kia, mà những lời cậu ấy vừa nói cũng chứng thực điểm này.

Trước kia, Bách Hợp luôn cảm thấy, cần phải giúp Lý Duyên Tỷ  mau chóng tìm thất tình bị phong ấn trở về, thế nhưng lúc này đoán được Dung Ly có khả năng là một trong thất tình của anh thì cô bất giác cảm thấy do dự.

Không thể nghi ngờ gì nữa, Dung Ly đối với cô là đặc biệt, cậu ấy không cường thế như Diệp Xung Cẩn, không điên cuồng đáng sợ như Vân Mộ Nam. Cậu ấy giống như một giọt nước thanh khiết, trong veo sinh ra từ lúc trời đất mới thành hình. Không có thủ đoạn cường thế, không có hành vi truy ruổi ráo riết nhưng lại vô thanh vô tức bước được vào lòng cô. Đối với Dung Ly, cô giống như thương tiếc lại giống như yêu thích, đó là một loại cảm giác khó mà nói rõ ràng phân minh. Dung Ly giống như một khối thuỷ tinh trong veo, cho tới khi gặp cô, bị cô nhuộm lên màu sắc, biến thành bộ dạng như hiện tại, ba lần cùng cậu gặp gỡ, chung sống, mỗi một lần đều khiến Bách Hợp cảm thấy trái tim vốn lý trí cứng rắn của mình cứ mềm dần đi.

“Tiểu Hợp, nàng niệm Đạo Đức Kinh cho ta nghe đi, được không?” Dung Ly ôm chặt cô không buông, miệng khe khẽ nói ra yêu cầu. Bách Hợp gật đầu, kìm nén cảm xúc trong lòng, nhỏ giọng mở miệng:

“Thiên địa khởi thuỷ, hỗn độn sơ khai, huynh muội thành hôn, phương chí nhân yên.”

“Hồng mông thuỷ phá đắc thanh minh…” Bách Hợp vừa mới niệm ra chương mở đầu của Đạo Đức Kinh thì giọng nói của Dung Ly cũng vang lên, hình như cậu ấy muốn cùng cô niệm, Bách Hợp dán sát mặt vào ngực cậu ấy, hai người đồng thanh niệm: “Bàn Cổ sinh thái cực, lưỡng nghi tứ tượng tuần, nhất khí hoá tam thanh, phương thành Đạo Đức Kinh…”

Trong lúc hai người niệm Đạo Đức Kinh, Bách Hợp vì bị ghì chặt đầu vào ngực Dung Ly, cho nên không phát hiện ra, gò má và cánh tay Dung Ly bắt đầu thấm ra vầng sáng màu vàng nhàn nhạt, ôn hoà hướng về cơ thể của cô mà thấm nhập vào. Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân mình giống như được ngâm trong nước ấm, cực kì thư thái, gió lạnh đêm hè từ bốn phương tám hướng trên đỉnh núi thổi đến cũng không hề khiến cô cảm thấy dù là một chút rét lạnh. Vầng sáng màu vàng kim giống như mưa phùn vô thanh vô tức thấm nhập, ban đầu cô không hề phát hiện, đợi đến khi cảm thấy tình huống không thích hợp, cô mới nhận thấy không biết từ lúc nào trong người mình linh lực lại trở nên rất dồi dào, giống như thực lực đã được nâng lên một mảng lớn.

“Dung Ly?” Cuối cùng Bách Hợp cũng ở trong cảm giác ấm áp kia tỉnh táo lại, cô cảm thấy tình huống không thích hợp, bất giác ngọi một tiếng muốn ngẩng đầu lên, nhưng Dung Ly vẫn ôm ghì lấy cô, trong miệng tiếp tục niệm:

“Hàm quan sơ xuất chí Côn Lôn, nhất thống hoa di chúc đạo môn…” Lúc này Bách Hợp không niệm nổi nữa, cô càng lúc càng cảm thấy tình huống không thích hợp. Giọng nói của Dung Ly càng lúc càng nhỏ xuống, một lượng linh lực và đạo lực khổng lồ che trời lấp đất ùa vào thân thể của cô. Bách Hợp giãy dụa muốn ngẩng đầu lên, trong giọng nói lộ ra mấy phần hoảng loạn: “Dung Ly, cậu đang làm gì vậy?”

Cậu thiếu niên mới khi nãy còn khoan khoái nói với cô trên núi Bàn Long chỗ nào có trái cây ăn ngon, vị trí nào có đạo sĩ thích ra luyện công, gia đình nào từng bị cậu ấy lẻn vào trộm xiêm y, lúc này ngữ khí nghiêm túc cực kì, giọng nói càng lúc càng gấp gáp, linh lực ùa vào thân thể cô cũng càng ngày càng nhiều. Đến khi Dung Ly niệm xong câu cuối cùng, thực lực của Bách Hợp đã vùn vụt tăng mạnh lên, cô gấp gáp dùng sức đẩy Dung Ly ra.

Cương thi vương mới nãy còn mạnh mẽ vô cùng lúc này yếu ớt như một đứa bé, rất dễ dàng bị cô đẩy ra xa, cuối cùng cô cũng thấy được khuôn mặt đang thấm ra ánh sáng vàng kim của Dung Ly, lúc này, bởi vì mất đi linh lực, đôi mắt cậu đang lộ ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, từ trong miệng đang nhú ra hai chiếc răng nanh, tất cả đều là dấu hiệu phản tổ, vừa rồi, nhất định là cậu ấy đã đem toàn bộ linh lực trong thân truyền cấp cho mình, cho nên lúc này đã không còn duy trì được bề ngoài thanh tú nữa mà lộ ra hình dạng nanh ác.

Trong lòng Bách Hợp vừa sợ vừa giận, Dung Ly lúc này cũng không có năng lực ngồi vững vàng trên ngọn cây, vừa bị Bách Hợp đẩy ra, thân thể cậu liền rơi thẳng xuống dưới, Bách Hợp nhanh tay lẹ mắt mới kịp thời chụp lại được, lại mất một phen lôi kéo cậu về trong lòng, có chút kinh sợ:

“Cậu làm gì vậy?”

Cậu thiếu niên lúc trước có thể nghiêng thân thể để cô nằm dựa vào cả buổi, lúc này ngay cả việc dựa vào người cô hình như cũng không làm nổi, khuôn mặt tuấn tú của cậu mơ hồ có khí đen toát ra, cặp mắt biến thành sắc vàng kim, không còn hắc bạch phân minh như trước, nhưng ở trong đó, vẫn chiếu ra được khuôn mặt hoảng loạn, bất lực của Bách Hợp:

“Đừng sợ, đừng sợ…” Cậu nỗ lực an ủi Bách Hợp, định đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng mới vươn đến nửa chừng, bàn tay vốn trắng trẻo mảnh mai kia đã bắt đầu dần dần đen lại, móng tay cũng mọc dài ra. Đôi mắt cậu lộ ra mấy phần hoảng loạn, sợ hãi, hình như rất sợ sẽ cào trúng mặt cô, cho nên rụt tay về: “Tiểu Hợp, đừng sợ, đừng sợ. Không cắn nàng, không cào nàng…”

Bởi vì cậu đang trong quá trình phản tổ, giọng nói cũng không còn lưu loát như lúc ban đầu, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng muốn biểu đạt ý tứ của mình, trong miệng cậu không tự chủ mà phát ra những tiếng gừ gừ, cố gắng để nói rõ ràng:

“Phải ăn cơm đi ngủ đúng giờ, uống nhiều nước. Kỳ thực, kỳ thực ta đã sớm mệt mỏi, sớm nên trở về, yên tâm, yên tâm.” Cậu đã đợi chờ Bách Hợp quá lâu, đã không còn muốn đợi chờ thêm nữa, những ngày như vậy với cậu mà nói là không có hồi kết. Nhưng cậu không nhẫn tâm bắt Bách Hợp lưu lại trong cái thế giới này bầu bạn với một kẻ cô quạnh như mình, cậu hiểu rõ nỗi khổ cầu mà không được, cho nên không nhẫn tâm bắt cô phải sống qua những ngày tháng giống mình.

Quan tài bị huỷ với cậu cũng không sao cả, bởi vì cậu đã không có dự định quay về nơi đó ngủ tiếp. Vào lúc cậu tỉnh lại trong cổ mộ, cậu đã nghĩ xong rốt cục phải làm thế nào để đưa cuộc đời này của mình đi tới một kết cục viên mãn.

Cho nên cậu chỉ muốn đi núi Bàn Long, cho nên cậu khẩn cấp vội vã, cậu muốn có Bách Hợp làm bạn cùng nhau về quê cũ, bọn họ là quen biết nhau ở đây. Duyên đã sinh ở đây, cậu cũng muốn đem nó diệt ở đây, nhưng một tâm nguyện nhỏ bé như vậy, sau khi chứng kiến những thay đổi ở núi Bàn Long, tới cùng vẫn là không hoàn thành được.

“Tiểu Hợp, đừng khóc, đừng khóc, đừng sợ, Dung Ly không cắn nàng…” Giờ cậu nói được một câu đã rất khó khăn, răng nanh chìa ra từ trong miệng khiến khuôn mặt tuấn tú của cậu biến đổi thành cực kì nanh ác, đôi mắt lúc thì đỏ au, lúc thì vàng rực, đầy mặt đều là hắc khí.

“Ta, ta chỉ là muốn trở về với bản thể, trở về, trở về, vốn là ta…” Cậu rất cố gắng muốn biểu đạt cái gì đó, nhưng vì hiện tượng phản tổ, năng lực ngôn ngữ từ từ tan rã, khiến cậu khó mà nói nổi thành lời.

Một giọt chất lỏng từ cằm Bách Hợp rơi xuống mặt cậu, cậu phản ứng như bị bỏng, rất muốn an ủi cô, lại gấp gáp cuống cuồng không biết phải làm sao mới tốt. Cậu muốn giúp Bách Hợp lau nước mắt, nhưng nhìn đám móng tay vừa đen vừa dài vừa cứng của mình xong lại có chút tự ti rụt tay về, chỉ còn biết luôn miệng an ủi Bách Hợp, nhưng cậu càng an ủi, nước mắt Bách Hợp càng giống như từ một sợi dây chuyền ngọc trai bị đứt liên tiếp rơi lã chã.

“Dung Ly, Dung Ly, thiên địa khởi thuỷ, hỗn độn sơ khai…” Lúc này lòng Bách Hợp rối như mớ bòng bong, cô không biết vì sao đột nhiên Dung Ly lại đem toàn thân linh lực truyền hết cho mình, lúc này cô cũng không còn nghĩ gì được đến chuyện chất vấn duyên do, chỉ bức thiết muốn đem linh lực này trả về cho cậu ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.