Tất cả mọi người đều cười nói Chu Tư Phàm có năng lực, hắn kể mình chen vào giữa Phạm Bách Hợp và Triệu Lâm như thế nào, kể mình làm thế nào cho hai người định kết hôn nhưng nhờ bạn cũ làm nhân viên kiểm tra ở sân bay khiến cho hai người không trở về quê kết hôn mà chia tay, cũng đắc ý kể đêm qua Triệu Lâm và hắn đã lên giường, hắn đã chơi chán Triệu Lâm- một người không đẹp trai nên muốn chia tay.
Sau cùng hắn còn cười châm biếm rằng mình không mất một đồng nào, tiền vé máy bay được trả lại, được hai kẻ ngu ngốc hầu hạ như thượng đế nửa năm, chơi đùa nửa năm, hắn rất thoải mái, không chỉ cơ thể thoải mái và tinh thần cũng sảng khoái, loại cảm giác này còn vui vẻ hơn việc dùng tiền mua gì đó, hắn cũng đề nghị những người này thử.
Phạm Bách Hợp nghe đến đó, nghĩ đến kẻ ngôc trong miệng hắn là mình, thực sự không thể tin được tai của mình, toàn thân cô run rẩy, vì người này vui vẻ mà cô không được gặp mẹ lần cuối, bạn trai vì người này mà chia tay cô, cô đau khổ muốn tính toán với Chu Tư Phàm nhưng lại bị hắn đánh một trận, trong khi tranh cãi cô cào Chu Tư Phàm, hắn làm ầm ĩ muốn kiện cô, nhà hắn có tiền, lên tòa án Phạm Bách Hợp không phải là đối thủ của hắn,cô bị phán tội một lần nữa, đi tù hai tháng, Phạm Bách Hợp không chịu được đả kích này, tự sát trong sở cảnh sát.
Cô ấy oán trách Triệu Lâm ngu ngốc, nếu không phải hắn dẫn con sói ác Chu Tư Phàm đến thì cô sẽ không rơi vào kết cục như vậy, nếu không phải Triệu Lâm ngu ngốc, cô sẽ không thể không gặp được mẹ lần cuối trước khi mẹ qua đời. Cô ấy hận Chu Tư Phàm, những kẻ có tiền lấy cuộc sống của người khác đi mua vui nên gặp quả báo! Cô cảm thấy cuộc đời không công bằng, người xấu không bị trừng phạt mà cô và mẹ làm người thành thật lại bị làm hại, cô ấy hi vọng hai người Triệu Lâm và Chu Tư Phàm chết không yên lành, cô hi vọng có thể chăm sóc tốt cho mẹ mình, không để mẹ chết không yên.
Bách Hợp tiếp nhận hết nội dung, tạm thời nằm trên giường không suy nghĩ.
Lúc này nội dung đã đến lúc cô ấy Triệu Lâm đã xong chuyện sính lễ một vạn đồng nhưng kết hôn lại xa xa không thấy, hai người mới làm việc một tháng tiền lương thực tập không quá 2000 đồng hơn nữa còn ăn uống đi xe, cùng điện nước gas, một tháng dù hai người có tiết kiệm thì vẫn rất khó dư ra.
Đặc biệt là hai tháng trước Chu Tư Phàm cho Triệu Lâm mượn một vạn đồng đã xong cửa ải sính lễ, tuy Phạm Bách Hợp đã trả lại một vạn đồng này cho Chu Tư Phàm nhưng Chu Tư Phàm đã đến nhà hai người bọn họ nhiều lần, thỉnh thoảng đến làm khách. Triệu Lâm xem trọng thể diện nên mỗi khi Chu Tư Phàm đến, hắn đều coi Chu Tư Phàm thành đại ân nhân bạn tốt. Mỗi lần đều nói Phạm Bách Hợp chuẩn bị đồ ăn ngon, hai người bình thường không nỡ mua hải sản, nhưng Triệu Lâm dù một tháng không ăn uống thì hắn cũng phải đem tiền tiết kiệm để mời anh em đến ăn, cuộc sống hai người rất khó khăn, trước kia còn có thể tiết kiệm được 200-300 đồng nhưng bây giờ một xu không còn không nói mà mấy ngày trước vừa phát tiền lương, hai người nghèo đến nỗi tiền ăn cơm ngoài cũng không có, chỉ có thể làm cơm trước vào buổi tối, ngày hôm sau mang lên công ty.
Tân Hải một năm hầu như đều là mùa hè, khí hậu nóng bức nhưng vì tiết kiệm tiền mà hai người buổi tối quạt cũng không bật, gần đây Phạm Bách Hợp tắm rửa xong chỉ có thể mặc *** ngủ trên sàn nhà tránh nóng, sáng hôm này Triệu Lâm lại thương lượng với cô, nói muốn mua trả góp một cái máy điều hòa.
Ban đầu Phạm Bách Hợp còn tưởng hắn thương cô tối qua nóng gần như không ngủ được, nghe được lời của hắn rất cảm động còn từ chối hai câu, chỉ nói bây giờ hai người không có tiền, nếu quá nóng thì đi ra ngoài đến cửa hàng hoặc đến trạm xe ngồi hóng gió một lát rồi đi, không cần tốn tiền mua điều hòa, dù sao hai người đều không dư dả, máy điều hòa xem như có trả góp thì một tháng vẫn phải hơn mấy trăm đồng nhưng quan trọng hơn có máy điều hòa thì tiền điện sẽ rất cao, bây giờ hai người bọn họ cơm cũng bớt ăn, tiền đâu mà trả tiền điện? Bình thường vì tiết kiệm mà quạt cũng không bật.
Cô ấy vốn là có lòng tốt,chỉ nói cuộc sống của hai người còn dài, kết hôn chỗ nào cũng phải dùng tiền, không nghĩ đến nói một hồi, Triệu Lâm liền giở giọng, chỉ vào mũi cô mắng:
“ Bụng dạ hẹp hòi! Suốt ngày chỉ nghỉ đến một chút tiền kia, tục tằn không chịu nổi. Tư Phàm là công tử, ở nhà điều hòa mở liên tục, bây giờ cậu ấy đến nhà thì phải đối xử tốt với cậu ấy.” Hắn vừa nói thế thì Phạm Bách Hợp mới hiểu Triệu Lâm mua máy điều hòa không phải vì mình.
Gần đây, Chu Tư Phàm giống như âm hồn không tan quấn lấy hai người,có khi buổi tối không về mà ở lại nhà cô, hắn biết điều nói sẽ ngủ trên sô pha nhưng Triệu Lâm lại rất áy náy nhưng bây giờ nhà quá nhỏ chỉ có một cái giường không còn cách nào khác, tuy hắn muốn bạn gái ra ngoài ngủ nhường giường cho khách nhưng nghĩ lại không thuận tiện lắm nên dù không nhắc đến đề nghị này, để động viên Chu Tư Phà, hắn thường ngủ trong phòng khách với Chu Tư Phàm.
Tối hôm qua hai người xem bóng đá uống bia, ăn mồ hôi đây người, nhìn Chu Tư Phàm cầm cây quạt dốc sức quạt, lúc đó Triệu Lâm cũng ngại nên hôm nay thương lượng với Phạm Bách Hợp mua điều hòa, không nghĩ đến Phạm Bách Hợp lập tức từ chối.
Bạn bè thiệt thòi cùng với không thích Phạm Bách Hợp, lúc này bùng nổ, hắn chỉ vào Phạm Bách Hợp mắng một trận, nói cô không biết đạo lý, không hiểu biết, quên Chu Tư Phàm từng giúp đỡ hai người bọn họ, nói cả buổi trong lòng Phạm Bách Hợp nổi giận, tuy nói cô có nhớ sự giúp đỡ của Chu Tư Phàm nhưng mà hắn và Triệu Lâm qua lại quá gần gũi làm cho cô không có thời gian ở cùng vị hôn phu, cô ấy đã sớm không vui rồi, bởi vậy sáng sớm hai người cãi nhau một trận, lúc đó Triệu Lâm đẩy cửa rời đi để lại Phạm Bách Hợp một người ở nhà, khóc một lúc lâu.
Trong thời gian quen nhau từ trước đến nay, trừ chuyện sính lễ thì đây là lần đầu tiên vì Chu Tư Phàm mà cãi nhau lớn như vậy, cũng chính lần này Triệu Lâm tức giận muốn Phạm Bách Hợp cút khỏi nhà trọ, Phạm Bách Hợp không có chỗ để đi nên sợ hãi đau lòng cầu xin Chu Tư Phàm, sau cùng là Chu Tư Phàm đến làm người tốt mới làm cho hai người bọn họ hòa hợp lại.
Bởi vì lần này hắn chen vào nên Phạm Bách Hợp mới hoàn toàn bỏ đi ý kiến xấu về hắn, mang ơn với hắn, biết Triệu Lâm tốt với hắn nên bình thường không dám nói xấu hắn trước mặt Triệu Lâm, tiếc là việc kết hôn của cô cùng với Triệu Lâm cũng không hoàn thành mà bị phá hủy trong tay người mà Phạm Bách Hợp biết ơn.
Sáng sớm hôm nay sau khi Phạm Bách Hợp từ chối mua máy điều hòa thì Triệu Lâm tức giận bỏ đi, Bách Hợp nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ chỉ ở số tám, Triệu Lâm đã đi hơn một tiếng đồng hồ, thời gian làm việc của hắn khá sớm, hơn nữa vì là người mới nên hắn cố gắng hơn người khác ở công ty, thật lòng mà nói nếu Triệu Lâm không quen biết Chu Tư Phàm thì đúng là tốt, hắn cố gắng cũng đàng hoàng, chưa bao giờ cùng người ở công ty đi trêu hoa ghẹo nguyệt, sau khi hết giờ làm việc lập tức về nhà, trước kia tiền lương mỗi tháng đều đưa cho Phạm Bách Hợp, bây giờ vẫn vậy nhưng vì vậy Triệu Lâm mới cảm thấy Phạm Bách Hợp xem trọng tiền.
Phạm Bách Hợp làm việc một ca ở cửa hàng trung tâm thành phố bán đồ trang sức châu báu, giờ làm việc muộn hơn, hơn nữa đường đi cũng không xa, Bách Hợp nằm một lát rồi rời giường rửa mặt, tuy bây giờ tâm trạng cô vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện Dung Ly nhưng nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục, cô cũng không quan tâm sàn nhà đầy rác, vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay đồ, cầm túi xách rồi ra khỏi nhà.
Cả ngày Triệu Lâm cũng không gọi điện cho cô, mãi đến trước khi tan làm thì điện thoại của Bách Hợp mới đổ chuông, trên màn hình hiện lên hai chữ “ông xã”, điện thoại này khi Phạm Bách Hợp nhập học vào năm nhất thì mẹ Phạm mua để chúc mừng cô thi đậu đại học, đã dùng hơn bốn năm rồi, màn hình điện thoại đã hơi mờ, Bách Hợp nhận điện thoại, nhăn mày nói một câu:
“ Có việc?”
Giọng điệu của cô làm cho Triệu Lâm hơi nén giận, hắn vẫn còn tức giận chuyện Phạm Bách Hợp không đồng ý mua điều hòa, bây giờ nghe được giọng điệu của Bách Hợp, hắn không nói hai lời lập tức cúp máy, Bách Hợp không định giống nguyên chủ gọi điện thoại dỗ dành hắn, đang định cất điện thoại vào túi xách, không lâu sau Triệu Lâm gọi điện thoại đến, giọng nói cứng rắn hơn nhiều, mở miệng nói:
“ Trả thẻ tiền lương lại cho tôi!”
Bách Hợp nghe như thế, dứt khoát đọc địa chỉ của mình: “Đến cầm nhưng tôi nhắc nhở anh, trong thẻ tiền lương của anh không còn tiền đâu,anh muốn mua điều hòa là việc của anh nhưng tiền anh tự trả.” Triệu Lâm nghe cô nói như vậy, càng cảm thấy cô bạc tình bạc nghĩa lại nghĩ đến tính tình tham tiền của cô, trong lòng càng chán ghét, lời chưa nói đã cúp điện thoại.
Hắn không nói không đến cầm thẻ, Bách Hợp cũng không đợi hắn mà lập tức đi xe buýt về nhà. Trước khi về nhà cô ghé vào chợ mua một ít thức ăn với một củ hành tây, chuẩn bị về nhà nấu mì, đã là cuối tháng nhưng năm ngày nữa Phạm Bách Hợp mới được phát tiền lương, trên người cô tìm cũng không ra50 đồng, khi về đến nhà Bách Hợp mới phát hiện trong bếp dầu, muối, bột ngọt, các loại đồ gia vị đều thiếu, ớt cũng không có, hai người ở hoàn cảnh như vậy mà Triệu Lâm còn muốn mua điều hòa mà còn không phải cho bản thân hưởng thụ mà là bạn bè mời đến nhà, Bách Hợp nghi ngờ đầu óc người này có vấn đề hay không.
Đi từ bên ngoài về nhà, cả người đều là mồ hôi, Bách Hợp nấu nước, cắt hành lá, rửa sạch đồ ăn để một bên, bản thân vào phòng tắm chuẩn bị rửa một thân toàn mồ hôi, cô ở phòng tắm nghe được tiếng mở cửa bên ngoài, hình như Triệu Lâm trở về, sau đó là một trận “Bing binh bang bang” hình như là Triệu Lâm vấp ngã, Bách Hợp tắm rửa xong, đầu tóc còn ẩm ướt đi ra ngoài thì thấy Triệu Lâm đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách cũ kỹ, bên cạnh hắn có một gói nhỏ, hành lá được Bách Hợp cắt đẹp đẽ giờ rơi vãi đầy đất, trên mặt đất còn có thức ăn, dao thái cùng với vài cái nồi, bột mì vừa mua cũng đổ xuốngđất, mặt hắn u ám nhìn chằm chằm Bách Hợp, chỉ vào cửa nói: