Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 945: Bạn trai bị đàn ông cướp 12



Thực sự Bách Hợp cũng không biết cửa hàng của cha Chu Tư Phàm ở đâu, Chu Tư Phàm chỉ nói sơ về gia đình mình, không nói rõ nhưng bây giờ Bách Hợp đe dọa làm mặt Triệu Lâm trắng bệch, hắn bối rối nhìn Chu Tư Phàm, cảm giác chuyện ngày càng nghiêm trọng lại không biết nên giải quyết như thế nào.

Hai người đều bị Bách Hợp mắng đến mơ hồ, sắc mặt Chu Tư Phàm tái nhợt, hắn nắm tay kêu “răng rắc”, hàm răng nghiến lại, áo sơ mi màu xám bạc trên người hắn bị kéo căng vì lồng ngực phập phồng hô hấp, để lộ cơ bắp đẹp mắt, hai mắt hắn đầy sự âm u, hận không thể một đấm đánh vào mặt Bách Hợp.

Nói thật, từ nhỏ đến lớn Chu Tư Phàm chưa từng bị người nào chỉ vào mũi mà mắng, tuy hắn muốn bẻ cong Triệu Lâm, làm hắn chia tay với Phạm Bách Hợp, **Triệu Lâm, vì mục đích này nên hắn mới qua lại làm bạn bè với Triệu Lâm nhưng trong lòng hắn xem thường hai người Triệu Lâm và Phạm Bách Hợp, dù sao thân phận, địa vị, mọi thứ của hai người bọn họ không thể so sánh với hắn, không để ý đến thân phận mà làm bạn tốt, đó là lừa gạt kẻ ngu ngôc Triệu Lâm, ở Tân Hải Chu Tư Phàm là con ông cháu cha, có tiền có địa vị, là người địa phương, hai ngườiTriệu lâm là gì, chỉ là hai người nghèo khổ từ ngoài vào mà thôi, hắn xem quá trình chinh phục Triệu Lâm thành một trò chơi, vậy mà bây giờ Bách Hợp lại dám chỉ vào mũi mắng hắn.

Nghĩ lại hai người bọn họ bị hắn xem là con mồi, bình thường coi hắn như thượng đế mà hầu hạ, không biết hắn muốn há miệng muốt Triệu Lâm vào bụng, hai kẻ ngu ngốc này con nịnh nọt hắn, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Thật ra hắn không ham đồ ăn ngon ở nhà họ Triệu, hắn không thiếu một chút tiền cơm này. Hắn vốn không muốn tốn một cọng lông trên người Triệu Lâm, vì hắn muốn mượn việc này để thể hiện bản lĩnh của mình mà thôi, không tốn một đồng chia rẽ một đôi yêu nhau, còn có một người đàn ông, trong quá trình bị hại còn biết ơn với hắn, sau này có chuyện để khoe với mọi người.

Nhưng nghĩ như thế, hiện tại bị Bách Hợp chỉ vào mặt mắng, trong lòng Chu Tư Phàm giận đến nói không ra lời.

” Cô nói gì?” Hắn lạnh lẽo hỏi một câu, Triệu Lâm thấy tình hình không tốt, vội vàng đưa tay kéo hắn: “Chu Tư Phàm. Cậu bình tĩnh. Phạm Bách Hợp không hiểu chuyện, cậu đừng tính toán với cô ấy, hai anh em chúng ta ra ngoài ăn cơm, tôi mời!”

“Hừ!” Bách Hợp nghe, cười lạnh: “Anh còn muốn mời, trên người của anh có thể lấy ra được đồng để mời? Đừng để thứ hai tiền xe buýt cũng không có! Còn muốn phùng má giả người mập? Mời khách? Cười rụng răng.”

“Họ Chu không biết xấu hổ, giả làm người có tiền gì chứ, chưa thấy người có tiền nào suốt ngày đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu. Nơi này có vàng à? Anh suốt ngày lưu luyến không đi, lớn lên giống như bọn ẻo lả, anh xem anh là Tỳ Hưu chỉ ăn không ra sao? Hôm nay tôi nói thẳng, đưa tiền điện nước, tiền nhà với tiền cơm mấy tháng này, nếu không anh thừa nhận cha mẹ anh chết sớm, anh cũng chết sớm thì bữa cơm này tôi coi như thương xót, cho anh ăn, tiễn đưa anh đi! Ngày xưa mấy người trước khi bị chém đầu không phải đều được cho ăn no hay sao? Mọi người đều nói không làm quỷ đói mà! “

Bách Hợp nói ra câu này, không những Triệu Lâm không chịu được mà Chu Tư Phàm càng tức giận không chịu đựng được, hắn không ngờ người phụ nữ nghèo nàn dám tìm đến hắn xin việc, một câu không được lập tức trở mặt, bây giờ ấn tượng của Chu Tư Phàm về Bách Hợp đã xuống mức thấp nhất, hắn vốn không phải là người tốt, nếu không cũng không cướp bạn trai của người khác, hắn cũng không cái gọi là phong độ thân sĩ, thái độ trước đây hoàn toàn là giả bộ, hắn không chỉ coi thường hai người Bách Hợp mà còn không thích phụ nữ, cái gọi là chịu đựng, không phải dùng với phụ nữ. Nên khi Bách Hợp vừa nói xong, hắn lập tức đá ghế ra, xiết  chặt nắm đấm hướng tới Bách Hợp, đưa tay muốn lôi quần áo Bách Hợp.

Cái ghế kia bị hắn đá qua một bên đụng vào tay vịn gỗ của ghế sô pha, một tiếng ‘Loảng xoảng keng’, dáng vẻ của Chu Tư Phàm làm cho Triệu Lâm sợ ngây người, hắn không biết tại sao đang êm đẹp, bỗng lại biến thành tình cảnh như vậy, tình thế nguy cấp mà Triệu Lâm lại đứng ngây tại chỗ không kịp tỉnh hồn lại.

Hắn nhìn tay Chu Tư Phàm nắm ngực Bách Hợp, bị một tát của Bách Hợp đẩu ra, khi bàn tay kia vỗ vào mu bàn tay của Chu Tư Phàm, âm thanh vang lên, Chu Tư Phàm không nghĩ đến chuyện này, đưa tay muốn kéo tóc cô nhưng sau tích tắc lại bị Bách Hợp nắm lấy, nửa người dưới Bách Hợp dựa vào cơ thể hắn, lợi dụng dáng người nhỏ hơn Chu Tư Phàm, một chân chen vào giữa hai chân Chu Tư Phàm.

Bằng vào kinh nghiệm chiến đấu  của mình, Bách Hợp nhanh chóng nhận ra Chu Tư Phàm đã luyện quyền anh nhiều năm, nắm đấm hắn đánh ra có lực, không phải là động tác đẹp mắt nhưng có thể thấy hắn vì vóc dáng, thực sự có bỏ ra công sức, chỉ là nửa người trên có lực, nhưng ngửa người dưới lại yếu ớt, hắn vừa tung ra cú đấm quá mạnh, hai chân không vững, Bách Hợp nương theo lực đạo của hắn, tay nắm lấy cổ tay hắn, không để hắn phản ứng, móc chân hắn dùng sức ném, vốn Chu Tư Phàm tung cú đám quá mạnh, cơ thể đã lung lay, lúc này bị khóa, trời đất quay cuồng, cả người ngã xuống sàn nhà.

Nhà trọ này quá nhỏ một phòng khách một phòng ngủ, bàn ăn sát với ghế sô pha, đầu hắn đập vào tay vịn ghế sô pha,’đùng’ một tiếng, hắn không cảm thấy đau mà chỉ thấy sao bay đầy trời, một lúc sau Chu Tư Phàm chưa kịp hồi phục thì Bách Hợp đã đứng dậy, giơ chân lên dùng sức, mạnh mẽ đạp vào giữa hai chân của hắn, tiếng ‘Bộp’  vang lên, Chu Tư Phàm cảm thấy nửa thân dưới đau đớn kinh khủng, cơ thể hắn toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ, cơ thể co lại giống như tôm luộc.

“Đồ vô dụng! Hết ăn lại uống, bị nói trúng thẹn quá hoá giận còn muốn đánh người?” Bách Hợp nói xong, nhếch khóe miệng, ngồi xuống bên cạnh Chu Tư Phàm, nắm tóc của hắn, dùng sức đập vào mặt đất, ‘Đùng đùng đùng’ mấy tiếng, đập đến khi Chu Tư Phàm la không nổi, đầu không còn cảm thấy đau mà não giống như tan ra như pháo hoa, ngay cả tiếng rên hắn cũng quên, Bách Hợp đập đầu hắn vài cái mới thả tay lỏng ra, lúc này Chu Tư Phàm co quắp trên mặt đất giống như sắp chết, cơ thể co lại thành một cục, một lúc lâu sau cảm giác đau đớn ở thân dưới truyền đến đầu, hắn mở to mắt, trong con mắt tràn đầy tơ máu, bắt đầu mở miệng**.

“Cô…” Giọng nói của hắn vừa vang lên thì Triệu Lâm đang kinh sợ đến ngây người mới tỉnh lại, hít một hơi, đang định nói chuyện, Bách Hợp liếc hắn:

” Cô cái gì mà cô? Thấy có người muốn đánh bạn gái của anh, vậy mà anh có thể đứng ngẩn ra ở một bên, Triệu Lâm, anh thật sự là hèn nhát vô dụng!”

” Gọi điện thoại cho cha hắn ngay lập tức để cha hắn đến đón người!”

Triệu Lâm sớm bị hành động của Bách Hợp dọa ngốc, nghe thấy lời nói của Bách Hợp thì đưa tay tìm điện thoại theo bản năng, hắn không ngờ đến bạn gái mình nổi giận lên đáng sợ như vậy, cả người choáng váng, hắn tìm thấy điện thoại, mới nhớ mình không có số điện thoại của cha mẹ Chu Tư Phàm, cũng không biết nhà hắn ở đâu, tuy hắn nói là nhà hắn buôn bán vật liệu xây dựng nhưng đến hiện tại Triệu Lâm mới phát hiện, mình hoàn toàn không biết gì về Chu Tư Phàm cả, hắn liếm đôi môi khô vì căng thẳng:

” Vợ à, anh không biết số điện thoại của cha mẹ cậu ấy….”

” Hai người không phải là bạn bè sao? Chẳng lẽ anh ta không nói cho anh? Không phải mỗi ngày anh mặc ** màu gì đều nói với anh ta sao? Anh còn không biết số điện thoại của cha mẹ anh ta? Nếu không biết số điện thoại thì anh đưa anh ta về nhà đi, bây giờ tôi không muốn thấy người khiến người khác ghét bỏ này, nói đạo lý với tôi, thật sự là một tên lừa đảo!”

Bách Hợp hừ lạnh, Triệu Lâm bị cô mắng không trả lời được, một lúc lâu sau mới nói: “ Anh không biết nhà hắn ở đâu…”

Mãi đến hiện tại, Triệu Lâm mới thấy sự nghiêm trọng của vấn đề.

Lời nói của Bách Hợp thật sự không dễ nghe nhưng vì cô nói trong sự tức giận, sau khi Triệu Lâm nghĩ lại mới thấy sự việc không hợp lý giống như lời cô nói.

Miệng Chu Tư Phàm luôn nói hắn là con ông cháu cha nhưng mọi thứ đều là hắn nói, hắn nói hắn là người có tiền nhưng người có tiền vì sao lại hết ăn lại uống ở nhà mình, vì sao không hề mời mình ra ngoài ăn một bữa? Hắn nói nhà hắn buôn bán vật liệu xây dựng, nói xem mình như bạn tốt, giống như Bách Hợp nói, nhiều chuyện của mình đều nói cho hắn, chuyện gì cũng biết, hắn giống như con giun trong bụng mình, mình muốn cái gì, thích gì, không thích gì, hắn đều biết, đội bóng mình yêu thích, tình cờ hắn cũng thích.

Tuy thực sự không đến nỗi mỗi ngày mình mặc ** màu gì hắn đều biết nhưng bây giờ nghĩ lại, mình có quần áo gì, giày da gì, thì hắn ta cũng biết hết.

Vì Triệu Lâm nhớ có một lần Chu Tư Phàm đã từng hỏi hắn một câu, hỏi hắn tại sao không mặc áo sơ mi màu hồng với quần ni lông vàng nhạt.

Lúc đó Triệu Lâm không để ý, chỉ nghĩ mắt nhìn của Chu Tư Phàm tốt hơn mình, tình cờ thấy mình ăn mặc không hợp thì nhắc, đến bây giờ nghĩ lại mới thấy không đúng, da gà sau lưng hắn nổi lên, ánh mắt của Chu Tư Phàm nhìn hắn trước đây, cùng những lời nói với hắn, bắt đầu hiện lên trong đầu Triệu Lâm.

Hắn không hề nghi ngờ Chu Tư Phàm để ý hắn, trong lòng Triệu Lâm không hề muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với đàn ông. Hắn chỉ nghĩ đến khả năng mình gặp lừa đảo, kế hoạch của Chu Tư Phàm tỉ mỉ như vậy, tiếp cận hắn, đến cùng là muốn lừa đảo thứ gì? Mình vừa tốt nghiệp, đang làm nhân viên thực tập, không tiền không địa vị, cho dù hắn muốn lừa đảo thì mình cũng không có mấy đồng tiền đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.