Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 946: Bạn trai bị đàn ông cướp 13



Edit: Suly

Beta: Sakura

“Cái gì cũng không biết, chỉ biết mỗi cái tên, anh còn muốn làm bạn tốt với anh ta, mang người đến nhà? Anh tự tính thử mấy tháng nay, hắn lừa chúng ta bao nhiêu tiền? Còn muốn mua điều hòa cho hắn, Triệu Lâm, đầu óc anh có vấn đề phải không?” Bách Hợp kéo cái ghế ngồi xuống, thấy mặt Triệu Lâm lúc xanh lúc trắng, bây giờ Triệu Lâm đã hơi nghi ngờ rồi, để hắn từ từ phát hiện, còn tốt hơn mình nói thẳng cho hắn, Triệu Lâm là người chết vì tự ái, tuy trung thực nhưng tính cách kì lạ, trong lòng hắn đã tin tưởng thì  cho dù giả dối, hắn cũng tin là thật, còn nếu hắn không tin tưởng cho dù là sự thật, người bên cạnh có nói rách miệng thì hắn cũng không tin.

“Đưa anh ta đi đi, tôi không muốn thấy người này trong nhà, tôi không quan tâm anh muốn qua lại với anh ta nhưng nếu anh mang hắn về nhà thì tốt nhất đừng để hắn gặp tôi. Tiền thuê nhà anh phải đưa hơn một nửa, tiền đện nước tính sau, Triệu Lâm, hai chúng ta nên bình tĩnh một thời gian, nghĩ đến tình cảm trước đây, tiền điện nước tháng nay tôi sẽ trả thay anh nhưng tiền điện nước tháng sau, tôi sẽ tính toán rõ ràng với anh.”

Bách Hợp nói xong, đem tất cả đồ ăn trên bàn đổ vào thùng rác, rồi cầm quần áo vào phòng tắm.

Khi đi ra ngoài cả Triệu Lâm và Chu Tư Phàm không thấy nữa, buổi tối cô ở trong phòng luyện   Luyện Thể Thuật, ở bên ngoài phòng khách Triệu Lâm đi qua đi lại, đi đến cửa nhiều lần không dám gõ cửa, rõ ràng hôm nay bị Bách Hợp dọa sợ rồi, Bách Hợp nghe thấy, lúc nửa đêm hắn thử hỏi:

”  Bách Hợp, em đã ngủ chưa?” Hắn ngừng một lúc, không thấy Bách Hợp ra, cũng không biết cô ngủ chưa, lòng can đảm tăng lên một chút: “ Anh không biết Chu Tư Phàm là người như thế, hôm nay anh không phải muốn tức giận với em, anh chỉ không muốn mọi người lúng túng mà thôi, dù sao anh ta cũng là bạn của anh, chỉ tới nhà ăn bữa cơm thôi, anh không ngờ em sẽ tức giận như thế….”

Đến bây giờ, Triệu Lâm vẫn tưởng Bách Hợp trở mặt với Chu Tư Phàm là vì tiền mấy món thức ăn kia, hắn thật sự quá lơ mơ, lại không có chính kiến. Bách Hợp không để ý đến hắn, tiếp tục luyện Luyện Thể Thuật, Triệu Lâm thấy cô không ra ngoài:

“Chẳng qua Chu Tư Phàm nói đúng, đàn ông cần có mặt mũi. Anh ta đã nói không muốn hỏi chuyện công việc giúp em, tại sao em lại quấn lấy không buông? Anh ta từ chối, em không tìm được việc, còn cãi nhau làm mọi người đều lúng túng. Hôm nay em ném anh ta xuống đất, còn đánh người ta như thế, lỡ như Chu Tư Phàm báo cảnh sát bắt chúng ta thì phải làm sao? Em làm việc quá nóng nảy rồi.” Ban đầu vì Bách Hợp nói hắn không có tiền mà Triệu Lâm cảm thấy không tự tin nhưng nói xong, nghĩ lại tình cảnh tối nay, lửa giận ngày càng lớn

“Chúng ta không phải là người Tân Hải, lại không có chỗ nhờ vả. Đến lúc xảy ra chuyện thì biết làm sao? Công việc đều mất!”

Bách Hợp nghe như vậy, cười một tiếng: “ Anh ta có giỏi thì báo,  có khi hắn ta là trai bao cũng nên, chuyện trong miệng anh ta được mấy phần thật sự, cái gì mà con ông cháu cha, trong nhà có nhiều tiền, tôi chưa từng thấy người có tiền nào làm bạn với người nghèo, còn đến nhà người khác ăn không uống không, nhà anh ta giàu như thế. Anh đã từng ăn một bữa cơm anh ta mời chưa, nhận một món quà của anh ta chưa? Đừng nói thay anh ta, một chai nước có gas anh ta còn chưa mời anh uống, còn nói gì mà anh em. Cút xa một chút, nghe thấy càng phiền thêm.

Ngoài cửa Triệu Lâm bị mắng mặt đỏ bừng, nửa ngày sau mới khẽ nói: ” Người nào kết bạn còn quan tâm người đó có tiền hay không? Tôi không thiếu một chai nước có gas, dựa vào cái gì mà người nghèo không thể làm bạn với người có tiền? Cô là người trong mắt chỉ thấy tiền nên mới nghĩ trên đời này mọi người đều giống như cô, cậu ta làm trai bao thì sao tôi tình nguyện bị lừa thì sao? Chuyện của tôi cô không cần quan tâm.” Ban đầu Triệu Lâm muốn đến xin lỗi Bách Hợp, không ngờ đến bây giờ Bách Hợp còn không nhận lỗi, hắn chỉ sợ hai người gặp rắc rối mà thôi, muốn khuyên nhủ Bách Hợp lần sau không nên làm việc nóng nảy như vậy, từ đầu chính là cô không đúng, lỡ như cảnh sát tìm đến nhà, hắn mới vào công ty không lâu, bây giờ ồn ào có ảnh hưởng không tốt, hắn rất sợ mất đi công việc này, lúc tiễn Chu Tư Phàm ra ngoài, hắn ta liên tục la muốn báo cảnh sát, Triệu Lâm lo lắng một thời gian, quay lại muốn nói Bách Hợp hai câu, không ngờ cô lại không nói không rằng đánh người, một ý nghĩ hối hận cũng không có làm lửa giận trong lòng Triệu Lâm bừng lên:

“Lần này là cô đánh người, nếu như Chu Tư Phàm báo cảnh sát thì không liên quan gì đến tôi.”

” Không liên quan đến anh, anh không cần để ý đến, Chu Tư Phàm ra tay trước, trước khi bị tôi ném ngã xuống đất, là anh ta tự rước lấy nhục, đáng đời, anh đã cảm thấy anh ta tốt, vậy thì đến ở cùng với hắn đi, còn chen lấn chỗ này với tôi làm gì? Anh xem tiền bạc giống như rác, cao thượng như thế, từ nhỏ anh không cần tiền để lớn lên sao, chẳng lẽ ăn không khí hết! Ít lải nhải với tôi đi, buồn cười chết mất.” Lời này của Bách Hợp làm Triệu Lâm vừa vừa thẹn vừa xấu hổ, không biết tại sao, từ lần cãi nhau vì chuyện máy lạnh về sau, Bách Hợp trở nên miệng lưỡi bén nhọn, hắn cãi nhau làm ầm ĩ không thắng cô, chiến tranh lạnh cũng không có tác dụng giống trước đây, bây giờ lại nghe cô bảo hắn cút, Triệu Lâm ngẩn ra thật lâu, mới đập cửa liên tục:

” Phòng trọ này tôi cũng đưa một nửa tiền thuê, cô dựa vào gì mà nói tôi cút? Cút thì là cô cút!”

“Muốn tôi cút cũng được, lấy tiền thuê nhà một nửa tháng ra, không cần anh nói, tôi lập tức thu dọn đồ đạc rời đi ngay, anh nghĩ phòng trọ hiếm lắm sao.” Hiện giờ, Triệu Lâm không thể lấy ra một nửa tiền nhà, trong ví trống rỗng thì đương nhiên nói chuyện cũng không hề mạnh mẽ, nghe thấy Bách Hợp nói thế, lập không không nói nổi.

Trước kia mỗi lần hai người cãi nhau, đều là hắn nói Phạm Bách Hợp cút, tình cảnh hiện tại giống như trái ngược nhau, Bách Hợp mở miệng đóng miệng là nói hắn cút đi, tối nay Triệu Lâm định nói chuyện hòa hợp với Bách Hợp nhưng bây giờ nói đến đây lại tan rã không vui.

Ngày thứ hai khi Bách Hợp tỉnh lại thì Triệu Lâm đã không còn ở trong nhà, tối qua hơn mười giờ đêm hắn mới về nhà, đêm qua hai người cãi nhau một trận, hắn không giải thích tại sao lại về nhà muộn, Bách Hợp cũng không hỏi, hai người cứ như thế mà chiến tranh lạnh, mỗi ngày khi Bách Hợp đi làm, thức ăn để trong tủ lạnh Triệu Lâm sẽ ăn nhưng thường ngày hai người không nói chuyện mà thôi. Gần đây, phần lớn thức ăn Bách Hợp nấu là đồ nóng, sau nửa tháng, cô thấy được trong ngăn tủ ở toliet có cách loại thuốc trị táo bón. Một tháng sau, thời gian Triệu Lâm ở trong nhà wc ngày càng dài, có khi vào wc hơn một tiếng còn chưa ra, đôi khi nói chuyện với Bách Hợp, mùi trong miệng xông ra làm người khác phải cau mày, trên mặt hắn bắt đầu mọc mụn.

Mãi cho đến một ngày nào đó, khi Bách Hợp về nhà, lập tức phát hiện trong tủ quần áo đã vơi đi một nửa, Triệu Lâm dọn quần áo, vật dụng của hắn đi mà không hề nói với Bách Hợp một tiếng.

Ở Tân Hải hắn không có người quen, trừ đến nhà của Chu Tư Phàm thì hắn không có chỗ để đi, hai người chiến tranh lạnh đã hai tháng, có thể để đạt được sự tin tưởng của Triệu Lâm, Chu Tư Phàm bất đắc dĩ mang Triệu Lâm về nhà, cũng vì có được sự biết ơn của Triệu Lâm mà dẫn hắn về nhà.

Để chứng minh suy đoán của mình, Bách Hợp gọi điện thoại cho Triệu Lâm, đã lâu rồi cô không chủ động gọi điện cho Triệu Lâm, điện thoại đổ chuông một lúc lâu, bên kia vẫn chưa bắt máy, mãi đến khi sắp tự kết thúc thì hắn mới bắt điện thoại, giọng nói lạnh nhạt:

“Cô gọi điện đến làm gì?” Triệu Lâm vẫn ghi hận hai tháng trước khi cãi nhau với Bách Hợp, việc Bách Hợp muốn hắn cút, hai tháng này hắn vẫn nghĩ nếu Bách Hợp xin lỗi hắn thì hắn có thể cho cô một cơ hội, làm lại từ đầu nhưng cô không quý trọng cơ hồi này mà trong hai tháng lại không để ý đến hắn, ban đầu không có chỗ đi, Triệu Lâm chỉ có thể nhẫn nại tỏ vẻ đáng thương, hôm nay đã tìm được chỗ ở, giọng nói của hắn lạnh nhạt hơn rất nhiều, lúc Bách Hợp hỏi hắn đang ở đâu, hắn cười lạnh:

“ Tôi ở nhà Chu Tư Phàm, bây giờ như cô mong muốn, tôi cút, ở cùng cô mấy năm nay, tôi chịu đủ rồi, cô vừa keo kiệt, vừa ích kỉ, trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, hơn một tháng trước Chu Tư Phàm bị cô đánh bị thương, nghĩ đến tình cảm với ta, hắn quyết định không truy cứu cô, Phạm Bách Hợp, hai người chúng ta không hợp, nên chúng ta…” Hắn định nói ‘Chia tay đi ” nhưng Bách Hợp nghe thấy hắn đang ở nhà của Chu Tư Phàm, không muốn nghe hắn nói tiếp, trực tiếp cúp máy.

Hôm nay buổi chiều lúc đang đi trên đường, Chu Tư Phàm gọi điện cho Triệu Lâm, bằng tâm mà nói, tìm được mục tiêu mình vừa lòng, chia rẽ mội đôi yêu nhau, ra tay với đàn ông, loại chuyện này không phải lần đầu Chu Tư Phàm làm, cơ hội ra tay không nhiều, vì số lượng người mà hắn nhìn trúng ít nhưng hắn đã vừa lòng thì cho tới bây giờ còn chưa chạy thoát được, lần này chia rẽ Triệu Lâm và Phạm Bách Hợp thất bại, trước đó không nhận lời giới thiệu công việc cho Bách Hợp bị đánh một trận, là sự sỉ nhục đối với Chu Tư Phàm. Sau khi hắn về đến nhà càng nghĩ càng không nuốt trôi cơn túc này, tuy trước đây ngoài tên hắn chưa từng để lộ thông tin gì khác, thậm chí số điện thoại cũng là giả, lừa những người đó nhưng lần này không giống.

Trò chơi tiến triển đến hôm nay, nếu buông tay thì quá đáng tiếc, hắn đã chơi hơn ba tháng, giống như sắp qua màn trong trò chơi, thời gian chuẩn bị dài như vậy, đương nhiên hiện tại không thể bỏ, hơn nữa gần đây hắn không tìm thấy việc gì vui, cũng không có mục tiêu mới, vả lại cho tới bây giờ Chu Tư Phàm chưa từng chịu thiệt trên tay một người phụ nữ, chỉ có cướp Triệu Lâm từ tay Phạm Bách Hợp thì mới dập được cơn giận này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.