Trong hơn hai mươi năm cuộc đời của hắn, Triệu Lâm chưa từng tặng hoa, cũng chưa từng được tặng hoa, nhà hắn không giàu có, trưởng thành không đẹp trai, không có tài năng gì đặc biệt, thậm chí miệng cũng không ngọt không thể dỗ dành người khác, lúc đó theo đuổi Phạm Bách Hợp là chuyện dũng cảm nhất hắn từng làm, trước đó hắn chưa từng yêu đương, cũng không được nữ sinh tỏ tình, bây giờ thấy một bó hồng bự như thế, đôi má Triệu Lâm đỏ bừng, người bên cạnh hỏi hắn hoa này là ai đưa, hắn ngây ngơ mở thiệp ra, bên trên viết những câu tình cảm, cuối cùng ở nơi ký tên chỉ có mấy chữ: cậu đoán tôi là ai!
Triệu Lâm vắt hết suy nghĩ vẫn không nghĩ ra là ai tặng hoa cho hắn.
Ban đầu hắn nghĩ là Bách Hợp, vì ngày hôm qua sau khi hắn chuyển đi, tính nói chia tay với Bách Hợp nhưng Bách Hợp lại cúp máy, chưa cho hắn cơ hội nói chia tay, Triệu Lâm đoán có phải là Bách Hợp không muốn chia tay với mình, vì níu kéo hắn nên mới nghĩ tới phương pháp này.
Chẳng qua sau khi hắn nghe người khác nói một bó hoa này tốn vài trăm đồng, hắn bỏ sự nghi ngờ của mình, vì một tháng tiền lương của Phạm Bách Hợp là bao nhiêu, có thể dư ra bao nhiêu tiền, không ai rõ hơn hắn, tiền lương của Bách Hợp chỉ vừa đủ đóng tiền nhà mà thôi, một bó hoa hồng to như thế cô không phải là không mua nổi nhưng sẽ rất đau lòng, gần đây Phạm Bách Hợp tiết kiệm, nếu cô muốn níu kéo mình thì không thể dùng phương pháp này mà sẽ gọi điện cầu xin hắn nên hoa này không thể là do cô tặng!
Ở Tân Hải hắn không có người quen, phụ nữ xung quanh hắn đều biết hoàn cảnh của hắn, phần lớn đều không hứng thú với hắn, bản thân hắn cũng tự hiểu, lớn lên không đẹp trai, gia đình không giàu, sợ là phụ nữ có tiền cũng sẽ không theo đuổi hắn, nhớ hình ảnh Chu Tư Phàm ôm hắn đêm qua, cảm giác nổi hết da gà.
Lời nói lúc trước của Bách Hợp hiện lên trong đầu hắn. Triệu Lâm giống như gặp quỷ ném bó hoa vào thùng rác.
Buổi tối trước khi tan việc. Chu Tư Phàm nhớ tới việc phát triển tình cảm với Triệu Lâm, làm cho hắn gần gũi với mình một lần nữa, vì vậy lái xe đến dưới công ty của hắn. Chờ hắn tan việc chở hắn đi ăn tối, xem như là bữa mời khách theo như lời tối qua nói.
Ban ngày sự kiện tặng hoa ở công ty khiến cho Triệu Lâm được chú ý trong công ty, tất cả mọi người đều để ý đến hắn, cùng tan làm. Thấy có đàn ông lái xe đến đón Triệu Lâm, nghĩ tới bó hoa buổi sáng. Nhiều người thấy chuyện này, trong mắt hiểu rõ kèm theo sự khinh thường.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Triệu Lâm đều nhận được một bó hoa, những tấm thiệp ban đầu viết những câu tình cảm. Sau này thì thẳng thắn bày tỏ tình yêu khác phải chỉ vì có thế hệ sau, mà tình yêu đồng tính cùng phái mới là tình yêu thật sự.
Trong công ty Triệu Lâm dần nổi tiếng, tuy mỗi ngày công ty người được tặng hoa không chỉ có một mình hắn, nhưng mỗi ngày đều được tặng thì chỉ có duy nhất Triệu Lâm. Tình huống của Triệu Lâm như thế lập tức thu hút sự chú ý, hơn nữa gần đây trong công ty không biết tại sao lại truyền ra tin tức Triệu Lâm bị đàn ông**, cả công ty đều ồn ào xôn xao, Triệu Lâm bắt đầu sợ đi làm mỗi ngày, mới qua bốn năm ngày mà hắn tưởng như đã qua một năm vậy.
Hắn bắt đầu sợ hãi sau khi tan làm phải về nhà Chu Tư Phàm nhưng ngoại trừ nhà của Chu Tư Phàm thì hắn không có chỗ để đi, hắn hối hận mình chuyển ra khỏi nhà trọ thuê cùng Bách Hợp nhưng vì lòng tự trọng hắn không thể bỏ xuống tự ái gọi điện thoại cho Bách Hợp xin lỗi. Trong công ty, lời đồn về hắn ngày càng nhiều, qua mấy ngày mà hắn đã trở thành nhân vật nổi tiếng của công ty, đôi khi hắn không muốn về nhà nên tăng ca thì sẽ có người nói xấu sau lưng hắn.
Dưới tình cảnh như thế, áp lực của Triệu Lâm bắt đầu tăng lên, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, hơn nữa mỗi đêm còn gặp ác mộng không ngủ được, hai tháng trước hắn bị táo bón, hiện tại áp lực ngày càng lớn, tình trạng càng nghiêm trọng hơn. Hắn bắt đầu trốn tránh Chu Tư Phàm, khi Chu Tư Phàm ở nhà hắn ở trong phòng của mình không ra ngoài, Chu Tư Phàm cảm thấy hắn có gì đó không đúng, động tay động chân với hắn nhiều hơn, mấy ngày nay biết hắn không có tiền, mỗi ngày lái xe đưa đón hắn, vì vậy mà nhiều đồng nghiệp trong công ty thấy hơn, tin đồn càng nhiều.
Mãi cho đến ngày thứ sáu, lại có người tặng một bó hoa hồng, người đàn ông trung niên bên cạnh cười nói:
” Tiểu Triệu thật có bản lĩnh, mỗi ngày đều có người tặng hoa, chúng tôi làm việc ở đây hơn hai năm, chưa gặp người nào có duyên phận tốt như cậu.” Một nhóm người trong công ty nghe như thế, đều ầm ĩ cười to, một giây phút này Triệu Lâm cảm thấy trên mặt đỏ đến đỏ máu, giống như có lửa cháy.
Gần đây mọi người trong công ty cười nhạo nói xấu làm cho hắn không thể sống nổi, tình tình của hắn bắt đầu nóng nảy, khi người khác nói như vậy, hắn lập tức trở mặt, cầm đồ trong tay đánh người đàn ông trung niên.
Người ta chỉ đùa với hắn tuy cũng là xem chuyện vui nhưng người đàn ông trung niên không ngờ Triệu Lâm người này tính tình hiền lành sẽ ra tay đánh người, trong tay hắn là cái cặp đựng tài liệu, đập vào mặt không phải là rất đau nhưng người đàn ông trung niên sau khi bị đánh lại tự ái, không suy nghĩ cầm đồ ném về phía Triệu Lâm, mắng: “ Mày còn dám đánh người? Đồ cái thứ giống như đàn bà, qua lại với đàn ông, không biết xấu hổ, bị đàn ông theo đuổi, mày không biết xấu hổ, còn dám tức giận?” Triệu Lâm nghe như thế, càng giận không kiềm chế được, ném đồ vật trong tay nhào tới đánh, hai người đánh nhau, tuy cuối cùng bị kéo ra nhưng vẫn bị quản lý gọ vào phòng nói chuyện, vì người ra tay trước là Triệu Lâm, sau khi quản lý phê bình người đàn ông trung niên, giữ Triệu Lâm lại, khéo léo nói danh tiếng của công ty không tốt do bị hắn làm ảnh hưởng, nếu như vẫn tiếp tục diễn ra thì hi vọng hắn chủ động từ chức.
Lúc gần tối tan làm, Chu Tư Phàm lái xe đến đón hắn, thấy khóe miệng Triệu Lâm bị thương, kính mắt ngày thường đeo cũng không thấy, sắc mặt hắn tối tăm, trên tay ôm một cái thùng giấy, bên trong có một ít đồ, khi thấy Chu Tư Phàm đến đón hắn, trên mặt không có chút vui vẻ, Chu Tư Phàm ra hiệu hắn lên xe, không nhịn được hỏi: “ A Lâm, sao cậu lại bị thương?”
Hắn không hỏi còn may, vừa nhắc đến, Triệu Lâm nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng bốc lên một cơn tức giận, hắn nén lửa giận, lạnh nhạt trả lời: “ Tôi từ chức rồi.”
Chu Tư Phàm nghe thấy hắn từ chức, trong lòng kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn, thấy Triệu Lâm cúi đầu, hàm răng nghiến chặt, mấy cái mụn trên mặt làm cho trong lòng hắn cảm thấy chán ghét.
Các cụ nói không sai, xa thơm gần thúi. Trước đây hai người ở xa, Chu Tư Phàm thỉnh thoảng đi đến nhà đùa giỡn Triệu Lâm còn cảm thấy vui vẻ, bây giờ ở cùng nhau mới thấy phiền phức. Nơi đang ở cũng không lớn, trong nhà chỉ có ba phòng, sau khi nhà có thêm người, nhà vệ sinh chung bị Triệu Lâm chiếm, hơn nữa thói quen vệ sinh cá nhân của hắn cũng không tốt, đôi khi tắm rửa xong quần áo còn để lại, khắp nơi Chu Tư Phàm nhìn hắn đều không thuận mắt, nếu không phải nghĩ tới mình phải nhanh chóng ăn hắn ta thì hắn thật sự không chịu đựng được.
Trước đây khi thích hắn ta, nhìn hắn ta làm gì cũng tốt, bây giờ cảm thấy chán ghét, ở nhà hắn dùng nhiều hơn mấy tờ khăn giấy cũng cảm thấy chán ghét, Chu Tư Phàm nén sự chán ghét trong lòng, đưa tay sờ khuôn mặt bị đánh xanh tím, giả bộ nói giọng đau lòng: “ Sao lại bị thương? Bị người khác đánh sao?”
Đầu ngón tay lạnh buốt, lúc chạm vào mặt Triệu Lâm, hắn giống như một con nhím gai bị thương, suýt nữa nhảy dựng lên, không suy nghĩ đưa tay đập tay Chu Tư Phàm: “ Đừng chạm vào tôi!”
Lời này vừa thốt ra, sự giả vờ quan tâm trên mặt Chu Tư Phàm biến mất nhanh chóng, ánh mắt hắn u ám, khóe miệng lộ nụ cười châm biếm:
“ Có ý gì?” Mình chơi không ít đàn ông nhưng lần này thật sự là mắt bị mù mới đụng tới người đàn ông như Triệu Lâm. Lần đầu chơi trò chơi mà mang đàn ông về nhà, bây giờ Triệu Lâm ăn của mình, uống của mình mà còn tỏ thái độ với mình, hắn ta cho là hắn là ai, trong lòng Chu Tư Phàm dữ tợn, nén ý nghĩ cho Triệu Lâm cút xuống xe, thu tay bị đánh nóng rát về.
Lúc Triệu Lâm bị Chu Tư Phàm chạm vào người, đánh tay hắn ta là hành động vô thức, đến khi đánh xong nghe được giọng nói nén giận của Chu Tư Phàm mới nhận ra mình làm gì, bây giờ trong lòng hắn nén giận nhưng nghĩ đến mình còn ở nhà của Chu Tư Phàm, hiện tại không có chỗ đi, trong tay không có tiền, việc làm cũng không có, sau này còn phải ở lại nhà của Chu Tư Phàm một thời gian ngắn, ít nhất khi nào hắn tìm được việc có tiền thuê nhà trọ mới có thể rời đi, trong lúc này không thể trở mặt với Chu Tư Phàm, thật ra hắn hối hận về thái độ của mình nhưng lại tự ái không nói xin lỗ, thấy Chu Tư Phàm không nói chuyện, Triệu Lâm nghĩ chuyện này được cho qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vốn Chu Tư Phàm nghĩ trò chơi này đã bắt đầu thì tiếp tục chơi đến khi kết thúc nhưng bây giờ không còn hứng thú, hắn quyết định nhanh chóng kết thúc, chiếm được Triệu Lâm rồi sẽ đuổi hắn ra ngoài. Hiện tại cảnh giác của Triệu Lâm với hắn rất cao, không biết tại sao mà còn rất đề phòng hắn, xem ra từ từ đi không thể được, vì vậy hắn quyết định dứt khoát, hắn không thể chịu đựng tên nghèo Triệu Lâm này còn ở nhà hắn một ngày nào nữa.