Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 953: Bạn trai bị đàn ông cướp 20



‘ Anh ta nói anh ta thích chơi trò chơi như vậy, cảm giác lừa một người đàn ông chiếm được thân thể rồi vứt bỏ rất thành công, lúc đó tôi rất tức giận muốn tìm anh ta tính sổ nhưng tôi hiểu tính cách của anh, anh không trải qua chuyện đó thì dù người khác có nói thế nào thì anh cũng không tin, dù tôi có biết sự thật nhưng nếu Chu Tư Phàm không thừa nhận thì anh cũng sẽ tin lời của Chu Tư Phàm, xem tôi ích kỉ mà thôi. Vì không để chúng ta tiếp tục cãi nhau, cũng lo là mình đã hiểu lầm Chu Tư Phàm mà làm anh mất đi một người anh em tốt nhưng tôi sợ anh sẽ bị lừa nên từ đó về sau ấn tượng về Chu Tư Phàm không tốt, khi chào hỏi anh ta không nhiệt tình như trước, mà có sự đề phòng, tôi từng nhắc nhở anh nhưng anh lại không tin, nói tôi chia rẽ tình cảm anh em của hai người, vì vậy tôi chỉ có thể ngăn anh và anh ta gặp nhau, không sợ hãi mà đánh nhau cãi nhau với anh ta, thậm chí có lần hắn suýt nữa đánh tôi, vào giây phút anh không giúp tôi làm tôi vô cùng tuyệt vọng. Anh thà tin tưởng một người ngoài cũng không chịu tin tưởng bạn gái mình, tôi muốn bảo vệ anh, không muốn anh bị anh ta lừa, vì trước đây anh ta đã dùng cách này chơi nhiều người đàn ông. Tiếc là cuối cùng vẫn không bảo về được anh, sáng hôm nay thấy anh, biết anh bị anh ta làm làm bị thương, xin lỗi, tiếc là tôi không an ủi được anh, tôi tin sau này sẽ có một người con gái dịu dàng hơn tôi sẽ trở thành thiên sứ bảo vệ cho anh’

Đọc qua một nửa tin nhắn, Triệu Lâm như ngã vào hố băng, hắn không phải là người ngu ngốc, chẳng qua trước đây có nhiều chuyện hắn không muốn tin nhưng bây giờ ác mộng đã xảy ra, nhiều chuyện trước đây hiện ra trong đầu hắn, hắn mới nhận ra điều Bách Hợp nói rất có thể là sự thật.

Chẳng trách thái độ của Bách Hợp với Chu Tư Phàm bỗng thay đổi, chẳng trách cô nhìn Chu Tư Phàm không hợp mắt, chẳng trách lúc hắn nhắc đến chuyện mua điều hòa cho Chu Tư Phàm, cô lập tức từ chối. Mình là một kẻ ngu ngốc, cô muốn an ủi mình, muốn bảo vệ mình nhưng hắn vì Chu Tư Phàm mà cãi nhau với cô, thậm chí quát to đập đồ, có lẽ giây phút đó trong lòng cô rất lạnh lẽo

Khi Triệu Lâm nghĩ đến những chuyện đó, hai chân mềm nhũn không thể đứng dậy nổi. Hai mắt đầy nước mắt. Hắn đọc tiếp tin nhắn:

‘ Bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, anh không cần tôi nữa, so với anh thì mẹ cần tôi hơn. Tôi để chìa khóa ở thùng chữa cháy ở góc cầu thang, anh có thể ở tạm một buổi chiều, tôi để lại cho anh 100 đồng trong phòng, vì mua hoa nên tiền tôi xài gần hết, sau khi mua vé máy bay chỉ còn lại từng này. Đủ cho anh ăn hai ngày, về sau này thì phải dựa vào bản thân anh, hi vong công việc của anh thuận lợi. Phạm Bách Hợp.’

“ Trở về… Bách Hợp, vợ ơi, trở về đi.” Triệu Lâm hít mũi. Kêu đau đớn, hắn cầm điện thoại khóc như trẻ con, hắn muốn gọi điện thoại nhưng bên kia thông báo đã tắt máy, Triệu Lâm khóc cả người run rẩy, nghĩ mình có thể có cuộc sống tốt đẹp với Bách Hợp, một người con gái khi đi vẫn suy nghĩ làm thế nào tốt nhất cho hắn, nhưng vì Chu Tư Phàm phá hủy mà mất đi, tim hắn lại đau nhứ cắt.

Hắn nhớ kỹ lại chuyện một năm qua, mỗi khi có chuyện không vui trong công việc, hắn bày tỏ tâm tình trên mạng, hắn lấy điện thoại ra, tay run run mở mạng, trên đó vẫn còn những câu than phiền của hắn hơn nửa năm nay, đặc biệt là khi Bách Hợp muốn sính lễ mấy tháng trước, hắn tìm những người chú ý đến tin tức của hắn, tìm tới tìm lui trong đó có người tên là ‘ Thần tiên cũng Tư Phàm’, mỗi luồng khí lạnh từ chân hắn chạy lên.

Đây chỉ là một tài khoản không có nhiều thông tin, chỉ có địa chỉ sơ lược và năm sinh mà thôi, không có hình ảnh, tâm trạng, không hề để lại lịch sử gì trên mạng nhưng tài khoản ‘ Thần tiên cũng Tư Phàm’ cùng là người ở Tân Hải, cùng tuổi với Chu Tư Phàm, đều hai mươi chín tuổi! Có khả năng đúng như Bách Hợp nói, Chu Tư Phàm tiếp cận mình là muốn chia rẽ tình cảm của mình và Phạm Bách Hợp!

Nghĩ đến chuyện tối qua mình trải qua, Chu Tư Phàm hủy hoại cuộc đời mình, hôm nay ở sở cảnh sát còn phách lối như thế, pháp luật không thể đòi lại công bằng thì hắn sẽ tự mình đòi công bằng lại! Hắn nghiến răng, nhớ Bách Hợp có nói, có để lại cho hắn 100 đồng trong nhà, Triệu Lâm lau nước mắt, mặt u ám trở về.

Sau khi lấy 100 đồng, hắn ăn cơm no rồi đi mua dao gọt trái cây dấu ở trên người, tiền thừa còn lại dùng để đi xe đến chung cư nhà Chu Tư Phàm, bắt đầu ẩn nấp.

Hắn đợi hơn nửa ngày, cuối cùng xe Chu Tư Phàm tiến vào khu nhà. Trước đó hắn ở khu nhà này một thời gian, tuy tối qua xảy ra chuyện, Chu Tư Phàm muốn hắn rời khỏi nhà, dọa dẫm hắn sẽ gọi bảo vệ nhưng lúc đó hắn rời đi đúng giờ nên Chu Tư Phàm chưa gọi bảo vệ, khi thấy Triệu Lâm đi đến thì bảo vệ nhận ra hắn có ra vào nơi này mấy ngày trước nên Triệu Lâm dễ dàng vào khu nhà, hắn chờ ở lối vào gara, cơ thể mệt mỏi đau đớn làm hắn dựa vào tường chỗ khúc cua, bên này ngọn đèn hơi tối cũng là góc chết của camera, hắn mặc áo sơ mì caro xanh nhăn nheo, quần tây đen, cả người có lại giống như một con chuột trốn trong bóng tối, sau khi trở về Chu Tư Phàm vung vẫy chìa khóa xe, miệng khẽ hát, không chú ý đến hắn đang trốn trong góc, suýt nữa đụng vào người hắn.

“ Chu Tư Phàm.” Khi Triệu Lâm nghe được giọng của Chu Tư Phàm, không biết sại sao lại nhớ đến âm thanh thở dốc tối qua của hắn khi nằm trên người mình, một sự buồn nôn chán ghét dâng lên, hắn khàn giọng kêu.

“ Sao mày lại ở đây?” Khi Chu Tư Phàm thấy Triệu Lâm, mất hồn sau đó cười châm chọc: “ Sao? Sau khi được tao chọc, thích rồi, tới tìm tao sao? Tiếc là tao chán mày rồi! Mặt hàng như mày chọc một hai lần còn được, ăn nhiều tao sợ đắng miệng, bên này tao sẽ nói với bảo vệ, mày có thể cút, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, tao cảnh cáo, nếu như mày dám theo dõi tao, tao sẽ báo cảnh sát nói mày bám lấy tao!”

Tốn hơn nửa năm thời gian chơi cùng hai người Triệu Lâm, mãi đến tối hôm qua mới ăn được món cháo loãng này, tuy mùi vị không ngon nhưng hơn ở chỗ khó có được, thêm vào chiến tích của mình nên trong lòng Chu Tư Phàm rất vui vẻ. Nhưng bây giờ nhìn thấy Triệu Lâm, mặt hắn không vui vẻ, tên không biết điều này lại dám kiện hắn, đáng tiếc hắn kiện thì cũng không làm được gì mình!

Nhớ đến chuyện hắn bị thua thiệt lại không để làm gì, Chu Tư Phàm nhịn không được cười châm chọc: “ Dám kiện tạo? Đồ không biết điều!”

“ Có phải ban đầu mày đã có kế hoạch, muốn chia rẽ giữa tao và Bách Hợp, có loại ý nghĩ đó với tao không?” Triệu Lâm nghiến răng, dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt Triệu Lâm đỏ bừng. Tiếc là lúc này Chu Tư Phàm không thấy được ánh mắt của hắn.

Nghe thấy lời của Triệu Lâm, Chu Tư Phàm ngẩn ra, Triệu Lâm nhanh chóng nói tiếp:

“ Trên tường nhà tao có tài khoản ‘ Thần tiên cũng Tư Phàm’ chú ý đến tao. Là mày phải không? Mày thích đàn ông nên xem tao là con mồi, là một thử thách, mày cố ý tiếp cận tao, muốn chia rẽ tao và Bách Hợp, sau đó chơi tao rồi vứt bỏ. Có phải không?” Hắn đưa tay giữ Chu Tư Phàm, Chu Tư Phàm nghe hắn nói như thế, không kiên nhẫn gạt tay hắn xuống:

“ Nói chuyện thì nói, sao cứ lôi lôi kéo kéo. Làm như tao lên giường với mày một lần thì sẽ phải ở với mày cả đời vậy, thật là phiền phức!” Ánh mắt của hắn nhìn Triệu Lâm giống như đang nhìn rác rưởi, sức lực của hắn lớn hơn Triệu Lâm, lúc gạt tay Triệu Lâm, Triệu Lâm gầy yếu suýt nữa bị hắn đẩy ngã xuống đất. May hắn đưa tay chống trên tường, khó khăn lắm mới đứng vững.

Chu Tư Phàm nói xong, chỉnh lại cổ áo, nhìn Triệu Lâm thảm hại chống vách tường, lạnh lùng cười: “ Không ngờ mày cũng không ngu, tao đã xem thường mày rồi, biết cả những điều này! Nhưng mà mày biết thì sao? Ha ha ha ha, mày cho mày là ai, sao tao sẽ kết bạn với mày? Mày nhìn mày tỏng gương đi, nhìn kĩ vào xem mày có gì?” Chu Tư Phàm vừa nói vừa đưa tay vỗ mặt Triệu Lâm, tiếng ‘ ba ba’ vang lên, mặt bên phải của hắn hằn lên dấu tay màu đỏ, Triệu Lâm mím môi không lên tiếng.

“Ngoài muốn chơi mày ra, có ai muốn kết bạn với người nghèo kiết xác như mày? Mày lớn lên đẹp trai sao? Ngoài cơ thể đáng giá ra thì mày có gì hấp dẫn, mày có gì đáng giá để tao kết bạn sao? Chu Tư Phàm nhếch khóe miệng, Triệu Lâm cảm thấy mặt bị đánh không còn cảm giác, nghiến răng, hận thù nói: “ Tao xem mày là bạn bè, vì sao….”

“Bạn bè?” Giống như nghe được chuyện cười, một tay Chu Tư Phàm đút trong túi quần, nhịn không nổi cười to; “ Mày xem tao là bạn bè? Bạn bè của tao rất nhiều, nhưng không thể nào là mày, cút đi, tao không muốn nhìn thấy mày! Không đi thì tao sẽ gọi bảo vệ đến.”

“ Mày không sợ sẽ gặp quả bảo sao? “ Bỗng Triệu Lâm bình tĩnh hỏi, khi nói lời này, giọng của hắn không nhanh như lúc trước mà đột ngột ổn định lại, Chu Tư Phàm nghe như vậy, xoay đầu:

“ Quả báo? Giống như sáng nay báo cảnh sát bắt tao sao? Tao rất sợ a!” Tay hắn ôm ngực, cười nhạo: “ Tiếc là không làm được gì? Tao cưỡng bức mày thì sao? Không phải cảnh sát thả tao về sao! Triệu Lâm, mày đừng giở trò với tao, tao quen thuộc Tân Hải, đây là địa bàn của tao, muốn giở trò, tao có nhiều thời gian chơi với mày! Mày đi kiện tao cưỡng bức mày đi, để cảnh sát bắt tao! Đồ vô dụng!”

Hắn nói xong, le lưỡi chọc Triệu Lâm, thái độ phách lối làm Triệu Lâm nắm chặt dao gọt trái cây: “ Cho tới giờ mày không hề hối hận với việc làm của mày sao? Mày đã từng nghĩ việc mày làm sẽ làm tao tổn thương như thế nào không? Mày đã từng nghĩ, tao muốn kết hôn sinh con với Bách Hợp không? Mày đã từng nghĩ,mày đã hủy hoại cuộc đời của tao không?”

Triệu Lâm truy hỏi, Chu Tư Phàm không kiên nhẫn: “ Tao cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết, mày bị vứt bỏ là đáng đời, là mày vô dụng! Không tìm được vợ, mày có thể tìm chồng mà cưới, dù sao đã bị chọc, ngủ một lần là ngủ, ngủ hai lần thì có gì khác? Mày hủy hay không hủy không liên quan đến tao, tao cảnh cáo mày, đừng bám lấy tao, không thì khi nào chết cũng không biết!”

Một câu của Chu Tư Phàm nói hắn không lấy được vợ thì tìm chồng làm hai mắt Triệu Lâm đỏ bừng, lúc trước khi hắn cãi nhau với Bách Hợp, lời này đã nói, bây giờ lời này của Triệu Lâm làm Triệu Lâm kích động không nhẹ, hắn rút đồ trong tay, khàn giọng hô:

“ Chu Tư Phàm, là mày ép tao, là mày ép tao!”

Tiếng ‘phốc phốc’ vang lên. Chu Tư Phàm không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên hông đau đớn, trong cơ thể giống như có thứ gì lạnh buốt đâm vào, rất nhanh rút ra ngoài, hắn chưa kịp xoay người, Triệu Lâm giống như bị điên, dao một nhát rồi một nhát đâm vào người hắn. Một lúc sau Chu Tư Phàm mới tỉnh táo lại. Hắn ôm miệng viết thương, tức giận quát:

“ Mày làm gì? Mày có phải bị điên rồi không?” Bây giờ Triệu Lâm thật sự bị điên rồi, hắn cảm giác mình bị Chu Tư Phàm ép đến đường chết. Hôm nay hắn đến là muốn tìm Chu Tư Phàm lấy lại công bằng, kết quả công băng không đòi được mà hắn còn bị châm chọc một trận, Triệu Lâm không chịu đựng nổi. Hắn nghĩ cuộc đời hắn đã bị hủy hoại, cảm giác bị đàn ông chạm vào giống như một dấu ấn khắc vào linh hồn hắn, cảm giác sỉ nhục này không để xóa nhòa được, sau này sẽ trở thành khúc mắc cả đời hắn, vĩnh viến không giải quyết được.

Thay vì sống đau khổ như thế, nhìn kẻ thù sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không bằng hắn tự mình lấy lại công bằng, hắn không muốn sống. Hắn muốn cùng Chu Tư Phàm đi đến chỗ chết!

Dao vừa mua rất bén, dao đi vào, rút ra dao đỏ. Dù cơ thể Chu Tư Phàm khỏe mạnh nhưng Triệu Lân không muốn sống nữa, cứ đuổi theo Chu Tư Phàm đâm.

Khi Chu Tư Phàm đến cửa thang máy, đã sắp không chịu nổi nữa.

Bảo vệ trong phòng giám sát đang buồn ngủ nhìn thấy cảnh tượng như thế, sợ đến ngây người, hai tay Chu Tư Phàm đầy máu, sau lưng là Triệu Lâm đuổi theo giống như âm hồn không tan, mặt đất  nơi hai người đi qua rơi thành vũng máu, máu bị hai người dẫm khắp bốn phía. Từ phòng giám sát nhìn thấy cảnh này, bảo vệ một lúc sau mới tỉnh táo.

Đợi đến khi một nhóm bảo vệ đến kêu, Chu Tư Phàm đã bị đâm mười mấy dao, cả người bị đâm sắp thành cái sàng, hắn thoi thóp một hơi thở, lúc đó Triệu Lâm mới sợ hãi ném dao trong tay đi, thở gấp hai cái, hắn nhấn số điện thoại của Bách Hợp, có lẽ cô đã trở về quê, hiện giờ xuống máy bay nên điện thoại đã mở, hắn gọi điện, bên kia nhanh chóng bắt máy.

“ Alo? Triệu Lâm, anh có khỏe không?”

Bách Hợp hỏi một câu, nước mắt Triệu lâm bỗng rơi xuống. Hắn không khỏe, một chút cũng không khỏe, vừa nãy giết người là do sự tức giận, bây giờ tỉnh táo rồi mới cảm thấy sợ hãi, cả người run rẩy, giọng nói và tiếng bước chân của bảo vẹ cách đó không xa vang lên, hắn nhanh chóng nói: “ Phạm Bách Hợp, trước đây là anh có lỗi với em, đời này đã kết thúc, nếu có kiếp sau, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em! Em yên tâm, trước đây Chu Tư Phàm làm em tức giận, anh đã thay em trút giận!” Lời của hắn chưa hết, Bách Hợp nghe bên kia bảo vệ kêu to,  bịch’ điện thoại rơi xuống đất, tiếngầm ĩ truyền qua, bên kia có giọng nói lo lắng gọi xe cứu thương, gọi điện báo cảnh sát vang lên.

” Anh Chu, anh Chu, anh cố gắng giữ tỉnh táo, cầm máu nhanh lên…”

Nghe đến đây, lại nghĩ lời nói vừa rồi của Triệu Lâm, Bách Hợp cười nhạt, kết thúc cuộc gọi. Đến bây giờ, cô đã đoán được Triệu Lâm đi tìm Chu Tư Phàm trả thù, Chu Tư Phàm đùa giỡn người khác thì sẽ bị người khác đùa giỡn lại, ông cha xưa nói thật là đúng, chơi đùa ngoài giang hồ sẽ có ngày phải trả giá.

Không phải là không có quả báo, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi!

Chu Tư Phàm làm nhiều chuyên xấu như thế, hắn rơi vào tình cảnh như vậy cũng là vì những chuyện đùa giỡn tình cảm, tự cho mình là thần tiên cao hơn mọi người, một sự nhắc nhở!

Cô gieo sự nghi ngờ cho Triệu Lâm, từng bước nuôi dưỡng cơ thể hắn không thể bị người khác chơi, Bách Hợp cố tình trở mặt với Chu Tư phàm, cô biết trước nội dung kịch, hiểu tính cách của Chu Tư Phàm, không cam lòng bỏ dở nửa chừng, cô đoán Chu Tư Phàm sẽ tìm cách chiếm được Triệu Lâm, quả nhiên sau khi Chu Tư Phàm rời khỏi một thời gian ngắn thì rất nhanh chen vào sinh hoạt của hai người, Triệu Lâm chia tay với cô, còn vào ở nhà của Chu Tư Phàm,cô tặng hoa thúc đẩy quan hệ chưa chín cửa hai người, cậu ấm Chu Tư Phàm không chịu được tính tình của Triệu Lâm, cuối cùng ra tay chiếm Triệu Lâm.

Mà Triệu Lâm bị Bách Hợp nuôi dưỡng không thích hợp bị người chọc, đau đớn nhân đôi cùng tâm hồn chống cự sẽ làm sự hận thù của Triệu Lâm đối với Chu Tư Phàm tăng lên nhiều lần, hơn nữa sau khi biết sự thật thì Triệu Lâm tìm Chu Tư Phàm trả thù là chuyện không ngoài ý muốn.

Khi cô nói Triệu Lâm báo cảnh sát để đòi lại công bằng thì đã đoán được kết quả không tốt, dù hắn thật sự bị cưỡng bức nhưng ai sẽ tin tưởng? Đừng nói đến hắn không quyền không thế! Triệu Lâm không nơi nương tựa, khi đến đường cùng sẽ làm người khác bất ngờ đó.

Theo lý mà nói Bách Hợp có thể tự mình giải quyết Chu Tư Phàm nhưng cô không làm mà đi quanh co vòng vèo, dùng cách mượn dao giết người. Vì cô còn mẹ cần chăm sóc, vì đây là Triệu Lâm nợ Phạm Bách Hợp.

Trong nội dung kịch, Phạm Bách Hợp bị Chu Tư Phàm hại không được gặp mặt mẹ lần cuối, là điều tiếc nuối nhất cả đời. Mình suýt nữa vào tù, lúc tuyệt vọng mà tự sát, Triệu Lâm là người bị hại lại hèn nhát không dám đứng ra, hắn trốn tránh, tham sống sợ chết!

Tuy hắn cũng là người bị hại như Bách Hợp, Phạm Bách Hợp không phải do hắn giết nhưng vì hắn chết là sự thật, hắn không giết người nhưng người vì hắn mà chết!

Hắn chỉ gánh tránh nhiệm của hắn trong nội dung kịch.

Bách Hợp lấy điện thoại di động ra tìm tin tức mới của Tân Hải, hiện giờ trên internet đã có người đăng tin, nói ở một chung cư cao cấp có một người bị đâm mười dao, khi đưa đến bệnh viện không kịp chữa trị đã chết, có vài bức ảnh sau tin tức, tường nhuộm đầy máu, bên dưới có người suy đoán là báo thù, nói người chết họ Chu, hung thủ họ Triệu, hai người đều là đàn ông.

Nhìn đến đây, Bách Hợp khóa điện thoại, từ khi cô tiến vào nhiệm vụ này, không hề muốn tha cho Triệu Lâm, đôi khi trung thực không thể là lý do tha thứ cho một người mà trung thực mới là vũ khí lợi hại nhất!

Cô đã gọi điện thoại trước cho mẹ Phạm Bách Hợp,bây giờ mẹ Phạm đang cô ở sân bay, nhiệm vụ này cả Chu Tư Phàm hay Triệu Lâm đều đã nhận được kết cục xứng đáng, điều cô phải làm bây giờ là thay Phạm Bách Hợp chăm sóc tốt cho mẹ của cô ấy mà thôi!

Nhiệm vụ này vì có Bách Hợp xen vào nên không xảy ra chuyện mẹ Phạm Bách Hợp xảy ra tai nạn không thể gặp mặt con gái lần cuối trong nội dung kịch. Bách Hợp tìm được công việc thích hợp ở nhà, luôn chăm sóc mẹ, tuy không kết hôn nhưng mẹ Phạm chỉ nghĩ cô bị tổn thương tình cảm nên không dám giục cô, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau cho đến khi Bách Hợp trở về tinh không.

Trong nhiệm vụ lần này không biết có phải do cô luyện Đạo Đức Kinh hay không mà Bách Hợp cảm thấy sức mạnh bị giam giữ đã được thả ra một chút rồi, tinh thần lực rõ hơn trước, thậm chí đôi khi cô cảm giác nếu mình cố gắng mấy lần nữa thì có thể điều khiển tinh thần lực di chuyển.

Trong tinh không, tư liệu của cô hiện lên:

Giới tính: nữ ( có thể thay đổi giới tính)

Tên họ: Bách Hợp

Tuổi: 2 1

Trí lực: 90( 100 max điểm)

Dung mạo: 93( 100 max điểm)

Thể lực: 89( 100 max điểm)

Vũ lực: 88( 100 max điểm)

Tinh thần: 90( 100 max điểm)

Danh vọng: 19( 100 max điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, Tinh thần Luyện Thể Thuật

Năng khiếu: Nấu ăn cao cấp, diễn xuất cao cấp, ngũ hành bát quái chi thuật ( tinh thông), ngự phong thuật

Mị lực: 60( 100 max điểm)

Ấn ký: Khí tức Chân Long hoàng tộc

Lần này giá trị thuộc tính không tăng như nhiệm vụ trước, chỉ có giá trị võ lực tăng lên một điểm mà thôi, cô nhìn lướt qua, giá trị thuộc tính trong tinh không chậm rãi biến mất, cảm giác tiến vào nhiệm vụ quen thuộc truyền đến, Bách Hợp nhắm đôi mắt lại.

“ Đánh chết nó! Đánh chết nó!” Bốn phía là tiếng quát to tức giận, Bách Hợp như bị đặt vào hoàn cảnh rất ầm ĩ, người xung quanh ồn ào, mọi người đều hét to, âm thanh lớn làm lỗ tai cô bắt đầu rung ‘ ong ong’, màng nhĩ giống như sắp lủng, đầu giống như bị người khác cầm búa đập, cảm giác rất đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.