Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 996: Anh hùng cái thế của ta 04



Buổi sáng khi tỉnh lại, tia sáng yếu ớt theo cửa sổ ở mái nhà chiếu vào, tối hôm qua Bách Hợp ngủ muộn nên thức dậy cũng đã muộn, Trương Hồng Nghĩa sớm đã không còn bên người, hắn là đồ tể, trời chưa sáng liền phải dậy đi đến các hộ thu heo để giết, chọn thịt sau đó mang về trấn để bán, bình thường chưa đến buổi trưa là chưa về.

Trải qua một đêm điều chỉnh tối qua, không biết có phải do uống thuốc hay không, thân thể cô đã tốt hơn nhiều, cô thử đứng dậy, đầu vẫn đau, thế nhưng lại không suy yếu giống như hôm qua đứng cũng không vững, lúc này Trương Hồng Nghĩa không ở trong nhà, cô nhân cơ hội muốn chạy trốn,gian phòng này lúc trước nguyên chủ có ở qua, cho dù có nhắm mắt cô cũng có thể đi được, gian nhà tổng cộng hai gian, một gian phòng thêm phòng bếp, một gian chính là chỗ cô ở, còn chuyện tắm rửa, Trương Hồng Nghĩa luôn luôn tắm luôn ở trong sân, lối ra duy nhất là  ở giữa hai gian phòng, lúc Bách Hợp vịn tường đi ra, phòng lớn cửa đóng chặt, cô cố gắng đẩy hai cái, bên ngoài vậy mà lại bị khóa!

Trương Hồng Nghĩa người này bề ngoài nhìn có chút ngốc, kì thực cũng có chút thông minh, lúc này khóa cửa, cô muốn chạy thì không có biện pháp, bây giờ không thoát chạy, gian phòng lại không có cửa sổ để chui ra, nếu như thân thể Bách Hợp tốt lên rồi, khó bảo toàn Trương Hồng Nghĩa sẽ không làm ra chuyện gì, cô lòng như lửa đốt đi về phòng, thời gian không đợi người, cô phải nhanh chóng khỏi bệnh rồi mới có thể nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi nơi này được.

Cô làm mấy động tác giãn gân cốt đơn giản, cố nén cảm giác choáng váng trong đầu làm một lần tinh thần luyện thể thuật, trên người ra một trận mồ hôi, liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thì bên kia Trương Hồng Nghĩa mới trở về.

Bách Hợp cuống quít trèo lên giường, hắn mở khóa đẩy cửa vào phòng. Lúc tiến vào trên người còn lưu mùi máu hòa cùng mùi mồ hôi, đứng ở cửa liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, lại buồn bực quay đầu đi ra ngoài, ngay sau đó tiếng rửa nồi vang lên, hắn nhóm lửa.

Buổi trưa hôm nay hắn vẫn nấu cháo nhưng trong cháo lại có thêm một chút thịt heo, bên trong chỉ bỏ vào một chút muối, mặc dù không có gia vị gì, thế nhưng so với cháo hoa hôm qua ăn vào để xua đi mùi thuốc, lúc này ăn được thứ đơn giản này, còn có mùi hương xông vào mũi khiến bụng Bách Hợp vang lên tiếng kêu ‘ọt ọt’.

“Lúc này mới dậy sao?” Hắn hỏi một câu, nhìn Bách Hợp không để ý đến hắn, hắn muốn giơ tay gãi đầu, lại cố kiềm nén lại: “Buổi sáng đói bụng, đã ăn cái gì chưa. Ta đi ra ngoài sớm, có phần thức ăn cho nàng, để ở trên  bàn bên ngoài, lấy nắp đậy lên. Ngươi không ăn?” Hắn hỏi nửa ngày, Bách Hợp không để ý đến hắn, hắn biểu tình dần dần bắt đầu trở nên có chút hung hãn, một đôi mắt to như mắt trâu trừng lên, nhìn Bách Hợp một lúc lâu, mí mắt hạ xuống, khóe miệng đều có chút cứng ngắc, hai bàn tay nắm chặt lại, thấy Bách Hợp cảnh giác nhìn hắn, hắn gãi gãi đầu, bưng chén lên im lặng không nói đi đến bên cửa, đặt mông ngồi vào bên cạnh ngưỡng cửa, không nói.

“Cha mẹ ta ở đâu?” Hắn ngồi đưa lưng về phía Bách Hợp, lúc ăn một bát cháo nhanh như chớp, một lát đã ăn xong, lúc ăn xong bưng bát trở về đặt trên bàn, chén kia liếm rất sạch sẽ, liền một hạt cơm cũng không thấy còn, ánh mắt của hắn tận lực không nhìn về phía  Bách Hợp bên này, cũng không đứng cách cô quá gần, nhưng thỉnh thoảng lúc Bách Hợp cúi đầu ăn cơm, có thể cảm giác được ánh mắt của hắn rơi vào trên người mình, cô ăn một chén nhỏ, có chút ăn không vô, Trương Hồng Nghĩa nhìn chằm chằm vào bát,lại không giơ tay qua đây, không chú ý câu hỏi của cô, giọng nói nguyên chủ mềm mại nhỏ nhẹ, hơn nữa bởi vì bệnh nặng vẫn không tốt nên lúc nói chuyện thì giống như tiếng mèo kêu, Trương Hồng Nghĩa nhìn chằm chằm vào bát của cô:

“Không ăn hết? Mới như thế mà đã no rồi?” Hắn cao giọng lên, một đôi lông mày rậm nhíu lại, muốn giơ tay qua đây bưng bát đút cho cô, nhưng Bách Hợp nghĩ đến tình cảnh lúc trước bị hắn mớm thuốc đút cháo, không chút nghĩ ngợi cầm chiếc đũa lên đánh vào mu bàn tay hắn.

‘Bộp’ một tiếng, hai người đều ngẩn ra.

Trương Hồng Nghĩa da dày thịt béo, bị đánh một cái cũng không đau, trên mu bàn tay kia ngoại trừ còn lưu lại một một chút cháo thịt ra, thì không còn bất cứ dấu vết gì, ngay cả da cũng không bị đỏ lên, hắn giơ tay lên liếm liếm, có chút bất mãn nói:

“Sao ngươi lại đánh ta?”

Động tác vừa rồi của Bách Hợp thuần túy chỉ là hành động vô ý, đang còn lo lắng hắn thẹn quá hóa giận ra tay đánh mình, không ngờ Trương Hồng Nghĩa nhìn thì hung hãn nhưng tính tình cũng không phải quá kém, cô xem Trương Hồng Nghĩa nói nhỏ nhẹ, để cái bát xuống, đang định nói sang chuyện khác thì lại không ngờ hắn đem vết cháo trên mu bàn tay liếm khô, lại nhặt lên chiếc đũa thay cô rửa, mới một lần nữa đặt lên  trên bát của cô rồi nói:

“Nghe nói đại hộ thường chú ý sạch sẽ, tay ta lúc nãy còn chưa rửa,ngươi mau ăn đi, ăn no rồi mới có sức

“Ngươi muốn làm gì?” Bách Hợp nghe thấy hắn nói cho mình ăn no để có khí lực, toàn thân lông tơ liền dựng  đứng lên, càng không có khả năng giơ tay ra lấy chiếc đũa.

Vừa rồi cô bởi vì đánh Trương Hồng Nghĩa còn cảm thấy da đầu có chút tê dại giờ lại càng cảnh giác. Lúc hỏi ra lời này,da mặt của Trương Hồng Nghĩa liền đỏ lên, ‘Hắc hắc’ cười hai tiếng, giơ tay lên sờ gáy của mình:

“Ngươi nói muốn làm gì? Vội vàng ăn uống no đủ, ngươi là vợ  của ta, chúng ta viên phòng, ngươi cho ta sinh một đống oa nhi, trong nhà giặt quần áo làm cơm, mấy chuyện  này chắc ngươi làm được chứ hả?” Hắn nói xong, khụ hai tiếng, làm bộ sửa lại quần áo, lại muốn làm  bộ không để ý, có điều cặp kia mắt to trung lại lộ ra có chút lóe ra ánh sáng lập lòe, không dám nhìn thẳng mắt Bách Hợp, Bách Hợp nghe thấy lời này của hắn mày  liền nhíu lại:

“Ta không phải vợ của ngươi.”

Nguyên bản Trương Hồng Nghĩa nghe thấy cô mở miệng nói chuyện, trong lòng còn có chút hạnh phúc, không ngờ Bách Hợp vừa nói ra lại là câu cô không phải vợ của mình, hắn lập tức có chút nóng nảy, thoáng cái đứng lên.

Hắn vóc người cao to lực lưỡng, động tác đứng dậy vội vàng khiến cho cái ghế kia ngã ngửa ra sau, nhưng hắn không để ý, chỉ lớn tiếng hỏi: “Thế nào không phải vợ của ta? Nàng  nói cho rõ một chút, nàng là ta mang về, thế nào không phải?”

“Tại sao ta lại là vợ ngươi, chúng ta một là chưa có làm lễ thành thân, hai chưa bái đường, ngươi thấy qua cha mẹ ta sao? Lại chưa uống qua rượu giao bôi, thế nào chính là vợ của ngươi, mai mối cưới hỏi cũng không có, chỉ bằng lời nói của ngươi có thể tính sao?”

Tình tiết Trương Hồng Nghĩa nói không nhiều lắm, tướng mạo lại dọa người, Chu Bách Hợp sống với hắn mấy năm, ở trước mặt hắn không dám thở mạnh, rất sợ làm sai chuyện gì, sợ hắn như mạng, úy hắn như hổ, còn chưa cãi lại hắn qua. Bách Hợp cũng tận lực không muốn chọc giận người này, thế nhưng vừa nghĩ tới mấy ngày sau viên phòng, cả người cô nổi da gà, cô nghĩ hoặc làm cho Trương Hồng Nghĩa tức giận đến mức chán ghét cô, hoặc cũng muốn làm cho Trương Hồng Nghĩa tạm thời không thể đụng vào cô, ít nhất lúc này  cô còn chưa có luyện tốt tinh thần luyện thể thuật, bây giờ mình còn không phải là đối thủ của hắn, sẽ bị hắn thực hiện được.

Lời ép hỏi của cô làm cho Trương Hồng Nghĩa á khẩu, nói không nên lời, hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Bách Hợp, biểu tình có chút dọa người. Lúc Bách Hợp cho rằng hắn bị tức nóng nảy sẽ động thủ, đột nhiên hắn vươn một bàn tay:

“Ta mặc kệ những thứ ấy! Ngươi là ta dùng năm văn tiền mua về, ngươi không muốn làm vợ của ta, ngươi đưa ta năm văn!”

“…” Một câu nói làm cho Bách Hợp mở miệng không nổi, nguyên chủ đúng là Trương Hồng Nghĩa mua về nhà, hơn nữa lúc này trên người cô không có đồng nào, xác thực là không có tiền lấy ra để trả cho hắn, lúc này một cơ hội tốt như vậy để cắt đứt quan hệ với hắn lại bị làm khó vì năm văn tiền, Bách Hợp tức đến mức muốn thổ huyết, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, cô hơi khó khăn giật giật miệng, không nói chuyện, lúc trước Chu gia bị xét nhà lưu vong, trong nhà vật đáng giá đều bị đoạt đi, lúc này đâu có cô còn tiền? Lúc này Trương Hồng Nghĩa nhìn cô á khẩu không trả lời được,  có chút đắc ý nói:

“Không có đi? Không có thì ngươi chính là nữ nhân của ta, không chạy thoát được đâu! Không muốn cả ngày nghĩ đông nghĩ tây, thì ăn cơm nhanh lên, ăn xong thì rửa bát đi!”

Bách Hợp không lên tiếng, trong lòng phiền muộn, không muốn để ý tới hắn, chính hắn đắc ý dào dạt nói xong, nhìn Bách Hợp không tiếp lời, biểu tình có chút ủ rũ ngơ ngác, lại giơ tay qua đây đẩy cái bát: “Mau ăn, không cơm nguội mất.”

“Ăn không vô.” Bách Hợp nhìn hắn lại bưng bát lên, không có hứng thú nói, hắn lại gấp gáp nói: “Nhường ngươi rửa bát, cơm cũng không ăn, vội vàng ăn xong, lần này bát ta rửa, nhưng lần sau khi ngươi khỏi bệnh rồi thì chúng ta bái đường, ta sẽ mời mấy huynh  đệ đến ăn cơm, đến lúc đó bát ngươi phải rửa, cơm ngươi cũng phải nấu,ngươi phải học nhiều vào, nhìn ngươi yếu ớt như vậy.” Hắn càng nói về sau, không biết nghĩ tới điều gì, mặt nghệch ra, đầu cúii xuống, một màu đỏ sậm từ cổ hắn lan ra, nếu không phải lúc này đang buổi trưa, mặt trời chiếu rõ hơn nữa Bách Hợp lại gần hắn thì sợ rằng sẽ không nhìn thấy.

Trong lòng cô nhói lên, Trương Hồng Nghĩa này thoạt nhìn hung, lúc nói chuyện giọng cũng to, nhưng xem ra tính tình cũng không khó chịu lắm, cũng không có khó đối phó giống như trong tưởng tượng của mình, cô dừng một chút, cố ý thăm dò hắn:

“Ta tạm thời không bái đường! Ta không thích ngươi, không muốn gả cho ngươi!”

Nếu như tính tình Trương Hồng Nghĩa thật không giống với bề ngoài hung hãn của hắn, Bách Hợp nói như vậy nhiều nhất cũng chỉ làm cho  hắn mất hứng mà thôi, tuyệt đối sẽ không động thủ, nếu như tính tình hắn không tốt thật muốn động thủ, Bách Hợp chỉ đành phải cắn răng nhẫn nại, lại nghĩ những biện pháp khác mà thôi.

Lời  nói này vừa dứt, sắc mặt Trương Hồng Nghĩa thoáng cái liền lạnh đi: “Chỗ nào không thích ta? Ta có khả năng làm việc, khí lực lớn,ở cái đất Doanh châu này, ai mà không cho Trương Hồng Nghĩa ta mấy phần mặt  mũi, tiểu cô nương, chỗ nào không thích ta?”

“Chỗ nào ta cũng không thích, dù sao ta không bái đường, không gả!” Bách Hợp nhìn hắn không có động thủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm rồi đứng. Hắn nắm nắm tay, sắc mặt xanh đen, lồng ngực phập phồng, hai mắt trừng lớn nhìn rất hung dữ, nhưng Bách Hợp cố nén khẩn trương trong lòng, thử thăm dò bước đi về phía phòng, hắn ở phía sau gào lên: “Trở về! To gan!”

Mới đầu Bách Hợp còn có chút lo lắng hắn sẽ xông lên, nhưng thấy hắn hô mấy tiếng, giọng nói càng lúc càng lớn, nhưng trước sau lại không có nghe thấy tiếng bước chân, liền thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp hắn không chú ý, vội vàng đi trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.