Bích Đào Ở Nhà Lân Cận

Chương 10



Hoàng Đế ho khẽ một tiếng, nói: “Được rồi, Cố khanh, xem như ngươi thắng.”

Ta giật mình, ngơ ngác nhìn phu quân ta. Nước mắt hắn vẫn tuôn dài.

Công Chúa giãy nảy lên: “Phụ hoàng, con không chịu! Con muốn gả cho Cố Lân!”

Hoàng Đế bực dọc nói: “Đủ rồi! Con còn tiếp tục làm loạn nữa, cái danh hôn quân này trẫm thật là rửa không sạch!”

Công Chúa rơm rớm nước mắt, oán hận nhìn về phía ta, lại si mê mà nhìn phu quân ta.

Hoàng Đế nói với phu quân ta: “Cố khanh, dìu phu nhân của ngươi dậy đi.”

Phu quân ta dìu ta đứng dậy.

Hoàng Đế nhìn ta cười, nói: “Cố phu nhân, làm ngươi sợ hãi rồi. Nếu ngươi đã không cần vinh quang sau khi chết, vậy trẫm phong cho ngươi làm cáo mệnh, coi như bồi thường thay đứa con không nên thân này của trẫm.”

Phu quân ta chắp tay nói: “Thần không dám.”

Ta nói theo phu quân ta: “Thần phụ không dám.”

Hoàng Thượng cười ha ha, nói với phu quân ta: “Không sao, phu nhân của ngươi hiền đức, xứng đáng được phong cáo mệnh.”

Ta thẫn thờ theo phu quân ta xuống thuyền, cứ tưởng sẽ mất mạng, không ngờ lại nhặt được cáo mệnh.

Phu quân ta suốt chặng đường cứ nắm chặt tay ta, nước mắt còn chưa khô, ánh mắt đầy dịu dàng.

Ta hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”

Hắn nói: “Đào nhi, vi phu có lỗi với nàng.”

Hắn kể Công Chúa suốt ba năm không chịu chọn Phò Mã, một lòng nhớ thương Cố Lân hắn. Hoàng Thượng bị nàng ta quấy đến hết cách, ngay trước mặt bá quan, muốn cược với hắn một ván.

Nếu ta chịu uống “rượu độc”, từ nay Công Chúa phải buông tay. Nếu ta không dám uống “rượu độc”, hắn phải bỏ Lý Bích Đào, cưới Công Chúa, làm Phò Mã.

Phu quân ta nói: “Vi phu tin nàng, cắn răng đánh cược. Dù biết là giả, vi phu vẫn lo lắng hãi hùng.”

Tên cẩu hoàng đế này!

Chân ta bủn rủn, cả người xụi lơ, nhớ lại mà hoảng sợ.

Hắn vội vàng bế ta lên.

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Lân, chàng không quỳ ván giặt đồ bao lâu rồi nhỉ?”

Hắn cười nói: “Quỳ! Về nhà lập tức quỳ!”

Hoàng Đế rời khỏi thành Dương Châu, ta cùng phu quân ta đưa Nguyên Phương và Quý Phương đi chơi hồ.

Thuyền đang chậm rãi lướt giữa hồ sen thì một chiếc thuyền khác áp sát, có người cất tiếng gọi: “Cố đại nhân.”

Phu quân ta ngước nhìn lên, đứng dậy: “Bái kiến Trung Đường đại nhân.”

Tim ta lỡ một nhịp, cũng đứng dậy.

Trương Trung Đường đứng ở mũi thuyền, nhìn phu quân ta, lại nhìn sang ta, nhìn Quý Phương trong lòng ta, lại nhìn xuống Nguyên Phương đang đứng bên chân ta.

Phu quân ta chỉ vào ta nói: “Đây là thê tử của ta.”

Nguyên Phương con ta chỉ vào mũi mình nói: “Ta là con cha ta.”

Trương Trung Đường cười sảng khoái, khen con ta ngoan, rồi nhìn về phía ta.

Ta hành lễ với ông ta: “Bái kiến Trung Đường đại nhân.”

Ông ta không chút e dè quan sát ta, càng nhìn càng đau thương.

Ông ta nói: “Cố đại nhân, lão phu có chuyện muốn hỏi quý phu nhân, có thể mời phu nhân sang thuyền ngồi một lát không?”

Phu quân ta nhíu mày nói: “Chuyện này…”

Ta ngăn hắn lại, nói: “Được.”

Ta giao Quý Phương cho phu quân ta, một mình vào ngồi trong thuyền của Trương Trung Đường.

Ông ta hỏi: “Xin mạo muội hỏi một chút. Phu nhân sinh vào ngày nào?”

Ta nói: “Mùng bảy tháng Tám năm Canh Thìn.”

Ông ta rũ mi tính nhẩm.

Ta lẳng lặng nhìn ông ta.

Ông ta lại hỏi: “Nhà phu nhân còn có những ai?”

Ta nói: “Có phu quân ta, còn có hai đứa con trai.”

Ông ta nói: “Ý ta là nhà ngoại của phu nhân có những ai?”

Ta thản nhiên đáp: “Mẹ ta là Lý thị, đã qua đời.”

Ông ta khẽ giật mình, hỏi: “Xin hỏi tên húy của lệnh đường là gì?”

Ta chậm rãi nói: “Mẹ ta họ Lý, tục danh là Thu Sương, là người Mi Châu, giỏi bơi lội, biết đánh cá, tính tình hào sảng, dung mạo xinh đẹp, tạ thế năm 37 tuổi.”

Nước mắt ông ta tuôn trào, bờ môi run rẩy.

Ông ta nói: “… Con à, cha là…”

Ta nói: “Sinh con nuôi con thì gọi là cha mẹ; sinh con lại chẳng nuôi con, không biết nên gọi là gì. Trung Đường đại nhân, còn có vấn đề gì nữa không?”

Ông ta chỉ lo rơi lệ, ta bèn đứng dậy rời đi.

Ông đi theo ta ra mũi thuyền, lặng lẽ nhìn ta trở lại thuyền của nhà mình, rồi nhìn không chớp mắt vào Nguyên Phương, Quý Phương con ta.

Ông chắp tay với phu quân ta.

Phu quân ta hành lễ đáp lại. Chúng ta lái thuyền rời đi.

Phu quân ta hỏi ta: “Ông ấy hỏi nàng chuyện gì vậy?”

Ta nói: “Ông ta hỏi nhà ta có những ai. Ta bảo có phu quân ta, còn có hai đứa con trai.”

Phu quân ta cười nói: “Ừ. Nàng có phu quân, có hai con trai, không cần thêm người nào nữa.”

Ta nhếch môi cười không ngừng.

Phu quân ta hỏi: “Cười cái gì mà cười?”

Ta nói: “Sao có thể không cần thêm người?”

Hắn nghiêng đầu: “Hửm?”

Ta nói: “Ta nói ta có phu quân, có hai đứa con trai, quên nói với ông ta, trong bụng ta còn một đứa nữa.”

Phu quân ta lại ngơ ngác khờ người, sau đó chợt mừng rỡ như điên: “Ta có con gái rồi!”

Ta xoa bụng, trừng mắt nhìn hắn: “Mới có bây lớn, sao chàng biết là con gái? Có thể là Niệm Niệm, nhưng nói không chừng lại có cái gì Phương.”

Hắn làm gì còn nghe lọt lỗ tai, ôm mặt ta hôn lấy hôn để: “Đào nhi, ta có con gái rồi!”

Ta ghét bỏ, mắng thầm: Thám Hoa gì chứ, rõ là một tên ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.