Bích Đông

Chương 22: 22: Gặp Phụ Huynh




Buổi tối ngày hôm trước, chị gái Lục Trì Chi mời Ngọc Điệm Thu về nhà ăn cơm.
Sáng tinh mơ Ngọc Điệm Thu đã bắt đầu thu thập trang điểm, chọn quần áo thật lâu.

Lần trước lấy về một rương to, còn chưa mặc qua.

Quần áo xinh đẹp quá nhiều, phủ kín giường nhỏ của cô, đổi đi đổi lại, cô chọn hoa mắt.
Lục Trì Chi áo đen quần đen, vô cùng đơn giản, ngồi trên sô pha chơi game, cũng không thúc giục cô.
Cửa phòng ngủ phụ mở ra, Lục Trì Chi ngẩng đầu.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy liền áo dệt nhiều màu sắc, bên trong có áo sơ mi phồng tay áo màu xám, làn váy vừa đến đùi, hai chân thẳng tắp, trắng đến loá mắt.
Anh híp híp mắt, tầm mắt từ trên đùi cô dịch lên trên mặt: “Váy này của em có thể ngắn hơn không?”
Ngọc Điệm Thu kéo làn váy lên: “Cái này là váy quần, là quần!”
Lục Trì Chi: “…”
Thấy anh nhìn chân cô chằm chằm không nói gì: “Khó coi sao?” Ngọc Điệm Thu có chút chột dạ.
Cô cũng cảm thấy phong cách của bộ quần áo này chênh lệch quá lớn với phong cách hàng ngày của cô.
“Là chị anh chọn, lúc ấy các cô ấy quá nhiệt tình, em cũng không thấy sao cả.” Cô xoay người: “Em lại đi đổi bộ khác.”
“Đẹp.” Lục Trì Chi gọi cô lại, cong cong khoé miệng: “Chủ yếu là chân này của em quá thu hút người có ý đồ xấu.” Anh cầm lấy áo khoác: “Trong chốc lát cách anh gần một chút, anh bảo vệ em.”
“Ồ.”
Ngọc Điệm Thu đứng không nhúc nhích, dương mặt nhìn anh: “Chi Chi.”
Lục Trì Chi rũ mắt: “Ừm?”
“Anh cảm thấy, em hôm nay có cái gì khác biệt?” Vẻ mặt Ngọc Điệm Thu chờ mong hỏi.
Cô sáng sớm lên gội sạch đầu, làm tóc mái, còn makeup.
“Có chỗ nào khác biệt? Cho anh một phạm vi cụ thể.” Lục thiếu gia dùng tư thế phải dùng kính lúp soi trên mặt cô tìm tòi.
Ngọc Điệm Thu cong mắt lên, chỉ chỉ môi.
Hai giây sau.
Lục Trì Chi: “Muốn anh hôn em?”
“… Không phải!” Cô lại chỉ chỉ đôi mắt.
Đuôi lông mày của Lục Trì Chi hơi nhếch lên: “Là mắt tình mà?”
Tên đại trực nam này!
“Đi thôi, ra ngoài.” Ngọc Điệm Thu từ bỏ, quay đầu trong nháy mắt bị người đàn ông kéo lại.
Lục Trì Chi cúi đầu, đầu tiên là chạm chạm trên môi cô, hơi thở ướt át lâu dài.

Tiếp theo, lại hôn khoé mắt cô, môi mềm mại, giống như lông chim phất qua.
“Vừa lòng không? Công chúa điện hạ.” Thanh tuyến của anh khi đè thấp ấm ách mê người, luôn là phá lệ rung động lòng người.

Vành tai Ngọc Điệm Thu phiếm hồng: “… Ai bảo anh hôn.”
Nhìn thấy ý cười ở đáy mắt anh, cô hiểu rõ: “Anh giả vờ!”
“Thật sự nghĩ rằng anh không nhìn ra à?” Lục Trì Chi xoa xoa đầu cô: “Bên ngoài lạnh, đi lấy áo khoác.”
“Ồ.”
Ngọc Điệm Thu chỉnh lại tóc mái bị anh làm loạn: “Cũng, không cần đâu? Dù sao ở trên xe có máy sưởi.” Chị gái phú bà lộ ra với cô, nói Lục Trì Chi là một người chân khống*, cô không muốn che.
(*: Thích chân dài.)
“Đẹp thúi.” Lục Trì Chi xách túi của cô: “Điện thoại với chìa khoá đều mang theo rồi chứ?”
“Vâng, ở trong túi.”
Ngọc Điệm Thu ra cửa cùng với Lục Trì Chỉ chỉ cần làm chưởng quầy phủi tay, cô khoác tay anh, giơ lên mặt cười ngây ngô: “Nhìn nhìn lại, có cái gì khác biệt.”
Lục Trì Chi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt cô: “Trừ việc to son, còn vẽ lông mày.

Đẹp.”
Được khen đẹp, khóe miệng của Ngọc Điệm Thu điên cuồng giơ lên.
Lục Trì Chi cong lưng, chóp mũi để sát vào gáy cô: “Còn dùng nước hoa, hương hoa quế.”
Đây là mũi chó đi!
Trong tiểu khu ríu rít, một nhóm lão thái thái mang theo cháu đi bộ.
Đi ra cửa lớn, không khí lạnh đột nhiên đánh úp lại, Ngọc Điệm Thu bị đông lạnh đến run bần bật.
Một chiếc áo khoác bị chụp xuống đầu, cô lôi kéo xuống, áo khoác còn tàn lưu độ ấm, có hương vị của người Lục Trì Chi.
Trên người anh chỉ còn một chiếc áo lông mỏng, dắt tay cô: “Bạn trai em sắp bị lạnh chết rồi.

Còn muốn phong độ không?”
Ngọc Điệm Thu kéo cánh tay của anh ôm vào trong lồng ngực rồi che lại: “Em đi lên lấy?”
Lục Trì Chi nhìn cánh tay bị cô ôm lấy, khóe miệng cong cong: “Đột nhiên không lạnh nữa.”
Chị gái Lục Trì Chi Thẩm Luyến Thư theo họ mẹ, tính cách cũng giống mẹ, là một người rất biết lăn lộn làm chủ.

Bữa tiệc hôm nay là do Thẩm Luyến Thư tổ chức, tới đó không chỉ có mình cô.
Khu biệt thự có hoàn cảnh thanh u có một đôi nam nữ trung niên đi ra đến, nam khí vũ hiên ngang, nữ dung mạo có vài phần tương tự với Lục Trì Chi, đặc biệt là đôi mắt phượng câu nhân kia.
Ngọc Điệm Thu cho rằng đây là người chị khác của Lục Trì Chi, lại nghĩ đến anh tự giới thiệu chỉ có một người chị gái.
Vậy vị nữ sĩ này là… mẹ anh?
“Hi! Hoan nghênh, hoan nghênh.” Thẩm Luyến Thư tươi cười xinh đẹp: “Tiểu mỹ nữ, đã lâu không gặp.”
Ngọc Điệm Thu đi lên gọi: “Chị.”
Thẩm Luyến Thư cười cong mắt: “Ngoan.”
Lục Trì Chi liếc nhìn Thẩm Luyến Thư, ánh mắt mang theo chất vấn, người sau đó nhún nhún vai, tỏ vẻ chị ấy cũng không dự đoán được cha mẹ sẽ đột nhiên đến đây.

Không hề chuẩn bị tâm lý mà lại gặp phụ huynh, sợ Ngọc Điệm Thu sẽ cảm thấy không tốt, Lục Trì Chi nháy mắt với cha mẹ, biểu tình viết chói lọi: Hai người làm người ta sợ ai phụ trách dỗ.
Khuỷu tay Thẩm Phong Nhã đánh nhẹ chồng: “Nói ông đấy.

Hiền lành một chút, đừng nghiêm túc như vậy.”
Lục Trì Chi nắm lấy tay Ngọc Điệm Thu, giữ chặt ngón tay mảnh khảnh của cô, thấp giọng giới thiệu: “Đây là cha mẹ anh.”
Ngọc Điệm Thu vội vàng chào hỏi: “Chào chú dì ạ.” Cô muốn rút tay ra, bị Lục Trì Chi cầm thật chặt.
Cô gái nhỏ cao cao gầy gầy, làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, liếc mắt một cái là nhìn thấy đế, là một cô nhóc không giấu việc, đơn thuần, tóc ngắn ngang vai, bộ dáng yếu đuối mềm mỏng, đặc biệt là khi cười rộ lên, hai chiếc răng nanh rất là ngoan ngoãn.
“Được được được.” Như là sợ làm cô sợ hãi, Thẩm Phong Nhã cười mị mắt: “Không cần khách khí, tùy tiện một chút, chính là người một nhà ngồi chung ăn cơm với nhau thôi.”
“Vâng ạ.” Ngọc Điệm Thu không phải người có cá tính thẹn thùng, nguyên nhân chủ yếu câu nệ trong giờ phút này đến từ người đàn ông bên người này.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Lục Trì Chi sống chết lôi kéo tay cô không buông.
“Thu Thu, em đây là lần thứ hai đến chỗ chị nhỉ?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Thế nào, có thích nơi này hay không? Mấy biệt thự bên cạnh cũng là nhà của chúng ta, nếu em thích, thì dọn về đây.”
“… Không, không, không cần sốt ruột.”
“Không vội, không vội, cứ từ từ.”
Thẩm Phong Nhã cướp Ngọc Điệm Thu từ tay Lục Trì Chi, tự quen thuộc, lôi kéo người vào nhà.
Lục Trì Chi đi ở phía sau với Thẩm Luyến Thư.
“Bảo bối Chi Chi, sao em mặc ít như vậy? Có bạn gái nên thể chất khô nóng?” Thẩm Luyến Thư từ trước đến nay đều nói không lựa lời.
Lục Trì Chi hờ hững không nói.
“Làm sao thế?” Thẩm Luyến Thư chớp chớp mắt: “Chân Thu Thu rất đẹp hả?”
Lục Trì Chi lạnh lùng: “Lần sau đừng mua cho cô ấy loại quần áo này.”
Thẩm Luyến Thư: “Làm sao hả, sợ không khống chế được chính mình à?”
Lục Trì Chi không để ý tới chị ấy.
Thẩm Luyến Thư tiếp tục bát quái: “Hai em khi nào thì dọn đi? Điều kiện ở kia kém như vậy em thật sự ở quen à?”
Điều kiện của khu chung cư kia thật sự rất kém, Lục Trì Chi muốn dọn, nhưng anh còn chưa xác định được ý muốn của Ngọc Trì Chi.
Mới xác định quan hệ yêu đương đã đưa ra ý kiến vào nhà anh ở, cho dù là chia phòng ngủ, cũng ít nhiều sẽ làm cô gái thẹn thùng.
Thẩm Luyến Thư: “Muốn chị giúp em nói với Thu Thu không?”
Lục Trì Chi: “Không cần, chờ thời cơ chín muồi em sẽ tự nói.”
Thẩm Luyến Thư đè thấp âm thanh: “Hai em đi đến bước nào rồi?”
Lục Trì Chi buồn bã nói: “Việc của người trẻ tuổi, đã làm mẹ rồi đừng hỏi nhiều.”
Thẩm Luyến Thư trợn trắng mắt: “Mẹ, không nói thì thôi! Chị đi hỏi Thu Thu.”
Bữa cơm bày chuẩn bị rất phong phú.

Thẩm Phong Nhã hiếm khi tự mình xuống bếp, làm một món giò chua ngọt sở trường.
Ngọc Điệm Thu là bạn gái đầu tiên của Lục Trì Chi.

Trước đó anh là bạn cùng phòng của một người tên Ngọc Phong, tai tiếng ở trường bị truyền đến ồn ào huyên náo.

Hơn nữa mấy năm nay các cô gái xinh đẹp theo đuổi anh nhiều như vậy, anh ai cũng chướng mắt, Thẩm Phong Nhã cho rằng xu hướng giới tính của con trai bị lệch.

Gần đây nghe nói anh có bạn gái, cao hứng đến nỗi suýt thắp hương khấn.
Lúc trước bởi vì ra tay can thiệp vào hôn sự của con gái, nháo ra một đống lớn việc bị hỏng, hiện giờ Thẩm Phong Nhã đã nghĩ thông suốt, yêu cầu của bà rất đơn giản, con dâu là con gái là được.
Không nghĩ đến lại là cô gái xinh đẹp như vậy, đây quả thực chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Thẩm Phong Nhã vui mừng ra mặt, càng nhìn cô gái này càng thích.
Một bàn món ngon, đều là những món Ngọc Điệm Thu ngày thường thèm ăn thích ăn, nhưng cô không sao động được đũa.
Lục Trì Chi nhéo nhéo đầu ngón tay của cô: “Ngày thường cũng không thấy em kén ăn như vậy, khẩn trương à?”
Thẩm Phong Nhã ngẩng đầu nhìn qua: “Là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Ngọc Điệm Thu vội nói: “Không phải ạ.” Cô nhìn chằm chằm con tôm to: “Hình như chưa lấy găng tay ạ.”
Lục Trì Chi: “…” Là anh lo lắng nhiều.
“Dì Ngô!” Thẩm Phong Nhã lập tức gọi: “Nhanh! Lấy găng tay đưa cho Thu Thu.” Thái thái giàu có sống trong nhung lụa, cởi áo choàng, tự mình hỗ trợ bóc thịt cua: “Nghe chị gái nói cháu thích ăn hải sản, đều là người một nhà, đừng khách khí.”
“Cháu cảm ơn ạ.” Ngọc Điệm Thu thật đúng là không định khách khí, đã qua giờ cơm, cô đã sớm đói bụng.
Cơm nước xong, người một nhà ngồi xuống hàn huyên, nói chuyện một lát.

Ngọc Điệm Thu nghĩ đến, khi còn nhỏ cô đã xem phim điện ảnh của mẹ Lục Trì Chi, chẳng qua niên đại đó đã xa, có chút đã quên, lúc này nhìn thấy gương mặt tươi cười này, cốt truyện lập tức nhảy ra.

Là nữ chính phim võ hiệp, vô cùng lãnh diễm!
Cô lập tức tràn ngập hảo cảm với người cô xinh đẹp này.
Thẩm Luyến Thư đưa cho Lục Trì Chi hai vé xem phim, nháy mắt ra hiệu với anh.
Ngọc Điệm Thu đang khí thế ngất trời thảo luận với Thẩm Phong Nhã về show truyền hình nổi tiếng.

Đều là người đã tham gia gameshow, cũng đều là fans của võ hiệp Kim Dung, hai người giao lưu không hề có trở ngại, thậm chí còn có chút hận vì gặp nhau quá muộn.
Lục Trì Chi bị vứt ở một bên, ngược lại thành người bị vắng vẻ.
Anh ho khù khụ.
Ngọc Điệm Thu quay đầu lại: “Giọng nói của anh không thoải mái à?”
Lục Trì Chi nhướng mày: “Xem phim, em có đi không?”
Ngọc Điệm Thu không lập tức đồng ý, quay đầu nhìn Thẩm Phong Nhã.
“Đi chứ, đi chứ.” Thẩm Phong Nhã vỗ vỗ gương mặt cô: “Cuối tuần sau cháu lại đến, chúng ta nói tiếp.”
Ngọc Điệm Thu: “Vâng ạ!”
Xem xong phim đi ra ngoài, Ngọc Điệm Thu muốn ăn lẩu Oden.

Lục Trì Chi giúp cô cầm hộp, một tay đút túi đi theo bên người cô.

Ngọc Điệm Thu mặc áo gió của Lục Trì Cho, chiều dài có thể làm thành váy.

Trên người anh đơn bạc, sợ anh bị cảm lạnh, Ngọc Điệm Thu nhanh chóng ăn xong, khoác tay anh đi đến chỗ đỗ xe.
Nhớ đến nội dung đoạn nào đó trong phim vừa rồi: “Chi Chi.”
Lục Trì Chi: “Ừm?”
“Anh đã từng xem phim hoạt hình chưa?” Ngọc Điệm Thu hỏi: “Cái loại không phù hợp với trẻ em ấy.”
Lục Trì Chi: “… Em muốn xem?”
“Không phải.

Em muốn biết ý nghĩ của nam sinh.”
“Còn muốn không?” Lục Trì Chi nhấc thùng giấy lên.
Cô lắc đầu: “Em no căng rồi, mang về nhà để vào tủ lạnh đi.”
Lục Trì Chi lấy khăn giấy từ trong túi ra cho cô: “Còn muốn ăn gì không?”
Ngọc Điệm Thu xoa xoa miệng: “Ăn no rồi.” Sợ anh lạnh, cô mở hai tay ra: “Không muốn động, anh cõng em.”
“Quỷ lười.” Lục Trì Chi xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống: “Lên đi.”
Ngọc Điệm Thu bò lên lưng anh, kéo áo gió che vai anh lại.
Cằm cô đặt trên vai Lục Trì Chi, thân mình giật giật, hỏi: “Anh có cảm giác không?”
Lục Trì Chi: “Ừm? Cảm giác gì cơ.”
Ngọc Điệm Thu thở dài: “Anh cũng không có cảm giác…”
Lục Trì Chi hơi giật mình: “Anh phải có cảm giác gì sao?”
Cô cọ cọ ở sau lưng anh, hỏi: “Có không?”
Hai luồng mềm mại dán ở sau lưng anh, Lục Trì Chi nghe hiểu, khoé miệng cong lên không ai có thể thấy: “Để ý như vậy?”
Dù sao anh cũng không nhìn thấy biểu tình của cô, Ngọc Điệm Thu xuất hiện da mặt: “Anh không để ý sao?”
Lục Trì Chi: “Không để ý.”
“Anh thích nho nhỏ?” Cô hỏi.
Lục Trì Chi giống như ẩn nhẫn cái gì: “Ừm.”
“Thật sự?”
Lục Trì Chi trầm giọng: “Ngọc Điệm Thu, em xác định muốn thảo luận vấn đề này với anh?”
Ngọc Điệm Thu ngậm miệng lại.
Qua vài giây.
“Nho nhỏ có cái gì tốt?” Cô vẫn không nhịn được hỏi.
Lục Trì Chi: “Là em là được.”
Nghe thấy đáp án, khoé miệng cô giơ lên: “Cái vấn đề vừa rồi thì sao? Anh còn chưa trả lời.”
Ngọc Điệm Thu lại kéo về đề tài vừa rồi: “Anh thật sự đã từng xem nhiều loại hoạt hình đó sao? Trong phim nói nam sinh đều sẽ xem lén, ngẫu nhiên còn có tập thể cùng xem?”
“Em đây là đang thu thập tư liệu sống?” Lục Trì Chi nghĩ, đêm nay không nên mang cô đến xem phim này.
Lòng hiếu học của Ngọc Điệm Thu luôn rất mạnh: “Xem là vậy.”
“Không thật.” Lục Trì Chi nói xong, ngữ điệu lưu luyến kỳ lạ: “Nhưng mà nếu em cảm thấy hứng thú, đêm nay anh xem cùng em.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.