Cho dù ngày đó cô gọi điện từ chối Lâm Trí Viễn, hoa tươi và quà cáp vẫn chưa từng gián đoạn. Ngoại trừ hộp LV lần đầu tiên bị cô mở ra, về sau ngay cả hộp chuyển phát nhanh cô cũng không mở. Toàn bộ chất đống trên giường trong phòng của khách, bày la liệt.
Hôm đó Lâm Trí Viễn thêm Wechat của cô, cô nghĩ ngợi rồi chấp nhận. Cô nghĩ cô nên học cách dùng tâm thái bình thường để đối mặt với hắn. Trốn tránh và cự tuyệt đều chỉ chứng tỏ cô vẫn chưa buông được.
Lâm Trí Viễn cũng không nói gì nhiều, chỉ trò chuyện với cô vài việc thường ngày. Có khi cô trả lời, có khi không.
Hôm đó hắn hỏi cô: “Có thích quà không?”
Cô trả lời: “Không mở hộp.”
Lâm Trí Viễn đặt điện thoại xuống, nở nụ cười. Thực ra hắn rất không thích dùng Wechat, bạn bè trong đó có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng hắn biết Bích Hà quen dùng, đại lục đều dùng cái này, vậy hắn sẽ thử chiều theo cô.
Thành quả sau khi hắn về nước rất rõ ràng. Từ ban đầu Bích Hà thẳng thừng ngắt điện thoại của hắn, đến bây giờ cô đã dần dần trả lời Wechat của hắn, nói chuyện với hắn.
Tựa như dụ bắt một con chim nhỏ cảnh giác, hắn đỡ lấy chiếc lồng trên đất, rải gạo lên. Ban đầu nó sẽ cảnh giác do dự, thế nhưng theo thời gian dần dần qua đi, nó nhận thấy không có nguy hiểm thì sẽ càng ngày càng tới gần.
Bích Hà đang chầm chậm bước vào chiếc lồng hắn chuẩn bị cho cô.
Lâm Trí Viễn ngậm thuốc lá, nói với bản thân còn phải nhẫn nại và chờ đợi, hiện giờ vẫn chưa phải lúc rút dây. Nếu không thể úp sọt chú chim này thành công trong một lần, như vậy khả năng sau này nó sẽ không đến gần thêm nữa.
Thôi thúc bắt mồi khiến hắn kích động đến cả người hơi phát run. Bích Hà sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Thậm chí hắn đã nghĩ xong sau khi bắt được chim nhỏ chạy trốn này về, hắn phải nuôi nó, chơi nó… từ từ nhấm nháp nó ra sao. Những huyễn tưởng này khiến hắn điên cuồng.
***
Lại đến cuối tuần, Bích Hà đi theo Trần Tử Khiêm đến Hương Trì. Uất kim hương đương độ nở đẹp, có không ít du khách. Hình như Trần Tử Khiêm từng tới nơi này. Đỗ xe, mua vé, đường đi đều rất thông thạo. Bọn họ chậm rãi vừa đi vừa nghỉ, tới chỗ đá tình nhân.