Hôm Lâm Trí Viễn về, Bích Hà xin nghỉ nửa ngày đến sân bay đón hắn. Hình tượng khí chất của hắn luôn như hạc giữa bầy gà. Vừa mới xuất hiện ở cửa ra, cô đã nhìn thấy hắn.
Cô đang định đi tới, không ngờ có hai người nhanh hơn cô, chạy vội đến nghênh đón, nhận lấy hành lý của hắn. Lâm Trí Viễn dừng lại bên cạnh hai người, khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn quanh. Cô biết hắn đang tìm cô, bấm bụng đi tới.
Lâm Trí Viễn nhìn thấy cô, quan sát trên dưới một phen, sau đó cười như hoa nở mùa xuân. Diện mạo hắn vốn cực đẹp, hấp dẫn không ít sự chú ý âm thầm của con gái ở sân bay. Nụ cười này lại càng quá đáng hơn, đã có người cầm điện thoại lên chụp trộm.
Hắn vươn tay với cô đang mỉm cười hời hợt: “Bích Hà, lại đây.” Hai người bên cạnh nhìn cô hơi ngạc nhiên.
Sau khi lên xe, người phía trước hỏi: “Sếp Lâm, về Dụ Viên sao?”
Lâm Trí Viễn ôm cô, lên xe cũng không buông tay, chỉ nói: “Đến đường số 1 Tân Giang.” Sau đó cúi xuống bắt đầu hôn cô.
Trong xe còn có hai người nữa kìa, Bích Hà né tránh, muốn đẩy hắn ra. Lâm Trí Viễn mất kiên nhẫn, nâng cằm cô, hôn một cách mạnh bạo. Đầu lưỡi của hắn vươn vào trong miệng nhỏ của cô. Bích Hà bị ép quấn quýt môi lưỡi với hắn.
Lái xe và trợ lý hàng ghế trước mắt nhìn mũi, mũi nhìn tìm, giả vờ mình đã biến mất tại chỗ.
Trợ lý đưa bọn họ tới cửa rồi xin phép đi. Bích Hà vừa theo Lâm Trí Viễn vào cửa lại bị hắn ôm lấy hôn lưỡi một phen. Tay hắn vuốt ve lưng cô, kéo khóa váy liền áo xuống.
“Lâm Trí Viễn…” Giữa ban ngày đang trong phòng khách…
Người đàn ông ngẩng đầu, nét mặt ngậm cười, không quan tâm sự đấu tranh yếu ớt của cô, cởi váy liền, áo ngực của cô ném sang một bên, rồi lại cởi quần lót của cô.
“Đang là ban ngày mà.” Bích Hà uyển chuyển từ chối.
“Làm em còn phải chia ban ngày ban đêm?” Lâm Trí Viễn nhíu mày, ngón tay khều nhẹ, kéo quần lót của cô để cô cởi ra vứt sang một bên. Hắn nhìn Bích Hà trần trụi xấu hổ ôm ngực, chậm rãi cười: “Lương Bích Hà, em lại rơi vào trong tay tôi… Không phải em còn muốn chạy sao?”
Bích Hà cắn môi che ngực, không đáp lời.
Hắn kéo cánh tay che ngực của cô ra, cẩn thận nhìn vú, đầu v*, bụng dưới, cửa mình không một chút lông, rồi bảo cô quay lại, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, sờ mông và đùi cô.
“Tôi phải kiểm tra hàng, Lương Bích Hà.” Hắn bắt đầu hôn lưng cô. Bích Hà không nhìn thấy nét mặt si mê của hắn, chỉ nghe thấy hắn cười: “Từ giờ trở đi em lại là của tôi.”
“Tôi phải suy nghĩ kỹ xem chơi em thế nào.” Trong giọng nói của hắn có sự hưng phấn không kiềm chế được. Bích Hà cảm giác có côn th*t nóng hổi dán vào lưng mình. Cô cắn môi, biết hắn muốn cắm vào cô.
Nhưng hắn đột nhiên dựa vào ghế sô pha, kéo cô lui lại: “Tự qua đây, ngồi lên.”
Bích Hà quay đầu đi. Quần áo trên người hắn chỉnh tề, quần bên dưới cũng vẫn còn, chỉ có thắt lưng cởi ra, lộ gậy th*t cương to dưới áo sơ mi dán vào bụng dưới. Người đàn ông dựa vào ghế sô pha có khuôn mặt anh tuấn, hình thành sự tương phản rõ rệt với dương v*t dữ tợn bên dưới.
Bích Hà đành phải vịn vai hắn, vắt chân ngồi trên người hắn.
“Tự ngồi lên đi.” Ánh mắt người đàn ông phấn khích lại trêu tức.
Cô bất đắc dĩ đưa tay cầm dương v*t của hắn, nhét vào trong khe nhỏ của mình. Cô vốn là “một sợi chỉ Trời” hiếm có, cánh hoa và cửa huyệt đều bị âm hộ bao kín, bây giờ lại bôi trơn không đủ, thử mấy lần đều nhét không vào.
“Trước kia làm em nhiều như vậy đều làm không công rồi… Rõ ràng nhỏ như vậy đã bị tôi phá trinh… Có phải biết nằm hưởng thụ rồi hay không?” Tay người đàn ông nắn bóp ngực cô, đôi môi mỏng bắt đầu thốt ra những lời dâm đãng.
“Ban đầu ngực của em chỉ bé tẹo thế này, bây giờ lớn như vậy chính là công lao của tôi…” Hắn cười mê hoặc: “Nếu không phải cấp ba mỗi đêm tôi đều xoa giúp em, liếm giúp em, bây giờ em có thể lớn như vậy sao?” Hắn lại dùng ngón tay lôi kéo đầu v* cô: “đầu v* này vẫn nhỏ như vậy, giống như chưa phát dục… Sau này em phải cho bú thế nào?”
Những lời thô tục bỉ ổi của người đàn ông và dương v*t ma sát ở cửa huyệt đều kích thích cô, trong “bánh bao nhỏ” dưới thân từ từ rỉ ra chất nhầy trong suốt.