Một trong hai anh em sinh đôi nhìn thấy cô, nhíu mày, nói gì đó với Lâm Trí Viễn. Người đàn ông tuấn tú quay đầu, nhìn thấy cô ở cửa.
“Bích Hà, lại đây.” Hắn vẫy tay với cô, khuôn mặt ngậm cười.
Bích Hà lắc đầu, gượng cười, lùi lại hai bước: “Em vẫn cứ đi chơi với dì thì hơn.”
Cô chậm chạp quay về sảnh tầng hai. Người phụ nữ đang ôm đứa trẻ trêu đùa, đứa trẻ vui vẻ cười.
Sau đó người phụ nữ quay đầu, nhìn thấy sắc mặt cô cứng ngắc.
“Sao thế?” Nhất Ngọc nhíu mày.
“Không sao ạ.” Bích Hà lắc đầu. Cô nhìn người phụ nữ yên lặng chơi với đứa nhỏ, trên người dì ấy luôn có một cảm giác năm tháng bình yên…
“Dì.” Bích Hà nhẹ giọng gọi cô ấy.
“Hửm?” Người phụ nữ mỉm cười, quay đầu nhìn cô.
“Không có gì.”
Cô muốn nói nhưng lại do dự.
Con của dì ấy và chồng mình… đang ở bên dưới chúc mừng bọn họ giết người. Loại chuyện này không nên nói cho dì ấy biết thì hơn.
Thêm một người biết cũng không thể giảm bớt nỗi xót xa của mình, ngược lại còn phá hủy cuộc sống vốn tốt đẹp yên ả của dì.
Cho đến khi về nhà, Bích Hà vẫn luôn uể oải không có sức. Cô gắng dỗ con ngủ xong, Lâm Trí Viễn ôm cô từ đằng sau, bắt đầu hôn tóc và cổ cô, tay cũng vươn tới bắt đầu cởi cúc của cô.
Sau khi từ nhà Roth về, hắn vẫn hưng phấn và vui vẻ suốt. Bích Hà nghĩ, hắn biết người ta nhảy lầu không?
Tất nhiên là biết.
Thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của hắn. Chưa biết chừng, niềm vui của hắn còn xuất phát từ chính việc đó.
Suy nghĩ này khiến cô sợ hãi hốt hoảng.
Cô nhớ lại hắn đã từng suýt nữa giết chết cô. Hắn bóp cổ họng cô thật chặt, cứ thế mỉm cười nhìn cô giãy giụa chết đi. Khi đó hắn cũng hưng phấn như vậy, tình thú dâng cao…
Cô giữ lấy tay hắn, cố sức thoát khỏi hắn.
“Em… em không thoải mái…” Cô nắm chặt tay hắn, cả người run rẩy, cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng nói: “Lâm Trí Viễn, chúng ta có… có thể không làm không?”
Người đàn ông híp mắt nhìn cô.
Hắn phát hiện ra cô có điều khác thường.
Cô đang run, đang sợ hãi.
Sợ cái gì?
Sợ hắn? Vì cái gì?
Người đàn ông thong thả cười. Hắn kiên nhẫn mềm giọng nói, dịu dàng quan tâm: “Làm sao vậy, Bích Hà?”
“Em không thoải mái chỗ nào? Anh xem.” Hắn từ từ đưa tay chạm vào cô, lại bị cô đẩy ra, còn lùi lại phía sau hai bước.
Người đàn ông híp mắt.
Không sai.
Cô sợ hắn.
“Em sao vậy?”
Hắn cười, vừa chậm rãi cởi quần áo của mình.
“Em không thoải mái…” Người phụ nữ giữ lấy quần áo, không dám nhìn hắn.
Hắn nhanh chóng cởi sạch mình, cả người trần trụi, dương v*t cương giữa hai chân, vươn tay bắt cô: “Nào, anh xem cho em.”
“Em đến cái đó…” Người phụ nữ cái khó ló cái khôn, tiếp tục lùi lại nhưng đã lùi đến cạnh giường, ngã ngồi xuống giường.
Người đàn ông ngừng lại một chút, cười: “Vậy anh cũng phải xem.”
Hắn bắt đầu đưa tay cởi cúc cô. Cô khẽ giãy giụa: “Hôm nay em thật sự không muốn…”