Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 55: Ngoại truyện Du lịch Thẳng thắn



“Nói cái gì thế.” Lâm Trí Viễn lại ôm cô thật chặt. Lần này Bích Hà giãy mấy lần cũng không ra, hắn nói: “Anh nào có từng lừa em?”

“Chuyện hồi trước không có gì đáng nói.” Lâm Trí Viễn nghĩ nghĩ, nói: “Năm đó anh sang Mỹ phải cố gắng học tập…”

“Lâm Trí Viễn!” Bích Hà lại vùng ra mấy lần, nhưng bị hắn thuận tiện đè lên giường. Bụng dưới váy đã có thể cảm giác được vật cứng nóng hổi nào đó đang tỏa ra nhiệt lượng: “Anh bớt gạt em đi. Em không thèm nghe những thứ này. Anh nói rõ cho em, anh ở Mỹ…”

“Chẳng phải đang nói sao?” Lâm Trí Viễn tháo cà vạt chậm rãi trói tay cô, vừa cười: “Sắp nói đến rồi… Bích Hà, hôm nay chúng ta chơi trò khác đi.”

Hắn buộc chặt tay cô, cười: “Anh nhớ lần trước chơi như vậy còn là hồi lớp mười một.”

Lần lớp mười một đó…

“Không được không được, em không chơi cái này.” Tay bị trói, Bích Hà bắt đầu vung chân: “Lâm Trí Viễn, anh không được nói sang chuyện khác…”

Không biết Lâm Trí Viễn lấy ở đâu ra một bó dây thừng, đè chặt cô, thành thạo trói cô lại. Hắn ngồi bên giường, một tay chậm rãi sờ chân cô, một tay bắt đầu từ từ cởi cúc áo mình.

“Anh thả em ra…”

“Quên còn có cái này.” Người đàn ông cười, lấy ra một chiếc bóng khóa hàm, không màng cô giãy giụa, nắm cằm cô đeo lên cho cô, sau đó thuận tay nhẹ lau đi nước mắt ở khóe mắt cô.

“Còn chưa bắt đầu đâu, làm sao lại khóc rồi?” Hắn khẽ hôn mặt cô: “Hôm nay nhất định phải khiến em khóc lên mới được.”

Người đàn ông nhanh chóng cởi sạch toàn thân, vật to lớn cương lên dán sát bụng dưới. Hắn đứng trên giường thưởng thức dáng vẻ cô bị hắn trói, mỉm cười. Hắn lại đưa tay sờ vú cô, lấy ra một chiếc kéo, chậm rãi cắt quần áo cô.

“Ưm…” Bích Hà nhìn chằm chằm cây kéo trong tay hắn.

Hắn cười cười, lại thong thả cắt váy cô, sau đó đưa tay sờ âm h* được quần lót che đậy.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn cười.

Kéo lạnh lẽo xâm nhập quần lót, bắt đầu chuyển động dọc theo da thịt âm h*. Bích Hà sợ đến không dám cử động.

“Không vội.” Hắn cười rồi lấy kéo ra, kéo quần lót của cô sang một bên, lộ ra âm h* đáng yêu không lông. Trước tiên hắn dùng ngón tay tách môi âm h* khép kín, gảy đậu đỏ giấu bên trong mấy lần, sau đó lấy ra một chiếc trứng rung kêu ù ù. Hắn quỳ gối giữa hai chân cô, một tay tách cánh hoa của cô, một tay dán trứng rung lên đậu đỏ phấn hồng non nớt kia.

Cả người Bích Hà run mạnh một cái, sắc mặt bắt đầu ửng hồng, hô hấp dồn dập. Cô bị nhét khóa hàm, ư ư a a không biết muốn nói gì.

“Biết rồi cục cưng.” Lâm Trí Viễn nhịn lại ham muốn hôn miệng cô: “Anh lập tức chăm sóc cho bên dưới đây…”

Bích Hà ra sức lắc đầu. Cơ thể không ngừng giãy giụa, miệng hoa huy*t phía dưới cũng không ngừng co lại, lúc mở lúc hé, trào ra chất nhầy. Người đàn ông nhìn mà nóng mắt, hô hấp dồn dập, dương v*t cũng nảy lên theo mấy cái.

Trứng rung dần dần trượt xuống. Lúc sắp đến cửa huyệt, người đàn ông thở dài một hơi: “Không được, anh vẫn muốn mình ăn trước…”

Hắn lấy trứng rung ra, vùi đầu giữa hai chân cô, mút cắn hoa huy*t cô, vang lên tiếng chậc chậc. Chiếc mũi thanh tú của hắn kề trước cánh hoa, hơi thở phả vào giữa hai chân cô. Dưới sự kích thích cực lớn, người phụ nữ bị nhét khóa hàm không thể nào lên tiếng, chỉ có thể phát ra một hồi tiếng nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống theo thái dương.

Đợi hắn gặm cắn một lúc, thỏa mãn ngẩng đầu lên, trên chóp mũi đã dính không ít nước nhờn.

Hắn cười nhìn hai mắt cô long lanh nước: “Thỏa mái không?”

Hoa huy*t bên dưới vẫn đang không ngừng quấy nhiễu. Người đàn ông cầm trứng rung chậm rãi nhét vào, nhìn trứng rung màu hồng phấn dần dần bị miệng huyệt nuốt vào, người đàn ông hít sâu một hơi, ấn eo cô từ từ đẩy quy đầu to lớn của mình vào.

“Ư…”

Bích Hà ngậm khóa hàm, liều mạng lắc đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.

“Có phải rất sướng không?” Người đàn ông chậm rãi đẩy mình vào, nhưng chỉ vào được một nửa đã không vào được nữa. Hắn cũng không quan tâm, chỉ cười chỉnh cao nấc của trứng rung. Bích Hà bật khóc. Cơ thể không kiềm chế được run rẩy, trứng rung sâu trong âm đạ* đang chấn động không ngừng, bên ngoài lại bị dương v*t người đàn ông lấp đầy. Khoái cảm khiến cô đỏ bừng mặt, bắt đầu giãy giụa nhưng đã bị trói chặt. Cô nức nở khẩn cầu nhìn Lâm Trí Viễn. Ác ma tuấn tú này chỉ mỉm cười nhìn cô, dương v*t vẫn đang từ từ cọ xát ở cửa huyệt.

Khoái cảm tích tụ phút chốc đạt đến đỉnh điểm. Toàn thân Bích Hà chợt co giật, đùi và cả ngón chân duỗi thẳng, cao trào tới vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Cô gần như vừa choáng váng vừa ngạt thở, nhưng người đàn ông vẫn chưa buông tha cô, trứng rung còn đang chấn động trong cơ thể. Cô nằm trên giường, khép hờ mắt, vẻ mặt mơ màng, nước mắt đầy mặt, cao trào liên tục kéo dài không ngừng khiến cô như cá thiếu oxi. Thân thể trên giường thỉnh thoảng run rẩy, căng cứng. Cả người đã không còn năng lực suy nghĩ.

Người đàn ông xác nhận cô đã hoàn toàn tê liệt, rút dương v*t của mình, từ từ kéo trứng rung ra. Hình như “bặc” một tiếng, lượng lớn nước và dịch nhờn bị lấp kín đồng thời tuôn ra, kéo theo bụng cô hơi gồ lên cũng phẳng xuống.

Lực nén trong bụng được phóng thích khiến cô một lần nữa đạt tới cao trào. Người đàn ông nhân cơ hội này, dương v*t to lớn lập tức đâm vào thật sâu.

Âm đạ* vẫn đang không tự chủ được co thắt, giống như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy gậy th*t. Người đàn ông đè cô, nhấn vào từng cái thật sâu.

“Lương Bích Hà.” Hắn vừa làm cô vừa nhỏ giọng nói bên tai cô: “Chẳng phải em muốn anh thẳng thắn sao?”

“Em nghe đây, anh chỉ nói lần này…” Hắn xoa bóp ngực cô, hầu kết chuyển động, cười khẽ: “Mười năm này ở Mỹ, anh từng có rất nhiều phụ nữ…”

“Sau khi quay về tìm em thì đều đã cắt đứt sạch sẽ.”

Vật khổng lồ của người đàn ông đang ra vào trong cơ thể cô. Người phụ nữ nằm trên giường không nhúc nhích, không biết là nghe thấy hay không nghe thấy, nước mắt vẫn luôn không ngừng.

Người đàn ông đưa tay lau đi nước mắt của cô.

“Phụ nữ các em ấy…” Hắn thở dài: “Không nói thì bảo anh lừa em, nói thì lại khó chịu.”

“Chúng ta đã kết hôn rồi, Bích Hà.” Người đàn ông nói trên đầu cô: “Đừng nói đến quá khứ nữa. Em không hỏi anh, anh cũng không hỏi em, có được không?”

Người phụ nữ không trả lời. Hắn cười, coi như cô đồng ý, đè cô chuyên tâm làm. Không biết qua bao lâu mới bắn thật sâu vào trong cơ thể cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.