Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 59: Ngoại truyện Du lịch Ăn luôn em



Người giúp việc đã xả nước xong, rắc cánh hoa, chuẩn bị sẵn khăn tắm. Lâm Trí Viễn mặc một chiếc quần đùi, nằm vào bên trong trước rồi lại kéo Bích Hà.

Cô muốn ngâm bồn, hắn đến góp mặt làm gì…

Toàn thân Bích Hà trần trụi, được hắn ôm lên đùi. Hắn ôm eo cô chậm rãi sờ mó, lại vươn tay bóp ngực cô. Nước tràn ra từ thành bồn tắm, chảy xuống sàn nhà.

Bích Hà cảm giác được bộ phận nào đó của hắn dưới mông cô hơi có phản ứng. Cô kéo tay hắn xuống, giãy giụa không muốn ngồi lên chân hắn nhưng bị Lâm Trí Viễn ôm chặt. Hắn cười: “Chạy cái gì, chúng ta cùng ngâm.”

Nói xong, hắn liếm tai phải cô. Hơi thở ấm áp phả vào tai, hơi nhột.

Bích Hà chợt nhớ tới nốt ruồi son trên tai Selina.

Cô đưa tay sờ tai trái, hơi muốn đi soi gương.

“Sao thế?”

Lâm Trí Viễn phát hiện ra động tác nhỏ của cô, lấy tay cô ra, vê vành tai cô, híp mắt nhìn cẩn thận: “Không thoải mái sao? Nhìn không thấy gì.”

“Có phải chỗ này của em có một nốt ruồi không?” Bích Hà sờ tai.

Lâm Trí Viễn nhìn tai cô, ngón tay lướt nhẹ qua nốt ruồi son, khẽ nói: “Có.”

Bích Hà không nói gì.

Người đàn ông ghé vào sau đầu cô, vươn lưỡi liếm tai và nốt ruồi son của cô.

Bích Hà cắn môi, duỗi tay véo mạnh một cái lên đùi hắn. Lâm Trí Viễn xuýt xoa một tiếng, túm cổ tay cô giơ lên cao, bọt nước tung tóe.

“Lương Bích Hà…” Một tay người đàn ông ôm chặt eo cô, một tay nắm cổ tay cô, cười sau lưng cô: “Em ngứa da có phải không? Dám véo anh?”

“Lâm Trí Viễn, tên khốn kiếp nhà anh…”

Bích Hà cắn răng. Cô cũng không biết mình đang bực cái gì, nhưng biết mình và Selina có một chỗ giống nhau, cô đã cảm thấy rất bực, rất buồn nôn, rất muốn đánh Lâm Trí Viễn một trận.

Quan trọng là rõ ràng đánh không lại hắn.

“Anh lại chọc giận em chỗ nào?”

Lâm Trí Viễn cười sau lưng cô. Vừa rồi bị cô véo một cái, đau thì có đau, nhưng trái lại thân dưới hoàn toàn cương lên, hứng thú của người đàn ông cũng được khơi dậy. Vật to lớn bị bó trong quần bơi, kêu gào cần được phóng thích.

Người đàn ông chọc cô vài cái cách quần bơi.

“Lâm Trí Viễn anh…” Bích Hà cảm giác được hắn bừng bừng phấn chấn, bắt đầu giãy giụa.

Người đàn ông buông cổ tay cô, nâng mông cô lên rồi kéo quần đùi mình xuống, phóng thích vật to lớn ngẩng cao ra ngoài.

“Em muốn ngâm bồn… Anh không ngâm thì ra ngoài đi.”

Bích Hà vặn vẹo không muốn làm cùng hắn. Người này thật sự không thể chạm vào, vừa chạm một cái là phát tình…

“Anh muốn ngâm.” Lâm Trí Viễn đưa tay sờ khe hẹp giữa chân cô, tìm được vị trí rồi ấn cô xuống, ép cô ngồi lên, cười khẽ: “Anh muốn ngâm em.”

Vật lớn chọc vào khe hẹp, từ từ chen vào cửa huyệt, lẫn với nước ấm cùng xâm nhập vào thân thể cô, càng đâm càng sâu. Cho đến khi Bích Hà lại ngồi xuống người hắn, dương v*t của hắn đã chen đầy trong thân thể cô.

“Chúng ta ngâm thế này tốt biết bao.” Người đàn ông bóp vú cô từ đằng sau, lại kéo tay cô xuống giữa hai chân, để cô sờ nơi kết hợp của hai người. Dương v*t tráng kiện cứng rắn của hắn khiến miệng huyệt cô căng đau: “Lương Bích Hà, em sờ xem, có sướng không?”

Lòng bàn tay Bích Hà cọ qua nơi hai người kết hợp, sau đó rút tay về. Cảm giác được lấp đầy khiến hoa huy*t cô bắt đầu co thắt không tự chủ được.

Người đàn ông ôm cô từ sau lưng, không có động tác, cũng không nói gì, chỉ hôn nhẹ lưng cô.

“Em muốn đi tẩy nốt ruồi này.” Bích Hà đột nhiên nói khẽ.

“Cái gì?” Vật lớn trong cơ thể người phụ nữ hơi nảy lên. Người đàn ông phía sau cô híp mắt: “Nốt ruồi gì?”

“Chính là nốt trên tai này.” Bích Hà sờ tai trái.

Người đàn ông vươn tay nhẹ nhàng sờ tai cô, cọ qua nốt ruồi son này.

“Không cho phép tẩy.” Hắn nói.

“Em muốn.” Bích Hà cũng tức.

Ban đầu cô chỉ nói vu vơ thôi, thế nhưng phản ứng này của Lâm Trí Viễn khiến cô càng tức giận. Cô cứ muốn tẩy đi đấy…

“Không được.”

Nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất. Hắn lạnh mặt nhìn tóc cô: “Lương Bích Hà, mỗi một chỗ trên người em đều là của anh, bao gồm cả nốt ruồi này. Anh nói không cho phép là không cho phép.”

Tất cả đặc điểm trên người cô, hắn đều nhớ rõ ràng. Tất cả đều thuộc về hắn. Tất cả đều là vật tư hữu của hắn. Một cái cũng không thể thiếu. Thiếu một cái hắn sẽ không vui.

Hắn không vui thì sẽ muốn giết người.

“Lâm Trí Viễn, anh là tên khốn kiếp.” Bích Hà vịn bồn tắm muốn đứng dậy nhưng bị hắn ấn chặt trong ngực, còn nhân lúc cô giãy giụa hung hăng đâm cô vài cái: “Em muốn làm gì thì làm cái đó, không thèm nghe anh…”

“Không cho phép.”

Làn nước sóng sánh dữ dội, là người đàn ông xoay người đặt cô lên thành bồn tắm, kề sát lưng cô bắt đầu chậm rãi ra vào.

Vật lớn rút ra rồi mang theo nước đâm vào. Răng hắn khẽ cắn tai trái cô, đầu lưỡi mút lấy tai cô, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu em không nghe lời, mỗi ngày anh sẽ trói em trong nhà, thân thể trần truồng trói trên giường, hàng ngày tan làm về nhà trước hết sẽ làm em năm lần…”

Loại huyễn tưởng này rõ ràng khiến cho người đàn ông trở nên hưng phấn, dương v*t càng thêm bành trướng, cường độ và tần suất cũng ngày càng tăng.

Bích Hà bị người đàn ông đè lên thành bồn tắm, bị ép chịu đựng sức nặng của hắn dồn lên người mình. Vật to lớn cắm vào thân thể cô, hoa huy*t trướng đầy. Mỗi lần đâm rút đều bị dồn vào một chút nước. Bích Hà cảm giác bụng căng ra như mắc tiểu. Cô cắn răng nhẫn nhịn: “Lâm Trí Viễn, tên khốn nhà anh, anh đừng tưởng em không biết…”

“Em biết cái gì?” Bụng dưới người đàn ông va chạm vào mông cô, gợn sóng lăn tăn. Hắn đưa tay nắn bóp ngực cô: “Em lại biết cái gì rồi? Nói anh nghe xem?”

Trong bụng còn có gậy th*t của hắn ra vào. Bích Hà bị hắn làm đến cả người run rẩy, nhắm mắt cắn răng: “Anh đừng tưởng em không biết, trên tai trái Selina cũng có một nốt ruồi son…”

Người đàn ông phía sau lập tức dừng lại động tác.

Tựa như bị ấn nút tắt máy. Nét mặt Lâm Trí Viễn đột nhiên trở nên mờ mịt. Khoảnh khắc này, lời thì thầm của ác ma lại bao phủ hắn, xâm nhập linh hồn hắn.

Hắn nhớ ra rồi.

Nốt ruồi son sau tai người phụ nữ kia.

Mười năm hỗn loạn và tăm tối đó.

Hố đen trong lòng, dục vọng giết chóc, linh hồn vô thức tìm kiếm thuốc giải.

Cồn, cần sa, súng ống, vô số đàn bà.

Tìm kiếm, có được, vứt bỏ; lại tìm kiếm, lại có được, lại vứt bỏ.

Lặp đi lặp lại, tựa như luân hồi.

Hắn không biết rốt cuộc mình đang tìm cái gì, chỉ biết là không thể nào dừng lại.

Hắn bị giày vò, bị trừng phạt.

Trong vô số đêm khuya nội tâm khó nhịn được kích động, kế hoạch phạm tội được viết xong đặt trong két sắt sau khi nghiên cứu từng loại luật pháp và án lệ…

Cuộc mưu sát hoàn hảo của hắn.

Chỉ có sự hồi hộp, kích thích cực độ trong các cuộc đánh cược và đối kháng nguy hiểm cao mới có thể miễn cưỡng xoa dịu dục vọng giết người của hắn…

Mãi cho đến khoảnh khắc đó của năm đó ngày đó.

Hắn đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của Lương Bích Hà.

Ánh sáng lóe lên, long trời lở đất.

Trên người những người phụ nữ kia, những đặc điểm thu hút hắn từng khổ sở truy tìm cứ thế hiện lên tất cả trong đầu hắn…

Nhưng mà làm sao có thể?

Làm sao có thể toàn bộ đều là cô?

Không phải. Lương Bích Hà vừa xấu vừa ngốc, chắc chắn có nhầm lẫn chỗ nào đó.

Thế nhưng linh hồn hắn đã mất khống chế. Nó hưng phấn cực độ. Nó ý đồ thao túng lý trí hắn. Mỗi giây mỗi phút nó không ngừng gào thét trong đầu hắn, đi bắt cô trở lại… bắt lấy cô… bắt cô lại…

Vậy là hắn bắt cô lại.

Đè cô lên giường, khoảnh khắc một lần nữa cắm vào thân thể cô, cơ thể và linh hồn của hắn đều hưng phấn đến run lên…

Là cô…

Hóa ra thật sự là cô.

Trong khoảnh khắc vui sướng đến cực hạn đó, linh hồn cũng đạt được viên mãn vào lúc ấy, giống như sau khi pháo hoa nở rộ, trở về yên bình.

Bích Hà gối đầu lên cánh tay hắn, yên lặng dựa vào thành bồn tắm, không nói gì. Lâm Trí Viễn ngây người thật lâu, sau đó từ từ, từ từ dán mặt mình lên lưng cô.

Hắn ôm chặt cô, cả người hơi run rẩy.

“Lương Bích Hà… Lương Bích Hà…” Giọng hắn run run gọi tên cô, ôm chặt lấy cô, dường như muốn khảm cô vào thân thể hắn. Khuôn mặt hắn kề sát lưng cô, nhỏ giọng lẩm bẩm như nói mớ: “Anh muốn em… Lương Bích Hà anh muốn em…”

“Em là của anh…” Hắn dựa vào lưng cô, khẽ giọng nỉ non: “Em là của anh… Lương Bích Hà… Có đôi khi anh thật sự… thật sự rất muốn…” Vật lớn của hắn còn chôn trong cơ thể cô. Hắn đột nhiên đâm mạnh cô một cái: “Anh thật sự muốn ăn luôn em, ăn vào trong bụng…”

Hắn thì thầm bên tai cô: “Như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn hòa làm một.”

“Sau này đợi em chết rồi…” Hắn nhẹ nhàng hôn lưng cô: “Anh ăn em là được.”

“Chúng ta phải đời đời kiếp kiếp đều làm vợ chồng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.