Lâm Trí Viễn vươn tay lấy, Bích Hà cũng mặc hắn cầm đi. Cuối cùng người đàn ông cũng nhìn thấy kết quả, nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời.
Không uổng công hắn ngày đêm vất vả, cần cù gieo hạt chắc chắn sẽ có thu hoạch.
“Em vất vả rồi, Bích Hà.” Hắn ôm h*n cô.
Trong bụng cô lại mang thai con của hắn.
Thật tốt.
Thực ra đôi khi hắn có phần hối hận, hồi cấp ba hắn dại dột cỡ nào, lúc làm cô lại còn đeo bao. Sớm biết vậy bắn hết vào trong thì tốt bao nhiêu, làm cô mang thai, cùng lắm là ăn mắng một trận… Chưa biết chừng cô đã cưới hắn từ lâu rồi.
Lãng phí mười năm vô ích.
Còn chịu không ít khó khăn trắc trở.
Nhưng mà bây giờ cũng không tệ, Lương Bích Hà đã là của hắn, muốn làm cô lúc nào thì làm.
Nghĩ quanh nghĩ quẩn, người đàn ông lại cảm thấy ham muốn bừng bừng, phấn khích vươn tay cởi áo cô.
Lâm Trí Viễn, anh có thể đừng dồi dào tinh lực như vậy không? Vừa mới đi máy bay mười tiếng, dù gì cũng phải chênh lệch múi giờ chứ?
Bích Hà cầm bàn tay quấy phá của hắn.
Người đàn ông dựa vào ôm cô, dụi vào người cô.
Bích Hà giãy giụa vài cái, đột nhiên cảm thấy khó chịu, lại che miệng chạy vào toilet.
“Ọe…”
Chỉ buồn nôn nhưng lại không nôn ra được cái gì.
Lâm Trí Viễn ngồi cạnh xoa lưng cô, nhíu mày: “Hay là cứ đi bệnh viện khám đi.”
“Ngày mai rồi đi.” Bích Hà súc miệng xong: “Chúng ta cứ đến chỗ bố mẹ ăn tối đi, ông bà còn đang chờ đấy.”
Con trai về nước, Chủ tịch Lâm và bà Lâm bề bộn nhiều việc cũng về nhà sớm chờ đợi. Người giúp việc đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn. Có con dâu bản địa tốt ở chỗ này, khẩu vị mọi người đều không khác mấy, không cần băn khoăn vấn đề phong tục tập quán.
“Bố, mẹ.” Bích Hà theo sau lưng Lâm Trí Viễn đi vào, mỉm cười chào hỏi bố mẹ chồng. Bố chồng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, bà Lâm đón lấy cháu gái từ tay con trai, vừa cười hỏi han Bích Hà vài câu.
Người con dâu này thật sự hơi kém so với con trai bà – Bà Lâm nghĩ.
Con trai vừa thông minh vừa tuấn tú, chỗ nào cũng hoàn hảo. Con dâu ấy à, nhìn kiểu gì cũng thấy bình thường.
Rõ ràng đây là người điều kiện kém nhất trong số các bạn gái của con trai bà, cuối cùng con trai lại khăng khăng kết hôn với con bé.
Hầy, cái khó là bản thân con trai bằng lòng, lúc kết hôn cũng không ồn ào ầm ĩ, thôi vậy.
Đời người luôn luôn không viên mãn.
Chủ tịch Lâm bế cháu gái trêu đùa. Cả nhà vui vẻ ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Bích Hà đứng lên múc canh cho mọi người. Từ khi cô gả vào nhà họ Lâm, việc nhà không cần cô làm, cũng chỉ làm loại chuyện bưng cơm múc canh này thôi.
Chỉ là không biết tại sao Bích Hà cứ cảm thấy canh hôm nay nhà bếp làm rất dầu mỡ, buồn nôn. Cô cố gắng chịu đựng múc canh xong cho mọi người, mặt đã vàng như đất. Bích Hà gượng cười, quay người vào toilet.
Lâm Trí Viễn quay đầu nhìn bóng lưng cô chạy đi, buông bát đứng dậy đi theo.
“Bích Hà thế này là…”
Bà Lâm thấy con trai mình cũng đi mất, nhìn thoáng qua chồng, đứng dậy đi theo. Bà đứng ở cửa toilet, nhìn Bích Hà cúi người nôn khan, con trai đang vỗ lưng cho cô. Bà Lâm nghĩ tới điều gì, mỉm cười: “Lại có à?”
Con trai nghiêng đầu lại, khuôn mặt khôi ngô đầy đắc ý và vui vẻ: “Vâng.”
“Ai da, chuyện tốt.” Bà Lâm cười, chút không thoải mái trong lòng vừa rồi lập tức tan thành mây khói: “Có bầu bao lâu rồi? Dự tính bao giờ sinh? Bích Hà, con muốn ăn cái gì? Mẹ bảo nhà bếp làm cho con…”
Ăn cơm xong, bà Lâm bắt đầu lục tìm đồ.
“Đây là tổ yến lần trước bạn mẹ đi Malaysia mang về.”
“Táo đỏ.”
“Nhân sâm.”
“Cảm ơn mẹ.” Bích Hà cười, rồi lại lập tức ôm ngực, nhíu mày.
“Lúc mẹ mang thai Trí Viễn cũng nghén nặng lắm.”
Bà Lâm một lòng kể lể, không để ý sự thất lễ của con dâu lúc này, trái lại mỉm cười nhìn cô: “Lúc con mang thai Hoàn Tử lại không nghén chút nào, lần này nghén nặng như thế, liệu có phải một…”
Bích hà cười cười. Cô hiểu mong đợi của mẹ chồng.
Bố mẹ chồng muốn cháu trai. Nhưng mà cô không làm chủ được sinh trai hay sinh gái.
“Con trai con gái có gì khác nhau?” Lâm Trí Viễn ngồi trên ghế sô pha nhíu mày: “Thời đại nào rồi, sao bố mẹ vẫn sống như trước giải phóng thế?”
Bà Lâm nhìn con trai, cười không nói gì.
Buổi tối về nhà rửa mặt súc miệng xong, Bích Hà nằm trên giường quay lưng về phía người đàn ông, vẫn nặng nề tâm sự. Người đàn ông sờ ngực cô, bị một tay cô gỡ ra.
“Sao vậy?” Hắn sấn tới liếm tai cô, nói bên tai cô, hơi thở ấm áp kích thích làn da cô, hơi nhột.
“Lâm Trí Viễn, nếu em không sinh được con trai thì làm sao?” Bích Hà nhỏ giọng nói: “Có phải anh muốn ra ngoài tìm người sinh con trai cho anh không?”
“Nói bậy gì đó?”
Vật nóng hổi cứng rắn của hắn dán trên lưng cô, tay lại vươn tới sờ ngực cô. Lần này sờ được rồi, người đàn ông cười thỏa mãn. Hắn bóp nhẹ vú mềm trong tay mấy cái, rồi hướng xuống kéo quần lót cô.
“Anh nói rõ ràng cho em.”
Bích Hà bắt đầu giãy giụa nhưng bị hắn đè xuống. Vật tráng kiện xâm nhập vào giữa chân cô, cánh hoa khép kín bị ép mở ra, bao lấy vật lớn của hắn. Hắn chậm rãi vừa đi vừa ma xát, thỉnh thoảng đỉnh cọ qua đậu đỏ nhạy cảm.
Âm h* mẫn cảm bị kích thích, từ từ chảy ra chất lỏng trong suốt, bôi trơn thân gậy cứng rắn rút ra đâm vào trong âm h*.
Hô hấp của hắn bên tai ngày càng thô nặng. Đút vào một hồi, hắn lật cô nằm thẳng, tách chân cô ra nâng lên. Hắn cầm dương v*t chậm rãi đi vào, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
“Nghĩ lung tung gì thế, Lương Bích Hà.”
Hắn bắt đầu chậm rãi ra vào, cúi đầu thấy vẻ mặt cô không vui, nhìn mình chằm chằm. Hắn cười: “Anh thích con gái, anh thấy sinh con gái tốt.”