“Để ý đến họ làm gì?” Một tay người đàn ông chống người, một tay xoa bóp ngực cô, đâm vào từng cái thật sâu, cười: “Anh thích em sinh cho anh, con trai con gái đều được.”
Chờ đến khi hắn bắn ra, Bích Hà vẫn thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
“Vẫn không vui?” Lâm Trí Viễn đưa tay bóp mặt cô, thấy xúc cảm không tệ bèn nhéo má cô, bị Bích Hà trừng mắt lườm, đánh một cái.
Hắn cười cười.
“Lâm Trí Viễn, em muốn ăn miến tiết vịt hàng cổng trường Trung học T.” Bích Hà nói.
Không biết tại sao Bích Hà chợt nhớ tới hàng miếng tiết vịt ở cổng trường. Nước dùng là nước luộc, mùi vị ngon, giá cả hợp lí. Bưng lên một bát nóng hôi hổi, khiến người ta ăn vào vô cùng thỏa mãn. Thời cấp ba cô thích nhất.
“Cái này cũng bao nhiêu năm rồi, cửa hàng kia còn mở không?” Lâm Trí Viễn cười.
“Anh không muốn đi chứ gì!” Bích Hà trào nước mắt, đánh hắn một cái, quay người ngồi dậy mặc quần áo: “Em tự đi, không cần anh!”
“Anh nói không đi bao giờ?” Vẻ mặt Lâm Trí Viễn kinh ngạc, ngồi dậy theo, lau nước mắt cho cô: “Còn không cần anh? Không cần anh thì em làm thế nào? Sao còn khóc nữa? Bây giờ anh đi mua cho em, có được không? Em chờ ở nhà.”
“Em muốn tự đi, em muốn ăn nóng.” Nước mắt Bích Hà chảy xuống không kìm được.
“Được được được, nghe em hết. Khóc cái gì chứ?” Lâm Trí Viễn lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Lúc lái xe đến cổng trường Trung học T, đúng lúc học sinh tan lớp tự học buổi tối. Cách một con đường, Lâm Trí Viễn mới tìm được chỗ đậu xe. Hắn nắm tay cô chậm rãi đi đến cổng trường.
Cả con đường tiếng người huyên náo, đều là học sinh cấp ba mặc đồng phục. Bảng hiệu “Miến tiết vịt Trương Ký” bẩn thỉu kia vẫn treo ở chỗ cũ. Chiếc nồi to của chủ quán vẫn đặt ở trước cửa hàng, hơi nóng nghi ngút.
“Chủ quán, cho chúng tôi hai bát miến tiết vịt.”
Đúng lúc có người rời đi, Bích Hà kéo Lâm Trí Viễn tìm một chỗ ngồi, chen chúc với một đám học sinh cấp ba.
“Có ngay.” Chủ quán niềm nở lớn tiếng đáp lại. Hai người trường thành ngồi giữa một đám học sinh cấp ba vốn đã nổi bật, khí chất và nhan sắc của Lâm Trí Viễn lại hơn người khác quá nhiều, hoàn toàn hạ gục một đám nữ sinh.
“Oa…”
Chẳng bao lâu đã có nữ sinh kéo kéo đẩy đẩy quay đầu nhìn hắn.
Còn có người giả vờ vô tình lén chụp ảnh.
“Đến đây đến đây, của hai người.”
Chủ quán làm rất nhanh, thoáng chốc đã bê lên hai bát.
“Cảm ơn.”
Bích Hà bưng lên húp một miếng nước, đúng là mùi vị quen thuộc trong trí nhớ. Cô cảm thấy mỗi một lỗ chân lông cả người mình đều reo lên thỏa mãn. Cô vừa kích động, nước mắt lại rơi xuống.
“Em làm sao vậy nhỉ?”
Bích Hà cũng cảm thấy mình không được bình thường. Hôm nay cô quá đa sầu đa cảm. Ở lâu với Lâm Trí Viễn, cảm xúc mình cũng trở nên không ổn định rồi? Chẳng lẽ bệnh tâm thần còn truyền nhiễm?
“Chắc là do quá ngon.”
Lâm Trí Viễn cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng, nhẹ nhàng thì thầm.
“Ừm ừm.” Bích Hà gật đầu, vùi đầu ăn.
Hai người ân ân ái ái, rải một đống cẩu lương cho các bạn trẻ xung quanh.
Bích Hà ăn hết một bát, cảm thấy bụng vẫn chưa no. Cô nhìn bát trước mặt Lâm Trí Viễn gần như chưa động vào, hỏi hắn: “Anh có ăn không? Không ăn thì để em ăn.”
“Gọi bát khác đi.” Lâm Trí Viễn cúi đầu nhìn: “Anh vừa mới ăn rồi.”
“Không được lãng phí đồ ăn.” Bích Hà vươn tay bê bát trước mặt hắn về: “Vả lại anh đi làm cũng rất vất vả.”
Cô không đi làm, tất cả đều dựa vào hắn nuôi. Người ta làm bà nội trợ còn phải làm việc nhà, trông con, còn tạo ra được giá trị. Cô thì chẳng làm gì cả, là kiểu sâu gạo rất đáng xấu hổ.
Lần này đẻ xong cô cũng phải tìm việc gì làm mới được. Cô cũng đã từng là học sinh giỏi thi vào lớp chọn Trung học T, cũng có mục tiêu cuộc sống.
Bích Hà khiến Lâm Trí Viễn không nhịn được cười. Hắn hơi muốn hút thuốc, nhưng nhớ ra Bích Hà mang thai đành cố nhịn.
Thực ra hắn không cảm thấy mình có gì vất vả, nhưng mà Bích Hà nói phải thì là phải đi. Bớt tranh chấp với vợ là phẩm chất ưu tú của người làm chồng.
Hắn nhìn Bích Hà đã ăn hết bát thứ hai, mím môi nhìn bát có vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
“Thêm một bát nữa?” Hắn cười hỏi.
“Có ăn nhiều quá không? Sẽ béo.” Bích Hà muốn ăn nhưng lại hơi nghĩ ngợi.
Lâm Trí Viễn cười, quay đầu gọi chủ quán thêm một bát nữa.
Béo lên chút mới tốt.
Lúc học lớp mười cô bụ bẫm như trẻ con, xúc cảm thật tốt. Sau này hắn không ở bên cạnh cô, cô gầy đi rồi.
Ngày ấy nhận lớp, hắn vào phòng học, nhìn thấy cô trong một tràng tiếng ồn ào… Ngốc nghếch, tươi tắn, chờ hắn bắt lấy.
Vì vậy mà hắn còn từ bỏ kế hoạch vĩ đại của hắn. Hắn không chọn sai. Làm chuyện gì có thể thoải mái bằng làm cô?
Nói đến đây, Lâm Trí Viễn suy nghĩ, lúc ấy trong mấy phương án hắn chuẩn bị tỉ mỉ còn có một chỗ là ở gần đây…
“Bích Hà.” Hắn nhìn Lương Bích Hà mãn nguyện uống canh, cười: “Ăn xong chúng ta đi dạo ở gần đây đi, coi như tiêu thực.”