Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 87: Ngoại truyện Về nước Cô chủ động nắm tay hắn



Bích Hà mở điện thoại ra, nhìn số dư còn lại bên trong, còn hơn bảy triệu “tiền tiêu vặt”.

Cô thở dài một hơi.

Những chuyện nhà mẹ đẻ lại nổi lên trong đầu.

Không chỉ chuyện nhà mẹ đẻ, sau khi kết hôn với Lâm Trí Viễn, cô cũng theo hắn và mẹ chồng đến các buổi tiệc rượu mấy lần, quen biết mấy phu nhân khác. Năng lực mỗi nhà có mạnh có yếu. Cô cũng cảm giác được không phải phu nhân nào cũng giống như cô, lúc nào cũng cầm trong tay hơn chục triệu tiền tiêu vặt.

Thật ra thì Lâm Trí Viễn và bố mẹ chồng rất rộng rãi với cô. Dù bố mẹ chồng muốn bế cháu cũng chỉ thúc giục ngầm. Hôm đó mẹ chồng nhắc một câu còn bị Lâm Trí Viễn gạt đi.

Thực ra hắn rất bảo vệ cô.

Hầy.

Trong lòng Bích Hà phiền muộn, không muốn về nhà, một mình đi dạo ở quảng trường Thiên Thịnh đến tối. Quảng trường vô cùng sầm uất, cửa hàng cửa hiệu san sát, lượng người đông đúc. Nghe tên là biết quảng trường này là sản nghiệp nhà Lâm Trí Viễn… ừm… một trong.

Đám người ồn ào nháo nhiệt, không có ai biết người phụ nữ ngồi ngẩn người trên ghế dài ngoài trời bên thềm đài phun nước là con dâu Chủ tịch Lâm của Thiên Thịnh.

Bữa tối ăn gì đây?

Ánh đèn mới lên, cuối cùng Bích Hà mới bắt đầu nghĩ đến vấn đề này. Cô thấy hơi đói, vậy là đứng dậy đi tìm đồ ăn.

Đầu tiên đi qua một cửa hàng bán đồ trẻ em ở tầng một quảng trường, Bích Hà hứng thú đi vào dạo quanh, nhìn thấy một chiếc giường trẻ em màu lam nhạt cực kỳ đáng yêu. Nhân viên cửa hàng đi đến giới thiệu nào là hàng hiệu, nào là nhập khẩu, gỗ thật hoàn toàn, thiết kế an toàn, giá gần năm mươi ngàn.

Bích Hà thở dài, quẹt thẻ của Lâm Trí Viễn, rồi gọi điện cho lái xe bảo anh ta mang về. Đi qua một cửa hàng lẩu, cô đứng ở cửa một lúc rồi đi vào một mình, gọi một bàn đồ ăn lớn. Nhân viên phục vụ liên tục xác nhận cô chỉ có một mình, rồi nhấn mạnh với cô ăn không hết cũng không được trả lại.

Chẳng mấy chốc, một bàn lớn đã được lên đầy món. Bích Hà chậm rãi nhúng mấy miếng rau rồi ăn, hài lòng cảm thấy mùi vị khá ổn.

Lúc thong thả nhúng đến cọng rau thứ 22, điện thoại vang lên. Bích Hà nhìn màn hình cuộc gọi, thở dài một hơi, bắt máy.

Người đàn ông bên kia hỏi: “Bích Hà, em đang ở đâu?”

Lúc Lâm Trí Viễn đi vào kéo theo không ít người đánh mắt nhìn. Mọi người đều muốn nhìn trai đẹp thêm vài lần. Nhân viên phục vụ ra tiếp đón, đang định hỏi hắn đi mấy người, hắn lại nhìn xung quanh, quay sang một góc mỉm cười, đi thẳng tới ngồi đối diện người phụ nữ.

“Lấy cho tôi bộ bát đũa.” Hắn nói với nhân viên phục vụ.

“Không phải anh ăn cơm rồi sao?” Bích Hà hỏi.

Người đàn ông nhìn cô một cái, không nhìn ra vẻ mặt cô là vui hay là giận: “Chưa ăn được gì, toàn nói chuyện thôi.”

Hắn nhìn cô đang chậm rãi nhúng rau, cầm lấy đũa nhúng giúp cô.

Bích Hà thong thả ăn hai bát rau xong, lắc đầu không ăn nữa. Lâm Trí Viễn gọi phục vụ đến tính tiền.

“Chỗ chúng tôi ăn không hết thì không được trả lại…” Nhân viên phục vụ đã nhìn bọn họ một lúc lâu, quá nửa bàn đồ ăn chưa động đũa.

“Tính tiền.” Người đàn ông nói một lần nữa.

Tiền bạc là dùng để tiêu xài, tài nguyên là dùng để lãng phí. Người phụ nữ của hắn không cần có hai chữ “tiết kiệm” trong từ điển. Cô hạn chế ăn mặc thì tiền hắn kiếm tiêu làm sao hết?

Lương Bích Hà là người phụ nữ có thể hưởng mọi thứ cùng hắn, là máu thịt của hắn, gắn bó không thể tách rời.

Người với người, đương nhiên là khác nhau.

Trời sinh dăm bảy loại.

Người như bọn họ, trời sinh nên chiếm dụng nhiều tài nguyên hơn. Dù lãng phí hết cũng không quan trọng.

Những người khác thì thôi. Chết đói hết cũng không liên quan gì đến hắn…

À không đúng, chết đói hết thì chắc chắn không được. Bọn họ chết hết rồi, ai ra sức làm việc, cống hiến giá trị thặng dư của mình cho hắn “xén lông cừu”?

Sự tồn tại của mỗi người đều có ý nghĩa có giá trị là đây.

Cho nên thực ra hắn cực kỳ ủng hộ những quỹ ngân sách cứu trợ… Đương nhiên giới hạn ở ủng hộ về mặt tinh thần.

Thứ nhất, có thể đảm bảo nhóm “cừu con” sinh sôi không ngừng. Thứ hai, có thể cho đám cừu con một loại ảo tưởng “tầng lớp trên rất quan tâm bọn họ”, dường như cơ thể và tinh thần bọn họ cũng trở nên vui vẻ.

Ha ha.

Hắn thích thế giới tràn trề sức sống này.

Mặc dù thỉnh thoảng cảm thấy nhàm chán.

Người đàn ông thanh toán xong đi ra, vừa định đưa tay ôm người phụ nữ của hắn, chợt có một bàn tay nhỏ mềm mại chủ động nhét vào trong tay hắn. Người đàn ông hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng. Người phụ nữ lại cúi đầu nhìn dưới đất, tay cô còn nắm tay hắn.

Trên mặt hắn dần dần lộ vẻ tươi cười. Hắn nắm chặt tay cô, thật chặt, thậm chí làm cô đau.

Lần trước Bích Hà chủ động nắm tay hắn là từ hồi cấp ba…

Khi đó tình cảm của bọn họ rất tốt.

Đương nhiên bây giờ cũng không tệ. Bích Hà trưởng thành rồi, hắn cũng trải nghiệm rất nhiều. Bọn họ vẫn đang ở bên nhau.

Cứ thế cả đời rồi chết già, hình như cũng khá tốt.

Chết chôn cùng một chỗ, như vậy sẽ là đời đời kiếp kiếp. Kiếp sau hắn vẫn muốn tìm được cô, trói buộc cô, yêu thương cô cả đời.

Ra ngoài quảng trường vẫn còn rất đông người. Ánh đèn màu của đài phun nước khúc xạ muôn màu muôn sắc. Xung quanh còn có không ít cặp tình nhân, tốp hai tốp ba, nắm tay, trò chuyện.

“Lâm Trí Viễn, chúng ta xem phim rồi về.” Bích Hà kéo tay hắn, khẽ giọng nói.

“Được.” Người đàn ông cười. Hiếm khi Bích Hà chủ động đòi hẹn hò, đương nhiên hắn sẽ chiều cô.

Lần trước bọn họ cùng nhau xem phim là lúc nào?

Hình như cũng là hồi cấp ba. Mười mấy năm trước.

Bích Hà lấy điện thoại ra, nghiêm túc so sánh giá ba nơi, cuối cùng vẫn đi rạp chiếu phim nhà mình. Rạp chiếu phim kinh doanh khấm khá. Hai người nghiêm túc xếp hàng mua vé, đi xem một bộ phim hài mới đây. Phim rất nhạt nhẽo, yếu tố gây cười gượng ép. Hai người đều không cười, nhưng đều không đề nghị về trước, ngồi mãi đến khi kết thúc. Trong bóng tối, người đàn ông vẫn luôn mỉm cười, nắm thật chặt tay cô, còn thỉnh thoảng đặt lên môi hôn, một mực không buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.