Bích Hải Quang

Chương 13





Một cây châm nhọn thoáng hiện ở đầu ngón tay, Nhược Yên dán sát vào thân thể Hoán Thần, rưng rưng mỉm cười, bàn tay thon dài lặng lẽ vòng qua thắt lưng Hoán Thần - chỉ cần đâm chiếc châm tẩm thuốc mê này vào, Tô Hoán Thần, lần này đưa ngươi đi rồi, tuyệt đối ngươi không nên quay về Lôi Châu!
"Nhược Yên." Hoán Thần đột nhiên cầm lấy tay nàng, liền xoay người lại.

Nhược Yên kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoán Thần đã ôm lấy nàng vào lòng: "Dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc." Ôn nhuận mỉm cười, Hoán Thần chậm rãi kéo giãn ra khoảng cách giữa hai người: "Chưa đến cuối cùng thì không nên dễ dàng buông tay như vậy." Chuyển mắt nhìn sách thuốc chứa đầy trong phòng: "Ta tin trời cao sẽ không tàn nhẫn đối với ngươi như vậy, ta có thể tìm được cách cứu ngươi."
"Hoán Thần..." Nhược Yên nhìn Hoán Thần chăm chú, rốt cuộc ngươi có tình với ta, hay vẫn chỉ là thương hại?
"Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ không rời khỏi đây cho đến khi tìm được phương pháp cứu ngươi mới thôi!" Hoán Thần giãn mày, từ từ buông lỏng nàng đi đến bên cạnh sách thuốc, mỉm cười nhìn nàng: "Nhược Yên, có thể nói với ta tình trạng bệnh của ngươi không?"
Nhược Yên hơi ngẩn người: "Ngươi không rời khỏi đây sao? Vậy còn việc cần làm ở phủ nha?"
Hoán Thần đột nhiên mỉm cười lắc đầu: "Những thứ kia có thể tạm thời gác qua là được." Cho dù nói thế nào đi nữa, chuyện bây giờ ta muốn làm là giúp ngươi tiếp tục sống thôi.

Hoán Thần tiện tay lấy một quyển sách thuốc, nhẹ nhàng mở ra: "Việc là do người, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."
Lặng lẽ giấu đi mũi kim châm trên đầu ngón tay, Nhược Yên chỉ cảm thấy trong đôi mắt mình mơ hồ có chút đau xót, khẽ mở miệng: "Khi phát bệnh, khí huyết chảy ngược, tứ chi không còn chút sức lực nào, giống như bị ngàn vạn kim châm bên trong xương cốt..."
Trong lòng lặng lẽ nhói lên, Hoán Thần nhìn nàng: "Rất đau phải không?"
Đột nhiên được hỏi câu này, để cho Nhược Yên cảm thấy ấm áp, nhưng chẳng qua nàng chỉ yên lặng lắc lắc đầu: "Nhược Yên sớm đã quen rồi..."
Hoán Thần không khỏi khẽ thở dài, liên tiếp ôm xuống từng chồng sách thuốc từ trên tủ, nghiêng người ngồi xuống trên mặt đất, lo lắng xem kỹ từng trang sách thuốc.


Nhìn dáng vẻ nàng cẩn thận như thế, Nhược Yên xoay người đi đến trước bàn giúp nàng rót một chén nước, sau đó lặng lẽ đưa đến, Tô Hoán Thần, nhìn dáng vẻ này của ngươi, sẽ khiến ta càng không đành lòng đưa ngươi đi, ngươi có biết điều đó không?
"Hoán Thần..." Nhược Yên khẽ gọi, không thể nào che đậy hết run rẩy từng chút trong giọng nói.

Hoán Thần bất chợt mỉm cười nhìn Nhược Yên: "Nhược Yên, đa tạ ngươi." Đưa tay nhận lấy chén nước, ngẩng đầu uống cạn, liền đặt ở bên cạnh, tiếp tục cúi đầu nhìn những dòng chữ được ghi trong từng trang sách.

Lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Hoán Thần, Nhược Yên nhẹ nhàng dựa vào vai Hoán Thần, vậy để ta được ở lại bên cạnh ngươi lâu hơn chút nữa đi.

Phu thê bình thường cũng sẽ có khoảng khắc giống như vậy phải không? Nhưng mà thật đau đớn, ta và ngươi đều cùng là nữ tử...!
Hoán Thần lắc lắc đầu, nhưng không nhịn được bật cười, bình yên chưa từng có khiến lòng Hoán Thần nhẹ nhõm vô cùng, khẽ cầm tay nàng, cuối cùng Hoán Thần cũng lên tiếng nói: "Nếu như một ngày nào đó ngươi phát hiện Tô Hoán Thần cũng không phải là Tô Hoán Thần trong lòng ngươi, ngươi sẽ làm sao?" Ta nghĩ...!đời này chăm sóc ngươi thật tốt...!có lẽ ngươi sẽ chịu tiếp nhận thân phận thật sự của ta?
"Trên thế gian này vĩnh viễn chỉ có một Tô Hoán Thần..." Nhược Yên cầm tay Hoán Thần thật chặt, cảm giác được rõ ràng tiếng tim đập mãnh liệt của Hoán Thần: "Ngươi là một vị quan tốt mà lúc sinh thời Nhược Yên được gặp, là người tốt..."
Hoán Thần cười khổ: "Nếu có một ngày, ngươi muốn lấy mạng ta, Hoán Thần tuyệt đối không tránh né."
Khẽ lắc đầu, Nhược Yên kiên định nhìn Hoán Thần: "Nhược Yên bạc mệnh, hôm nay đã không còn gì tiếc nuối, làm sao đột nhiên muốn lấy mạng ngươi được?" Ngươi có tình, ha ha, là có tình.

"Con mọt sách! Nam Cung cô nương làm sao nỡ giết ngươi được." Giọng nói Tiểu Phách Tử đột ngột vang lên, thò đầu nhìn từ bên ngoài cửa sổ, cười hì hì nhìn Hoán Thần, ánh mắt rơi lên đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người: "Hì hì, ta thấy các ngươi, một người lang có tình, một người thiếp có ý, không bằng bây giờ mau chóng thành thân đi! Tâm nguyện lớn nhất của Nam Cung cô nương chỉ là gả mình đi mà thôi!"
Chỉ cảm thấy gương mặt cả hai thoáng hiện chút mây đỏ, Hoán Thần vội vàng buông tay ra.

"Trời sanh ta mang mệnh cô loạn, gả cho Tô đại nhân chỉ sợ làm hại Tô đại nhân..." Nhược Yên buồn bã cúi đầu.

"Ta chưa bao giờ tin điều gì gọi là số mệnh!" Hoán Thần cao giọng nói, nhẹ nhàng đỡ Nhược Yên dậy, chỉ tiếc ta cưới ngươi không được, cũng không thể nào cưới ngươi được, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm.

Tiểu Phách Tử nhảy vào từ cửa sổ, ném tiên quang cầm trong tay về phía Hoán Thần: "Ngươi đừng tiếp tục làm ta phải giữ khư khư thứ này giúp ngươi, lấy bạc ra, thiệp mừng cũng lấy ra, đừng có ngượng ngượng ngùng ngùng giống như một đại cô nương như thế!"
"Ta..." Hoán Thần nhận lấy tiên quang, mở miệng muốn nói lại thôi, xoay đầu lại nhìn đôi mắt thê lương của Nhược Yên, thúc thúc muốn lợi dụng hôn sự giữa ta và ngươi, ngày thành thân tóm gọn các ngươi, ta không thể nào hại các ngươi được...!
"Nếu không sợ, vì sao không cưới đi?" Tiểu Phách Tử không nhịn được giơ tay búng lên trán Hoán Thần: "Con mọt sách, chẳng lẽ ngươi cũng giống với những tên văn nhân cổ hủ ở Lôi Châu, xem thường Nam Cung cô nương sao?"
Lời Tiểu Phách Tử vừa nói ra, khiến cho Nhược Yên lặng lẽ nhìn Hoán Thần, ngươi cũng nghĩ về ta như vậy sao?
"Cho dù ta muốn cưới, cũng phải đủ tam thư lục lễ*, thực hiện đầy đủ lễ nghi mới được mà." Hoán Thần vội vàng đáp lại, trong lòng hỗn loạn bất chợt nảy ra ý tưởng, nàng bình tĩnh nhìn Tiểu Phách Tử.

Đại hôn tri phủ chắc chắn phải thiết yến mời thương nhân quan lại Lôi Châu, chỉ cần lần này mở tiệc chiêu đãi mời thật nhiều tân khách đến, nếu hỉ đường vừa loạn, nhất định Cẩm Y Vệ cũng không thể nào tiếp tục khống chế được, lại có thể thừa dịp loạn, vừa không cô phụ ân tình của thúc thúc, lại vừa có thể đưa các nàng rời đi bình yên, đây quả thật là một kế lưỡng toàn!
(*)"tam thư, lục lễ": Tam thư là 3 lá thư đều được viết trên giấy đỏ (còn gọi là hồng điều) mà đàn trai trình họ nhà gái để đưa tin và xin phép cho việc chuẩn bị tổ chức các nghi thức lễ.

Đột nhiên Tiểu Phách Tử kinh ngạc nhìn Hoán Thần tự nhiên ngẩn người: "Con mọt sách? Con mọt sách? Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Hoán Thần xoay người gật đầu nhìn Nhược Yên: "Nếu như ngươi nguyện ý gả cho ta, ngày mai ta liền sẽ sai người mang lễ vật hỏi cưới đến đây!"

"Ngươi không sợ ta sẽ khắc chết ngươi hay sao?" Nhược Yên chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, bình tĩnh nhìn Hoán Thần - Tô Hoán Thần, chẳng lẽ ngươi không hề sợ hãi chút nào sao?
"Ta chỉ sợ ngươi không cưới ta mà thôi." Lời Hoán Thần mới vừa nói ra, chỉ một câu nói nhưng mang hai ý nghĩa, vừa dứt lời chỉ cảm thấy câu nói kia vô cùng đường đột, vội vàng cúi đầu: "Ta không có ý ép uổng ngươi."
"Ha ha..." Hai má Nhược Yên đỏ bừng, nặng nề gật đầu.

"Xem như con mọt sách không đần lắm! Hà hà." Tiểu Phách Tử vừa cười vừa vỗ tay: "Chơi thật vui, chơi thật vui, lần này ta đảm bảo sẽ không chạy đến vén hỉ khăn của Nam Cung cô nương đâu nha."
Hoán Thần lo lắng hít vào thật sâu: "Tiểu Phách Tử, ta có chuyện cần ngươi hỗ trợ."
"Hỗ trợ thì cũng có thể, nhưng ngươi hãy trả bạc ngươi thiếu ta đã!" Tiểu Phách Tử đắc ý nhìn Hoán Thần.

Hoán Thần mỉm cười, lắc lắc đầu: "Bây giờ ngươi theo ta trở về phủ nha, ta sẽ cho ngươi ngay."
Lén lút nhìn thoáng qua Nhược Yên, bỗng nhiên Tiểu Phách Tử cười cười: "Vậy cũng được, tam thư lục lễ, ta đây có thể hiểu được, con mọt sách sẽ bận rộn rồi!" Tiểu Phách Tử vừa dứt lời nháy mắt nhìn Nhược Yên: "Nam Cung cô nương, ngươi hãy kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày, có Tiểu Phách Tử ta giúp con mọt sách chuẩn bị hôn lễ này, đảm bảo đây chính là một lần diễu phố xa hoa nhất trong thành Lôi Châu!" Dứt lời liền kéo tay áo Hoán Thần: "Đi! Đi! Đi! Con mọt sách! Ngươi còn ngây ra làm gì? Nhanh đi chọn sính lễ đi, mua vải đỏ!"
"Nhược Yên, chờ sau khi ta phân phó mọi việc xong, ta sẽ trở lại, sách thuốc này ta vẫn chưa xem xong..." Vô luận thế nào, trước khi hôn lễ diễn ra, ta muốn dùng hết sức lực tìm được cách cứu mạng ngươi!
"Ta chờ ngươi..." Tô Hoán Thần, có thể gả cho ngươi, cho dù chỉ làm phu thê một ngày, Nhược Yên đã cảm thấy trời cao rủ lòng thương rồi.

Đồng thời chạm mắt nhau, Hoán Thần cùng Nhược Yên nhìn nhau mỉm cười.

Giống như nghĩ đến điều gì, Nhược Yên cúi người nhặt lên cây dù đưa cho Hoán Thần: "Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, cẩn thận giữ gìn thân thể."
Hoán Thần bất chợt mỉm cười nhận lấy dù: "Ngươi cũng cả đêm không ngủ rồi, sau khi ta rời khỏi, nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Được."
"Nếu hai người muốn tiếp tục dây dưa, thì đợi đến khi động phòng nha!" Tiểu Phách Tử không nhịn được kéo Hoán Thần vội vàng rời khỏi phòng: "Quan trọng nhất hiện giờ là nhanh chóng sắm lễ vật hỏi cưới, hoàn thành tâm nguyện của Nam Cung cô nương."
"Vì sao ngươi còn vội hơn ta vậy?" Hoán Thần cười khổ nhìn Tiểu Phách Tử.

"Ta chỉ muốn uống rượu mừng thôi, không được sao?" Tiểu Phách Tử trừng mắt liếc nhìn Hoán Thần: "Nếu như ngươi không đối xử thật tốt với Nam Cung cô nương, chú ý ta mỗi ngày đều trộm đi mấy chục món, đảm bảo sẽ hành ngươi đến chết!"
"Ngươi..." Hoán Thần bất đắc dĩ cười khổ, tùy ý để cho Tiểu Phách Tử kéo rời khỏi Cô Trúc, Nhược Yên, ta cưới ngươi, tuy nhiên vĩnh viễn ta cũng không thể nào chăm sóc ngươi cả đời...!Buồn bã từ nơi đáy lòng bất chợt dâng trào.

Nhưng mà chỉ cần ngươi có thể bình an, không gặp chuyện gì, như vậy Hoán Thần có thể yên tâm rồi.

Nhìn thấy bóng lưng Tiểu Phách Tử cùng Hoán Thần dần dần rời khỏi, Hợp Hoan cùng Hoài Băng cầm dù đứng trên mái hiên Cô Trúc.

Hợp Hoan cười hì hì nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, ta nói không sai chứ, có Tiểu Phách Tử nhúng tay vào, nhất định Tô đại nhân này phải biết điều cưới tam tỷ về."
Ngược lại Hoài Băng lo lắng lắc đầu: "Ta không biết làm như vậy có đúng không, bà bà không thể nào bỏ qua cho Tô Hoán Thần."
"Tô Hoán Thần là người tốt, tam tỷ vốn là người đau khổ, vậy để cho tam tỷ sống thật tốt lần này, giúp cho nàng hoàn thành giấc mộng đi." Hợp Hoan gật đầu: "Chẳng qua là...!độc dược trên người Tiểu Phách Tử, ngũ tỷ, chừng nào tỷ giúp nàng giải độc?"

"Ta chưa bao giờ hạ độc với nàng, không dọa nàng như vậy thì làm sao nàng có thể nghe lời được, phải không?" Hoài Băng giương mắt nhìn Tiểu Phách Tử: "Ai bảo mới vừa giải trừ xong huyệt đạo cho nàng, thì liền mở miệng mắng chửi ta, gọi ta là yêu nữ, ta liền yêu cho nàng thấy!"
"Ngũ muội, thất muội, đa tạ các muội." Chẳng biết từ lúc nào Nhược Yên đã đứng bên dưới mái hiên mỉm cười, nhìn hai người trên mái hiên.

Hợp Hoan vội vàng xoay người phi thân xuống dưới mái hiên, mở ô che lại mưa phùn giúp Nhược Yên: "Giữa tỷ muội chúng ta, cần gì phải nói chuyện ơn nghĩa?"
Hoài Băng lành lạnh nhìn Nhược Yên: "Tam tỷ, ta chỉ có thể kéo dài thêm một tháng giúp hai người mà thôi, kỳ hạn sát lệnh vừa đến, chắc chắn bà bà sẽ phân phó tỷ muội khác đến giết Tô Hoán Thần."
"Ta sẽ dẫn hắn đi, dẫn hắn đi đến nơi nào mà không ai biết đến chúng ta..." Vẻ mặt Nhược Yên tràn đầy ước mơ, dâng trào trong mắt đều là lệ nóng: "Chỉ là các muội vì ta như thế, ta không biết đời này kiếp này có thể còn cơ hội báo đáp cho các muội không."
"Tốt nhất không nên gặp lại." Hoài Băng lạnh lùng mở miệng: "Tam tỷ, ta không muốn tỷ lại giống với nhị tỷ, phải đi đến bước đường khiến tỷ muội chúng ta phải tương tàn."
"Vậy..." Nhược Yên nghẹn ngào.

Hợp Hoan nắm chặt tay Nhược Yên: "Tất nhiên hôm nay có rượu hôm nay say, ba người tỷ muội chúng ta, nên uống rượu thỏa thích ở đây đi." Trong tiếng cười mang theo nước mắt, gương mặt Hợp Hoan hiện ra vẻ không đành lòng.

Hoài Băng phi thân xuống bên dưới mái hiên, gật gật đầu mỉm cười nhìn Nhược Yên: "Thất muội nói không sai, hôm nay chúng ta hãy uống đi, không say không về!"
"Được không vậy, hắn nói hắn sẽ trở về..." Nhược Yên có chút chần chờ.

"Yên tâm, có Tiểu Phách Tử ở đây, nếu phải chuẩn bị hôn lễ thì không thể xong trong một ngày được, đêm nay hắn sẽ không đến." Hợp Hoan bỗng nhiên nháy mắt nhìn Nhược Yên: "Tam tỷ, ta thấy tỷ đối với Tô Hoán Thần kia, giống như là một ngày không gặp, như cách ba thu nha."
"Thất muội, muội trêu chọc ta!" Hai má Nhược Yên đỏ bừng: "Cẩn thận ta đâm muội vài châm."
"Sao cơ? Tam tỷ tha mạng nha, không biết độc châm của tỷ so với ngũ tỷ thì sao nhỉ, ai lợi hại hơn..." Hợp Hoan cười to cầu xin tha thứ.

"Thất muội, ý muội là muốn xem thử độc châm của ta phải không?" Hoài Băng im lặng nhìn nàng, tuy nhiên đầu ngón tay lại sáng lên mũi châm: "Có muốn thử so chiêu không?"
"Hai vị tỷ tỷ, tha cho ta đi."
"Ha ha..."
Mưa phùn mênh mông rơi trong im lặng.

Khi nằm ở trong cuộc, biết thì khổ, không biết, thì không thể nào nhận thấy được hiểm nguy....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.