Bích Hải Quang

Chương 22





"Tiểu Phách Tử!" Chỉ nghe thấy Hoài Băng kêu một tiếng ngay trên đê, kế đến Tiểu Phách Tử gật gật đầu, kéo tay một gã Cẩm Y Vệ, phóng Thần Nha Tiễn về phía mười ống tên trên mặt đê.

"Uỳnh!"
Thần Nha Tiễn bắn về phía ống tên, thuốc nổ còn sót lại trong ống đều bị oanh tạc, khiến cho đê vang lên từng tiếng nổ.

"Ngũ cô nương!"Tiểu Phách Tử nhanh chóng nắm chặt tay Hoài Băng, kéo theo nàng phi thân lên trên, lao về phía bờ bên cạnh đê.

"Không ổn!" Vẻ mặt những tên Cẩm Y Vệ trên đê trắng bệch ngay lập tức, chỉ cảm thấy dưới chân run rẩy, không còn kịp để ý nhiều đến Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng nữa, hốt hoảng bỏ chạy.

Từng miếng đá trên đê vỡ ra, dần dần lan rộng, giống như mạng nhện từ từ lan tràn - chỉ nghe thấy từng tiếng nổ vang phát ra, trong nháy mắt đê bị vỡ làm nước biển xông vào cuồn cuộn, không thể nào ngăn được!
"Ầm ầm -!"
"Đê...!đê...!chuyện lớn rồi!" Nhìn sóng lớn ào ào xông đến, dân chúng trên thành không nhịn được hoảng sợ kêu la, cũng không còn để ý đến Cẩm Y Vệ đang giương kiếm bên cạnh, mọi người chỉ hốt hoảng chạy đến phía dưới cổng thành.

Tiếng sóng biển cuồn cuộn xông đến, cuối cùng Hoán Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn Nhược Yên trong ngực, gương mặt nàng có chút hồi phục lại: "Nhược Yên, nàng biết bơi không?"

Nhược Yên khẽ gật đầu, nắm chặt tay Hoán Thần: "Không được...!buông tay!"
Hoán Thần giãn mày mỉm cười, gật đầu liên tục.

Lôi Thiên Hộ hoảng sợ nhìn đợt sóng đầu tiên nặng nề ập thẳng đến tường thành, dường như gạch đá dưới chân đều chấn động, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoán Thần cùng Nhược Yên đang đứng sóng vai, nhảy xuống sóng lớn như thế chắc chắn là cửu tử nhất sinh, Tô Uyển ơi Tô Uyển, ngươi cần gì phải đi con đường này?
"Cần gì?" Lôi Thiên Hộ không nhịn được mở miệng hỏi, vừa muốn hạ lệnh Cẩm Y Vệ nhanh chóng bắt lại Hoán Thần, liền phát hiện Cẩm Y Vệ trên cổng thành này đã sớm chạy xuống phía dưới, không dám ở lâu thêm giây phút nào.

Hoán Thần thản nhiên mỉm cười, nhìn Lôi Thiên Hộ, hỏi tương tự hắn hai chữ như vậy: "Cần gì?"
Đợt sóng lớn thứ hai ập đến, sóng trước đụng sóng sau bắn ra nhiều bọt nước làm ướt hỉ phục của Hoán Thần cùng Nhược Yên.

Hoán Thần cười lẫm liệt, cất bình thuốc của Nhược Yên, kế đến nàng liền lấy ra ấn quan từ trong ngực, đặt xuống dưới chân Lôi Thiên Hộ: "Kể từ hôm nay, ta không còn là tri phủ Lôi Châu nữa!" Mới vừa dứt lời, Hoán Thần mỉm cười nắm chặt tay Nhược Yên: "Nhược Yên, cho dù nàng đi đến đâu, ta cũng sẽ ở bên nàng!"
"Được..." Nhược Yên gật đầu, đôi mắt ngấn lệ, cùng Hoán Thần bước lên đầu thành, nhìn sóng biển tuôn trào mãnh liệt dưới chân, nàng liền hít sâu một hơi - Ông trời, cầu xin người hãy để cho ta sống qua kiếp nạn này, ta còn muốn vì Hoán Thần làm rất nhiều rất nhiều...!
Ông trời, hãy để cho Nhược Yên sống sót, ta còn rất nhiều lời muốn nói cùng nàng...!Hoán Thần cười lanh lảnh, cùng Nhược Yên nhìn nhau, phấn chấn nhảy xuống sóng lớn phía dưới tường thành.

"Ùm -"
Bọt nước văng lên, nước ngầm mãnh liệt, cơ thể vừa xuống nước Hoán Thần liền hiểu được, mặc dù sóng lớn này kém nguy hiểm hơn so với thiên tai, nhưng nó cũng đủ vùi dập khiến cho mình cùng Nhược Yên khó ổn định được!
Tô Uyển! Rốt cuộc ngươi là một người như thế nào? Lôi Thiên Hộ không nhịn được hít một hơi, hắn không thể tin được nữ tử này lại dám nhảy xuống thành lầu như vậy!
Nước biển mặn mặn thỉnh thoảng lại vỗ vào bên má hai người, búi tóc đen nhánh rơi xuống tản ra trong sóng lớn.

"Hoán Thần! Hoán Thần!" Nhược Yên không nhịn được gọi Hoán Thần từng tiếng, nắm thật chặt tay nàng, nhưng cánh tay còn lại không thể nào ôm được Hoán Thần, suối tóc dây dưa cùng nàng trong sóng biển, chìm chìm nổi nổi.

"Nhược Yên, ta đây." Hoán Thần vẫn mỉm cười ôn nhuận như vậy, một trận sóng lớn ập đến cuốn phăng hai người thẳng đến tường thành - Hoán Thần ra sức xoay người bảo vệ Nhược Yên, ôm lấy nàng thật chặt, để cho lưng mình đụng phải tường thành, làm cho Hoán Thần không nhịn được kêu đau một tiếng.

"Hoán Thần, chàng..." Trong lúc hỗn loạn Nhược Yên vội vàng giương mắt nhìn, nàng nhíu nhíu mày nhìn thấy gương mặt Hoán Thần vẫn mang theo nụ cười như vậy.

Sợi tóc ướt đẫm dính sát vào mặt Hoán Thần, trong lúc bất chợt khiến Nhược Yên hốt hoảng, trắng nõn như vậy, tuấn tú như vậy, hơn nữa lại có đôi mắt trong suốt như nước thế này, vì sao lại xuất trần hơn hẳn so với những tên xú nam nhân trên thế gian? Nếu như thả xuống búi tóc này, Hoán Thần, chàng có biết là chàng cũng được xem là một mỹ nhân...!
Chàng không phải...!chàng sẽ không phải! Hốt hoảng lắc lắc đầu, Nhược Yên dừng lại ngay lập tức ý nghĩ đang diễn ra, một cơn sóng lớn tiếp tục ập đến, khiến cho hai người các nàng đụng phải tường thành lần nữa.

Hoán Thần nhịn đau nhíu mày lại, nụ cười biến mất trong phúc chốc, nếu như tiếp tục bị hành hạ như vậy, cho dù không bị thúc thúc bắt trở về, nhất định cũng bị những con sóng biển này hành hạ đến chết!
Giương mắt nhìn biển xanh xa xăm, Hoán Thần cắn răng nhịn đau, hung hăng đạp lên tường thành, thừa dịp sóng biển chưa ập đến mang theo Nhược Yên bơi ra ngoài.


Mới vừa bơi được một đoạn, sóng biển lại ập đến, Hoán Thần lại bị đánh trở về tường thành, bất đắc dĩ âm thầm thở dài, vì sao trăm tính ngàn tính lại không thể nào nghĩ đến tình huống này!
"Con mọt sách cùng tam cô nương bơi không ra được!" Tiểu Phách Tử đứng trên bờ lo lắng nhìn hai người vùng vẫy trong sóng lớn, vội vã nhìn Hoài Băng: "Chúng ta phải cứu bọn họ ra!"
Hoài Băng hơi lui về phía sau một bước, sắc mặt liền trở nên xanh mét, "Ngươi...!ngươi đi đi!"
"Thật sự mình ta không cứu được hai người!" Tiểu Phách Tử lo lắng lắc đầu: "Ngũ cô nương, hôm nay ta chỉ cứu một người, ngươi cứu người còn lại mà thôi!" Mới vừa dứt lời Tiểu Phách Tử phi thân xuống nước, sóng lớn bên đê này bình ổn hơn so với thành lầu kia, để cho Tiểu Phách Tử ổn định được thân thể, vẫy vẫy tay nhìn Hoài Băng trên bờ: "Ngũ cô nương, nhanh lên đi!"
"Ta...!ta không biết bơi!" Hoài Băng nắm thật chặt nắm đấm: "Xuống nước chỉ là gánh nặng mà thôi!" Dứt lời, nàng liền hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử: "Ngươi đi đi! Nếu không cứu được tam tỷ, ta đâm ngươi mấy trăm lỗ!"
"Ây da..." Trong lòng Tiểu Phách Tử chợt lạnh, im lặng thở dài, đường đường ngũ cô nương đảo Thiên Khu thế mà không biết bơi! Nếu như sau này ngươi dám khi dễ ta, ta liền tuyên bố cho thiên hạ biết chuyện này! Xem ngươi còn dám hung hăng với ta nữa hay không? Tiểu Phách Tử không nhịn được cười hề hề, nhíu nhíu mày ra sức bơi về phía sóng lớn ngoài xa.

"Ngươi trốn không thoát!" Trên bờ đê, ba tên Cẩm Y Vệ mang theo bảy phần khiếp sợ vẫn còn cầm kiếm vây quanh Hoài Băng.

"Thật sao?" Hoài Băng nhẹ nhàng nhíu mày, tà mị nơi đáy mắt khẽ trỗi dậy, lạnh lùng bắn ra ngân châm trên ngón tay, khiến ba tên Cẩm Y Vệ còn lại hốt hoảng trong nháy mắt, chỉ thấy cổ họng dâng lên cảm giác đau nhói, lập tức kêu lên một tiếng, ngừng thở rơi xuống biển.

Một tên Cẩm Y Vệ mới vừa đến sau, hoảng sợ nhìn Hoài Băng trên bờ, không khỏi kinh hãi ngừng bước chân, trừng mắt nhìn chằm chằm ngân châm trên ngón tay Hoài Băng, yêu nữ này thật đáng sợ!
"Nếu muốn chết thì đến đây!" Hoài Băng lạnh lùng quát to, chỉ thấy nàng đột nhiên mỉm cười tà mị khiến cho nhân thần lay động, nhưng cũng mang theo ba phần đáng sợ.

Trong dòng nước xiết, Tiểu Phách Tử bắt được tay Hoán Thần, trong giây phút nhìn thấy đôi mắt Hoán Thần không khỏi kinh hãi, há hốc mồm: "Con mọt...!mọt sách, ngươi...!không ngờ ngươi lại là..."
Hoán Thần vội vàng lắc đầu: "Đừng nói gì hết, mau chóng cứu Nhược Yên ra ngoài là được!"
Tiểu Phách Tử gật gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nhìn Hoán Thần thêm vài lần nữa, ngươi là nữ tử đúng không? Làm sao mà ta lại nhìn không ra được! Thì ra ngươi và ta đều giống nhau, đều là nữ giả nam trang!
Được không đây, nếu như ngươi là nữ tử, vậy tam cô nương phải làm sao? Chắc chắn nàng sẽ vô cùng đau lòng...!con mọt sách, hôm nay cứu thoát nàng, ngươi có biết lại khiến nàng rơi xuống một vực sâu khác nữa hay không?
"Tiểu Phách Tử, chờ đợt sóng này đi, chúng ta cùng bơi ra ngoài, chỉ cần ổn định thân thể không bị sóng cuốn lần nữa, chúng ta liền có cơ hội thoát thân!" Hoán Thần lo lắng căn dặn, Nhược Yên, ta không biết nàng có nhìn ra ta là nữ nhi hay không, nếu có thể cứu được nàng ra khỏi đây, nàng muốn lấy mạng ta, tuyệt đối ta không tránh né!
Chỉ thấy sóng biển ập về tường thành lần nữa, nhìn đúng thời cơ, Tiểu Phách Tử cùng Hoán Thần đồng thời đạp tường ra sức bơi ra ngoài.

Một đợt sóng nữa lại ập đến, Hoán Thần âm thầm cắn răng nhìn Tiểu Phách Tử: "Tiểu Phách Tử, nhờ ngươi rồi!"
"Được!" Tiểu Phách Tử nặng nề gật đầu, ra sức hoạt động tay phải, từng đợt sóng ập vào ba người, đẩy các nàng về phía sau, cuối cùng không còn tiếp tục đẩy lên tường thành nữa rồi, thừa dịp này ra sức bơi về phía trước.

Cuối cùng Hoán Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy toàn thân trừ lưng đang bị đau ra, những nơi khác gần như được thả lỏng.

"Hoán Thần..." Bỗng nhiên Nhược Yên lo lắng nhìn Hoán Thần, nàng vừa muốn nói điều gì, nhưng Hoán Thần lại lắc lắc đầu, gượng cười: "Không sao đâu, Nhược Yên, nàng chịu được là tốt rồi."
"Tô đại nhân, bọn họ..." Lôi Thiên Hộ đứng trên cổng thành cười khổ, nhìn Tô Thành đang chậm rãi đi lên đầu thành: "Cuối cùng các nàng vẫn nhảy xuống."

"Để cho các nàng đi đi, có lẽ chúng ta nên làm hoàng tước tại hậu* so với việc mạnh mẽ buộc các nàng thì hữu dụng hơn nhiều." Tô Thành lạnh lẽo cười cười, giương mắt nhìn hình bóng Hoán Thần dần dần bơi đi xa: "Điệt nhi, có lẽ kế sách này của con, sau này thúc thúc phải nên học hỏi nhiều hơn, nếu con người ta bị đe dọa tính mạng, ép đến bước đường cùng, chắc hẳn không thể dùng lẽ thường để suy tính được." Điệt nhi, rồi sẽ có ngày, con và ta sẽ trở thành đối thủ của nhau, nhưng cuộc sống như thế cũng sẽ không nhàm chán như trước nữa, thúc thúc chờ đợi lần giao thủ kế tiếp của chúng ta.
(*) kế "đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu.": bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy.

"Được không vậy..."
"Chuẩn bị thuyền, chúng ta đuổi theo bọn họ!" Tô Thành cúi người nhặt lên ấn quan trên đất, lạnh lùng hạ lệnh: "Hôm nay Tô Hoán Thần đã trở thành khâm phạm triều đình, nếu như gặp được, giết không tha!"
"Dạ!" Lôi Thiên Hộ vội vàng chạy xuống tường thành.

"Điệt nhi, sự kỳ diệu của Thiên Nhật Hương này cũng nên cho con thưởng thức một chút rồi." Giương lên khóe miệng, nụ cười âm trầm của Tô Thành khiến cho người ta cảm thấy có chút rét lạnh.

"Ngũ tỷ --!" Đứng trên thuyền rồng, Hợp Hoan vui mừng kêu to.

Khi chiếc thuyền rồng này xuất hiện trong mắt Tô Thành, khiến cho ông ta không khỏi âm thầm kinh hãi, không ngờ lại có thuyền tự chế ngay trong thành Lôi Châu này!
"Đến đây nhanh đi! Tiểu Phách Tử bọn họ còn dưới biển!" Hoài Băng vẫy vẫy tay.

Hợp Hoan liên tục gật đầu, nhìn Lưu nhi bên cạnh: "Ngươi giữ chặt tay lái, ta đi cứu bọn họ!"
Lưu nhi luống cuống nhìn bánh lái bên cạnh: "Được không...!nhưng mà ta không biết..."
Hợp Hoan không khỏi thở dài: "Ngươi không biết cũng sẽ biết! Nếu không, chắc chắn công tử nhà ngươi phải chết rồi!"
Công tử...!bỗng nhiên Lưu nhi lo lắng nhìn ba người đang vùng vẫy trong dòng nước, hít thật sâu: "Được rồi! Ta làm!"
"Đừng để nó chuyển động loạn lên là được!" Hợp Hoan vội vàng ném ra một câu, tung người nhảy xuống biển bơi về phía Tiểu Phách Tử --
Tiểu Phách Tử, ta đến đây, ngươi cùng tam tỷ sẽ không sao!
Tô Thành nhíu mắt, nhìn thấy rõ ràng trên chiếc thuyền này có mấy cổng Thần Cơ Pháo, xem ra, nếu truy kích các ngươi, sẽ có một cuộc ác chiến rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.