"Tam tỷ, chúng ta không thể tiếp tục tiến vào trong nữa, nếu không thuyền của Tiểu Phách Tử không chịu nổi!" Thanh âm Hợp Hoan vang lên, nhìn nước xoáy hai bên thuyền rồng càng lúc càng xuất hiện nhiều, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi chưa từng có, Hợp Hoan nhìn Tiểu Phách Tử thật sâu, Tiểu Phách Tử, ngươi có sợ không?
Tiểu Phách Tử nhẹ nhàng thở dài, phi thân lên mũi thuyền đứng sóng vai cùng Hợp Hoan, tỉ mỉ quan sát hải vực gần thuyền, thật sự nếu tiếp tục liều lĩnh tiến về phía trước chắc chắn chỉ có một con đường chết, nhưng mà...!nghĩ đến bọn hải tặc hung ác kia đang đợi ở bên ngoài vùng nước xoáy này, trong lòng không khỏi dâng lên căm hận, không thể báo được thù, ngay cả mạng cũng phải mất sao?
Hoài Băng bỏ chiếc mỏ neo to lớn xuống nước, nặng nề thở dài: "Tiểu Phách Tử, chiếc thuyền hỏng này của ngươi có thể chịu đựng trong vùng nước xoáy này bao lâu nữa?"
Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, vốn nên tìm một hải đảo để sửa lại thuyền, nhưng dừng lại trong vùng nước xoáy này quá lâu, chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi!
"Thật không hề đáng tin chút nào!" Hoài Băng không khỏi hít sâu, nếu hôm nay giết ngươi thì làm được gì? "Cho dù ta chết, trên đường hoàng tuyền cũng muốn đâm ngươi thật nhiều lỗ châm!"
Ngược lại Tiểu Phách Tử thản nhiên mỉm cười, làm mặt quỷ nhìn Hoài Băng: "Thành quỷ thì biết đau gì nữa, ai sợ ai?"
Chỉ thấy Hợp Hoan hoảng hốt lắc lắc đầu, nắm chặt tay áo Tiểu Phách Tử: "Nhưng ta thì không muốn ngươi chết."
Trong lòng Tiểu Phách Tử cảm thấy ấm áp, xoay đầu nhìn Hợp Hoan: "Yên tâm, Hợp Hoan, ta đây phước lớn mạng lớn, ta còn phải đợi con mọt sách kia trở lại đòi tiền nàng nữa mà, bảo ta làm không công nhiều chuyện cho nàng như vậy, nếu không có chút thù lao gì, chẳng phải ta chịu thiệt thòi lớn hay sao?"
Hợp Hoan khẽ cười, ôm chặt lấy hông Tiểu Phách Tử dựa vào ngực nàng: "Vậy chúng ta đều phải sống được không?"
Tiểu Phách Tử liền ngẩn người, thân thể cương ngay tại chỗ, gương mặt bất chợt đỏ ửng hoảng hốt nhìn Nhược Yên cùng Hoài Băng trên thuyền: "Này...!này...!Hợp Hoan...!nơi này...!nơi này là ở đầu thuyền mà..."
"Ta không cần biết nơi này là đâu, nếu bây giờ ta không ôm, lỡ như..." Hợp Hoan lập tức lắc lắc đầu: "Sẽ không có lỡ như, sẽ không..." Lỡ như sau một khắc, hai chúng ta khó giữ được tánh mạng, nếu như ta vẫn chưa ôm ngươi thật chặt, trên đường xuống hoàng tuyền, ngươi có còn nhớ rõ ta không?
Nhược Yên không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong trẻo lạnh lùng trên bầu trời kia, Hoán Thần, ngay cả thất muội cũng hiểu rõ, vì sao chàng luôn không hiểu như thế? Thì ra cho dù ta gả cho chàng rồi, vẫn như vậy...!vẫn chỉ có một mình ta vượt qua cuối cuộc đời này...!
Cảm giác lạnh lẽo chưa từng có ập vào trong lòng, Nhược Yên buồn bã mỉm cười, xoay người nhìn Hoài Băng bên cạnh: "Ngũ muội, giúp ta xem thử một chút hướng đi của Hoán Thần."
"Được, tam tỷ." Hoài Băng lấy ra chiếc hộp nhỏ từ trong ngực, mở ra chiếc hộp nhìn thấy con sâu đang ngọ nguậy, nhưng không hề kêu lên tiếng nào - Thiên Nhật Hương không có tác dụng sao, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất con sâu này đã chết, thứ hai có lẽ là người bị dùng hương vẫn đang ở trong khoảng trăm trượng gần đây.
Hoài Băng kinh ngạc nhìn vào con sâu trong hộp, thấy rõ ràng con sâu đang run rẩy giơ lên các chi, thế thì nói cách khác - Tô Hoán Thần đang ở gần đây!
"Tam tỷ, có lẽ hắn đang ở gần đây!" Hoài Băng không nhịn được kêu to, nhìn bốn phía hiện giờ đang tối đen mờ mịt.
Nhược Yên khẽ run lên, không biết nên vui hay buồn, Hoán Thần...!
"Ầm!!!"
Đột nhiên cảm thấy thân thuyền chấn động mãnh liệt, khiến Hợp Hoan run rẩy co rụt lại, dường như nàng đã phát hiện thứ gì đó rất kinh khủng: "Là nó...!không ngờ trong vùng nước xoáy này lại...!gặp phải nó!"
"Thứ gì vậy?" Tiểu Phách Tử nhìn Hợp Hoan không ngừng sợ hãi trong lòng, cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nàng sợ hãi như vậy, dù có giết người ở chợ đen đi nữa, cũng chưa từng nhìn thấy nàng sợ hãi biến thành như vậy.
Đột nhiên Hoài Băng hiểu ra, bất giác hoảng sợ nói: "Là Hắc Lân Hải Xà!"
"Hắc Lân Hải Xà?" Tiểu Phách Tử khó hiểu nhìn Hoài Băng: "Đó là gì thế?"
Nhược Yên không khỏi hít sâu: "Là một con thú to lớn hung mãnh ẩn sâu dưới biển, mười năm trước thất muội lên bảy tuổi, sau khi gặp phải bọn hải tặc kia, liền gặp ngay con rắn này, nếu không phải nhờ bà bà, chỉ sợ đã mất mạng rồi, vì vậy ở chân mày để lại vết sẹo kia."
"Thì ra là..." Tiểu Phách Tử nhìn Hợp Hoan trong ngực, kiên định gật đầu: "Hợp Hoan, ngươi đừng sợ, sau này sẽ không có bất kỳ ai có thể tổn thương được ngươi!"
"Ta không sợ..." Hợp Hoan khẽ mỉm cười, nàng run rẩy ôm chặt Tiểu Phách Tử, lần này, Tiểu Phách Tử, cho dù muốn ta phải dùng cả tính mạng đổi cho ngươi bình yên, ta cũng nguyện ý.
Nhược Yên không nhịn được ho lên hai tiếng, nhíu mày nhìn Thần Cơ Pháo trên thuyền rồng: "Xem ra chúng ta sẽ có một cuộc ác chiến rồi."
Hoài Băng đưa đạn pháo vào trong cổng Thần Cơ Pháo, chỉ thấy nàng cười khổ: "Đáng tiếc, chúng ta chỉ có mười viên đạn pháo, nếu nó không chết, vậy thì người chết chính là chúng ta rồi."
"Ầm!!!" Thuyền rồng lại chấn động một lần nữa, Tiểu Phách Tử cùng Hợp Hoan đồng thời phi thân xuống thuyền.
"Hôm nay Tiểu Phách Tử ta sẽ cùng Hắc Lân Hải Xà này liều mạng một phen!" Tiểu Phách Tử cắn chặt răng, cha, nương, phù hộ hài nhi...!
"Rắn biển!" Chỉ nghe Lưu nhi thét lên kinh hãi, một bóng đen ngoi lên từ dưới biển sừng sững trước mặt mọi người.
"Phì phò -" Lưỡi rắn không lồ màu đỏ tím hiện lên vô cùng rõ ràng trong đêm trăng, cặp mắt âm u màu xanh lục kia nhìn thẳng vào bốn người trên thuyền, mỗi một chiếc vảy đen trên người giống như mảnh giáp cực kỳ kiên cố, khiến người ta nhìn vào đều sinh ra ba phần sợ hãi trong lòng.
"Ầm!!!" Đột nhiên tiếng pháo lại vang lên lần nữa, hiện giờ mọi người đều như khúc gỗ đứng im một chỗ nhìn nhau, rõ ràng hộp đốt lửa còn nằm trong tay, vẫn chưa châm ngòi Thần Cơ Pháo, vì sao lại nghe thấy tiếng pháo?
"Gừ gào -" Hắc Lân Hải Xà kêu thảm, răng nanh bén nhọn dưới đêm trăng lộ ra vẻ vô cùng trắng, chỉ thấy nó đột nhiên xoay người, hung tợn nhìn chằm chằm chiếc thuyền hải tặc sau lưng, hung hãn xông đến chiếc thuyền kia.
"Không ngờ hải tặc lại cứu chúng ta!" Hoài Băng kinh ngạc.
"Không...!không phải là hải tặc...!mà là...!là chàng!" Nhược Yên không tự chủ được nắm chặt tay, giương mắt nhìn Hoán Thần lẫm lẫm đứng trên thuyền hải tặc kia nổ súng, nước mắt không khỏi tràn mi rơi xuống, chàng trở lại rồi, cuối cùng thì chàng đã trở lại rồi...!đột nhiên chân mày nhíu lại thật chặt, nhưng hiện giờ thân chàng vùi lấp hiểm cảnh, ta làm sao mới có thể cứu được chàng đây? Giơ tay đốt Thần Cơ Pháo bên cạnh mình, đạn pháo hung hăng bắn đi, nổ tung trên người Hắc Lân Hải Xà.
Hắc Lân Hải Xà cảm thấy đau đớn, hung tợn quay đầu lại tấn công về phía Nhược Yên.
Đồ ngốc! Xa xa Hoán Thần nhìn thấy thân thể nhỏ yếu gầy gò kia, không khỏi âm thầm kêu to, hốt hoảng đẩy đạn pháo vào hỏa pháo, Nhược Yên, nàng không thể gặp chuyện được!
"Ầm!!!"
Thần Cơ Pháo bên tay Hợp Hoan đột nhiên khai hoả, một viên đạn pháo bắn thẳng trên người Hắc Lân Hải Xà mạnh mẽ đẩy ra cái miệng khổng lồ của nó.
Lần cắn xuống vô ích này khiến Hắc Lân Hải Xà nổi điên gầm thét, đôi mắt nó đỏ ngầu, máu đen nhỏ xuống trên thuyền, nếu vô ý giẫm phải, chắc chắn là dính đặc vô cùng.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, khiến cho mọi người không tự chủ được cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn không kịp nghĩ nhiều thêm điều gì, hôm nay chỉ có thể giữ lại tính mạng thật tốt mà thôi, vậy thì mới có hi vọng làm được chuyện bản thân mình muốn làm.
"Công tử..." Lưu nhi lau đi nước mắt, nhìn thấy Hoán Thần bình yên liền thở phào nhẹ nhõm.
Dùng sức hoạt động hỏa pháo, Hoán Thần bắn ngay tròng mắt Hắc Lân Hải Xà.
"Gừ gào -" Bị hủy mất con mắt, Hắc Lân Hải Xà đau đến mức quằn quại trực tiếp trong biển.
Cho dù đã bỏ xuống mỏ neo lớn giữ thuyền, nhưng bởi vì Hắc Lân Hải Xà vùng vẫy khiến cho thuyền rồng ngả nghiêng không ổn trên mặt biển, dường như lúc nào cũng có thể lật thuyền.
"Tiểu Phách Tử, đốt nó!" Hợp Hoan bỗng nhiên nhớ đến trong miệng Chim Ưng ở mũi tàu chứa hỏa tiễn phun đồng.
Tiểu Phách Tử gật gật đầu, nhảy đến bên cạnh Chim Ưng ngay mũi tàu, kéo xuống dây thừng, lập tức đầu Chim Ưng chuyển hướng, ngắm ngay Hắc Lân Hải Xà kia, lần nữa kéo xuống dây thừng, chỉ thấy một hỏa tiễn lập tức phun thẳng về phía Hải Xà.
Lửa thiêu nóng rực khiến cho Hắc Lân Hải Xà phải lặn xuống biển, trốn dưới đáy biển, một hồi lâu không thấy ngoi lên nữa.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Phách Tử nhìn Hợp Hoan nháy nháy mắt: "Hợp Hoan, chúng ta thắng rồi! Ha ha!"
Hợp Hoan liên tục gật đầu, chợt mỉm cười cầm tay Tiểu Phách Tử: "Nếu lần sau nó dám ngoi lên nữa, chúng ta liền nướng chín nó!"
"Nướng chín nó làm gì giờ?" Tiểu Phách Tử cười hì hì: "Chẳng lẽ ăn thịt rắn nướng à?"
"Buồn nôn chết đi được, ta đây không muốn ăn!" Hợp Hoan nhíu nhíu mày nhìn Nhược Yên: "Vậy là tốt quá rồi, Tô Hoán Thần đã trở lại, chắc chắn lúc này tam tỷ vui mừng đến chết mất thôi."
Thuyền hải tặc từ từ đến gần thuyền rồng, cuối cùng cập vào một bên thuyền rồng, Hoán Thần tháo xuống khăn lụa trên ngón tay, ném trên thuyền hải tặc, nàng lui về phía sau mấy bước, đột nhiên nhảy về phía thuyền rồng, vững vàng đáp xuống trên thuyền.
"Nhược Yên..."
"Đợi đã!" Ngân châm Hoài Băng bất chợt kềm trên cổ Hoán Thần: "Rõ ràng ngươi dùng thuyền nhỏ rời khỏi, vì sao lại một mình dùng thuyền hải tặc đến đây? Chuyện này rất kì lạ! Tô Hoán Thần, rốt cuộc ngươi đang giấu diếm điều gì?"
Hoán Thần rất thẳng người, thản nhiên nhìn Nhược Yên: "Không sai, là hải tặc đưa thuyền cho ta, muốn ta tìm mọi người, hải tặc còn dùng Thiên Nhật Hương trên người ta, muốn lợi dụng ta tìm được vị trí đảo Thiên Khu, gây bất lợi đối với đảo Thiên Khu."
"Chàng!" Nhược Yên khẽ run lên, không ngờ hải tặc cũng có Thiên Nhật Hương!
"Ta đi bởi vì ta đã trúng Thiên Nhật Hương, ta không muốn liên lụy mọi người."
"Nếu như ngươi không muốn hại chúng ta, vì sao ngươi lại muốn trở về đây?" Hoài Băng không khỏi hít một hơi.
"Ta muốn mọi người thật sự được bình yên, nếu mọi người tin tưởng ta, ta sẽ tìm cách lợi dụng Thiên Nhật Hương khiến triều đình giao chiến với hải tặc, vĩnh viễn tiêu trừ hậu hoạ." Hoán Thần lẫm lẫm cười một tiếng: "Hơn nữa, ta còn việc nhất định phải nói cho nàng, Nhược Yên."
"Chuyện gì?" Nhược Yên nhìn Hoán Thần, đây chính là nguyên nhân khiến chàng phải rời đi sao? Trúng Thiên Nhật Hương thì làm sao, biết được vị trí đảo Thiên Khu thì thế nào? Muốn xông vào đảo Thiên Khu, không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, thì mọi thứ chỉ là phí công thôi.
Hoán Thần ngốc, Hoán Thần ngốc!
"Thật ra ta cũng giống như Tiểu Phách Tử..." Lời Hoán Thần còn chưa kịp nói xong, chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, vội vàng quay đầu, bên dưới ánh trăng nồng đậm, mấy chục con Hắc Lân Hải Xà ngoi lên khỏi mặt biển nhìn chằm chằm năm người trên thuyền.
Không hề để ý đến ngân châm lạnh như băng của Hoài Băng đang kiềm trên cổ, Hoán Thần đến gần Nhược Yên nắm chặt tay nàng: "Lần này, cho dù chết, ta cũng sẽ không rời khỏi nàng nửa bước!"
Lệ nóng rơi xuống mu bàn tay Hoán Thần, trong mắt Nhược Yên tràn đầy nước mắt bất chợt mỉm cười, ôm chặt lấy cổ Hoán Thần: "Ta không cần biết chàng giống Tiểu Phách Tử điều gì, ta chỉ biết là, chúng ta không thể tiếp tục cô phụ thời gian..."
Nhược Yên, rốt cuộc thì nàng có hiểu lời ta vừa nói không? Khẽ cau mày, trong lòng Hoán Thần có chút thất vọng, ôm Nhược Yên thật chặt trong lòng, liếc mắt nhìn mấy chục con Hắc Lân Hải Xà đột nhiên xuất hiện chung quanh thuyền rồng, nếu bọn hải tặc này muốn dùng Thiên Nhật Hương tìm kiếm vị trí đảo Thiên Khu, chắc chắn sẽ để cho mọi người có hi vọng sống mà rời khỏi đây! "Nhổ neo, chúng ta đánh bạc một cuộc!"
Tiểu Phách Tử mỉm cười gật đầu: "Con mọt sách, có ngươi cùng ta gánh vác trách nhiệm, xem như có xuống hoàng tuyền đi nữa, Tiểu Phách Tử cũng chạy theo đến cùng!"
Nắm tay Tiểu Phách Tử thật chặt, Hợp Hoan liên tục gật đầu nhìn Hoài Băng: "Có thể cùng chết với Tiểu Phách Tử và hai vị tỷ tỷ, xem như Hợp Hoan không tiếc cuộc đời này rồi!"
Trong lòng Hoài Băng nóng lên, nhanh chóng kéo mỏ neo: "Bàn về không sợ chết, ta không thua bất kỳ ai!"
Lưu nhi hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, các ngươi không tiếc, nhưng còn ta thì sao? Chẳng lẽ thật sự phải vùi thân nơi biển rộng này? Hoặc là chết thảm trong miệng những con rắn to lớn kia sao?.