Bích Hải Quang

Chương 35





Hình ảnh hỗn loạn, đan vào lệ máu.
Nước biển đỏ thẫm văng lên tung tóe trong tiếng pháo, thấm ướt áo bào của một nữ hài tử.

Nữ hài tử hét lên sợ hãi, nhìn thấy người thân mình từng người từng người ngã xuống trước mặt, khẽ lay động mẫu thân dưới chân đã không còn hơi thở, tiểu nữ hài khóc trong tuyệt vọng.

"Muội muội, đi theo ta!" Tiểu nam hài nắm tay nàng thật chặt, muốn mang nàng rời khỏi, nhưng mới vừa đi bước đầu tiên, tiểu nữ hài liền bị một tên binh sĩ ngã xuống, đụng vào rơi xuống thuyền rồng, rơi xuống dòng nước biển mãnh liệt lạnh như băng -
"Muội muội -!"
"Ca ca..." Nước biển từ bốn phương tám hướng rót vào trong miệng, khiến tiểu nữ hài càng sợ hãi vùng vẫy trong nước, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản được nước biển nhấn chìm nàng...!
Những thứ đó là mộng sao? Có phải đó là những hình ảnh thật sự đã từng trải qua? - Trong tầm mắt tối đen một mảnh.

Nhược Yên chỉ cảm thấy đau nhói dâng lên từ sau gáy, muốn mở mắt, nhưng không mở ra được, sợ hãi để cho lòng nàng nhói lên đau đớn.

"Nhược Yên..." Thanh âm quen thuộc vang lên, làm Nhược Yên cảm thấy chua xót, Hoán Thần, là ngươi...!
["Thật ra thì, ta cũng giống với Tiểu Phách Tử..."]
Thì ra ngươi đã sớm nói cho ta biết, là ta không chịu để ý nghe ngươi nói hết lời...!
[Nếu nàng có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nếu nàng có thể tiếp nhận ta, đời này kiếp này, tuyệt đối, bất phụ lưu niên bất phụ khanh...]
Đêm cuối cùng ở Lôi Châu, lời nói này của Hoán Thần bất chợt nổi lên trong lòng...!
["Nàng sống, hay là ngươi sống?"]
["Nàng sống!"]

["Tiểu cô nương, đáng giá không?"]
["Không hỏi đáng giá, chỉ cầu không tiếc."]
............
Tô Hoán Thần...!bất chợt đáy lòng tổn thương gọi một tiếng, Nhược Yên không nhịn được khẽ run lên.

Giọng nói Hoán Thần lại vang lên lần nữa, "Sau khi rút những cây kim châm này ra, nàng sẽ nhớ lại những chuyện trước kia, phải không?"
"Đúng vậy." Lão nhân tóc trắng nặng nề thở dài, "Sau này, có lẽ Đại Việt phải dựa vào điện hạ rồi."
"Vậy...!có phải cũng có thể phong ấn lại kí ức của nàng không?" Hoán Thần hít thật sâu, nhìn lão nhân tóc trắng, "Nếu có thể, ta muốn làm cho nàng quên ta, cứ như vậy đi, nếu có một ngày ta chết rồi, nàng cũng sẽ không đau khổ, sau khi nàng tỉnh lại, cũng sẽ không tức giận vì ta."
"Ngươi...!ngươi cùng công chúa..." Lão nhân tóc trắng kinh ngạc.

"Phải rồi, không phải lão gia gia ngài đã nói chỉ cần cứu nàng, muốn ta làm một chuyện, không phải sao?" Hoán Thần cúi đầu nhìn thoáng qua sắc mặt có chút trở nên hồng nhuận của Nhược Yên, cuối cùng thì có thể thở phào, "Ngài nói đi."
Lão nhân tóc trắng nhìn Hoán Thần, "Nếu như ngươi là người công chúa điện hạ yêu, tuyệt đối ta không thể để ngươi làm điều kia được!"
"Có lẽ ta không phải người đó, đối với Nhược Yên thì như vậy sẽ tốt hơn." Hoán Thần cười ôn nhuận, "Lão gia gia, ngài nói đi."
Lão nhân tóc trắng nghiêm nghị nhìn Hoán Thần, "Thật ra chuyện ta muốn ngươi làm là cho ta một < con mắt > "
Hoán Thần có chút kinh hãi, "Con mắt?"
"Không sai, cách đây mười lăm năm trước, khi nước Đại Việt bị diệt vong, nương tử ta là nữ tỳ thân cận của hoàng hậu nương nương, trong lúc đang chạy trốn thì vô ý bị mảnh vỡ đạn pháo bắn vào mắt, khiến nàng bị mù, nàng vẫn luôn bị mù suốt mười lăm năm rồi." Lão nhân tóc trắng nặng nề thở dài, "Ta là Bạch Lệ Trung vốn là vu y* Đại Việt, lưu lạc cùng nương tử đến đảo này, bố trí mê trận bên ngoài mạch nước ngầm kia vì điều gì, chẳng qua chỉ để chống lại đuổi giết mà thôi, nhưng điều này cũng ngăn người thường qua lại, vì vậy vẫn luôn không có cơ hội giúp nương tử đổi lại mắt."
(*) vu y: vừa là pháp sư vừa là thầy thuốc.

"Nàng từng nói muốn cùng ta gần nhau bạc đầu đến già, nhìn ta cả đầu đều là tóc trắng, hạnh phúc mỉm cười, nhưng đáng tiếc, hết thảy đều thành hi vọng xa vời." Lão nhân tóc trắng cười khổ, "Có lẽ, cho dù nàng không nhìn thấy ta, vậy thì dụng tâm cũng có thể nhìn thấy."
"Gần nhau bạc đầu đến già..." Lẩm bẩm nói một câu, đột nhiên Hoán Thần cảm thấy có chút thê lương, nàng hít thật sâu, "Ta đã không tiếc rồi, hi vọng lão gia gia các người cũng không tiếc, ta nguyện cho người mắt của ta." Hoán Thần kiên định mỉm cười, "Nhưng ta muốn van xin lão gia gia ngài một chuyện, phong ấn lại trí nhớ của Nhược Yên về ta."
"Tô Hoán Thần, ngươi dựa vào cái gì tự ý đoạt đi trí nhớ của ta?" Thanh âm lạnh như băng vang lên, Nhược Yên ai oán nắm chặt tay áo Hoán Thần, "Ai dám làm tổn thương ngươi, chắc chắn ta không buông tha cho hắn!"
Ánh mắt lạnh lùng nhìn lão nhân tóc trắng Bạch Lệ Trung, "Ta không muốn biết ta là ai, ngươi cũng không được phép làm tổn thương Tô Hoán Thần, mạng của người này là của ta!"
Bạch Lệ Trung hốt hoảng quỳ rạp xuống đất, "Công chúa điện hạ căn dặn, vi thần tuân lệnh."
"Nhược Yên..." Hoán Thần đau lòng nhìn gương mặt vô cùng tức giận của nàng, "Ta biết nàng không thể tiếp nhận ta, vì vậy ta..."
"Ngươi im đi!" Nhược Yên giãy dụa muốn đứng dậy, thân thể lắc lư, Hoán Thần hoảng hốt không nhịn được vịn chặt lấy nàng, bỗng nhiên lệ nóng chảy xuống gò má, Nhược Yên bất chợt nhìn chằm chằm Hoán Thần, "Tô Hoán Thần, cõng ta đi!"
"Được không, nàng nên nghỉ ngơi mới phải." Hoán Thần lắc đầu, nghiêm túc nhìn nàng, "Nàng có thể hận ta, có thể giết ta, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương thân thể."
"Tô Hoán Thần, ta nói lại lần nữa, cõng ta đi!" Nhược Yên níu chặt vạt áo Hoán Thần, nhíu mày nhìn nàng.

"Tiểu cô nương, tốt hơn ngươi nên theo ý công chúa đi." Bạch Lệ Trung nặng nề thở dài, tính tình này giống hệt hoàng hậu nương nương ngày trước.

"Nhược Yên, nàng..." Bất đắc dĩ thở dài, Hoán Thần cõng Nhược Yên, "Nàng muốn đi đâu?"
"Rời khỏi nơi này!" Nhược Yên ôm sát cổ Hoán Thần, đột nhiên thân mật thế này khiến Hoán Thần kinh ngạc.

"Lão gia gia, có lẽ sau này Hoán Thần lại đến làm phiền." Hoán Thần áy náy nói với Bạch Lệ Trung, vừa dứt lời liền cõng Nhược Yên rời khỏi phòng nhỏ.

Nhìn bóng lưng Hoán Thần cùng Nhược Yên từ từ đi xa, Bạch Lệ Trung hít thật sâu, "Công chúa, nữ tử này lòng dạ ngay thẳng, là người tốt, chỉ tiếc...!nàng là nữ tử..."
"Tô Hoán Thần." Đột nhiên Nhược Yên trên lưng Hoán Thần lên tiếng, lệ nóng đã rơi xuống cổ Hoán Thần, làm cho lòng nàng đau nhói từng hồi.

Nhược Yên, ta biết ta làm tổn thương nàng quá sâu, nàng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta, phải không?

"Ta ở đây." Hoán Thần giương mắt nhìn tia sáng trong rừng, có chút mông lung, có chút buồn bã, cảm thấy trong lòng tràn ngập phiền muộn.

"Ngươi tự nhận mình rất thông minh, đúng không?" Nhược Yên bỗng nhiên siết chặt cổ Hoán Thần.

Cảm thấy có chút đau, Hoán Thần giãn chân mày mỉm cười, "Ta không thông minh, nếu như ta thông minh giống nàng nói, ta cũng sẽ không làm tổn thương nàng."
"Ta không muốn nghe ngươi nói lời thừa này!" Đôi tay Nhược Yên có chút buông lỏng, nhìn bên mặt Hoán Thần, nàng tinh tường nhìn thấy hai hàng nước mắt thanh lệ chảy xuống từ khóe mắt Hoán Thần.

Hoán Thần hít sâu, chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt đều trở nên mơ hồ, nàng không thể kềm chế được nước mắt của mình, "Được, ta không nói."
Đột nhiên Nhược Yên nghẹn ngào mở miệng, há miệng hung hăng cắn xuống vai Hoán Thần, "Vì sao ngươi lại gạt ta? Vì sao lại làm thế?"
Cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng điều này lại khiến cho Hoán Thần dễ chịu hơn, "Là ta gạt nàng, là ta không tốt."
Nhận ra mùi tanh truyền vào miệng, Nhược Yên hoảng sợ buông ra, giọt lệ nóng rơi trên vai Hoán Thần, "Ngươi không đau sao?"
"Đau..." Hoán Thần cúi đầu, "Rất đau..."
"Ta cũng rất đau..." Bỗng nhiên Nhược Yên nhẹ nhàng nâng lên gương mặt Hoán Thần, "Ngươi làm cho ta rất đau lòng, ngươi có biết không?"
"Ta biết..." Hoán Thần cười áy náy, "Nếu nàng muốn giết ta, ta cam nguyện để cho nàng giết, chẳng qua...!ta còn muốn nghịch thiên một lần, đánh cuộc cùng ông trời, ta chỉ muốn thấy nàng thật sự sống khỏe mạnh, bình yên."
"Tô Hoán Thần!" Nhược Yên không nhịn được ôm chặt cổ Hoán Thần, "Ngươi làm tổn thương ta thì sao? Ngươi lừa ta thì sao? Ngươi không phải là nam tử thì sao? Chẳng lẽ ngươi quên lời ngươi từng nói rồi sao? Ngươi cùng ta là phu thê, là phu thê đã bái thiên địa!"
"Nhược Yên..." Hoán Thần chấn động, mỉm cười khổ sở, "Được không, nhưng ta không phải là phu lang..."
"Ngươi không làm được phu lang của ta, chẳng lẽ ngươi không thể làm Hoán Thần của ta sao?" Bỗng nhiên cánh môi Nhược Yên hôn lên gương mặt Hoán Thần, Hoán Thần chỉ cảm thấy thân thể run lên, hai tay buông lỏng Nhược Yên xuống lưng.

"Nhược Yên..." Hoán Thần muốn xoay người, lại bị Nhược Yên gắt gao ôm lấy từ phía sau.

"Không cho phép ngươi quay lại!" Đột nhiên Nhược Yên lạnh lùng quát lớn, "Nếu như ngươi không thể trả lời được câu hỏi của ta, vĩnh viễn ngươi cũng không được phép xoay người lại!"
"Được, ta đáp." Hoán Thần chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần*, trong lòng đều tràn ngập bối rối, Nhược Yên, vì sao lúc này ta lại không thể hiểu được nàng đang nghĩ gì?
(*) hỗn loạn.

"Ngươi biết rõ mình là nữ tử, vì sao còn muốn cưới ta?"
"Vì muốn cứu nàng."
"Ngươi biết rõ mình là nữ tử, vì sao lại còn hẹn ước với ta một câu kia, < bất phụ lưu niên bất phụ khanh >?"
"Ta...!yêu nàng."
Thản nhiên đáp lại một câu như thế, để cho Nhược Yên không khỏi chấn động, nhìn bóng lưng ngay thẳng của Hoán Thần, bất giác đôi mắt lại tràn đầy nước mắt.

"Ngươi biết rõ ta là người đã bước đến nửa đường hoàng tuyền rồi, vậy thì tại sao ngươi..."
Hoán Thần xoay người, kiên định nhìn Nhược Yên, chậm rãi đọc lên:
"Nàng đưa ta mộc qua, ta lấy Quỳnh Cư đáp lại.
Không phải vì báo đáp thế thôi, chỉ mong tình này mãi bền lâu
Nàng đưa ta mộc đào, ta lấy Quỳnh Dao đáp lại
Không phải vì báo đáp thế thôi, chỉ mong tình này mãi bền lâu
Nàng đưa ta mộc lý, ta lấy Quỳnh Cửu đáp lại
Không phải vì báo đáp thế thôi, chỉ mong tình này mãi bền lâu (*)"

(*) Nguyên văn: "Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư.

Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.

Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao.

Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.

Đầu ngã dĩ mộc lý, báo chi dĩ quỳnh cửu.

Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã."
(*) Quỳnh Dao, Quỳnh Cư, Quỳnh Cửu: tên các loại đá quý.
(*) mộc qua, mộc đào, mộc lý: đu đủ, hồng đào, mận
(*) Cành "mộc qua" chỉ sự se kết lương duyên đôi lứa
Nhược Yên run lên nhìn Hoán Thần, "Ta không cho phép ngươi quay lại, vì sao ngươi quay lại rồi?"
"Ân tình nàng đối với ta, ta không cách nào báo đáp, chỉ có thể dùng tất thảy của ta đổi cho nàng bình yên cả đời." Bỗng chốc nước mắt rơi xuống trên mặt Hoán Thần, nàng mỉm cười nói: "Nếu như nàng nguyện theo ta hoang đường cả đời, Hoán Thần ta đến chết cũng không phụ Nam Cung Nhược Yên, còn nếu như nàng hận ta lừa gạt tấm chân tình của nàng, Hoán Thần thà chết cũng sẽ trả lại cho nàng cả đời yên ổn."
Nước mắt Nhược Yên chảy xuống gò má lần nữa, đột nhiên mỉm cười, "Thất muội có thể tiếp nhận Tiểu Phách Tử, Nam Cung Nhược Yên ta là tam tỷ, làm sao để cho nàng chê cười ta cổ hủ?"
"Nhược Yên..."
"Nhược Yên..." Hoán Thần nhìn thật sâu nụ cười trên mặt Nhược Yên, nàng đưa tay ra, "Nàng thật sự không trách ta? Không hận ta?"
Nhược Yên đồng thời cũng đưa tay ra, đặt lên bàn tay Hoán Thần, "Thân ta mang mệnh cô loan, chỉ định khắc phu, nàng đã dám lấy ta rồi, ta làm sao không dám gả cho Tô Hoán Thần nàng được?"
"Nhược Yên..." Bỗng nhiên Hoán Thần kéo Nhược Yên, ôm nàng thật chặt trong lòng, "Nếu như nàng hối hận, lúc nào cũng có thể giết ta, nếu như trong lòng nàng có oán, lúc nào cũng có thể phạt ta."
"Trong lòng ta có oán!" Nhược Yên khẽ đẩy Hoán Thần, nhìn chăm chú vào đôi mắt Hoán Thần, "Vì vậy...ta muốn phạt nàng!"
"Phạt điều gì?" Hoán Thần nghiêm nghị nhìn Nhược Yên.

"Nàng nợ ta điều gì, ta liền phạt nàng điều đó?" Vừa dứt lời, Nhược Yên ngã vào lòng Hoán Thần, bất chợt ngón tay nàng kéo xuống y phục Hoán Thần, "Nàng nghĩ đi nàng thiếu ta điều gì?"
"Nhược Yên..." Hoán Thần không khỏi đỏ mặt, vội vàng nắm chặt tay nàng, "Ta...!ta cũng là nữ nhi mà...!chuyện này...!chuyện này...!hơn nữa...!nơi này là hoang đảo...!có thể có dã thú khác hay lui tới...!vả lại sức khỏe nàng vẫn còn..."
"Tô Hoán Thần, nàng dám hoang đường cả đời, vì sao không dám hoang đường một ngày?" Nhược Yên vừa dứt lời, ôm thật chặt Hoán Thần, điểm mũi chân mang theo Hoán Thần nhảy lên một cây to, cùng nhau ngồi trên cây.

Nhược Yên nghiêng người ngã vào lòng Hoán Thần, ngẩng mặt nhìn gương mặt đỏ bừng của Hoán Thần, "Tô Hoán Thần, không phải nàng đã nói nếu trong lòng ta có oán, lúc nào cũng có thể phạt nàng."
"Đúng, chẳng qua thật sự nơi này...!không thể..." Hoán Thần liên tục lắc đầu, "Nàng muốn phạt ta điều gì cũng được, nhưng chỉ là..."
"Ta không muốn quên nàng." Thoáng hiện chút ý cười thê lương trên mặt Nhược Yên, chỉ thấy nàng ôm lấy gương mặt Hoán Thần, "Cũng không muốn nàng quên ta...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.