Bích Hải Quang

Chương 48





"Hoán Thần không có lời gì để nói." Hoán Thần thản nhiên nhìn Nam Cung Liêu, "Nếu như ta sớm biết phi trộm là hạng người ham mê nữ sắc, chắc chắn ta sẽ không kết giao bằng hữu với nàng làm gì."
Nam Cung Liêu lạnh lùng nhìn Hoán Thần, "Ngươi tưởng rằng chối bỏ hết mọi thứ liên quan là được, Tô Hoán Thần, ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba sao?"
Hoán Thần thản nhiên lắc đầu, "Nếu như ta sớm biết nàng sẽ làm ra chuyện này, ta còn dẫn người đi tìm Bạch tiền bối trước sao? Chỉ sợ ta đã sớm tìm cơ hội bỏ chạy rồi, làm sao còn ở đây bó tay chịu chết?" Hơi ngừng lại, Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, "Hơn nữa, cho dù người muốn lấy mạng ta, ta chạy rồi thuộc hạ của người cũng bắt về được, không phải sao? Nếu ta chết rồi, Nhược Yên không có máu độc kéo dài tánh mạng, vậy thì sẽ liên lụy thêm một mạng, điện hạ, người cần phải biết."
"Ngươi uy hiếp ta sao?" Nam Cung Liêu căm hận quát lớn.

"Hoán Thần không dám." Hoán Thần khiêm nhường cúi đầu, "Chẳng qua Hoán Thần tin điện hạ nhất định sẽ là một minh quân, chắc chắn có thể phân biệt rõ ràng thị phi đúng sai."
Đột nhiên Nam Cung Liêu trầm mặc, liếc mắt nhìn Vệ tướng quân, "Không ngờ phò mã Đại Việt của chúng ta lại sinh một viên Thất Khiếu Linh Lung Tâm*, nói đi nói lại làm cho người ta không thể trách tội."
(*) chỉ người không có ý xấu.

"Đó là phúc của Đại Việt." Bạch Lệ Trung vỗ vỗ vai Hoán Thần, "Tô Hoán Thần, có lẽ tương lai Đại Việt ta sẽ có rất nhiều trọng trách cần ngươi gánh vác."
Hoán Thần nhìn ánh mắt thâm sâu của Bạch Lệ Trung, "Hoán Thần không có lòng truy danh trục lợi, Bạch tiền bối, người nói quá lời rồi."
Nam Cung Liêu nắm chặt nắm đấm, vỗ vỗ vai Hoán Thần giống Bạch Lệ Trung, "Dù gì ta với ngươi cũng là thân nhân, tất nhiên không nên vì người không quan trọng mà làm hỏng tình nghĩa."
Hoán Thần giãn lông mày gật đầu, "Muốn bắt Tiểu Phách Tử không khó, nếu như họa từ ta mà ra, vậy để ta lấy công chuộc tội, giúp điện hạ bắt họ trở lại."
"Sau này đừng gọi ta là điện hạ nữa, hãy gọi ta là ca ca." Ánh mắt Nam Cung Liêu rời khỏi mặt Hoán Thần, bỗng nhiên cười lạnh, "Vệ tướng quân, ta giao cho ngươi bắt Tiểu Phách Tử."
"Điện hạ..." Hoán Thần ngây người, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

"Nếu như Bạch vu y nói đảo Thiên Khu khó tấn công, bằng tài trí của ngươi, ta muốn ngươi cùng ta nghĩ ra sách lược, dùng một chiêu liền chiếm được đảo Thiên Khu." Nam Cung Liêu vừa dứt lời, nhìn Bạch Lệ Trung, "Mấy ngày nay, chắc phải quấy rầy Bạch vu y rồi."
"Điện hạ khách khí rồi." Bạch Lệ Trung nặng nề thở dài, "Thật ra không cần thiết đánh đảo Thiên Khu thì đừng nên đánh, nếu không phải bất đắc dĩ, đừng trêu chọc người ở đó làm gì."
"Chuyện này tự ta có chủ trương, Bạch vu y, ngươi đừng lo lắng nữa." Nam Cung Liêu cười lạnh nhìn Hoán Thần, "Muội phu, mấy ngày nay chắc phải làm ngươi cực khổ rồi, giúp ta nghĩ vài diệu kế."
"Vâng, điện hạ." Hoán Thần ôm quyền cúi đầu, lặng lẽ thở phào, Tiểu Phách Tử, lần này ngươi phải thông minh một chút, vạn lần đừng để bị bắt.

Về tiên quang thì...!xem ra chỉ có ta tìm cơ hội trộm đi thôi...!
Ngoài kia ánh trăng chiếu rọi từng mảnh san hô...!
Hoán Thần khẽ cau mày, Nhược Yên, nàng có bình yên không?
Trên đảo Thiên Khu, cửa đá từ từ mở ra, hai vị nha hoàn đang giúp bà bà chải đầu chậm rãi lui xuống.

"Tứ nha đầu, con trở về rồi." Bà bà khe khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay gọi Ảm Nhi ý bảo nàng đến cạnh mình, "Bà bà biết con chải đầu rất đẹp, đến đây giúp bà bà chải đầu đi."
Ảm Nhi gật gật đầu, đến cạnh bà bà, đặt quyển da cừu cùng tiên quang đang cầm trong tay vào tay bà bà, mỉm cười cầm lược gỗ trên bàn, nhẹ nhàng chải đầu bà bà.

Bà bà nhàn nhạt thở dài, "Chỉ có con trở lại, xem ra, ngũ nha đầu cũng không cần bà bà rồi..."
Ảm Nhi có chút buồn bã gật gật đầu.

"Còn con thì sao, có phải không cần bà bà nữa không?" Bà bà bỗng nhiên nhìn Ảm Nhi, "Bà bà cứu các con, dạy các con, nuôi các con nhiều năm như vậy, nhưng đổi lại kết quả gì đây, từng người trong các con đều rời bỏ bà bà, trong lòng bà bà cảm thấy vô cùng khó chịu."
Ảm Nhi hốt hoảng lắc lắc đầu liên tục, níu lấy áo bà bà, ta sẽ không rời khỏi người, bà bà.

"Tính ra công phu của con cao nhất trong bảy nha đầu, dùng trùng độc lợi hại nhất." Bà bà thương tiếc xoa xoa đầu nàng, "Lỡ như có một ngày ai đó muốn giết bà bà, chỉ có thể trông cậy vào con bảo vệ bà bà rồi."
Gương mặt Ảm Nhi đỏ ửng, khiêm tốn lắc lắc đầu.

"Thật là, nha đầu, điểm này của con không tốt chút nào, mới khen một chút đã đỏ mặt rồi." Bỗng nhiên ánh mắt bà bà trầm xuống, "Tô Hoán Thần cùng Mặc Phách, không ai chết sao?"
Ảm Nhi cuống quít đứng lên, gật gật đầu.

"Nhất định về sau hai người này sẽ là hậu hoạ đảo Thiên Khu..." Bà bà tự mình độc thoại, dứt lời nhìn Ảm Nhi, "Tam nha đầu, ngũ nha đầu, thất nha đầu đều rơi vào lưới tình, không cứu được...!còn con từ nhỏ là người trọng tình tỷ muội, thật ra cũng làm bà bà lo lắng..."
Ảm Nhi vội vàng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.

"Nha đầu ngốc, bà bà nói không sai, ta lo tỷ muội các con bất hòa..." Bà bà đỡ Ảm Nhi đứng dậy, "Mấy ngày nữa Cổ Mẫu mới có thể rời tổ, tứ nha đầu, những ngày sắp tới bà bà chỉ dựa vào con rồi."
Ảm Nhi liên tục gật đầu, chợt cảm thấy bàn tay đau sót, hoảng sợ nhìn lòng bàn tay mình, chẳng biết một con trùng xuất hiện từ lúc nào cắn nàng.


Trùng độc cắn xong liền bay đi, bà bà lạnh nhạt nhìn Ảm Nhi, "Không sao, không sao đâu, tứ nha đầu đừng sợ, vài ngày nữa bà bà sẽ luyện được giải dược trùng độc này, chỉ cần con bảo vệ tốt bà bà, chắc chắn bà bà sẽ không để con chết."
Ảm Nhi kinh hãi mở to mắt, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, bà bà, ngay cả ta người cũng không tin sao?
"Được rồi, đến đây giúp ta chải tóc rồi con lui xuống nghỉ ngơi đi." Bà bà mệt mỏi xoa trán, "Bà bà rất thương con, yên tâm, không sao đâu."
Ảm Nhi gật gật đầu, bắt đầu run rẩy giúp bà bà chải tóc, chỉ thấy trong lòng âm thầm sợ hãi...!
Ánh trăng say mê chiếu rọi toàn bộ đảo Thiên Khu, vô cùng yên tĩnh.

Hợp Hoan theo Mộ Ly cẩn thận đẩy cửa bước vào phòng Nhược Yên, Mộ Ly nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, "Thất muội, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, khinh công đại tỷ vô song, chuyện ta muốn làm, tuyệt đối không thể để cho nàng biết được."
Hợp Hoan khó hiểu nhìn Mộ Ly, "Lục tỷ, mấy năm nay ta rời đi, rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì vậy, vì sao ta không thể hiểu được tỷ đang làm gì?"
Mộ Ly cười tự giễu, "Muội không biết sẽ hạnh phúc hơn nhiều." Nhẹ nhàng đến cạnh Nhược Yên đang ngủ say, Mộ Ly vừa định chạm vào sau gáy Nhược Yên.

"Muội muốn làm gì?" Bỗng nhiên Nhược Yên mở mắt ra.

"Tam tỷ, tỷ còn nhớ rõ ta không?" Mộ Ly khẩn trương hỏi.

"Lục tỷ, tỷ nói gì khờ vậy, làm sao tam tỷ không nhớ rõ tỷ được?" Hợp Hoan không nhịn được mở miệng.

Nhược Yên dở khóc dở cười ngồi dậy, "Lục muội, muội học được bản tính làm loạn của thất muội khi nào vậy? Ta không nhận ra muội thì nhận ra ai?"
Trong lòng Mộ Ly nóng lên, có chút an tâm, "Ta còn tưởng rằng..." Bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, "Tam tỷ, có thể cho ta chạm vào gáy của tỷ được không?"
Nhược Yên khó hiểu nhìn nàng, "Vì sao phải chạm sau gáy?"
"Ta sợ rằng tỷ sẽ quên một số chuyện quan trọng." Mộ Ly nghiên túc nhìn nàng, "Thất muội, tỷ còn nhớ rõ nàng?"
Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười, "Thất muội ngây thơ của chúng ta, làm sao quên nàng được?"
"Vậy...!vậy..." Trong lòng Mộ Ly có chút thắc mắc muốn hỏi.

Nhưng Nhược Yên đã mở lời trước rồi, "Nơi này...!chẳng phải nơi này là đảo Thiên Khu sao? Rõ ràng ta nên ở Lôi Châu, làm sao lại ở trên đảo vậy?"
"Tam tỷ..." Hợp Hoan căng thẳng, lo lắng nhìn nàng, "Chẳng lẽ tỷ đã quên mất chúng ta cùng nhau trở về, còn có ngũ tỷ, ba tỷ muội chúng ta đều trở về mà."
"Thật sao." Nhược Yên nhẹ nhàng gõ gõ đầu, "Đây không phải là mộng...!nhưng sao...!ta lại không nhớ được gì vậy?"
"Tam tỷ...!tỷ có còn nhớ con mọt sách không?" Hợp Hoan vội vàng hỏi, "Chính là...!chính là tri phủ Lôi Châu - Tô Hoán Thần..."
"Tô Hoán Thần?" Nhược Yên hơi nhíu nhíu mày, cái tên này xa lạ như thế, nhưng lại làm người ta cảm thấy có chút bất an, "Tri phủ Lôi Châu không phải là hắn sao."
"Tam tỷ..." Hợp Hoan kinh ngạc, ngây ngốc nhìn nàng, "Nếu như con mọt sách nhìn thấy dáng vẻ tỷ thế này, chắc chắn sẽ rất đau lòng, làm sao tỷ lại có thể quên nàng?"

Nhược Yên cẩn thận suy nghĩ một hồi, vẫn không nhớ ra được gì, "Nhất định ta phải nhớ được hắn sao?"
Mộ Ly nặng nề thở dài, "Xem ra bà bà thật sự dùng châm rồi." Vừa dứt lời, Mộ Ly nghiêm túc nhìn Nhược Yên, "Tam tỷ, nếu như tỷ tin ta, vậy để ta lấy châm ra giúp tỷ."
"Châm gì? Bà bà dùng châm đối với ta?"Nhược Yên càng thêm khó hiểu.

Mộ Ly gật đầu, "Kim khâu thuật Phong Ức."
"Sao vậy được, tại sao bà bà lại xuống tay với ta?" Nhược Yên lại càng không hiểu, "Chẳng qua ta chỉ là một nữ tử mang mệnh cô loan, lúc nào cũng có thể chết, dù sao cũng sẽ không ngăn cản chuyện bà bà muốn làm, lục muội, có phải muội cùng với thất muội đang đùa giỡn với ta không?"
"Tam tỷ, có một số việc để sau này mới nói được, bây giờ để ta xem thử sau gáy tỷ, chắc ta sẽ lấy châm ra giúp tỷ." Mộ Ly lo lắng nhìn Nhược Yên.

"Lục tỷ, lần này phải nhờ vào tỷ rồi." Hợp Hoan liên tục gật gật đầu nhìn Mộ Ly.

"Yên tâm, chỉ cần là chuyện muội muốn ta làm, ta sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành." Mộ Ly thản nhiên dứt lời, chạm nhẹ sau gáy Nhược Yên tìm kiếm kim châm.

Sắc mặt Mộ Ly dần dần trầm xuống, hít sâu, "Mỗi lần bà bà ra tay đều dùng toàn bộ kim châm...!chắc phải dùng đá nam châm mới rút ra được."
"Vậy lục tỷ, tỷ nhanh chóng tìm đá nam chân cứu tam tỷ đi." Hợp Hoan vội vàng nói.

Chỉ thấy Mộ Ly lắc lắc đầu, "Muội nghĩ bà bà tin tưởng ta sao? Trừ việc ra lệnh cho ta điều chế Bách Hoa Sinh Cơ Hoàn, còn tất cả dụng cụ hành y đều bị bà bà giữ."
"Bà bà...!rốt cuộc thì người đã làm gì?" Nhược Yên cùng Hợp Hoan không thể nào hiểu rõ được, trên đảo Thiên Khu này, mặc dù bà bà có chút cay độc, nhưng trong hồi ức của mỗi người đều nhớ rõ bà bà vẫn còn chút dịu dàng.

"Nhất thời ta không thể nói rõ được, tóm lại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đảo Thiên Khu." Mộ Ly kéo kéo áo Nhược Yên, "Tam tỷ, nếu như tỷ tin ta, chúng ta hãy bỏ trốn cùng nhau đi."
"Trốn đi đâu?" Nhược Yên chỉ cảm thấy trong lòng đều vô cùng hỗn loạn.

"Chỉ cần rời khỏi đảo Thiên Khu, đi nơi nào đều được cả." Vẻ mặt Mộ Ly nghiêm túc, dáng vẻ trầm ngâm thế này cho đến bây giờ Nhược Yên chưa từng nhìn thấy.

"Suỵt, hình như ta nghe thấy bước chân của đại tỷ rồi!" Đột nhiên Hợp Hoan kinh hãi hô to, ý bảo hai người không nên nói thêm gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.