Trầm Bích nhìn đám cung nhân nửa ngày cũng không nhúc nhích.
“Tiểu nhân sợ…” Cung nhân nọ quỳ trên mặt đất.
“Tùy tiện được rồi, ta không thích đống đồ trang sức nặng nề đó.”
Vì vậy, Trầm Bích dùng sợi dây màu hồng buộc gọn lại mái tóc. Mặc vào hỉ phục đỏ thẫm, Trầm Bích không có khăn voan, đi đại hôn, cũng chẳng có ai tận lực ngăn cản. Ra Trầm phủ, một cỗ kiệu nhỏ nghênh đón Trầm Bích vào cung.
Phượng triều cung coi như thoải mái, Trầm Bích cũng không có cảm thấy gì bất tiện. Hoàng đế tựa hồ cũng không có quá quan tâm tới hoàng hậu là mấy, chỉ có mỗi cung nhân thiếp thân cứ ở bên tai hắn mà oán giận chủ tử này tồi tệ, chủ tử kia đùa giỡn… Lâu dần, Trầm Bích cũng không có để ý.
Cái việc nên tranh thủ tình cảm của ai, đắc tội với ai, đối với hắn mà nói không có quan hệ. Hoàng đế sủng ai, đi cung nào, hắn không có vấn đề gì.Mặc vào áo lót tơ lụa, Trầm Bích ngồi ở trên hòn núi giả trong Phượng triêu cung, u oán nhìn trăng.Cứ như vậy, Trầm Bích ở tại Phương triêu cung. Ngoại trừ cây trâm phụ thân đã đưa cho hắn, hắn không có bất cứ thứ gì. Cây trâm này là phụ thân vui vẻ đưa hắn khi tiên sinh tư thục khen ngợi hắn. Đương nhiên hắn đầy bụng mong muốn có thể đậu trạng nguyên.
Học tập lễ tiết, tri thức, mấy tháng này Trầm Bích đã quen với cuộc sống trong cung. Nhìn lại sự thay đỏi, Trầm Bích có chút sợ hãi, sợ hắn khi mà bắt đầu có cảm giác hưởng thụ, hắn sẽ vĩnh viễn không muốn rời đi hoàng cung.
Trước đại hôn một ngày, Trầm Bích tắm rửa thay y phục, cung nhân giúp hắn tu sửa lại móng tay và tóc. Mấy thái giám hầu hạ Trầm Bích tẩy rửa hậu đình, sau hắn khinh ngạc khi trông thấy một cái ngọc thế khá lớn được nhét vào hậu đình của hắn.
Khi cái ngọc thế to bằng hai ngón tay vói vào trong hậu đình, Trầm Bích bắt đầu khóc lớn. Phàm Minh công công ở một bên đau lòng dậm chân nói:
“Công tử, ngài cũng đừng… Ai, lúc hoàng thượng lâm hạnh ngài, nếu không xong người chịu tội chính là ngài a, tiểu tổ tông của ta.”
Phàm Minh công công nói xong, chỉ vào mấy tiểu thái giám:
“Đừng làm hắn đau, điểm nhẹ…”
“Công công, cứ lộng đi, ta có thể chịu được, cầu ngươi…”.
Trầm Bích lấy tay chống đỡ hạ thân, sau đó một trận đau dớn đánh úp tới, bi tráng mà ngất đi.
“Lo lắng cái gì? Đợi không còn ra máu nữa thì tiếp tục.”
Phàm Minh công công nhìn thân mình mảnh mai của Trầm Bích, cũng không có dự định làm hắn thanh tỉnh. Cuối cùng, lúc có thể nhét được cái ngọc thế lớn nhất vào hậu đình, Phàm Minh công công phất tay, sai người ôm Trầm Bích đưa lên giường.
Phía sau sưng đau khiến Trầm Bích có cảm giác sỉ nhục, một loại tâm tình trước nay chưa từng có. Hán đưa tay sờ sờ phía sau, cái ngọc thế cực đại vẫn còn nằm trong hậu đình, tay thử động, nửa ngày cũng không lấy được ra.
Ai oán ghé vào trên giường, thức ăn lỏng trước đo hắn ăn đã tiêu hóa hết.
“Ta muốn đi ngoài” Trầm Bích kêu.
“Mau hầu hạ Hậu Công tử” Phàm Minh công công xuất hiện trước tiên trước giường của hăn.
Cảm giác phái sau có cái gì đó được chậm rãi rút ra, Trầm Bích tựa như được giải thoát, rốt cuộc, cái tiểu đông tây kia cũng đã được bỏ ra, Trầm Bích tê liệt ngồi trên giường. Tẩy trừ một lần nữa, Trầm Bích nghĩ hậu đình tựa hồ không có khép lại, nhìn vật lỏng lỏng, hắn có cảm giác buồn nôn.
Lăn qua lăn lại một đêm, rốt cuộc chịu không nổi, hắn ngã vào trên giường liền hôn mê.
Ban đầu đại hôn, Trầm Bích mặc hoa phục rất nặng, mang theo đồ trang sức rườm rà, một số gần như hư thoát, may thay hôn lễ vẫn hoàn thành thuận lợi. Mười sáu tuổi, Trầm Bích đã từng mong rằng tương lại sẽ thú thê, đồng sinh đồng tử, con cháu đây đàn.
Nhãn thần nhoáng nhìn lên, hắn ngồi bên cạnh long ỷ của hoàng đế, tiếp nhận đủ loại bái lạy của quan lại. Xiết chặt ngón tay trắng noãn, hắn biết, hắn không nên ảo vọng.
Rất xa, bên ngoài rèm che của chiếc mũ phượng, phụ thân mang nét mặt ngưng trọng, hắn biết, phụ thân hắn bi phẫn cùng không cam lòng. Thế nhưng, phỉa làm sao đây, mẫu thân nếu như có thể cấp cho Trầm gia một đệ đệ muội muội nữa thì tốt.
Nếu như để phụ thân nạp thiếp, phụ thân tuyệt đối không chấp nhận. Phụ thân tính tình cố chấp, kiên trì, suốt đời chỉ yêu một người.
Cả người run rẩy, con mắt hắn hàm chứa lệ, mở to hai mắt, dòng lệ cuối cùng cũng không có chảy xuống.
Một đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, xuyên thấu qua lớp rèm che, hắn nhìn thấy nam nhân bên người có chút nhìn không rõ, nam nhân duy nhất cảu hắn, nam nhân trên tất cả mọi người – Cố Nam Dương.
“Coi như diễn trò đi” Hắn nói, lời nói không có một chút tình cảm nào.
Nguyên lại, cuộc hôn nhân này là do thái hậu đứng đằng sau giật dây, thế nhưng những ngón tay ấm áp, nhợt nhạt này lại l như trêu chọc tâm của Trầm Bích, câu nói kia làm hắn thấy thoải mái, tiếp thu vào.