Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 153



“Tôi lo lắng nhất chính là điểm này!” Vệ Linh nhìn hai đứa em họ đang ngồi phía trước: “Kỳ Tham đã không ưa Tiểu Minh từ lâu, Tiểu Minh nói và làm đều không thông qua đại não suy nghĩ, lúc nãy đột nhiên Kỳ Tham đối với Tiểu Minh trừng phạt, thật sự làm em sợ hết hồn!”
Tịch Thanh Trạc nói: “Bây giờ chuyện em cần cân nhắc nếu Kỳ Tham khôi phục ký ức, em sẽ làm gì?”
“Đối với Vệ gia mà nói, chắc chắn không phải là tin tức tốt.” Vệ Linh nhớ tới lời Trương Hoắc Tưởng nói với nàng lần trước, trong khoảnh khắc nhíu chặt mày: “Thế nhưng đối với em mà nói… Em rất vui vẻ chờ ngày Kỳ Tham khôi phục trí nhớ.”
Tịch Thanh Trạc cân nhắc: “Đúng rồi, mấy người vừa nãy đột ngột xuất hiện là ai vậy?”
“Người trong hắc đạo.” Vệ Linh không có linh cảm gì: “Ba của người tên Mục Liên, lúc còn trẻ hình như làm việc cho ông nội Kỳ Tham. Kỳ gia sa sút, ông ấy một mình xông pha, hiện nay ở thành phố chúng ta rất có thế lực.”
Tịch Thanh Trạc ‘A’ một tiếng: “Bọn họ xuất hiện lúc này, có phải quá trùng hợp rồi hay không?”
“Nếu như Kỳ gia muốn mượn thế lực của Mục gia…” Vệ Linh dừng lại không tiếp tục nói.
“Về phương diện kinh doanh, đám người ở Kỳ gia đã công kích Vệ gia tới mức sức đầu mẻ trán.” Tịch Thanh Trạc cảm thấy tình hình nghiêm trọng nhìn Vệ Linh nói tiếp: “Đã như vậy cần gì phải để hắc đạo ra tay? Nhưng nếu Kỳ gia thật sự mượn thế lực hắc đạo, vậy sẽ tạo thành uy hiếp gì đối với chúng ta?”
Vệ Linh lắc lắc đầu: “Đoán không ra. Riêng em nghĩ Quân Tuyết và mọi người sẽ không đồng ý mượn thế lực hắc đạo để đả kích đối thủ!”
“Hy vọng là vậy.” Tịch Thanh Trạc nói: “Nếu không chỉ sợ Vệ gia sẽ có kết quả xấu nhất.”
Trong phòng khách Kỳ gia, Quân Tuyết, Lạc Diêu, Bạch Thảo, Nhạc Lộ và cả Kỳ Tề năm người, đang dùng thói quen hằng ngày ngồi trên ghế sô pha tập trung vào suy nghĩ riêng của mình, trên mặt mỗi người đều rất đăm chiêu, nhưng tầm mắt thì dừng trên người một cô bé ngồi ăn kem trái cây.
Kỳ Tham, Trương Hoắc Tưởng còn có Mục Liên vội vã về nhà, thứ ba người nhìn thấy chính là cảnh tượng trầm mặc này.
“Chị, mọi người đang làm gì?” Nhìn vẻ mặt đàng hoàng trịnh trọng của các nàng khiến Kỳ Tham không dám lớn tiếng, do dự một hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi.
Bạch Thảo là người đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tham: “Ai, Kỳ nhị tiểu thư trở về rồi, sao sớm vậy? Sinh hoạt ở ngoại ô không đủ phong phú sao?”
Kỳ Tham lắc lắc đầu, tầm mắt không tự chủ đặt lên người cô bé ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha: “Đứa bé này là ai?”
“Mục Liên không có nói với cô sao?” Bạch Thảo cười nhìn Mục Liên lắc đầu: “Đây là món quà từ người tự xưng là bạn tốt của cô - Tô Oánh nhờ Mục Liên đưa tới!”
Đầu óc Kỳ Tham hoàn toàn mờ mịt: “Tô Oánh? Quà?”
Lạc Diêu chỉ đứa nhỏ nói: “Tô Oánh cố ý gọi tới đây, đại khái do cô không nhớ chuyện cũ, thế nhưng đứa nhỏ này là một phần ẩn tình giữa cô với cô ta.”
Kỳ Tham chết sống cũng không hiểu, không nhớ chuyện mà các nàng vừa nói, cau mày hỏi Kỳ Tề: “Chị, họ đang nói cái gì? Chị có thể giúp đỡ giải thích dùm em được không?”
Kỳ Tề suy nghĩ một chút, đơn giản nói: “Đứa nhỏ này là con gái rơi của Vệ đại gia!” . Chươ𝘯g mới 𝘯hất tại ~ T𝒓U mt𝒓𝓊𝗒ệ𝘯﹒ⅴ𝘯 ~
Khi Vệ Linh về tới nhà, các trưởng bối nhìn Vệ Minh toàn thân ướt nhẹp dáng vẻ chật vật, tất nhiên phải hỏi nguyên nhân. Vệ Minh có cơ hội thể hiện mình rất ủy khuất, không quên thêm mắm dặm muối nói Kỳ Tham vô duyên vô cớ đánh mình một trận. Vệ Linh đứng bên cạnh thấy sắc mặt người nhà từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, thay đổi liên tục, nàng biết lúc này lên tiếng phản bác cũng không có hiệu quả, nên nàng chọn đứng yên lắng nghe.
Vệ nhị gia nghe Vệ Minh kể lại mọi chuyện, tức giận bước qua chỗ Vệ Linh nghiêm nghị hỏi: “Hai ngày nay ở bên ngoài thoải mái không? Biết gia đình có chuyện lớn xảy ra không? Có biết những chuyện này đều là do Kỳ gia gây ra?”
Nghe ba mình ngay cả nhũ danh cũng không gọi, gặp mặt liền cao giọng chất vấn, Vệ Linh đâu vô tâm đến nỗi không biết chuyện gì xảy ra: “Kỳ gia làm cái gì, hoặc nhiều hoặc ít con cũng biết, thế nhưng con không thể ra sức.”
“Nữ nhân Kỳ gia kia động thủ với em con, con có ngăn cản không?” Sắc mặt Vệ nhị gia tái xanh tiếp tục hỏi.
Vệ Linh cúi đầu trả lời: “Kỳ Tham đã bỏ qua sự bất kính của Tiểu Minh, vậy mà hành động tiếp theo của Tiểu Minh đã vượt qua sức chịu đựng, mặc dù trừng phạt có chút nặng nhưng không thể tính trên đầu cô ấy được.”
Vệ Minh nghe vậy lập tức la lớn: “Chị! Chị có ý gì? Kỳ gia làm nhiều chuyện ảnh hưởng tới gia đình chúng ta làm sao chị không đề cập tới? Hôm nay em chỉ muốn cảnh cáo cô ta một chút thôi! Ai biết cô ta ngang ngạnh ra tay đánh đập em thế này!”
Vệ Linh thấy sắc mặt hai vợ chồng Vệ đại gia rất khó coi, con trai họ ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, nếu nói thêm chỉ làm bọn họ thấy nàng cùi chỏ hướng ra ngoài, tổn thương tình thân. Vệ Linh bất đắc dĩ nhìn ba và mẹ sắc mặt bình thản đứng sau lưng ba, trong lòng lạnh lẽo, lần thứ hai cúi đầu không nói gì.
Vệ nhị gia trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Nếu là con gái của ba ngày trước tuyệt đối sẽ không thiên vị người ngoài. Bây giờ không còn giống con gái của ba nữa rồi, tâm hồn đã bị quỷ mê hoặc.”
Vệ Linh nhắm chặt hai mắt, ẩn nhẫn không phản bác lại.
“Đi quỳ trước bàn thờ tổ tiên cho tỉnh lại.” Vệ nhị gia cho rằng nói nhiều cũng vô ích, giơ tay chỉ về hướng từ đường: “Quỳ một ngày, sau đó nói cho ba biết, con muốn cái gì!”
Vệ Linh không hề biện hộ cho bản thân điều gì, chỉ yên lặng xoay người đi vào từ đường, bên trong nồng đậm mùi nhang trầm, nàng quỳ lên bồ đoàn trước bàn thờ, nhắm chặt hai mắt.
Xa xa Vệ Linh nghe được giọng nói của ba mẹ và mọi người trong gia đình, nhưng không nghe được cụ thể bọn họ nói cái gì, đầu gối bắt đầu có chút đau, âm thanh bên ngoài từ từ nhỏ đi, tới trưa ngoại trừ âm thanh người làm đi tới đi lui dọn dẹp thì không còn tiếng vang nào khác nữa.
“Em định quỳ tới khi nào?” Tịch Thanh Trạc đứng sau lưng Vệ Linh lên tiếng.
Vệ Linh mở mắt ra, ôn hòa trả lời: “Em nghĩ, phải quỳ tới khi ba mẹ em hết giận mới thôi.”
Tịch Thanh Trạc không đồng ý cười cợt nói: “Chỉ cần em nói không qua lại với Kỳ Tham nữa, dì và dượng lập tức gọi em ra ngoài ăn cơm ngay.”
Lúc này Vệ Linh không có tâm tư đùa giỡn, chỉ đành sâu kín thở dài: “Chị họ, chị biết em không thể được mà.”
“Chị biết.” Tịch Thanh Trạc bước tới hai bước, sau đó nghiêng người len lén đưa cho Vệ Linh thứ gì đó: “Vậy em tiếp tục quỳ, hy vọng trước ngày kia chị trở về, em có thể bình an từ chỗ này ra ngoài.”
Vệ Linh phát hiện thứ Trịch Thanh Trạc đưa chính là điện thoại của mình, có chút không biết tại sao cũng rất bất ngờ, nhưng vẫn nhận lấy: “Chị lại muốn đi?”
“Quốc nội thật sự không có gì đáng để chị ở lại.” Tịch Thanh Trạc chỉ chỉ vào gia phả trên tường, nhìn lâu hơn một chút cô cũng không muốn nhìn, nhỏ giọng nói: “Toàn bị những thứ cũ kỹ ràng buộc, chị nghĩ nên miễn đi.”
Vệ Linh nghe giọng điệu của Tịch Thanh Trạc cũng thở dài theo, không nói gì.
“Em hãy tỉnh lại đi.” Tịch Thanh Trạc nghiêm túc nói: “Nhân cơ hội này suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng em cần phải làm như thế nào.”
Tiếng chân từ từ biến mất, Vệ Linh không quay đầu, chỉ bất lực giương mắt nhìn gia phả, trên đó lít nha lít nhít chữ, nhưng không có bất kỳ đáp án nào giúp nàng thoát khỏi cảnh này.
Không biết qua bao lâu, chân Vệ Linh từ mất cảm giác chuyển thành đau đớn và tê dại, Vệ Linh không thể không luân phiên dời trọng tâm qua hai chân để giảm bớt khó chịu.
Điện thoại trong túi run lên, Vệ Linh lấy ra nhìn thời gian, đã bốn giờ chiều, nàng lắc lắc đầu mở tin nhắn xem.
Kỳ Tham: Trưa hôm nay tôi cũng về nhà, hỏi chị tôi rất nhiều chuyện lúc trước, hàn huyên hơn nửa ngày, chuyện trong nhà cô giải quyết xong chưa?”
Vừa đọc tới chuyện lúc trước thì tâm tình Vệ Linh đã nổi lên bất an, sau đó suy nghĩ tình hình bên này, nghĩ đi nghĩ lại không biết phải trả lời thế nào, đơn giản nhắn lại: Tình hình bên này đơn giản thôi, cô với chị cô nói gì mà tận nửa ngày?
Kỳ Tham trả lời rất nhanh: Không nói gì cụ thể, chị ấy kể rất nhiều chuyện về tôi, nói suốt hai tiếng, còn cái khác kêu tôi tự mình đi lĩnh hội.
Trong lòng Vệ Linh thấp thỏm: Vậy cô muốn biết cái gì đây?
Kỳ Tham thoải mái trả lời: Mấy ngày nay, tôi nhìn ra được hai gia đình chúng ta không hề hợp nhau cho nên muốn hỏi rõ ràng. Hơn nữa hiện tại tôi không nhớ gì hết, có nhiều lúc tôi thấy mình rất bị động, phiền lắm.
Vệ Linh đọc tin nhắn này cảm thấy có chút khổ sở, nhanh chóng trả lời: Chờ hôm nào có thời gian, tôi dẫn cô tới những chỗ trước đây chúng ta thường lui tới, để cô thử tìm kiếm hồi ức xem sao?
Gửi tin nhắn xong, Vệ Linh càng lo lắng thấp thỏm hơn, vì nàng không biết Kỳ Tham sẽ nghĩ thế nào? Sợ Kỳ Tham không thích đề nghị của mình, không biết có nảy sinh cảm giác bài xích hay không?
Sau ba phút Kỳ Tham trả lời: Tốt! Có điều cô thật sự chịu tốn thời gian cùng tôi đi khắp nơi sao? Cô phải biết chưa chắc tôi sẽ tìm được ký ức, tôi không có niềm tin cho lắm, nếu như không được e sẽ làm lỡ thời gian của cô, như vậy có phải không được tốt lắm?
Vệ Linh đọc xong ung dung hơn rất nhiều, lúc này mới thoải mái trả lời: Sẽ không, ngược lại gần đây tôi không có tâm trạng làm việc, cùng cô đi xung quanh giải sầu còn tốt hơn.
Cách một lúc Kỳ Tham mới nhắn tin lại: Lần đầu gặp cô tôi đã cảm thấy cô là một người rất đặc biệt, bây giờ càng khẳng định ý nghĩ này là đúng! Đột nhiên bây giờ rất muốn gặp cô, mà quên đi, chờ cô giải quyết chuyện trong nhà xong chúng ta hãy gặp. Cho tôi nói tiếng cám ơn trước!
Vệ Linh nắm chặt điện thoại, không để ý đau đớn ở hai đầu gối, lòng tràn đầy vui mừng: Giữa tôi và cô không cần khách khí như thế. Tôi cũng rất muốn gặp cô, nhưng cô nói đúng, qua mấy ngày nữa đi.
Hai người thông qua tin nhắn hàn huyên mấy chuyện lặt vặt khác, một tay Vệ Linh xoa chân để giảm bớt cảm giác tê dại một bên gửi tin nhắn, thời gian bất tri bất giác trò chuyện tới chạng vạng.
Cuối cùng Kỳ Tham gửi tin nói với Vệ Linh: Đi ăn cơm đi, xong tán gẫu tiếp.
Lúc này Vệ Linh mới phát hiện ánh sáng trong phòng không bằng khi nãy.
Buổi trưa bị phạt quỳ không có ăn cơm, sáng nàng chỉ ăn một bát cháo rau dại, nước cũng không uống. Rốt cuộc tỉnh táo nhìn thẳng tình trạng trước mắt, Vệ Linh đành phải cười khổ trả lời tin nhắn: Được, chút nữa tán gẫu.
Bỏ điện thoại vào túi, hai chân Vệ Linh vô cùng khó chịu, từ nhỏ tới lớn nàng chưa bao giờ bị phạt quỳ, lúc này mới biết mùi vị dày vò của nó, nhưng nàng rất kiên trì, quyết định cắn răng chịu đựng.
Trời tối đen, tiếng bước chân truyền vào từ đường, Vệ Linh nghe nhịp bước rất đều và trầm ổn mạnh mẽ, suy đoán có lẽ chú út từ quân đội trở về. Mấy giây sau có người vào phòng đứng sau lưng Vệ Linh, đúng như nàng nghĩ, giọng của Vệ tam gia vang lên: “Bị phạt quỳ ở đây từ lúc nào? Bao lâu rồi mà còn quỳ?”
Vệ Linh quỳ không tiện đứng lên, liền nói: “Chú út trở về?”
“Đúng đó, vừa vào cửa chưa kịp ăn cơm, đã nghe nói con bị ba con phạt.” Vệ tam gia dựa khung cửa: “Chú đã nói chuyện, ngữ khí ba con cũng dịu bớt, nên chú vào đây giúp ba con hỏi con, quỳ mấy tiếng suy nghĩ rõ ràng chưa?”
Vệ Linh nghe vậy, ngửa mặt nhìn gia phả cao cao tại thượng, nhẹ giọng trả lời: “Có một số việc càng nghĩ càng rõ ràng, nhưng có một số việc càng nghĩ càng hồ đồ. Con không biết tình yêu phóng thích con hay giam cầm con, càng không biết tình thân muốn con hạnh phúc hay muốn biến con trở thành người cô đơn giống lúc trước.”
“Chuyện tình cảm không có cách nào phân biệt đúng sai. Không bằng nói một chút, con yêu Kỳ tiểu thư bao nhiêu?” Ngữ khí Vệ tam gia trì hoãn: “Có thể khiến con vì cô ta đi ngược ý nguyện gia tộc?”
Vệ Linh vẫn nhìn gia phả nói: “Con không có cách nào dứt bỏ tình thân, cũng không thể đoạn tuyệt tình cảm.”
Vệ tam gia nói: “Nhưng cô ta đã quên con. Con có từng nghĩ nhân cơ hội này đem tất cả mọi chuyện thanh tẩy một lượt, con vẫn là con, Đại tiểu thư độc nhất của Vệ gia chúng ta, là một luật sư kiệt xuất, là viên minh châu mà mọi người đều phải ngước nhìn. Cô ta vẫn là cô ta, một người thuộc tầng lớp trung lưu thích làm mấy trò vặt đùa bỡn trục lợi, vĩnh viễn chỉ là một luật sư nhỏ nhoi.”
“Vừa nghĩ con và nàng sẽ là người dưng, lạc như nước lã không bao giờ có thể ở bên nhau… Tôi cảm thấy mình muốn chết đi.” Vệ Linh thê lương cười cợt: “Chú út thay ba mẹ tới khuyên con sao? Như vậy, chú út không cần nói tiếp, còn không… Như những người khác trực tiếp coi con là đứa hư hỏng làm bại hoại gia phong.”
Vệ tam gia đứng thẳng dậy, thở dài, ngẩng đầu nhìn gia phả, tự nhiên nói: “Từ khi chú đồng ý tiếp nhận mọi thứ gia đình sắp xếp, chú đều suy nghĩ một chuyện, có phải gia tộc rất quan trọng không? Những vị này muốn chúng ta phải làm tới mức nào mới được coi là tốt nhất đây? Từ bỏ lý tưởng thậm chí là lương tâm làm rất nhiều chuyện, đến cùng là vì cái gì đây? Khi thím út con mang thai, chú lại nghĩ, từng bước từng bước bò lên đỉnh có phải vì đời sau an khang hạnh phúc? Nhưng nếu như tương lai chú lại vì đời kế tiếp sinh hoạt phú quý mà buộc con mình làm những chuyện mà tụi nó không muốn… Vậy từ đầu có phải vì tụi nó hay không?”
Vệ Linh nghe chú út mình nói, buông xuống con ngươi, nước mắt không ngừng được đảo quanh viền mắt.
Vệ tam gia tiếp tục nói: “Từ góc độ của chú mà nói, tương lai chỉ cần Tiểu Duyệt và Tiểu Khác trưởng thành bình an vui vẻ, chú sẽ để hai đứa tự do theo đuổi lý tưởng của mình, miễn hai đứa không hư hỏng hay đi sai đường, thì tất cả tùy tụi nó. Hai đứa yêu ai, miễn đối phương là người tốt, chú tuyệt đối không cản trở. Cái gì là vinh dự gia tộc, cái gì là lợi ích gia tộc… Chỉ cần người thân tràn đầy hạnh phúc là tốt rồi.”
“Chú út…” Nước mắt Vệ Linh nhỏ xuống đầu gối, âm thanh tán loạn: “Tiểu Duyệt cùng Tiểu Khác rất may mắn và hạnh phúc, nhưng con… Nhưng con…”
Vệ tam gia đi tới, phủ tay lên tay Vệ Linh, một bên dùng bàn tay thô ráp giúp nàng lau nước mắt, hòa hoãn nói: “Chuyện chú mong muốn hơn là tụi con đừng đứa nào tuyệt vọng, người trong nhà phải đứng ra cùng con đối mặt chứ không phải như bây giờ, vứt con một mình ở đây gánh vác toàn bộ tội lỗi. Thật ra ba mẹ của con chỉ đang trốn tránh thôi, trốn tránh những chuyện đã xảy ra và sắp xảy ra, tới thời điểm cần thiết đối mặt nhất phải ưỡn ngực chịu đựng, con nói đúng không?”
“Chú út, trong nhà ngoại trừ cùng Kỳ gia giao chiến trên thương trường, còn tình huống bất ngờ gì phát sinh sao?” Mặc dù Vệ Linh đau lòng nhưng rất nhanh nắm được chú út có ý khác.
Vệ tam gia nhìn Vệ Linh, bất đắc dĩ lau khóe mắt còn chưa khô của nàng: “Trên cơ bản, hai nhà tranh chấp đúng là có chút phiền, nhưng chủ yếu… Chuyện của bác cả con hồi năm ngoái, vẫn chưa hoàn toàn xử lý sạch sẽ.”
“Cái gì?” Vệ Linh kinh ngạc: “Không phải đã kết án rồi sao? Chẳng lẽ vẫn tiếp tục điều tra.”
“Không…” Sắc mặt Vệ tam gia phức tạp, đỡ Vệ Linh đi ra ngoài, không lớn không nhỏ lên tiếng dặn dò nàng: “Chuyện riêng của anh cả vẫn còn lưu lại cái đuôi. Bây giờ con theo chú ra phòng khách cùng gia đình bàn bạc, nhưng con nghe chú nói một câu, chuyện này con chỉ được nghe, không được nhúng tay, không được phát biểu ý nghĩ, đừng để mình bị cuốn vào.”
Vệ Linh nghi ngờ liếc mắt nhìn chú út, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người ra phòng khách, Vệ Duyệt và Vệ Khác vội vàng chạy qua đỡ Vệ Linh ngồi xuống ghế sô pha. Vệ Linh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ngoại trừ bác cả và bác gái thì tất cả đều có mặt đông đủ. Ba mẹ ngồi ở vị trí gia chủ, cách nàng hơi xa, thấy nàng bước đi khó khăn, chung quy vẫn lộ ra sự đau lòng.
Vệ Khác mặc kệ sắc mặt mọi người có bao nhiêu nặng, trước tiên căn dặn người làm chuẩn bị ba phần cơm nước cho chú thím út với chị họ.
Người làm dọn cơm, chờ Vê tam gia, Vệ tam phu nhân và Vệ Linh ăn xong, Vệ nhị gia mới trầm thấp ho khan, trực tiếp vào đề tài chính: “Chiều nay nhà chúng ta nhận được một cuộc điện thoại, nội dung tôi không cần nói nhiều làm gì, vấn đề chính là… Mấy năm trước, anh cả ở bên ngoài có con rơi.”
Vệ Linh vừa nghe, nhất thời cảm thấy không thể tin được ngẩng đầu nhìn sắc mặt nghiêm túc của ba mình biết không phải nói đùa, còn mọi người đang trong trạng thái sẵn sàng đón địch, hiển nhiên đã biết đại khái. Vệ Linh định mở miệng hỏi rõ ràng lại nhớ lời chú út dặn dò khi nãy, lập tức im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.