Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 165



Vệ tam gia cười hỏi: “Làm sao? Lẽ nào các người nghĩ không có bảng kế hoạch này thì chúng tôi chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?”
“Cũng không đến nỗi như vậy.” Bạch Thảo nhen lửa châm điếu thuốc thứ hai, cười xấu xa: “Không lẽ các người nghĩ ngoài việc công kích thương trường, chúng tôi không còn thủ đoạn nào?”
Vệ tam gia nghiêm túc hỏi: “Cô đang đe dọa chúng tôi?”
“Đây là các người nói.” Bạch Thảo không chút do dự trả lời: “Vì tôi thuộc phái hành động, thường thường làm trước nói sau.”
Vệ Tân trách mắng: “Đến cùng cô muốn thế nào?”
Bạch Thảo nhìn bọn họ: “Rất đơn giản, hợp tác hoặc là chết…. À sẵn tiện tôi thay mặt Cung Khả Khả vấn an các vị trưởng bối.”
Vệ đại gia vừa nghe ba chữ ‘Cung Khả Khả’ liền đứng ngồi không yên, ẩn nhẫn cao giọng nói: “Đừng tưởng dùng mấy thủ đoạn hèn hạ là có thể lấy được thứ các người muốn!”
“Chỉ cần đạt được kết quả không phải tốt rồi sao?” Bạch Thảo lộ ra hàm răng trắng nõn: “Trước khi nói ra câu này, làm ơn hãy nhớ lại bậc cha chú của mình đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mới tạo được cuộc sống sung túc như hiện giờ? Ra tay với các người, tôi không hề cảm thấy hổ thẹn!”
Vệ nhị gia im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Đã như vậy, làm theo lời cô nói lúc nãy, cho chúng tôi ba ngày.”
“Chú…” Vệ Tân kinh ngạc đứng lên lần thứ hai, hoàn toàn không có manh mối nhìn Vệ nhị gia.
Bạch Thảo vui vẻ, mục đích đạt được, tươi cười nói: “Được. Ba ngày sau tôi lại tới bái phỏng!” Nói xong lập tức đẩy cửa trực tiếp rời khỏi.
Bên trong phòng họp yên ắng một lúc, Vệ tam gia mới lên tiếng hỏi Vệ nhị gia: “Anh, anh đồng ý với cô ta sẽ cân nhắc, là có dự định khác hay… Hay muốn chấp nhận điều kiện của họ?”
Vệ nhị gia dùng tay gõ mặt bàn, vẻ mặt trầm tư không nói gì.
Vệ Tân vội vàng ngăn cản: “Chúng ta không thể tin bọn họ, một hai đòi cổ phần rồi lại chuyển cho Tiểu Linh… Nói không chừng muốn lợi dụng sơ hở để hãm hại chúng ta.”
Vệ Linh do dự nhưng vẫn nói: “Nếu theo lời Bạch Thảo, trong hợp đồng hai bên thỏa thuận rõ ràng, ở góc độ pháp luật sẽ không có kẻ hở để lợi dụng.”
“Ai biết em và bọn họ có…” Đột nhiên Vệ Tân in bật, nhìn ba mình và chú 2 rồi dời tầm mắt qua chỗ khác không nói tiếp.
Vệ tam gia lạnh nhạt nói: “Thời điểm này không phải là lúc để nghi ngờ người trong nhà. Nếu hiện tại con có ý nghĩ này đúng là trúng ý của người khác rồi.”
Nãy giờ làm người bàng quan lắng nghe, giờ mới bất động nói: “Hơn nữa chúng ta còn chưa quyết định làm như thế nào, không phải sao?”
Vệ Tân hít sâu một hơi, nhìn Vệ Linh gật đầu: “Xin lỗi Tiểu Linh, anh kích động quá!”
Vệ Linh tỏ vẻ hiểu rõ nhếch miệng cười với hắn chứ không nói gì.
Vệ nhị gia vẫn im lặng không tỏ thái độ gì, sau khi tất cả mọi người qua loa biểu đạt cái nhìn của mình thì bầu không khí trầm trọng kết thúc.
Trên đường về nhà, Vệ Linh nhận được tin nhắn của Kỳ Tham: Nghe Bạch Thảo nói, cô phải gánh chịu đại kiếp lớn, không biết là thật hay giả?
Vệ Linh trầm ngâm trả lời: Tình hình tới lúc này vẫn còn tốt.
Kỳ Tham liền hỏi: Xem ra tâm tình cô không được tốt, thế nào? Tối nay muốn ra ngoài giải sầu không?
Vệ Linh nhíu mày hỏi: Đi chỗ nào?
Cách một khoảng thời gian Kỳ Tham mới nhắn lại: Tôi cũng không biết, cô muốn đi đâu? Tôi đi với cô!
Cô muốn đi đâu? Kỳ Tham đã từng hỏi câu này, sau đó Vệ Linh đề nghị một chỗ rất nguy hiểm, thế nhưng đó cũng là nơi thay đổi quan hệ giữa hai người… Vệ Linh chuyển mắt, nhắn tin không đầu không đuôi: Không biết đêm nay có mưa không? Trời thu đã tới.
Sau chín giờ, đèn đuốc sáng chưng chiếu rọi cảnh tượng phồn hoa của thành phố.
Kỳ Tham không hiểu đứng ở trạm xe buýt, lấy lon nước trong bịch vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, lấy thêm lon khác đưa cho Vệ Linh, trên mặt có chút co giật hỏi: “Tại sao phải mua theo nước uống và cả đống đồ ăn vặt? Còn nữa, sao chúng ta phải đi xe buýt công cộng?”
“Chỉ là tình cờ muốn tùy tính thôi.” Vệ Linh ngước đầu nhìn bảng số hiệu xe buýt.
Kỳ Tham nhún nhún vai: “Được rồi, chúng ta đi xe buýt số mấy?”
Vệ Linh nhấc cằm hướng về trạm dừng: “Tới thành đông chỉ có một chuyến xe.”
“Thành đông là chỗ nào?” Kỳ Tham không hiểu hỏi.
Lúc này Vệ Linh mới nhìn Kỳ Tham mỉm cười: “Kiến Thành… Bây giờ do Mục Liên quản lý, có thay đổi gì không cũng khó nói.”
Xe buýt chậm rãi xuyên ánh đèn chạy tới, giờ này ra ngoại thành không nhiều người, trên xe chỉ lưa thưa vài người. Lên xe, Vệ Linh giúp Kỳ Tham bỏ tiền xu vào hòm tiền tự động, hai người loạng chòa loạng choạng tìm ghế ngồi xuống.
Vệ Linh ngồi vào vị trí sát cửa sổ, Kỳ Tham ngồi kế bên nàng, nhìn xe cộ bên ngoài qua lại không ngừng, ánh đen lấp lóe liên tục, rồi nhìn nhau nở nụ cười.
Đoạn đường còn dài, Vệ Linh nhìn cảnh đêm một lúc thì mệt mỏi, nghiêng đầu dựa bả vai Kỳ Tham nhắm hai mắt. Kỳ Tham cúi đầu nhìn, giơ tay giúp nàng vén tóc lại đồng thời điều chỉnh tư thế để nàng dựa thoải mái hơn. Vệ Linh cảm nhận nhiệt độ cơ thể Kỳ Tham, không nhịn được nhẹ giọng nói: “Nếu như lần đầu tiên gặp mà tôi làm như vậy, nhất định cô sẽ sinh lòng chán ghét tôi.”
“Lần đầu tiên? Ân, quả thật tôi không thích bị người khác đụng vào.” Kỳ Tham không hiểu ý của Vệ Linh cho lắm, nên chỉ mơ hồ trả lời: “Nhưng bây giờ không phải rất quen thuộc sao?”
“Ừm.” Vệ Linh gật đầu có ám chỉ khác.
Xe buýt chạy khỏi khu náo nhiệt, người đi ven đường cũng thưa dần, chỉ còn đèn đường sáng chưng.
Nhìn thấy trạm Kiến Thành, Vệ Linh từ tốn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Kỳ Tham, nhắc nhở: “Tới rồi, chúng ta xuống ở đây.”
Kỳ Tham mang theo túi đồ ăn đứng lên, xoay người rất tự nhiên nắm tay nàng: “Xe chưa dừng hẳn, cẩn thận.”
Vệ Linh để Kỳ Tham nắm tay mình, hai người từ từ di chuyển tới cửa, xe ngừng hẳn, cửa mở ra, nàng lại ngoan ngoãn theo sau cô bước xuống.
“Chỗ này khá hoang vu.” Kỳ Tham nhìn xung quanh vắng lặng ở phía xa xa: “Cô nhất định phải đi vào?”
“Ừm.” Vệ Linh đứng sóng vai với Kỳ Tham, hưởng thụ không khí trong lành: “Tôi đã xác định chỗ này thuộc quyền quản lý của Mục Liên, cũng sớm chào hỏi rồi, chắc chắn không xảy ra chuyện gì bất ngờ.”
Kỳ Tham thờ ơ nâng khóe miệng, nhấc chân đi thẳng phía trước: “Hình như cô với Mục Liên rất quen thuộc.”
“Ngược lại không phải.” Vệ Linh mỉm cười theo sau Kỳ Tham, đèn đường từ từ ít đi, mặt đường lồi lõm khác nhau: “Nhưng có lưu số điện thoại của hắn.”
Kỳ Tham đi được một đoạn, liền nghĩ không biết người này làm sao không chịu đi song song với mình, quay đầu nhìn dáng vẻ bước đi cẩn thận từng li từng tí của Vệ Linh, hỏi: “Sao rồi? Sợ giẫm trúng địa lôi?”
“Ây… Tôi không quá am hiểu cách thức đi đường thiếu ánh sáng.” Vệ Linh cố gắng tăng tốc bước tới bên cạnh Kỳ Tham.
Kỳ Tham nở nụ cười, trong bóng tối thò tay ra, tìm cánh tay thon gầy tinh tế của Vệ Linh dịu dàng nắm chặt: “Cô gái này, chuyện không am hiểu cũng nhiều quá chứ!”
Da thịt tiếp xúc, Vệ Linh lặng lẽ đỏ mặt, chậm rãi trả lời: “Cũng bình thường mà.”
Mới nửa năm mà Kiến Thành thay đổi rất nhiều, đi vào bên trong, mặt đường hư hại nghiêm trọng, nhà xưởng và nhà kho trước kia đã bị đập nát chỉ còn đống gạch vụn, nhìn trống trải hoang vu. Vệ Linh tận lực phân biệt phương hướng, Kỳ Tham vẫn nhắm chặt tay nàng, hỏi đi hướng nào.
Không khí xung quanh không quá yên tĩnh, vì dưới mảnh ngói vỡ có không ít côn trùng, ục ục khanh khách vang lên liên tục, giống như đang tấu nhạc.
“Cô nhìn kìa.” Đột nhiên Kỳ Tham dừng lại, chỉ tay thẳng phía trước.
Vệ Linh trợn mắt nhìn, vừa nãy chỉ lo nhìn đường không phát hiện, chỗ này không có ánh đèn, giữa chừng lại có tòa nhà cao tầng không tầm thường gần như che kín bầu trời.
Kỳ Tham và Vệ Linh yên lặng không tiếng động thưởng thức mấy phút, sau đó dùng thêm sức nắm chặt cổ tay nàng, nói: “Được rồi, chút nữa rồi nhìn tiếp, cô chưa nói bây giờ đi đâu?”
“Đi thẳng, đã gần đến.” Vệ Linh phục hồi tinh thần trả lời, trong lòng nghĩ ngoài này hoang tàn quá mức không biết cái nhà kho của Kỳ Tham còn hay không? Có điều Kỳ Tham đã mua cái nhà kho đó rồi, nếu Mục Liên muốn khởi công dỡ bỏ cũng phải nói với cô một tiếng.
Đường càng ngày càng xấu, đi khoảng chừng mười phút thì một quần thể kiến trúc nhỏ bé xuất hiện trước mắt hai người.
Thấy địa điểm đến Vệ Linh càng có thêm tự tin, lên tiếng chỉ dẫn, hai người đi xuyên qua con hẻm tới trước cửa nhà kho.
“... Chỗ này?” Kỳ Tham không hiểu hỏi một tiếng, Vệ Linh nhẹ nhàng gật đầu, nàng bước tới trước dùng sức đẩy cửa nhà kho không khóa, tiếng ma sát gỉ sét chậm rãi vang lên.
Vệ Linh tiếp tục đẩy cửa rộng ra, nhìn khung cảnh lờ mờ trong bóng tối, ôn hòa nói: “Cô đã từng nói, lúc nhỏ đây chính là thiên đường của cô và chị mình, lớn lên thì mua lại chỗ này làm kỷ niệm… Tôi với cô đã từng trải qua hai lần sống chết bị người khác truy đuổi phải trốn vào đây, vì vậy đối với tôi mà nói, chỗ này bất tri bất giác khắc sâu trong tâm.”
Kỳ Tham mở đèn pin trong điện thoại, rọi khắp nơi một vòng, tìm công tắc mở đèn, ánh sáng bao trùm khắp nhà kho. Quan sát thật kỹ, Kỳ Tham dùng ngón tay gõ gõ huyệt Thái Dương, nhíu mày: “Hình như có chút…” Tầm mắt bị cái gì đó hấp dẫn, chủ động bước tới.
Vị trí góc tường, mặt đất và vách tường dính vết máu khô đã biến thành màu đen, Kỳ Tham nhìn chằm chằm nửa ngày, không nhịn được dùng tay sờ sờ, đầu ngón tay chạm vào, cảm giác mát mẻ, phút chốc đầu óc bị thứ gì kéo căng, đau đớn không hề báo trước, cô kinh hoảng ‘A’ một tiếng, lui về sau mấy bước.
Vệ Linh đứng khá xa nhìn cử động của Kỳ Tham, trong lòng căng thẳng vô cùng, thế nhưng lần này nàng không tiến đến, hai tay nắm chặt, mắt không dám chớp nhìn cô quay đầu chạy tới.
“... Máu của ai?” Kỳ Tham hơi hoảng sợ nhìn Vệ Linh.
Trái tim Vệ Linh bất an đập loạn nhịp, trả lời: “Của cô.”
“Tại sao?” Kỳ Tham lại hỏi.
Vệ Linh không biết nên trả lời như thế nào, trầm mặc một chút mới nói: “Tôi vừa nói chúng ta đã trải qua hai lần sống chết, lần đầu tiên còn đỡ, xem như may mắn thoát được. Lần thứ hai… Cũng tại tôi tùy hứng một hai muốn tới đây, cô chìu tôi, kết quả giữa chừng gặp phải người xấu, vì muốn bảo vệ tôi mà cô bị thương rất nặng, cuối cùng hai chúng ta trốn vào đây, toàn thân cô đều là máu, tôi…”
“Khoan đã, khoan đã…” Kỳ Tham dùng sức xoa xoa hai tay lạnh lẽo: “Hình như có chút ấn tượng nhưng lại… Không thể nhớ ra.”
Chung quy Vệ Linh cũng không đành lòng nhìn dáng vẻ Kỳ Tham xoắn xuýt, tiến hai bước nắm chặt tay cô, kéo cô lên gác nhỏ, cố gắng ôn nhu nhất có thể: “Nhớ không nổi thì đừng nghĩ nữa, hôm nay dẫn cô tới đây thật ra tôi chỉ muốn cùng cô ngắm sao mà thôi.”
Kỳ Tham mê man đi lên cầu thang, trên gác có một cái giường và một cái ghế, hai người đứng bên giường, ngửa đầu, nhìn lớp kính pha lê bị bụi bậm phủ mờ, hơi ngờ ngợ nhưng vẫn nhìn thấy bầu trời đầy sao bên ngoài.
Vệ Linh do dự, cởi giày, chân trần đạp lên giường không tính là sạch sẽ, nhón chân đẩy cửa kính phía trên, gió lập tức luồng vào khe hở, nàng mừng rỡ tiếp tục dùng thêm sức đẩy, chiều cao thì có nhưng sức lại không đủ.
“Chờ tôi một chút.” Kỳ Tham hiểu Vệ Linh muốn làm gì, cũng cởi giày đứng lên giúp nàng một tay, nhưng hai người vẫn không thể đẩy cửa ra.
Vệ Linh thở hổn hển nhìn cái ghế bên cạnh, đang muốn trưng cầu ý kiến của Kỳ Tham có nên đứng lên ghế hay không? Ai ngờ đột nhiên cả người Kỳ Tham dán tới, nàng còn chưa kịp phản ứng, cô đã ôm eo nàng nâng lên một đoạn. Nghe Vệ Linh kinh hô một tiếng, Kỳ Tham cười nói: “Cô thử mở xem được không?”
“Không được… Cô mau bỏ tôi xuống!” Vệ Linh bị Kỳ Tham ôm chặt chẽ không một khe hở, đừng nói là mặt mà cả người giống như phát sốt, hai chân không chạm đất, muốn giãy dụa lại sợ cả hai cùng té, nên một tay chống vai Kỳ Tham, một tai che mặt: “Tôi sợ độ cao, mau mau thả tôi xuống.”
Kỳ Tham càng thêm xấu xa nhắm chặt hai tay: “Mở cửa ra tôi sẽ thả cô xuống.”
Vệ Linh vừa bất mãn vừa ngượng ngùng trừng mắt nhìn Kỳ Tham, nhưng khoảng cách rút ngắn nàng có thể dễ dàng dừng sức hơn, đẩy cửa sổ ra, bầu trời trong sáng đầy sao hiện rõ trước mắt.
Lúc này Kỳ Tham mới cẩn thận đỡ lưng Vệ Linh, chậm rãi từ từ thả nàng xuống.
Chân vừa tiếp đất Vệ Linh giẫm lên giày, ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tan nghiêng đầu nhìn Kỳ Tham.
Kỳ Tham ngồi xếp bằng trên giường, cười ngoắc ngoắc tay: “Cô thẹn thùng cái gì? Không phải muốn ngắm sao? Lại đây ngồi.”
“Tôi không thẹn thùng.”Vệ Linh hắng giọng đưa ra lời biện bạch không quá mạnh mẽ, đi xuống lầu lấy túi thức ăn, đồ uống lên, vẻ mặt vẫn mang theo cảnh giác ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tham.
Sandwich, hamburger, cơm nắm, bánh ngọt… Nhìn Vệ Linh bỏ đồ ăn ra, suýt nữa Kỳ Tham đã bật cười thành tiếng: “Xem ra hôm nay không sợ bị đói rồi, nhưng hơi tầm thường nha!”
“Hôm nào mời cô bữa lớn.” Vệ Linh đưa miếng sandwich mềm mại cho Kỳ Tham.
“Tốt. Ân, ở đây thật yên tĩnh, giống như thế giới này chỉ còn hai chúng ta.” Kỳ Tham há miệng cắn miếng lớn, nhàn nhã nói: “Bỗng nhiên không muốn rời khỏi.”
Vệ Linh ăn cơm nắm, uống nước khoáng, trầm ngâm nói: “Chờ chuyện hai nhà chúng ta kết thúc, tôi sẽ dẫn cô đi một chỗ, nhưng không biết… Không biết cô có muốn đi hay không?”
“Chỗ nào?” Kỳ Tham đoán: “Cũng là nơi có ấn tượng sâu sắc với tôi sao?”
Vệ Linh thở dài: “Ừm, đó là… Thiên đường của tôi và cô.”
Kỳ Tham buồn bực nhíu mày: “Thiên đường… A, đúng rồi, Tô Oánh nói sẽ dẫn tôi đi công viên trò chơi một ngày.”
“... Cái gì?” Vệ Linh lập tức cảnh giác, chăm chú nhìn cô hỏi: “Đi công viên làm gì?”
Kỳ Tham nhún nhún vai: “Tô Oánh cũng nói muốn giúp tôi tìm ký ức, hình như nói tôi gặp cô ấy ở công viên khi cô ấy tổ chức buổi gặp mặt với fans hâm mộ, nói tới đó có khi giúp được ít hay nhiều.”
Công viên trò chơi… Tìm ký ức… Vệ Linh nghĩ, lần đó có cả Giai Giai đi chung… Bây giờ Kỳ Tham đã hoàn toàn quên sự tồn tại của Giai Giai, nếu tới đó có làm cô nghĩ tới Giai Giai không? Mà địa vị Giai Giai trong lòng Kỳ Tham không hề nhẹ, có thể tạo thành gánh nặng quá lớn hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.