Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 170



Ngày thay đổi cổ phần, Kỳ gia và Vệ gia đều có mặt đông đủ.
Bên Kỳ gia có ba Kỳ, mẹ Kỳ, hai chị em Kỳ Tề, Kỳ Tham còn có Quân Tuyết, Lạc Diêu, Nhạc Lộ, Bạch Thảo là đại diện bốn tập đoàn đồng minh của Kỳ gia... Đồng thời tổng giám đốc Trău Bằng cũng có mặt, cố vấn pháp luật Phú Tường và cả quản lý Trịnh Tiểu Cầu.
Bên Vệ gia thì không cần nhiều lời, mười một thành viên đều có mặt dưới cao ốc Vệ thị, cổ đông nhỏ của tập đoàn có hai mười người tụ hội một đường, còn có đại diện các công ty liên minh, khoảng chừng ba mươi.
“Hắc! Nhìn qua nhân số, chúng ta không chiếm ưu thế rồi!” Bạch Thảo cả người đều là hàng hiệu, dừng xe trước cao ốc nhìn đoàn người ngênh đón, không nhịn được hoạt động gân cốt.
“Chúng ta tới đây không phải để đánh nhau.” Lạc Diêu ngăn cản động tác của Bạch Thảo, lạnh lùng cảnh cáo: “Khống chế chỉ số bạo lực trong người cô lại.”
Kỳ Tề nhìn lên bầu trời: “Khí trời tốt thế này đừng nóng nảy.”
“Ngày hôm nay, cho dù không động thủ tay chân, cũng có thể làm máu thịt bọn họ bắn tung tóe.” Nhạc Lộ đã sớm hoàn thành công thức đàm phán, giọng điệu nói chuyện trở nên vô tình.
Bình thường nhất lúc này chính là Quân Tuyết, ngữ điệu nói chuyện làm người khác nhìn không ra tâm tình: “Đừng làm như đang đi đánh trận, sau khi thành công, cũng coi như nửa người trong nhà, nhất định phải ôn, nhu, một, chút nha...”
“Ok! Lét’s go!” Bạch Thảo đẹp trai vỗ tay cái bộp, đoàn người trước sau có thứ tự không nhanh không chậm tiến vào cửa lớn cao ốc Vệ thị.
“Chư vị, chào buổi sáng.” Vệ Linh đứng ngoài cửa lớn, lễ phép tiếp khách, nhìn thấy mọi người, ưu nhã gật đầu mỉm cười: “Nửa tiếng nữa mới bắt đầu, trà bánh đã được chuẩn bị kỹ càng, mọi người vào đi.”
Kỳ Tham tới gần Vệ Linh, tập trung nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, theo thói quen chép chép miệng: “Hôm nay, cô rất đẹp nha Vệ Linh.”
Vệ Linh ngầm thừa nhận, người ngoài dùng hàng ngàn hàng vạn phương thức ca ngợi nàng đẹp, cũng không bằng một câu khích lệ bình thường của Kỳ Tham, hơn nữa sự khích lệ nho nhỏ này lại dễ dàng làm nàng đỏ mặt: “Ừm, cám ơn.”
Kỳ Tham nghe vậy liền có cảm giác muốn làm tới.
Vệ Linh vừa nhìn đã biết, nàng sợ ở trước mặt nhiều người cô sẽ làm vài chuyện khiến nàng càng đỏ mặt hơn, không khỏi lùi về sau hai bước.
Kỳ Tham nhìn dáng vẻ của Vệ Linh cũng không làm khó, âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Nếu như hội nghị có thể kết thúc mỹ mãn trước bữa tối, cùng nhau ăn tối?”
“... Tốt.” Vệ Linh đoan trang gật đầu cười cợt.
“Vệ Linh, buổi sáng tốt lành!” Thời điểm tầm mắt Kỳ Tham còn chưa rời khỏi gương mặt ưu mỹ của Vệ Linh, phía sau truyền tới giọng nói nam nhân, chủ động bắt chuyện với nàng.
Giọng nói này hoàn toàn xa lạ với Kỳ Tham, nhưng Vệ Linh nghe liền theo bản năng quay đầu đối diện với chủ nhân âm thanh, ôn hòa mỉm cười: “Đằng Nguyên? Xin chào!”
Tra Đằng Nguyên mặc bộ vest phẳng phiu làm nổi bật thân hình cường tráng, khi thấy Vệ Linh trả lời mình lập tức tăng nhanh bước chân, nụ cười ấm áp hơn nhiều: “Thực sự rất cao hứng, cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại em.”
“Hình như đã hai năm chúng ta không gặp.” Vệ Linh mỉm cười nhìn Tra Đằng Nguyên vẫn còn nắm tay mình: “Nghe nói anh lại thăng thêm một cấp?”
Tra Đằng Nguyên khiêm tốn bỏ tay xuống: “Em đừng nói tới, thật ra không có tiến bộ gì quá lớn.”
Vệ Linh cổ vũ cười nói: “Phải tán dương cho những nỗ lực của anh, huống hồ ở độ tuổi này mà đạt được thành tụ như vậy, không phải ai cũng làm được.”
“Quá khen.” Tra Đằng Nguyên trả lời: “Nhưng cho dù có được nhiều hơn nữa với năng lực cá nhân, anh vẫn không thể giúp em và người nhà em, có phải hội nghị lần này, gia đình em tổn thất rất nhiều không?”
Vệ Linh lạc quan: “Nhiều khi đi bước này Vệ thị sẽ càng phồn vinh hơn.”
“Ai... Vệ Linh, hai người quen thân lắm sao?” Kỳ Tham ở bên cạnh lẳng lặng quan sát hồi lâu, giờ phút này đã không thể kềm được nghi hoặc cùng bất mãn trong lòng.
Vệ Linh thấy vẻ mặt khó chịu của Kỳ Tham, sứng sốt một chút, lúc này nàng mới nhớ cô đã quên Tra Đằng Nguyên là ai, vội vã cười giới thiệu: “Thật không tiện, tôi đã quên cô không nhớ. Anh ấy là Tra Đằng Nguyên, một quân nhân hết sức ưu tú của quân khu tỉnh chúng ta, trước đây cô với anh ấy từng có dịp chạm mặt mấy lần...”
Tra Đằng Nguyên nghe Vệ Linh nói, lập tức nhắm được trọng tâm Kỳ Tham mất trí nhớ, liền hiểu tại sao nãy giờ Kỳ Tham có biểu hiện như vậy, cười đưa tay ra chào hỏi: “Hai năm biến hóa thật lớn, nhưng tôi còn nhớ cô là một luật sư có tiếng, thủ đoạn sắc bén đưa anh em tốt của tôi vào tù... Bây giờ hắn cũng đã tự do, trải qua lần giáo huấn đó, thành thật hơn rất nhiều, bắt đầu có sự nghiệp riêng, coi như Tái Ông Mất Ngựa. Tôi thay mặt hắn cám ơn cô.”
Kỳ Tham đối với chuyện Tra Đằng Nguyên vừa nói, một chút cũng không nhớ nổi, nhất thời chọn lông mày nhìn bàn tay to lớn của hắn, tiếp theo chớp mắt một cái, giả vờ chạm nhẹ tay hắn, cười nói: “Tôi quên rồi. Thế nhưng, tôi rất vinh hạnh năm đó làm ra chuyện hả hê lòng người như vậy.”
Vệ Linh nghe vậy, dở khóc dở cười nhìn Kỳ Tham, nghĩ thầm: Tôi biết chắc chắn cô sẽ không nói ra được lời gì tốt đẹp nhưng không nghĩ cô có thể ngang nhiên nói ra những lời không biết ngượng thế này.
Mà Tra Đằng Nguyên nghe chỉ có thể cười khổ: “A... Như vậy...”
“Vệ Linh, tôi không biết phòng họp ở chỗ nào, cô dẫn tôi đi đi.” Kỳ Tham hoàn toàn không cho hắn có thêm cơ hội tiếp chuyện, thật nhanh quay mặt nhìn hai mắt ôn hòa của Vệ Linh, tiếp tục lộ ra nụ cười gian xảo.
“Chuyện này...” Vệ Linh đúng là có ý định dẫn cô lên lầu nhưng đang tán gẫu đột nhiên bỏ người ta lại, có phải không lễ phép?
Cũng may Tra Đằng Nguyên không để ý những chi tiết nhỏ này, cười nói: “Không sao, em dẫn Kỳ tiểu thư lên lầu đi, hội nghị sắp bắt đầu rồi, hai ngày tới anh sẽ ở lại đây giải quyết một số chuyện, có điều giống như mấy lần trước quấy rầy nhà em rồi!”
Vệ Linh nghe hắn nói ở lại nhà mình có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Có gì là quấy rầy. Mọi người trong nhà đều rất hoan nghênh anh.”
“Đi thôi.” Nghe được đoạn đối thoại này, Kỳ Tham cảm thấy có luồng khí nóng không tên bốc lên đỉnh đầu, kéo tay Vệ Linh đi vào trong cao ốc.
Vệ Linh không hiểu cố gắng theo kịp bước chân của Kỳ Tham, thấy đi xa đoàn người mới lên tiếng hỏi: “Hội nghị còn chưa bắt đầu, cô rất gấp sao?”
“Sốt ruột a.” Kỳ Tham quay đầu tìm thang máy: “Chị của tôi và mọi người đã lên hết rồi.”
“Thang máy bên phải.” Vệ Linh chỉ hướng, theo Kỳ Tham đi tới trước thang máy, nhìn cô dùng sức đâm đâm nút đi lên. Rốt cuộc Vệ Linh cũng nhận ra Kỳ Tham tức giận, liền quan tâm hỏi: “Làm sao vậy Kỳ Tham, tâm tình không tốt?”
Kỳ Tham nhìn Vệ Linh nâng cao lông mày: “Không a.”
Vệ Linh cũng nhìn lại: “Cô... Kỳ Tham... Không phải cô ghen chứ?”
“Hả?” Kỳ Tham càng cố gắng nâng cao lông mày hơn: “Ghen? Ghen với ai?”
Thang máy cửa ra, Vệ Linh không nói gì, im lặng đi vào. Kỳ Tham không thể làm gì khác bước vào theo, cửa thang máy đóng lại, hai người đứng hai góc liếc nhìn nhau, cuối cùng Kỳ Tham làm bộ thờ ơ nhún nhún vai: “Cô không chọn tầng?”
Vệ Linh nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng, quay đầu ấn nút thang máy lên phòng họp, cảm nhận thang máy vận hành, nàng hít sâu một hơi nhìn Kỳ Tham: “Tại sao cô không cao hứng?”
“Hắn là ai? Tại sao muốn ở lại nhà cô?” Kỳ Tham chẳng thèm nói thẳng tên Tra Đằng Nguyên, nghĩ trong bụng Vệ Linh sẽ biết người cô nói là ai.
Vệ Linh thực tình trả lời: “Gia đình hắn với gia đình tôi là thâm giao, hơn nữa hắn với chú út làm cùng một quân khu, vì vậy hắn có việc cần ở lại đây giải quyết, ở nhà tôi cũng không gì quá đáng.”
“Vậy quan hệ giữa cô và hắn rất tốt?” Kỳ Tham tiếp tục truy hỏi.
Vệ Linh không dám nhìn thẳng Kỳ Tham nhỏ giọng nói: “Hai năm trước, nhà tôi muốn hợp tác tôi cùng hắn...”
Luồng tức giận xông lên, chỉ trong chớp mắt đã xông tới ép Vệ Linh vào góc thang máy, cắn răng nói ra từng chữ: “Không được! Tôi không cho phép!”
Vệ Linh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Kỳ Tham: “Tại sao?”
“Không có tại sao. Nhưng không cho phép cô và người khác ám muội.” Kỳ Tham thô bạo vô lý nói chắc nịch.
“Tôi không chấp nhận cảnh báo không có lý do.” Vệ Linh tích cực từ chối.
Kỳ Tham khó chịu nheo mắt, hai tay chống thang máy bao bọc cả người Vệ Linh lại, cúi đầu cắn đôi môi không nghe lời một cái.
Vệ Linh đổ mồ hôi lạnh, cuống quít dùng hai tay che miệng lại, giương mắt nhìn lên máy thu hình, ra hiệu Kỳ Tham đừng làm xằng bậy ở chỗ này.
Kỳ Tham đang nổi nóng, dù hiểu ý Vệ Linh nhưng không chịu phối hợp, trái lại còn làm càng hơn, cô điều chỉnh góc độ, lần nữa cúi xuống hôn môi nàng cách lòng bàn tay.
Từ góc độ vật lý mà nói môi hai người không có đụng chạm, nhưng Kỳ Tham cũng cảm thấy an ủi phần nào, nhìn Vệ Linh đỏ mặt, đắc ý cười gian xảo ra khỏi thang máy.
Trước phòng họp rất đông, tụ ba tụ năm, Kỳ Tham đi vòng qua chỗ Kỳ Tề, còn cố ý cuời cười nhìn Vệ Linh giơ tay lên.
Vệ Linh còn đang bực tức vì Kỳ Tham táy máy tay chân trong thang máy, nên vuốt tóc làm bộ không nhìn thấy.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, mọi người có tên trong danh sách đều tiến vào phòng họp. Kỳ gia và Vệ Linh chia ra ngồi hai bên, các cổ đông lần lượt ngồi vào những chỗ còn lại, Kỳ Tham đưa mắt nhìn, từng người bắt đầu không tiếng động lật xem tài liệu trước mặt, chờ Vệ nhị gia tuyên bố hội nghị bắt đầu.
Vệ nhị gia trầm ổn, xoay mặt nhìn anh và em mình gật đầu, giao lưu ánh mắt một phen, lớn tiếng thông báo hội nghị thay đổi cổ phần Vệ thị chính thức bắt đầu. Bầu không khí lập tức nghiêm nghị hơn nhiều, Vệ thị để người đại diện đứng lên thông báo tình hình vận hành trong những năm gần đây, và mấy vấn đề lớn còn tồn tại, tránh nặng tìm nhẹ nói tới chuyện hợp tác với Quân Tuyết và Kỳ gia.
Đề tài thuận lợi dẫn tới chỗ Quân Tuyết, mọi sự chú ý đều chuyển lên đầu cô. Quân Tuyết ra hiệu để Nhạc Lộ trình bày kế hoạch hợp tác. Ngoài dự đoán, Kỳ Tham ngồi ở vị trí không tính là bắt mắt thanh lại cổ họng, giơ tay đặt lên tài liệu trước mặt, rất bình tĩnh cao giọng phân tích hình thức vận hành của Vệ thị trong tương lai.
Đột người thay đổi người đại diện phát biểu, cảm thấy bất ngờ không chỉ có ba anh em Vệ gia, còn có Vệ Linh, nàng rất kinh ngạc. Nàng đã nghĩ người đứng ra nói chuyện có lẽ là Bạch Thảo, hoặc đại tiểu thư Kỳ gia Kỳ Tề, thậm chí Lạc Diệu cũng được thế nhưng thời điểm ánh mắt mọi người đều đổ dồn về người phát biểu lại là Kỳ Tham! Chi tiết này nàng chưa từng nghĩ tới, vừa nãy Kỳ Tham cũng không có nhắc.
Mặc kệ người khác kinh ngạc, Kỳ Tham trình bày rất trơn tru, ngữ khí ôn hòa, tiết tấu đều đặn, không chút gấp gáp hay khoảng thời gian dừng lại dư thừa nào, thậm chí chen lẫn sự tùy tính hờ hững, toàn bộ kế hoạch và số liệu đều được cô nói một cách chậm rãi dường như hoàn toàn nắm rõ.
Hiện giờ Kỳ Tham ở trong mắt Vệ Linh đã không còn là người đứng trên bục giảng trường đại học năm nào, sự ngây ngô cùng cảm xúc mãnh liệt khi còn trẻ đã theo thời gia từng ngày mài giũa, ở thời điểm không ai để ý lột xác trở thành một người có phong thái Hoàng Kim, trầm ổn đáng tin cậy.
Năm năm, quen biết Kỳ Tham gần năm năm, chính bản thân nàng cũng không biết, ngày lần đầu tiên gặp gỡ có phải nàng đã bị dáng vẻ kiêu ngạo của cô hấp dẫn hay không? Sự ràng buộc càng ngày càng sâu, thâm tình tích lũy từng ngày cho tới tận bây giờ đã không có cách nào cắt đứt...
Trong lúc Vệ Linh thất thần hồi tưởng thì Kỳ Tham đã trình bày xong, một phần cổ đông nghe cô nói không nhịn được đứng lên vỗ tay, trong nháy mắt tiếng vỗ tay liên tiếp kéo dài.
Vệ Linh vội vàng cúi đầu che giấu chuyện mình vừa thất thần, thuận tiện âm thầm liếc nhìn bác cả, bác và anh họ mình vài lần. Bác cả và bác gái còn đỡ, cho dù không muốn hợp tác với Kỳ gia, nhưng không biểu hiện quá mức rõ ràng, nhưng anh họ nàng thì đúng là không ổn, dáng vẻ rõ ràng không nhịn được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.