Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 181



Kỳ Tham cau mày cầm điện thoại nhớ lại toàn bộ quá trình nói chuyện với Vệ nhị gia hôm nay, cô luôn cảm thấy bên trong tồn tại cái gì đó không nắm bắt được.
Bất thình lình ly trà xanh xuất hiện trước mặt, Kỳ Tham ngửa đầu ra sau nhìn, tay nhận ly trà, sau đó chuyển tầm mắt tới gia hỏa ngồi đối diện.
“Vệ gia lại gặp sự cố?” Trương Hoắc Tưởng mang cặp mắt kính làm nổi bật đặc tính vốn có, lúc này hai người ở phòng khám phối hợp với nhau: “Không lúc nào được yên tĩnh.”
Kỳ Tham cầm ly trà đặt dưới miệng thổi thổi, hớp một ngụm: “Gia tộc quá nhiều người, ai cũng có tâm tư, sự bất đồng chỉ là sớm hay muộn.”
“Bây giờ cậu có muốn tới Vệ gia ngay, tìm Vệ Linh an ủi một hồi không?” Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt cười kiến nghị.
“Nàng không tới mức vì chuyện này mà nghĩ không thông, nhiều nhất chuyện này liên lụy ba nàng nên không vui thôi.” Kỳ Tham bình tĩnh uống trà: “Nhưng nàng đối với người nhà mình khoan dung quá độ, qua mấy ngày sẽ quên việc không vui này mà thôi.”
Trương Hoắc Tưởng khoanh hai tay trước ngực: “Được, hình như cậu rất hiểu Vệ Linh, bỏ qua đi, quay lại nói tiếp chuyện lúc nãy.”
“À.” Kỳ Tham gật đầu, bỏ ly trà xuống bàn, nghiêm nghị nói: “Suýt chút nữa quên lý do tới tìm cậu... Mấy ngày trước mình mém chết đuối, trong khoảnh khắc đó có nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu. Nhưng mình không xác nhận đó là ảo giác nhất thời hay ký ức trong đầu.”
Trương Hoắc Tưởng đứng lên qua chỗ kế bên Kỳ Tham, lúc đi không quen lấy theo miếng mệm lót: “Vệ Linh biết không?”
“Mình không nhắc vấn đề này với Vệ Linh, không muốn nàng lo lắng sợ hãi chung với mình. Vì vậy vừa về là mình tức tốc tới tìm bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp là cậu đây.” Kỳ Tham trả lời.
Trương Hoắc Tưởng ‘Ồ’ một tiếng: “Vậy thời điểm cậu nhức đầu chìm trong nước đã nhìn thấy những gì? Bây giờ còn nhớ không?”
Kỳ Tham cau mày, cố gắng nhớ lại trả lời: “Sau khi ý thức khôi phục chỉ sót lại chút ít, mơ hồ, đứt quản, mình không biết hình dung thế nào, giống như lúc ngủ mơ một giấc mơ, thời điểm đang mơ thì mọi thứ đều rất rõ ràng, nhưng sáng tỉnh dậy, biết mình nằm mơ nhưng lại không nhớ được các chi tiết... Cậu hiểu ý mình không?”
“Mình hiểu.” Trương Hoắc Tưởng lấy quyển sổ và cây bút trên bàn, đơn giản vẽ biểu đồ đưa Kỳ Tham xem: “Mình cho là đầu óc cậu đã bắt đầu thử khôi phục ký ức, nhưng phải ở hoàn cảnh đặc biệt nào đó hay tình huống bất ngờ gì xảy ra mới kích thích trí nhớ, giống như tình huống cậu suýt chết chìm. Ân... Cậu mất đi trí nhớ hình thành một mô hình, khi bị ngoại cảnh tác động sẽ ngưng tụ tạo thành. Mình chắc chắn không phải ảo giác, vì cậu hoàn toàn không nhớ chuyện trước đây, nên cậu không thể trong thời gian ngắn liên kết mấy hình ảnh đó được.”
Kỳ Tham nghe Trương Hoắc Tưởng phân tích, nhất thời yên lòng thở dài một hơi: “Không phải mình bị ảo giác là tốt rồi... Cậu có cách nào giúp mình nhớ lại nhiều chuyện hơn không?”
Trương Hoắc Tưởng tiếp tục vẽ vẽ: “Mình nghĩ trong hoàn cảnh nguy hiểm nào đó sẽ hữu hiệu, nhưng mình không đề nghị cậu kích thích chính mình, vì đối với thân thể hay ý thức đại não đều rất nguy hiểm, không loại trừ tình trạng bài trừ ký ức.”
“Cậu có thể thôi miên mình không?” Kỳ Tham thử dò hỏi: “Nếu có bác sĩ chuyên nghiệp như cậu ở bên cạnh, có phải chắc chắn hơn?”
Trương Hoắc Tưởng thấy kỳ lạ hỏi: “Tại sao cậu muốn thôi miên? Then chốt là thôi miên cũng phải có mục tiêu, cậu muốn mình thôi miên vì mục đích gì?”
“Ví dụ... Để mình lại cụ thể hơn những gì đã thoáng qua lúc mình chìm trong nước.” Kỳ Tham trả lời.
“Kỳ Tham, cậu nghe mình nói, lần trước cậu bất cẩn bị tai nạn là ngay sau khi mình thôi miên cho cậu... Bây giờ trong lòng mình còn lưu lại bóng ma cậu biết không? Ngay cả tối này đột nhiên cậu chạy lại đây cũng làm mình không chịu nổi.” Trương Hoắc Tưởng rất thẳng thắng nói: “Trong lòng minh tồn tại loại cản trở này mà thực hiện thôi miên cho cậu, mình không nắm chắc.”
Hai tay Kỳ Tham tạo thành chữ thập, đầu ngón tay chống cằm, nặng nề thở dài: “Mình vẫn còn sống đây, cậu cần gì phải có bóng ma trong lòng, hơn nữa tối vậy rồi mình còn tới đây, cậu không thể để mình về tay không. Cậu là bác sĩ tâm lý lại yếu ớt thế này, làm sao trị cho bệnh nhân đây!”
Trương Hoắc Tưởng lập tức hất ly trà vào mặt Kỳ Tham: “Mình cũng muốn dũng cảm bước qua lằn ranh đó, nhưng không được, cậu là người bạn rất quan trọng của mình, mình hại cậu một lần không thể hại cậu lần thứ hai, thôi miên có mức độ nguy hiểm nhất định không phải chuyện đùa.”
Kỳ Tham chép chép miệng lau mặt: “Cậu thôi đi, đừng dối trá, mình kêu cậu dùng liệu pháp thôi miên chỉ muốn cảnh tượng lúc đó tái hiện lần nữa, chứ không phải kêu cậu chẻ đầu mình, cậu làm cái quái gì vậy? Không thể thẳng thắn sao?”
Trương Hoắc Tưởng nhắm hai mắt hồi lâu, sau đó vỗ đùi đứng lên: “Cậu xác định đúng không? Kỳ Tham nhất định phải nếm thử lần nữa?”
“Không sai! Thôi miên cho mình đi!” Kỳ Tham lập tức nhảy lên ghế trị liệu nằm xuống.
Trương Hoắc Tưởng vỗ vỗ ngực, đưa tay mở ngăn kéo lấy cái đồng hồ quả quýt đặt lên bàn nhỏ: “Được, nói trước mình chỉ giúp cậu tái hiện tình cảnh lúc đó... Bây giờ thả lỏng, điều chỉnh hô hấp, nhớ kỹ mặc kệ xảy ra chuyện gì, sau khi nghe tiếng vỗ tay, lập tức tỉnh lại.”
Kỳ Tham nghe kỹ lời Trương Hoắc Tưởng, sau đó khẳng định gật đầu.
Trương Hoắc Tưởng thở hắc một cái, cầm đồng hồ quả quýt lên, đưa trước mặt Kỳ Tham từ từ đong đưa: “Được rồi, bây giờ thả lỏng người, đừng suy nghĩ gì… Tập trung nhìn nó, lấy nó làm trung tâm, theo sự chuyển động của nó từ từ nhắm mắt lại… Trước mặt cậu là biển rộng mênh mông… Bây giờ cậu muốn lặn biển, nhớ kỹ dùng miệng hô hấp thay thế mũi, điều chỉnh trạng thái thật tốt… Cả người cậu hoàn toàn chìm trong nước biển… Cậu nhìn xung quanh thử… Hiện tại, cậu nhìn thấy gì?”
Dưới sự dẫn dắt ám chỉ của Trương Hoắc Tưởng, Kỳ Tham tiến vào trạng thái thôi miên, xa xôi trả lời: “Có tùng san hô, còn có cá…”
“Rất tốt, trạng thái không sai, vậy tiếp tục lặn xuống đi, cậu lại thấy gì?”
“... Thật nhiều màu trắng… Tảng đá… Nhìn rất quen mắt…”
“Nhìn quen mắt? Tại sao lại quen mắt như vậy? Nó làm cậu nhớ tới cái gì?”
“Không… Mình không nhớ được, nhưng…”
“Vậy thì cầm nó lên nhìn thật kỹ! Cậu lặn sâu xuống lấy nó đi!”
“... Cái này là…”
“Là cái gì? Tập trung chú ý, nói cho mình biết là cái gì?”
“Mình thật sự không biết!” Kỳ Tham buồn bực nhíu chặt mày.
“Cậu biết! Ngoài trừ cậu thì không có ai biết! Hay cậu đã biết nhưng không muốn nhớ không muốn thừa nhận! Cố gắng suy nghĩ thêm! Nghĩ tới đầu cậu bắt đầu đau cũng phải nghĩ! Suy nghĩ đi!”
Dưới sự hối thúc, cả người Kỳ Tham co lại trên ghế, dáng vẻ thống khổ vô cùng.
Trương Hoắc Tưởng quan sát thật kỹ vẻ mặt, thân thể cùng ý thức của Kỳ Tham, Trương Hoắc Tưởng vẫn không chịu thả ra tiếp tục thúc giục: “Những hòn đá đó có thể đại biểu rất nhiều chuyện, cậu nhìn kỹ hơn đi, thông qua chúng cậu thấy ai? Thấy đồ vật gì? Nói ra đi! Mọi thứ không liên quan bỏ qua một bên! Nói cho mình biết, nói cho mình biết, mình sẽ giải thoát cho cậu, nhanh!”
“Ông nội! Ba mẹ! Chị mình! Nhà cũ! Em trai họ còn có…” Bỗng dưng Kỳ Tham dừng lại.
Trương Hoắc Tưởng cảnh giác càng chuyên tâm, phát hiện Kỳ Tham nổi một tầng da gà, quan sát kỹ hơn mới thấy không biết từ lúc nào cô bắt đầu nín thở, vội vàng nói: “Còn gì nữa không? Nói cho mình nghe!”
“Giai Giai!” Kỳ Tham đột nhiên hô lớn.
Trương Hoắc Tưởng lập tức lớn tiếng: “Cậu hãy nhớ kỹ những người này. Tỉnh lại!” Một giây sau Kỳ Tham mở hai mắt ra, chuyện đầu tiên cô làm là không ngừng hô hấp ho khan, Trương Hoắc Tưởng đứng lên trót ly nước đem tới: “Thế nào? Nhớ lại rồi, bây giờ còn nhớ không?”
Kỳ Tham ho khan xong liền uống một hơi hết ly nước, sắc mặt rất khó coi trả lời: “Mình nhớ lại ông nội mình… Còn có Giai Giai… Thế nhưng không liền mạch… Đều là những đoạn rời rạc… Mình nhớ Giai Giai đã không còn… Mình nhớ con bé từng cho mình một hòn đá màu trắng, sau đó không biết thế nào mình lại đưa nó cho Vệ Linh, nhưng qua một thời gian Vệ Linh lại trả nó cho mình, hòn đá Bạch Thạch này đang ở ngăn tủ trong phòng ngủ mình, Giai Giai…”
“Được rồi, chấm dứt ở đây.” Trương Hoắc Tưởng vội vã vuốt sau lưng Kỳ Tham giúp cô thuận khí: “Quá khứ đã qua, Giai Giai không còn cậu đã đau buồn một khoảng thời gian dài, bây giờ đừng tiếp tục khổ sở, tất cả mọi người đều không muốn!”
Kỳ Tham ôm đầu trầm giọng nói: “Mình còn nhớ lúc mình còn rất nhỏ ông nội ôm mình ra ngoài vườn sưởi nắng, lúc nào cũng gọi mình là ‘Tiểu Tham’, thường xuyên hống mình… Thế nhưng sau này liền không nhớ được, tại sao vậy?”
“Phần trí nhớ đứt quãng đang dần khôi phục, không phải mình vừa nói rồi sao, không nên bức ép mình sẽ phản tác dụng, thuận theo tự nhiên đi.” Trương Hoắc Tưởng đưa khăn tay cho Kỳ Tham lau mồ hôi, ôn tồn khuyên nhủ: “Đừng nóng vội, bây giờ nhớ một chút, tiếp theo nhớ một chút, từ từ cậu sẽ nhớ tất cả.”
Kỳ Tham vội vã gật đầu, cố gắng khống chế tâm tình mình, rồi nói tiếp: “Chuyện này đừng nói cho Vệ Linh. Mình sợ nàng lo lắng.”
“Biết rồi!” Trương Hoắc Tưởng dùng nấm đấm đụng vào người Kỳ Tham biểu thị mình đã hiểu rõ ràng.
Buổi sáng, Vệ Linh lái xe khỏi gara đậu trước cửa lớn, định cùng mẹ Vệ đi bệnh viện thăm Vệ nhị gia, nàng bỏ đồ dùng hằng ngày vào cốp sau, anh họ từ xa đi tới, không nói lời nào nhanh tay giúp nàng xách đồ, sau đó mới hỏi: “Đi bệnh viện sao?”
Vệ Linh ôn hòa cùng hắn nhìn nhau, vuốt cằm nói: “Đúng thế.”
Vệ Tân gật gật đầu, do dự một lúc mới nói: “Để anh lái xe cho. Đáng ra anh phải tới thăm chú từ sớm mới đúng.”
Vệ Linh âm thầm kinh ngạc, nhưng mẹ Vệ mau mau nháy mắt ra dấu với nàng, nàng nhìn mẹ mình lập tức hiểu, nên mỉm cười nói với anh họ: “Ừm, tốt, vậy thì cùng đi.”
Được thím 2 với em họ đồng ý, Vệ Tân như trút được gánh nặng nở nụ cười, giơ tay đống cốp xe, nhanh chân ngồi vào ghế lái, khởi động xe, chờ Vệ Linh và mẹ Vệ lên xe, hắn trầm ổn đánh tay lái rời khỏi.
Từ Vệ gia tới bệnh viện đều rất thông suốt không hề kẹt xe, dọc đường ba người ai cũng trầm mặc. Khi sắp đến nơi, Vệ Tân không tự nhiên hắng giọng, mắt vẫn nhìn phía trước, nhẹ giọng lên tiếng: “Thím 2, Tiểu Linh, chuyện hai ngày trước con xin lỗi, là con không biết rõ tình hình, quá hấp tấp, sau khi chú 2 vào bệnh viện, con thấy rất xấu hổ… Ba mẹ mắng con rất nhiều, con làm sai, mọi người đừng giận con nữa.”
Tình huống này, Vệ Linh không thể biểu đạt cách nhìn của mình trước, nên thoáng quay đầu nhìn mẹ Vệ bên cạnh.
Mẹ Vệ hòa nhã nói: “A Tân! Con không cần quá khổ sở, chúng ta không có giận, cũng không có buồn còn, chú con càng không có. Thật ra theo lý con đã ba mươi tuổi, nếu gia đình bình thường, trưởng tử đã sớm tiếp nhận mọi việc lớn nhỏ, thế nhưng chú con vẫn chưa yên lòng tụi nhỏ các con, vì lẽ đó muốn con dành thêm thời gian tích lũy kinh nghiệm. Điểm này chú con chỉ xuất phát từ sự che chở, còn nữa, quyền quản lý tập đoàn sau này con chạy không khỏi rồi. A Tân! Con hãy điều chỉnh tâm tình lại, học hỏi thêm nửa năm một năm nữa, chờ tất cả lỗ thủng được bù vào tất cả, tự nhiên chú sẽ giao mọi thứ vào tay con.”
Vệ Tân hổ thẹn vô cùng: “Thím 2 nói đúng, bình thường chú luôn luôn bảo vệ chúng con, đối với việc công ty đều rất bận tâm, mệt nhọc, đặc biệt hai năm qua, gia đình xảy ra rất nhiều chuyện… Hơn nữa, người ngoài rình rập công ty chúng ta, con tức không nhịn nổi, những năm qua rèn luyện cũng không đủ, nhất thời mất đi lý trí, mọi chuyện đều nghĩ không tới, còn chọc bệnh chú tái phát… Chút nữa con sẽ tự mình nhận lỗi với chú, mặc cho chú mắng, mặc cho chú trừng phạt! Chỉ cần chú hả giận là tốt rồi! Chúng ta đều là người một nhà, bất luận chuyện gì cũng không thể tổn thương hòa khí!”
Nghe hắn nói vậy, ngược lại Vệ Linh có chút không đành lòng, liền mở miệng: “Chuyện đã qua, anh đừng tự trách nữa, thân thể ba ba đã hồi phục gần như hoàn toàn, qua thêm vài ngày là có thể xuất viện. Anh cũng nói chúng ta là người một nhà, không nên không tin tưởng lẫn nhau.”
Mẹ Vệ cũng mỉm cười gật đầu nói: “Tiểu Linh nói đúng, A Tân, chú con cũng không trách con, đừng tiếp tục băn khoăn, phương diện sự nghiệp cứ nổ lực hết mình để tập đoàn lớn mạnh hơn mới là chuyện nên làm.”
Ba người đem lời trong lòng nói ra, bầu không khí thoải mái hơn nhiều. Sau khi tới bệnh viện, Vệ Tân, mẹ Vệ và Vệ Linh cùng tiến vào phòng bệnh Vệ nhị gia. Vệ Tân hổ thẹn thành khẩn lần thứ hai chủ động lên tiếng xin lỗi.
Vệ nhị gia vỗ vai cháu lớn mình, dùng thêm sức vỗ thêm hai cái, cười vui vẻ nói: “Từ khi chú vào viện, chú cứ lo lắng một chuyện, chính là sợ con, tên tiểu này không hiểu nỗi khổ tâm của chú. Bây giờ thì tốt rồi! Không còn gì để lo lắng! Chú cũng khỏe hơn rất nhiều, nhưng nằm trong này khó chịu quá! Chú không muốn có lần sau.”
“Sẽ không có lần sau, chú yên tâm!” Vệ Tân nắm tay Vệ nhị gia, cực kỳ khẳng định quơ quơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.