Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 191



Đương nhiên Vệ Linh không có ý định mang Citrus tới Sở Sự Vụ, thế nhưng nghiêng đầu sang phải nhìn thấy vẻ mặt thân cận kèm theo ánh mắt đáng thương ngồi xổm bên chân mình, nhất thời nhẹ dạ, đơn giản mở cửa sau bước vào ngồi đồng thời phất tay ra lệnh Citrus nhảy lên, nói với Kỳ Tham đang tràn đầy kinh ngạc: “Chút nữa Tham giúp em dẫn nó đi dạo đi.”
“A? Tôi?” Kỳ Tham ngồi vào ghế lái, thông qua kính chiếu hậu nhìn Vệ Linh ở phía sau.
“Không thể được sao? Hay Tham bận bịu gì?” Vệ Linh ôn hòa hỏi ngược lại.
“Ây… Không! Tôi rất cam tâm tình nguyện.” Kỳ Tham vội vàng nói.
Vệ Linh mỉm cười, không nói chuyện, nhẹ nhàng vuốt đầu Citrus.
Kỳ Tham âm thầm thở dài, nghĩ trong lòng quả nhiên nữ thần không dễ dàng theo đuổi, nhìn điệu bộ này, rõ ràng là muốn ‘Tất cả bắt đầu lại từ đầu’ coi như tình cảm trước đó chưa từng có, một chút ít cơ hội ám muội cũng không cho.
Kỳ Tham trầm ổn lái xe nhanh chóng đưa Vệ Linh tới dưới lầu văn phòng Sở Sự Vụ. Kỳ Tham vừa định nói ‘Nếu em dẫn Citrus đi làm tôi thấy không có vấn đề gì’, không ngờ Vệ Linh rất thong dong cầm túi công văn lên, mở cửa xe nói với Kỳ Tham: “Cám ơn Tham đưa em đi làm, Citrus làm phiền Tham rồi!”
Ai? Kỳ Tham nhướn mày nhìn Vệ Linh xuống xe, phản ứng rất nhanh bấm kính xe xuống, thủ thế OK: “Tốt! Vệ luật sư, buổi trưa cùng nhau ăn cơm thế nào?”
“Xem tình hình đi.” Vệ Linh tự nhiên dùng thái độ lễ phép giữ khoảng cách trả lời Kỳ Tham.
Khóe mắt Kỳ Tham giật giật, nhìn Vệ Linh ưu nhã bước vào trong, nghĩ thầm nữ nhân này từ lúc nào lại biết cách hành động như vậy chứ? Phục hồi tinh thần xoay người lại, Citrus vì chủ nhân đi mất nên chán chường nằm nhoài trên ghế, yên lặng cùng cô đối diện.
Thấy thế không nhịn được vui vẻ, Kỳ Tham mở hộp xe lấy hai bịch khô bò mà Trương Hoắc Tưởng để lại, xé ra vỗ vỗ đầu nó, ra hiệu: “Chủ nhân bỏ mày lại rồi! Tiếp theo đi theo tao chứ? Muốn ăn không?”
Citrus nghe mùi mỹ thực mau lẹ bò lên, không kiềm chế nổi ngồi xổm dậy quắt đuôi.
Kỳ Tham chọn một miếng lớn bỏ vào miệng nhai nghiền ngẫm: “A! Quá ngon! Không có độc nhe mày xem… Bây giờ mày cho tao biết, tao có thể theo đuổi chủ nhân của mày không? Có thể thì sủa một tiếng, tao cho mày một miếng, không thể thì sủa hai tiếng, không có thịt ăn! Bắt đầu!”
Citrus nhìn Kỳ Tham ăn miếng thịt lớn, gấp đến độ nước dãi cũng chảy ra, lớn tiếng sủa ‘Gâu’ một tiếng.
“Ý của mày là tao có thể theo đuổi chủ nhân mày đúng không? Ngoan! Tới ăn!” Kỳ Tham bỏ miếng khô bò vào lòng bàn tay đút nó ăn, nhìn nó không thể chờ đợi nuốt xuống, lập tức cười xấu xa: “Bây giờ chúng ta chơi trò vấn đáp. Nhất định phải trả lời thật lòng nha! Mày nói đi, có phải trong lòng chủ nhân mày rất yêu tao không?”
Citrus không hề do dự ‘Gâu’ một tiếng lớn.
Kỳ Tham lại đút Citrus thêm một miếng, cười hô: “Ai nha! Thật sự là chân chó! Bây giờ thay đổi quy tắc, nếu đáp án là YES thì sủa hai tiếng! Nếu như NO thì một tiếng! Được, tiếp tục… Có phải bình thường chủ nhân mày không nói với người khác nhưng thường xuyên nói với mày nàng yêu tao không?”
Citrus yên lặng nhìn Kỳ Tham mấy giây, hình như đang cân nhắc lần này nên sủa hai tiếng hay một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước bịch khô bò thơm ngon trong tay Kỳ Tham, ngửa đầu sủa “Gâu, gâu”.
“Mày có phải thành tinh rồi không?” Kỳ Tham vô cùng vui vẻ xoa đầu nó, bỏ toàn bộ khô bò trong bịch ra: “Ăn đi! Mày thông mình, tao dẫn mày đi chơi!”
Trong lúc Kỳ Tham với Citrus một người một chó giao lưu vui vẻ, Vệ Linh đã tới văn phòng chủ nhiệm hủy phép, chủ nhiệm đơn giản nói tình trạng trong Sở gần đây, sau đó nàng ra ngoài cùng mọi người chào hỏi, tiếp tục xem vài vụ án mới được ủy thác.
Quay lại công việc mọi thứ giống như lần đầu tiên nàng đi làm, kinh nghiệm tất nhiên trọng yếu nhưng quá trình công tác bất luận làm sao cũng không giống trước kia. Xem xong hồ sơ, giữa trưa Vệ Linh gọi cho người ủy thác xác nhận vấn đề liên quan, lựa chọn ngày gặp mặt, bận bịu tới mức không có thời gian uống nước.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đóng chặt vang lên tiếng gõ cửa, Vệ Linh nghe âm thanh ngẩng đầu lên nhưng người bên ngoài hình như chờ không được, nàng chưa trả lời đã đẩy cửa vào. Citrus ngửi được mùi chủ nhân, lập tức vọt vào, thoăn thoắt chạy tới bên chân nàng, ngồi xuống lè lưỡi nhìn nàng lấy lòng.
“Nhìn dáng vẻ em chắc chắn còn đang bận rộn.” Kỳ Tham trở tay đóng cửa, cười đi tới đối diện Vệ Linh, cúi người quét mắt nhìn tài liệu trong tay nàng, rồi nhìn lên: “Sắp đến giờ ăn trưa, Vệ luật sư!”
Vệ Linh sờ sờ phần lưng Citrus, thuận tiện liếc qua đồng hồ: “Ừm, đại khái em còn phải bận thêm một chút mới được, Citrus… Tham dẫn nó đi chỗ nào? Lông rất mềm mượt.”
“Thì làm theo em nói a, trước tiên tôi dẫn nó ra bờ sông đi dạo, cùng nó chơi đùa, sau đó cả người đều dơ bẩn, nên tôi dẫn nó tới cửa hàng thú cưng tắm rửa. Thế nào? Vuốt rất thoải mái?” Kỳ Tham cười hai tay chống trên bàn: “Không ăn cơm không tốt cho thân thể, đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”
Vệ Linh khéo kéo từ chối: “Công việc chưa xong ăn cũng không thấy ngon.”
“... Được, tôi chờ em.” Kỳ Tham không thể làm gì khác bất đắc dĩ chỉ chỉ sô pha phía sau, ngoắc tay với Citrus, nó lập tức nghe lời chạy tới, cô ra hiệu, nó nhảy lên sô pha gác đầu lên đùi cô để cô thuận tiện xoa đầu nó.
Tiết tấu công tác cùng tâm tình đều bị Kỳ Tham quấy rầy, cho nên nhìn một người một chó ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc lại thanh thản ung dung giống như ở nhà, Vệ Linh có chút bất đắc dĩ: “Vừa nãy em quên hỏi, Kỳ Tham… Sao Tham dẫm Citrus vào đây được?” Chắc chắn Office cấm dẫn vật nuôi vào, bảo vệ ở sảnh chính và lầu một không cản cô hay sao?
Kỳ Tham nghiêng mặt nhìn Vệ Linh, lộ ra nụ cười cực kỳ chắc chắn, lấy kính râm trong túi ra đeo vào, rất phách lối nói: “Để thuận lợi trà trộn vào, ở cửa hàng thú cưng tôi còn mua cho Citrus sợi dây dắt đây!”
“... Em không đồng ý Tham làm vậy.” Vệ Linh nói như thế, không tiếp tục để ý Kỳ Tham cúi đầu xem tài liệu.
“Ây…” Trong nháy mắt Kỳ Tham cảm nhận sâu sắc mình bị Vệ Linh chán ghét, thất bại cúi đầu vuốt ve Citrus, cực kỳ nhỏ giọng không xác định hỏi: “Chủ nhân mày chán ghét tao? Làm sao bây giờ?”
Citrus ngẩng đầu phát sinh tiếng nghẹn ngào, hình như biểu thị mình không thể làm gì.
Người chó lẳng lặng trong phòng làm việc không tính là lớn đã gần một tiếng rồi, cuối cùng Vệ Linh cũng đóng tài liệu cho vào túi công văn, Kỳ Tham mới dám thoáng lộ đầu: “Công việc buổi sáng hoàn thành.”
“Coi như thế đi.” Vệ Linh đem tài liệu còn lại chồng lên gọn gàng, mới ngẩng đầu nhìn Kỳ Tham.
“Có thể mời em ăn bữa trưa không? Em muốn ăn cái gì?” Kỳ Tham tiếp tục cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.
Vệ Linh đứng dậy trả lời: “Tham giúp em chăm sóc Citrus cực khổ rồi, để em mời Tham, bữa trưa ăn bò bít tết đi, được không?”
Tâm Kỳ Tham nói Vệ Linh đúng thật đủ tàn nhẫn, ăn bò bít tết? Biết rõ tôi dùng dao nĩa không rành… Nhưng hiện giờ đang theo đuổi người ta, nhất định phải khiêm tốn, vì lẽ đó cười trừ: “Thì ra em muốn ăn bò bít tết, vậy chúng ta tới nhà hàng Tây đi.”
Vệ Linh thấy Citrus cũng bò dậy, liền nói: “Tới nhà hàng không có cách nào dẫn nó theo, để nó ở phòng làm việc em ngốc một hồi đi.”
“Đành phải oan ức nó thôi. Citrus nghe lời nha, tao sẽ mang thịt về cho mày.” Kỳ Tham cũng không muốn tiếp tục giả làm người mù, huống hồ Vệ Linh phản cảm khi cô làm như vậy, nên tuyệt đối không thể làm lần thứ hai.
Xuống tới bãi đậu xe, sau khi Kỳ Tham lái xe ra ngoài, vốn dĩ Vệ Linh định như lúc sáng ngồi ở phía sau, không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy khắp nơi đều bừa bộn, nào là mảnh vụn thịt khô bò, rồi lông Citrus rụng, còn có cả bùn đất… Nàng không thể làm gì khác đành im lặng đóng cửa xe, ngồi vào ghế phụ sạch sẽ, liếc nhìn Kỳ Tham cố gắng nín cười không dám hé răng, lễ phép nói: “Xin lỗi, Citrus làm xe Tham dơ quá, chút nữa em sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
“Không có sao.” Kỳ Tham vui vẻ nói: “Tôi rất thích nó, chưa từng thấy con chó nào thông minh như vậy.”
Vệ Linh nhìn vẻ mặt hớn hở của Kỳ Tham một lúc mới dời tầm mắt qua chỗ khác: “Ừm, rất nghe lời, có điều so với lần đầu Tham gặp, nó đã già đi mấy tuổi, không sinh động giống lúc trước.”
“Vậy phải thận trọng, cho dù lúc tuổi còn trẻ hay thời kì thành thục, tôi đều yêu thích.” Kỳ Tham có thâm ý khác liếc nhìn Vệ Linh, hắng giọng: “Có điều tôi tốn không ít tinh lực với nó cả buổi sáng, có thể đổi lại một ít khen thưởng?”
Vệ Linh ôn hòa: “Thưởng gì đây?”
Kỳ Tham nâng tay phải lên, chỉ chỉ vào mặt mình.
Vệ Linh ngồi rất đoan chính, sau đó hỏi: “Lúc Tham theo đuổi người khác cũng cò kè mặc cả như vậy?”
“Tôi chỉ theo đuổi một mình em.” Kỳ Tham mau mau thu lại, biểu hiện đúng đắn khẳng định. . Truyện Full
“Đúng nhưng luôn luôn có một đống người theo đuổi Tham.” Vệ Linh vẫn nhìn Kỳ Tham: “Vì lẽ đó nên Tham cảm thấy ôm ai đó hôn một cái là chuyện rất tự nhiên, không cần có bất cứ cảm tình gì quá độ đúng hay không?”
Kỳ Tham vội vàng xin lỗi: “Tôi sai rồi, Vệ luật sư! Tôi cũng không dám trong giai đoạn này có ý đồ gì không an phận! Tôi sẽ không bãi chính vị trí của mình! Em tha thứ cho tôi đi!”
Vệ Linh chăm chú mím môi gật đầu: “Sau này thực hiện tốt, được, tha thứ!”
Kỳ Tham nở nụ cười: “Vệ Linh, em đúng là người rất thú vị. Sao mấy năm trước tôi lại không phát hiện!”
“Vậy lần này để Tham phát hiện mặt khác của em?” Vệ Linh hỏi.
“Đúng!” Kỳ Tham xuất phát từ nội tâm nở nụ cười: “Cảm thấy… Rất mới mẻ và mừng rỡ.”
Vệ Linh mỉm cười: “Tham thấy như vậy ngược lại cũng rất tốt.”
Hai người tới nhà hàng Tây, chọn vị trí yên tĩnh ngồi xuống, Kỳ Tham tùy tiện gọi một phần bò bít tết, sau đó lắc lắc thân thể, im lặng nhìn chằm chằm Vệ Linh đoan trang ở đối diện, càng nhìn càng thấy đẹp, đẹp không có cách nào hình dung được.
Vệ Linh nhìn bảng hiệu nhà hàng nhấp nháy bên ngoài, lúc này mới chú ý tới ánh mắt lén lút của Kỳ Tham, nghiêng đầu hỏi: “Tham đang suy nghĩ cái gì?”
“Tôi đang nghĩ… Ân… Nhất định phải theo đuổi được em.” Ý tức trên mặt Kỳ Tham không tốt lắm, nhưng vẫn thấy rõ kỳ vọng trong đó: “Tôi muốn em làm bạn gái tôi, cuộc sống sau này luôn có em bên cạnh, đầu tiên là người yêu, năm dài tháng rộng sẽ trở thành người nhà không thể nào vứt bỏ.”
Vệ Linh buông tầm mắt xuống, suy tư đến nửa ngày xem phải trả lời thế nào, nói: “Đúng rồi, buổi tối em muốn ăn đồ Nhật Bản.”
Kỳ Tham bị câu nói của nàng đánh bại: “… Em đang thấy không tiện nên bắt đầu nói sang chuyện khác?”
“Tham theo đuổi người khác luôn nói chuyện thẳng thắng không cần cân nhắc đối phương có cảm nhận gì sao?” Kỳ Tham trực tiếp đâm thủng ý nghĩ, nàng lập tức giúp đỡ đánh giá: “Sẽ rất dễ khiến đối phương phản cảm.”
Kỳ Tham thấp giọng ho khan, thả dao dĩa trong tay xuống chuyển qua đề tài khác: “Buổi tối nhất định phải ăn món Nhật?”
“Ừm, bò bít tết hơi đậm vị, nên muốn ăn cái gì đó nhẹ nhàng khoan khoái.” Vệ Linh không tính toán với Kỳ Tham, đứng đắn cùng cô thảo luận vấn đề khẩu vị.
Kỳ Tham tích cực hưởng ứng: “Không thành vấn đề, muốn ăn thì ăn, sau khi em tan ca, chúng ta tìm gần đó có nhà hàng Nhật nào không.”
“Không phải Tham không thích ăn món Nhật sao?” Vệ Linh cầm ly nước chanh lên hớp một ngụm.
“Nếu em ăn ngon, tôi nhìn cũng cảm thấy thỏa mãn.” Kỳ Tham không bỏ qua cơ hội nói lời ngon tiếng ngọt.
Vệ Linh thông minh, nên không tiếp lời Kỳ Tham. Bò bít tết được phục vụ mang lên, nàng cầm dao nĩa thuần thục cắt từng miếng nhỏ, nói: “Dáng vẻ nhìn không sai nha. Để xem công phu cắt thịt bò của Tham có tiến bộ hay không?”
“Tiến bộ mới lạ.” Kỳ Tham nhướng mày kiêu ngạo nói, sau đó quăng ánh mắt chất vấn tới chỗ Vệ Linh, trong nháy mắt bật cười: “Bởi vì chưa từng thông thạo bao giờ!”
Vệ Linh cố nén không để mình bật cười, suýt chút nữa cắt lệch miếng thịt.
Kỳ Tham đưa tay kéo dĩa thịt của Vệ Linh qua chỗ mình rồi nói: “Từ trước tới giờ đều là em cắt thịt cho tôi ăn, lần này để tôi phục vụ em một lần đi. Có điều đừng chê tôi cắt không được đẹp.”
“Rất đáng để chờ mong.” Vệ Linh không từ chối, hai tay đỡ cằm, nhìn Kỳ Tham lần lượt hạ xuống từng dao, tiếng dao nĩa ma sát vang lên âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt vô cùng chói tai.
Kỳ Tham rất tự giác quét mắt nhìn xung quanh một vòng, đánh trống lảng nói: “May mà có tính toán trước, gần đây không có ai.”
“Không ai châm biến Tham.” Cho dù miếng thịt bò dưới dao nĩa của người này trở nên vô cùng chật vật, nhưng Vệ Linh vẫn ôn hòa nói: “Không phải cắt cho bọn họ ăn, tôi không chê là được rồi!”
Kỳ Tham đẩy dĩa thịt bò khó coi tới trước mặt Vệ Linh, cố gắng trấn định nói đùa: “Nghe em nói lời này, cả người tôi gần như muốn hòa tan, được rồi, xin mời dùng.”
Vệ Linh ôn nhu nói tiếng cám ơn, không hề xoi mói trực tiếp ghim một miếng đưa vào miệng.
Ăn xong nghỉ ngơi một lúc Kỳ Tham lại đưa Vệ Linh về Sở Sự Vụ, đại khái no nê sẽ dễ dàng trở nên lười biếng. Lên xe không bao lâu Vệ Linh liền dựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ. Kỳ Tham chú ý liền thoáng thả chậm tốc độ để nàng ngủ thoải mái hơn, vừa chạy qua một tiệm cà phê, cô cho xe dừng lại bên đường, cởi áo khoác cẩn thận từng li từng tí đắp lên người nàng.
Khoảng cách rút ngắn, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp chỉ cách vài cm. Kỳ Tham từ từ nhích lại, có loại kích động không tên khiến tim cô đập nhanh hơn rất nhiều. Thấy Vệ Linh không vì mình tới gần mà tỉnh lại, nhất thời cô muốn lén lút thân mật một hồi… Còn thiếu chút nữa thì môi đã chạm môi, đột nhiên cô nhớ nàng đã từng nói ‘Tham cảm thấy ôm ai đó hôn một cái là chuyện rất tự nhiên, không cần có bất cứ cảm tình gì quá độ có đúng hay không?’.
Kỳ Tham giật mình, bất đắc dĩ cúi đầu nở nụ cười, lập tức từ bỏ ý nghĩ chiếm tiện nghi. Trong lòng cô cũng muốn thành tâm theo đuổi Vệ Linh, nếu đã vậy thì không thể tùy tiện ôm ôm hôn hôn, so với lén lút thì được nàng đồng ý càng có ý nghĩ hơn. Rón rén cởi dây an toàn, không tiếng động mở cửa xuống xe, tới tiệm cà phê mua một ly cà phê nóng.
Chờ Vệ Linh hoảng hốt tỉnh lại, Kỳ Tham đã lái xe tới trước văn phòng Sở Sự Vụ, cô ngồi đó yên tĩnh chơi điện thoại để nàng ngủ thêm một lúc.
“... Em ngủ?” Vệ Linh ngồi thẳng dậy, ôm áo khoác màu trắng của Kỳ Tham, nàng cảm thấy vừa mềm vừa ấm áp, có chút không muốn buông tay, liếc nhìn đồng hồ ở cổ tay, cũng còn may không ngủ quá lâu.
Kỳ Tham cười cầm ly cà phê nhiệt độ vừa đủ đưa cho nàng: “Xem ra em thật sự không nghỉ ngơi tốt, uống cà phê để lên tinh thần, chút nữa tôi dẫn Citrus về nhà tôi, em tan việc tôi đến đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn món Nhật, được không?”
“Ừm, hôm nay phiền Tham chạy tới chạy lui.” Vệ Linh cảm động khi Kỳ Tham quan tâm chăm sóc mình.
Kỳ Tham chủ động chạy qua mở cửa xe cho Vệ Linh, nàng cầm ly cà phê và áo khoác bước xuống.
“Đừng khách sao như thế có được hay không?” Kỳ Tham tiếp nhận áo khoác, trở tay khoác lên người nàng, cười nói: “Mới ngủ trưa dậy, đừng để bị cảm.”
Vệ Linh liễm lông mày mỉm cười, cùng Kỳ Tham đi vào văn phòng đón Citrus, đột nhiên nàng nhớ đến một vấn đề: “Không phải Tham tiếp nhận Kỳ thị rồi sao! Nhưng có vẻ rất nhàn! Bình thường không cần tới công ty?”
“Một người quản lý ưu tú, ở những thời gian thích hợp phải rời xa nhân viên công ty, đồng thời phải dũng cảm ủy quyền cho các tầng lớp quản lý.” Kỳ Tham đắc ý chỉ vào mình: “Ví dụ như tôi đây!”
Kỳ Tham tự khen bản thân không phải chuyện một năm, hai năm, cho dù biết rõ nhưng Vệ Linh vẫn không nhịn được lắc đầu đả kích: “Quá tự tin!”
“Coi như em không làm việc thì tôi cũng có thể dùng năng lực của mình nuôi em vài đời…. Nhưng tôi tôn trọng chí hướng độc lập của em, tuyệt đối không yêu cầu em từ bỏ công việc.” Kỳ Tham thân sĩ che chở Vệ Linh bước vào thang máy, sau đó cùng nàng đứng đối góc, hai tay ôm ngực cười nhìn nàng: “Tôi sẽ không dùng chủ nghĩa cá nhân đối với người mình yêu tha thiết, Vệ Linh.”
“Em cũng như thế, Kỳ Tham.” Vệ Linh cười với Kỳ Tham.
Hai người trở về văn phòng, trước khi dẫn Citrus ra ngoài, Kỳ Tham lên tiếng khích lệ: “Chăm chỉ làm việc nha Vệ đại luật sư! Tranh thủ xong việc đúng giờ cùng tôi hẹn hò dùng bữa tối.”
“Hiện tại không phải Tham còn đang theo đuổi sao?” Vệ Linh rất nhanh nắm lấy chỉnh lại: “Vì lẽ đó chỉ đơn giản cùng Tham ăn tối mà thôi, không phải ‘Hẹn hò’.”
“Được được, nói chung chăm chỉ làm việc, bệnh nghề nghiệp rất nặng, Vệ đại luật sư.” Kỳ Tham mỉm cười giúp nàng đóng cửa.
Hai tay Vệ Linh nâng ly cà phê, cánh cửa từ từ khép lại, không còn nhìn thấy bóng Kỳ Tham, nàng liền kéo áo khoác trên vai xuống, cúi đầu tinh tế nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.