Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 194



Quần đảo cạnh biển ở quốc gia nào đó, khí trời ẩm ướt do mưa nhiều nhưng mọi thứ đều rất ôn hòa, thời tiết không quá lạnh. Lúc mưa vừa tạnh, Vệ Linh mặc áo tay dài đơn bạc ngồi dưới cây dù, hai tay gác trên thành ghế, bình tâm nhìn ánh mắt trời đằng xa. Những đám mây đen vì mặt trời lố ra nên từ từ thưa thớt, bầu trời xanh thẳm từng tảng lớn dần rõ ràng.
“... Vệ Linh! Đại luật sư! Em chạy trốn cũng quá nhanh rồi đó.” Giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, thân thể Vệ Linh hơi ngựng lại, dừng mấy giây mới thấy không thể tin được ở trên ghế xoay người lại nhìn.
Kỳ Tham đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi tay dài, quần jean, bên vai trái đeo ba lô màu lam sậm, chân mang giày thể thao vải, mặt khó chịu đứng trên bãi cát, xác định Vệ Linh không chạy đi, lập tức lấy vài tờ tô trong túi quần ra, kín đáo đưa cho người phiên dịch trẻ tuổi đứng bên cạnh. Người này dùng Trung văn nói cám ơn sau đó rời khỏi, lúc này Kỳ Tham mới dùng sức trừng mắt nhìn Vệ Linh, bỏ ba lô xuống bãi cát, tiếp tục lớn tiếng hỏi: “Có ý gì a? Không nói tiếng nào chạy qua đây? Trước khi đi không thể gửi cho tôi một tin nhắn sao? Em làm như vậy tôi rất bị động có biết hay không?”
Vệ Linh hoà hoãn tới nửa ngày mới xác định Kỳ Tham đứng ngay trước mắt, không phải ảo giác không phải nằm mơ, nhưng vẫn thấy khó tiêu hóa hiện thực này hỏi: “Sao Tham lại tới đây? Nhà em không phải…”
“Mấy vị trưởng bối nhà em đang nháo muốn ở riêng sao? Thời điểm phân chia cổ phần cần tôi biểu quyết đúng không?” Kỳ Tham lộ ra sự xem thường: “Biểu quyết không có tôi cũng chẳng sao, lần này tôi ném cho chị tôi, không quan tâm chị ấy xử lý như thế nào… Nhưng em có thể quan tâm tôi đầu tiên hay không? Hỏi xem mấy ngày nay tôi trải qua như thế nào?”
Vệ Linh hoàn toàn tiếp nhận việc Kỳ Tham xuất hiện là sự thật, vì vậy ôn hòa nói: “Không phải Tham đã ở đây rồi sao? Cũng tìm thấy em, tại sao còn tức giận như vậy?”
“Tôi tức giận sao? Ha ha! Tôi có tức giận? Tại sao tôi phải tức giận?” Lỗ mũi Kỳ Tham sắp phun ra lửa, mặc dù đã tìm được Vệ Linh nhưng vẫn không muốn bỏ xuống chuyện nàng không nói tiếng nào xin nghỉ phép chạy qua đây.
Vệ Linh nhẹ nhàng tới gần Kỳ Tham một chút: “Đúng là Tham đang tức giận, làm sao? Em qua đây không đúng? Tham muốn giận em sao?”
“Nữ nhân này…” Kỳ Tham nhìn khuôn mặt đẹp nhất thời không phát tác được, quay đầu nhìn ra biển rộng, nói: “Phải! Bây giờ tôi đang theo đuổi em, em làm cái gì cũng không cần nói với tôi, sau đó tôi biết là được, tôi cũng không có quyền tức giận khi em không nói trước một tiếng! Đúng không?”
Vệ Linh nghe vậy buông tầm mắt xuống, rời khỏi cái ghế chuyển tới trước mặt Kỳ Tham, rất chân thành nhìn thẳng vào mắt cô: “Xin lỗi. Em được ba ba sắp xếp bay qua đây quá gấp, gần kề em mới biết. Anh họ gây sự, bởi vì em có 40% cổ phần nên bên nhà bác cả cứ nhắm vào em, nên ba ba nói em tránh xa thị phi là cách tốt nhất… Không nói với Tham là em không đúng, em cũng không tìm cớ bào chữa, chỉ là em có nghĩ… Lần này chắc chắn sẽ kéo Tham dính vào, em không muốn nhìn tới hoặc là nghe… Tham quyết định thế nào! Biết kết quả là tốt, sẽ bớt đi rất nhiều phiền lòng.”
Kỳ Tham hỏi ngược lại: “Vậy em nghĩ đột nhiên không liên lạc được với em, tôi có bao nhiêu lo lắng không?”
“... Xin lỗi. Lần này là em tùy hứng.” Vệ Linh cúi đầu áy náy trả lời.
Nghe Vệ Linh trực tiếp xin lỗi, cơn tức giảm hơn phân nữa, hai người không tiếng động nhìn nhau mấy phút, cuối cùng Kỳ Tham phải thua trận phất phất tay: “Được rồi, được rồi! Vượt qua bao trách trở mới tới được đây cũng không phải vì làm em không vui… Em ở khách sạn nào? Tôi đi gấp quá, không đặt trước.”
Vệ Linh thấy kỳ lạ nhìn Kỳ Tham: “Em nhớ khả năng Anh ngữ của Tham không được tốt, rốt cuộc làm sao Tham tìm được em?”
“Tôi phải năn nỉ hai đứa em họ yêu quí của em, dẫn tụi nó đi ăn bữa ăn xa hoa, còn bị thịt hai cái điện thoại giá trị nhất thị trường hiện nay, mới biết được chỗ của em… Tôi lập tức cầm theo hộ chiếu chạy ra sân bay lấy vé, còn tìm người phiên dịch đi cùng…” Kỳ Tham tiếp tục kể khổ: “Ai biết tên khốn Trương Hoắc Tưởng tìm cho tôi tên phiên dịch quá kém cỏi như vậy! Tiếng Anh nói không lưu loát bằng Cung Khả Khả! Dẫn tôi đi một vòng lớn… Sớm biết tôi đã ôm theo Khả Khả… Sau khi gặp em tôi sẽ đưa hắn tiền để hắn cút đi! Có bao xa chết bao xa là được!”
“Không được thô tục mắng người.” Vệ Linh khom lưng cầm ba lô lên, phủi phủi cát dính trên đó đưa cho Kỳ Tham: “Đi thôi, tới khách sạn hỏi xem còn phòng trống không.”
Khách sạn Vệ Linh ở cách bờ biển không xa, Kỳ Tham không cần nhìn bảng hiệu, với hoàn cảnh xung quanh chắc chắn đây là khách sạn năm sao… Thời tiết này đặt được phòng ở khách sạn thế này cũng không phải chuyện dễ, hai người chưa lên tiếng hỏi đã nhìn thấy bàn lễ tân có bảng điện phòng ‘Đầy phòng’.
Kỳ Tham đặc biệt hài lòng, mau mau nói với Vệ Linh: “Xem ra chỉ có thể quấy rầy em.”
“Tại sao không tìm khách sạn khác hỏi?” Đương nhiên Vệ Linh không muốn cho Kỳ Tham có cơ hội chiếm tiện nghi: “Gần đây có rất nhiều khách sạn, phải có chỗ còn phòng.”
Kỳ Tham lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở: “Em biết tiếng Anh tôi không tốt! Các loại như tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Hàn… Càng không.”
“Không sao, lễ tân khách sạn ở bên này đa số đều biết Trung văn.” Vệ Linh cứng rắn đáp lại.
“Em xác định không chứa chấp tôi?” Kỳ Tham hỏi.
Vệ Linh khẳng định gật đầu: “Trừ phi các khách sạn khác cũng không còn phòng, em mới suy xét để Tham ở lại phòng em.”
Kỳ Tham lườm nàng: “Được… Tôi đã biết chị em các người đều như vậy…” Oán giận hai câu, trước tiên đem ba lô đưa cho vệ Linh, hỏi kỹ số phòng để còn biết đường tìm, tiêu xái quay đi: “Vậy em chờ tin ‘Tốt’ đi!”
Vệ Linh lắc đầu, nhìn Kỳ Tham rời khỏi khách sạn mới trở về phòng mình. Mà ở bên ngoài gió bắt đầu nổi lên, nàng dựa bên cửa sổ đọc sách, theo bản năng liếc nhìn ba lô của Kỳ Tham trên bàn. Lúc cô ra ngoài tìm khách sạn không thấy có mang theo dù, không biết hiện giờ đã tìm được phòng trống hay chưa? Hay vẫn ở bên ngoài, nếu ở bên ngoài có tìm chỗ trú mưa hoặc mua dù hay không?…
Trái tim khó tránh khỏi bị trận mưa này làm mềm nhũn, cũng khiến nàng lo lắng đủ thứ, triền triền miên miên hết cả buổi chiều. Khoảng chừng năm sáu giờ, lễ tân gọi lên nói có vị Kỳ Tham tiểu thư đến tìm, Vệ Linh vội vã chụp điện thoại vào thang máy xuống sảnh khách sạn.
Một lúc sau, Vệ Linh nhìn thấy Kỳ Tham đứng ở đằng xa, tóc ướt dán vào mặt, vừa thấy nàng liền cười xán lạn nhấc tay thủ thế chữ V, sau đó thò tay trong túi lấy ra quyển sổ tay nhỏ, bước nhanh tới trước mặt nàng nói: “Tôi thật sự đi tới từng khách sạn hỏi, bọn họ đều nói không còn phòng trống, tôi không lừa em! Vì phòng ngừa em không tin, em coi đi, đến mỗi khách sạn tôi đều xin danh thiếp đồng thời nhờ họ xác nhận và đóng dấu…”
Không chờ Kỳ Tham nói xong, Vệ Linh tiến hai bước dùng sức ôm chặt cô, cũng không chờ cô ôm ngược lại đã thả tay xuống, ngữ khí gấp gáp: “Được rồi, nhanh lấy hộ chiếu đăng ký, rồi lên phòng tắm nước nóng.”
“Ok!” Kỳ Tham nghe vậy mau mau làm theo.
Thời điểm đi thang máy lên tầng trên, hai người không ai nói gì, sau khi tiến vào phòng, Kỳ Tham âm thầm cảm thán khách sạn năm sao ở nước ngoài xa hoa hơn trong nước rất nhiều, cần phải học hỏi thêm. Vệ Linh thì chạy đi tìm khăn tắm khoác lên người cô: “Đi tắm nước nóng nhanh.”
“Tôi đi tìm khách sạn có phải làm em lo lắng không?” Trước khi Kỳ Tham bước vào phòng tắm vẫn không quên chớp mắt đưa tình: “Tôi thì sợ em sốt ruột, vẫn chưa tìm hết tất cả khách sạn đã vội vàng quay lại, tôi nói thật, em sẽ không đuổi tôi ra ngoài tiếp tục đi tìm chứ?”
Vệ Linh cầm thêm cái khăn nhỏ giúp Kỳ Tham lau nước mưa trên tóc: “Không. Tham mau mau đi tắm rửa, dùng nước nóng.”
“Được, được!” Kỳ Tham cười lách người vào phòng.
Kỳ Tham hưởng thụ bồn tắm massage và nước nóng xong thì hơi lạnh trên người xua tan không còn một mống, đổi áo tắm đi ra ngoài. Vệ Linh đang cầm điện thoại dùng tiếng Anh trò chuyện, kiến thức Kỳ Tham chỉ nửa vời, đành phải ngồi xuống đối diện cầm trái tao gặm đỡ đói.
Vệ Linh nói chuyện xong rất nhanh, sau đó nhìn Kỳ Tham: “Em mới vừa nói khách sạn đem thêm mềm gối cho chúng ta.”
“... Này này, không thể nào? Tôi từ xa chạy qua tìm em mà em nhẫn tâm để tôi ngủ sô pha?” Kỳ Tham hô lớn.
“Sô pha trong phòng này ngủ sẽ không thoải mái.” Vệ Linh nghiêm túc nói: “Nên em kêu họ đem thêm nệm ngủ để dưới đất, như vậy Tham ngủ sẽ khá hơn.”
Kỳ Tham gặm xong miếng táo cuối cùng, trong lòng thấy phục sự kiên trì của nàng: “… Vệ Linh, em xem, cảnh biển đẹp như vậy, khách sạn xa hoa thế này, kỳ nghỉ không hẹn mà có… Nhưng em ngủ trên giường còn tôi ngủ dưới sàn, liệu có thích hợp không?”
“Không thích hợp.” Vệ Linh trả lời: “Nên em muốn tìm một phòng trống, nhưng tình hình không nằm trong dự định, không phải Tham muốn đánh vỡ điều lệ theo đuổi mà chúng ta thỏa thuận chứ?”
“Ừm… Được, tôi biết rồi! Thật ra dựa theo tiến độ, em có thể đồng ý để tôi ở cùng phòng xem như tôi chiếm được món hời lớn.” Kỳ Tham tiếp nhận hiện thực tàn khóc, nhún nhún vai nói: “Ngủ trên sàn không có vấn đề gì, nhưng em có thể cho tôi biết em dự định ở đây bao lâu không?”
Vệ Linh nghĩ một hồi: “Ba ba đã đặt phòng một tháng. Nếu như chuyện trong nhà giải thích thuận lợi chắc không tới một tháng.”
“... Em muốn tôi ngủ dưới sàn một tháng?” Lòng Kỳ Tham tan vỡ.
Vệ Linh bất đắc dĩ nhắc nhở: “Sẽ không, mấy ngày sau khách sạn có phòng trống Tham có thể vào ở rồi!”
Kỳ Tham lập tức đại nghĩa lẫm liệt: “Vậy tôi tình nguyện ngủ dưới sàn một tháng.”
Vệ Linh thở dài: “Đừng nghĩ ngủ dưới sàn trong phòng em, bên ngoài còn rộng rãi, Tham ngủ ngoài đó đi.”
“Em nhẫn tâm?” Kỳ Tham lớn tiếng hỏi.
“Tại sao không đành lòng…” Nói được nửa câu thì chuông cửa vang lên, Vệ Linh nghĩ là nhân viên đưa chăn nệm đến, liền đứng lên đi mở cửa.
Kỳ Tham vội vã nhảy qua giúp nàng tiếp nhận đống đồ: “Tôi tới lấy, nhìn nặng như vậy em đừng đụng vào, được rồi anh chàng đẹp trai không liên quan tới anh, nhanh đi về đi!”
Vệ Linh thấy Kỳ Tham nặng nề ôm đồ dời vào phòng ngủ: “Kỳ Tham, Tham…”
Kỳ Tham nhanh tay trải nệm ngủ kế bên giường Vệ Linh: “Tiên hạ thủ vi cường!” Vệ Linh liền đi tới nhắc lên, Kỳ Tham vội vàng ở một đầu khác đè lại: “Ai… Không cho phép nhúc nhích!”
Một người nhấc lên, một người đè xuống, tiếp theo cả hai cùng nhau bỏ nệm ngủ xuống, bắt đầu xông vào nhau, Kỳ Tham để Vệ Linh bắt đầu trước, nhưng không ngờ công phu quyền cước của Vệ Linh tiến bộ rất nhiều, nàng chuẩn xác bắt được chỗ trống chiếm thế thượng phong, thấy tình hình thế này đấu trí của Kỳ Tham tăng lên: Yêu a! Cho em chút màu sắc em đã muốn mở cả phường nhuộm hả?. Không nhường, trực tiếp ôm nhau xoay tròn từ phòng ngủ đánh tới phòng khách, lại từ phòng khách đánh trở vào phòng ngủ.
Hơn nửa năm mất trí nhớ Kỳ Tham không có rèn luyện nên khó tránh có chút mới lạ, từ chiêu này chuyển qua chiêu khác khá vất vả, vậy mà Vệ Linh lại trần đầy phấn khởi tâm thắng thua rất mạnh. Đành phải liều mình bồi quân tử thôi, đồng thời cùng nàng phát tiết tâm tình tích lũy thời quan qua, ý chí chiến đấu nâng trào lần nữa.
“Nếu như là nửa năm trước, chắc chắn trong vòng mười phút tôi đã khiến em không động đậy được nữa.” Kỳ Tham lau mồ hôi trên mặt, nghiêng đầu nhìn nửa người Vệ Linh rủ xuống giường.
Vệ Linh chống người dậy, điều chỉnh tư thế nằm nghiêng một bên giường lẳng lặng nhìn Kỳ Tham, thấp giọng nói: “Tham không nghĩ nửa năm trước là em cố ý nhường Tham sao?”
“Không thể.” Kỳ Tham cười giơ một tay qua vòng qua người Vệ Linh: “Vì nửa năm trước không phải tôi đang theo đuổi em, ra tay cũng sẽ không lưu tình, nên em có thể tự vệ là tốt lắm rồi, ở đó mà nhường tôi, lừa gạt ai đó!”
Vệ Linh nghe xong lập tức nở nụ cười, lắc lắc người gạt tay Kỳ Tham xuống, mang theo trách cứ nói: “Xưa nay Tham không bao giờ nhường nhịn ai hết!”
“Mỗi lần cùng tôi bàn luận cái gì, mặc kệ là kiếm đạo, công phu quyền cước, em hy vọng tôi nhường em, hay thật ra em đã nghiền đánh với tôi?” Kỳ Tham hỏi.
Vệ Linh mỉm cười nói: “Nếu muốn bàn luận, đương nhiên không muốn Tham ra tay nương tình. Trên thực tế cùng Tham nghiên cứu quyền cước ba lần, mỗi lần đánh xong đều cảm thấy rất vui sướng, cùng người khác thi thố, thường thường ai cũng cho rằng em không đủ mạnh, nên luôn nhường em một phần.”
“Em thấy đó, tôi không hề nhẹ tay đúng không?” Kỳ Tham cười nói, đồng thời bàn tay từ từ bò lại gần tay Vệ Linh, vươn ngón út ra khiều khiều, nhưng trong nháy mắt bị Vệ Linh đánh một cái khá mạnh, lập tức la lên: “Đau quá!”
Vệ Linh ngồi dậy, sửa sang tóc và quần áo lại: “Được rồi đừng nghịch, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Kỳ Tham cũng đứng lên, nhưng không nhịn được sờ sờ tóc nàng: “Sau khi khôi phục trí nhớ tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thế nhưng đã quên hỏi một chuyện quan trọng: Tại sao lại cắt tóc?”
Vệ Linh đẩy tay Kỳ Tham, nhẹ như mây gió cười nói: “Không có gì, chỉ muốn bắt đầu mọi chuyện lại từ đầu… Coi như là đoạn phát minh chí.”
“Nhưng nghe từ Tiểu Duyệt và Tiểu Khác thì không phải phiên bản này.” Kỳ Tham vô cùng tích cực nói: “Hai đứa nói ba mẹ em không cho em đi gặp tôi, nên em cắt tóc buộc họ đồng ý, có phải không?”
Vệ Linh lúng túng, ra khỏi phòng ngủ: “Đừng nghe Tiểu Duyệt với Tiểu Khác thêm mắm dặm muối, có nhiều chuyện hai đứa cũng không biết.”
Kỳ Tham chậm rãi đi sau lưng nàng: “Thật sao? Vậy ngoài chuyện ‘Thêm mắm dặm muối’ đó bộ còn nhiều chuyện tôi chưa được nghe sao? Vậy trước khi nghe người khác nói hay em đích thân nói tôi nghe vẫn hay hơn.”
Vệ Linh xoay người cười: “Không còn cái khác.”
“Được, tùy em vậy.” Kỳ Tham ôm bả vai Vệ Linh: “Ngày tháng còn nhiều lắm, từ từ tôi đào ra cũng không sao.”
Vệ Linh không nói gì, liếc mắt ra hiệu cô bỏ tay trên vai mình xuống. Kỳ Tham vội vã giả bộ làm động tác ho khan. Vệ Linh thấy vậy bật cười: “Đừng đứng đây nữa, thay quần áo đi ăn cơm.”
“Ồ nha!” Lúc này Kỳ Tham mới lục ba lô tìm quần áo sau đó chạy vào phòng tắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.