Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 203: Phiên ngoại 1



“Cô cô xấu xa! Cô cô xấu xa! Cô cô xấu xa!” Ngồi xổm liên tục vẽ loạn, miệng thì không ngừng quyền cô ruột của mình mấy trăm lần, cái người đang ở cùng dì Tần ôn nhu vô hạn trên lầu, vậy mà Bạch San vẫn không cách nào hả giận.
Một tiếng trước, bản thân khó có được lúc siêng năng, cầm khau giúp dì Tần lau cái bàn mà thôi! Chỉ là thời điểm lau chùi bởi vì cái đầu không đủ cao nên phải nhón mũi chân để lau cái máy bay mô hình - Được rồi, Bạch San thừa nhận ít nhiều gì cũng do bản thân tò mò muốn cầm cái máy bay lên ngắm nghía! Thế nhưng nàng không bao giờ ngờ bản thân lại không cẩn thận làm rớt xuống đất.
Càng không nghĩ tới cái vật nhìn từ xa xa kia tưởng chừng được làm bằng chất liệu kim loại, ai ngờ trên thực tế là tấm ván gỗ dặt dẹo! Vừa trên xuống tấm thẳm, thì gốc cabin trên trái liền rơi ra.
Kết quả dì Tần có ý tốt, ôn nhu giúp Bạch San hủy thi diệt tích… A phi phi, là lúc đang ‘Sửa chữa’ mô hình, xúi quẫy đã bị cô cô nhìn thấy!
Ô! Thế là bị cô cô la lối một trận, sau đó đích thân cô cô áp giải bắt Bạch San ra ngoài diện bích hối lỗi! Lần này dì Tần cũng không dám lên tiếng đỡ lời, bởi vì dáng vẻ cô cô hiện giờ quá mức dọa người!
Ô ô! Có phải không ai thương mình không?
Ô ô ô! Không biết dì Tần có bị mắng không nữa? Thật thê thảm! Thế nhưng khẳng định không thảm bằng mình! Bởi vì ít nhất dì Tần không bị đá xuống đây không cho vào nhà!
Bây giờ nên làm cái gì? Hay gọi điện thoại cho Lạc nãi nãi, để Lạc nãi nãi cho xe đón mình về biệt uyển… Nhưng không có điện thoại làm sao gọi được chứ! Bị cô cô hung thần ác sát tống xuống lầu cũng không có tiền lẻ để gọi điện thoại công cộng, quá đáng thương rồi!
Tiếp tục quyền rủa tối nay cô cô không được ngủ chung với dì Tần! Ai bảo cô cô hung dữ với mình như vậy… Cũng không đúng nha, nếu như bản thân không được lên lầu, thì chắc chắn đêm nay dì Tần sẽ ngủ với cô cô… Ai nha bản thân lại không có ai ngủ chung, không ai thê thảm bằng mình mà!
“Đang làm gì a? Tại sao lại ở đây?”
Âm thanh non nớt từ phía sau truyền đến, tay đang vẻ vẻ lập tức ngừng lại, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, quay đầu lại nhìn: “Ai cần mấy người lo!”
… Ồ, chưa từng thấy cô bé mặc đồ hồng nhạt trước mặt bao giờ! Khẳng định không phải ở tiểu khu, Bạch San luôn ghi nhớ những người gần bằng tuổi mình trong tiểu khu, cô bé này rất lạ mặt nha… Hơn nữa, nhìn đi, cây kẹo que trong tay cô bé vừa vặn là loại Bạch San yêu thích.
Thấy tiểu nữ sinh mặc đồ đỏ khẩu khí không tốt lắm dáng vẻ cũng khá hung dũ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, cảnh giác lui về sau mấy bước, lắp ba lắp bắp giải thích: “Em chỉ là… Thấy chị một mình ở đây, không có người lớn bên cạnh sẽ rất… Rất nguy hiểm.”
Bạch San nhìn cô bé tay cầm que kẹo, ăn mặc cũng rất đẹp, rõ ràng là kiểu được nuông chiều từ nhỏ, còn bản thân mình thì ngược lại: Bị cô ruột đuổi ra khỏi nhà, đói bụng không có gì ăn, nãy giờ lo vẽ vời trên cát nên quần áo cũng bẩn thỉu. Trong lòng bi ai giơ tay lên quyệt quyệt miệng, nhưng rất có cốt khí lạnh lùng rên một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Đánh giá cô bé một phen, trong nháy mắt lòng thấy thoải mái hơn: “Xem đủ rồi! Về nhà với mẹ đi!”
“... Cho chị!” Cô bé thấy nàng hình như đang đói bụng, suy nghĩ thật lâu mới hào phóng đưa tay phải về phía Bạch San, bao gồm que kẹo trong tay: “Cho một mình chị ăn.”
Hả? Lần này Bạch San không thể không đứng lên, rất tò mò nhìn dáng vẻ thận trọng của cô bé: Nàng muốn đem que kẹo cho mình? Ha… Cái tên này thật là ngu… A không, là hào phóng mới đúng.
Lập tức vui vẻ hẳn lên, nhận lấy que kẹo, sau đó dùng tốc độ ánh sáng cướp luôn que kẹo bên tay trái, xé bọc giấy ra đưa vào trong miệng cắn một cái, sau đó nhanh chóng nhai lấy nhai để, tiếp theo lại đưa que kia vào miệng ngậm lấy, mặc kệ vừa ngậm kẹo vừa nói chuyện không rõ ràng, đặc ý hô to: “Ha ha! Đây đều là của tôi rồi!”
“...” Tiểu cô nương mặc đồ hồng trợn mắt lên, không thể tin tưởng nhìn cái người mới vừa rồi rất đáng thương bây giờ thì biến thành kẻ cướp trong nháy mắt, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, vì lẽ đó chỉ giương mắt nhìn Bạch San đứng cách đó không xa liên tục lè lưỡi liếm que kẹo của mình.
Từng giọt nước mắt không keo kiệt nối đuôi tràn mi… Mẹ mới vừa cho mình que kẹo nha! Đoạn đường thật xa nhưng vẫn không lỡ lòng ăn! Vậy mà… Vậy mà lại bị cái người không nói lý này cướp đi!
“... Cho rồi thì em có chút tiền đồ được không?…” Bạch San còn kinh ngạc hơn nhìn cô bé khóc thê thảm, mặt lập tức xụ xuống: Xong đời, mình lại chọc con gái người ta khóc! Nếu bị cô cô và dì Tần nhìn thấy, nhất định sẽ bị cô cô chỉnh, xong đời!
Nhưng cô bé đứng như cột trụ, thương tâm khóc lóc, nước mắt ào ào rơi xuống như vòi nước mở ra mà không sợ tốn tiền.
“... Trả lại e, trả lại em là được rồi! Cho em ăn, đừng khóc có được hay không?” Chưa từng thấy người đáng yêu như thế, đồ vật bị cướp cũng chỉ đứng khóc, nếu như là mình nhất định sẽ giãy dụa đuổi theo lấy lại. Bạch San cuống quít liếm que kẹo lần nữa mới nhét vào tay cô bé: “Em đừng khóc! Chị chỉ giỡn với em thôi! Đừng khóc!”
Cô bé nhìn que kẹo trở về trong tay mình, nhưng trên mặt còn dính lại nước miếng của Bạch San… Nước mắt càng tuôn nhiều hơn.
“Này…” Khóe mắt thấy có hai bóng người đang đi đến, Bạch San sợ là cô cô nhà mình, mau chóng lung ta lung tung thay cô bé lau nước mắt: “Khóc nữa sẽ đánh em! Không được phép khóc!”
Cô bé né tránh không cho Bạch San lau nước mắt cho mình, nắm chặt que kẹo chạy về hướng hai người kia, trong lòng Bạch San cả kinh: Hiển nhiên là muốn cáo trạng!
Lập tức kéo người lại, cười nói: “Nếu không chị tìm dì Tần mua một hộp cho em được không? Em đừng nói xấu chị!” Mình đã quá thê lương rồi!
“...” Cô bé nhìn Bạch San một cái, cúi đầu rồi lại nhìn lên, sau đó… Lại ngoan ngoãn gật gật đầu, hình như cảm thấy một hộp đổi hai que rất có lời.
Thấy thực hiện được Bạch San mỉm cười: “Được rồi, em cho chị biết em tên gì, để chị nói dì Tần mua kẹo trả lại em.”
“Em tên Khang Cẩn.” Cô bé vui vẻ mười mươi trả lời.
“Ồ vậy cũng tốt, em chờ chị mua kẹo trả lại em, chị đi trước đây!” Thấy bóng người lớn càng đi càng gần, đúng là có tật giật mình lại giả vờ thông minh, Bạch San nhanh chân chạy mất…
Thối! Khang Cẩn đúng không? Chờ kẹo đi! Hừ… Cũng không biết mình tên gì, cũng không biết mình là con cái nhà ai, xem con bé ngu ngốc đó làm sao tìm mình đòi kẹo. Oa ha ha ha, mình quá thông minh! Bây giờ không biết cô cô bớt giận chưa?… Dì Tần có khuyên được không?… Hay mình len lén chạy về… Thử một chút xem sao…
Bạch San bấm nút thang máy, chờ cửa thang máy mở, lập tức nhảy một cái ra ngoài. Cái gì Khang cái gì Cẩn, cái gì que kẹo, sau khi cửa thang máy đóng thì tất cả đều bị Bạch San ném ra sau đầu.
Khang Cẩn vẫn đứng đó ngắm nhìn que kẹo.
“Tiểu Cẩn, con đang nhìn cái gì?” Hai người lớn rốt cuộc cũng chậm rãi đi tới, bàn tay ôn nhu đặt trên đỉnh đầu Khang Cẩn xoa xoa, nữ chủ nhân của bàn tay lên tiếng: “Đậu xe xong rồi, chúng ta lên lầu đi.”
Một người khác thì nắm tay Khang Cẩn: “A, muốn ăn hai que một lần sao? Cũng không để cho mẹ một quen? Tiểu Cẩn thật tham nha!”
“Không phải, không phải…” Khang Cẩn vội vàng chuyển ánh mắt đến nữ nhân tự xưng là mẹ: “Có người vừa cướp… Ân… Con cho nàng ăn kẹo.”
“Hả?” Hai người không rõ liếc mắt nhìn nhau.
“Sao em cảm thấy con gái nhà chúng ta quá mức thiện lương?” Một người lên tiếng.
“Thiện lương không tốt sao? Giống em phúc hắc mới tốt?” Nữ nhân cao lớn dịu dàng cười hỏi ngược lại.
“Khang Tử Lam, chị nói người yêu mình như vậy rất quá đáng!” Nữ nhân vóc dáng thấp gầy lập tức lên tiếng.
“Được rồi được rồi, thật sự là vậy, bản thân em cũng tự nhận mình là tiểu La Lỵ phúc hắc, không oán được người khác nói em phúc hắc.” Khang Tử Lam một bên ôm Khang Cẩn, một bên nắm tay người yêu: “Đã trễ giờ hẹn với Bạch Thảo và Tần Bội, chúng ta mau lên lầu thôi.”
“Hanh… Đã biết chị còn nhớ nhà Tần Bội…” Điền Hi Cầm làm bộ giận hờn.
Khang Tử Lam để Khang Cẩn giúp mình đẩy đẩy mắt kính, nở nụ cười: “Bạch Thảo cũng không nhắc chuyện trước đây giữa chị và Tần Bội, tại sao em lại không bỏ xuống được? Bây giờ chúng ta đã có con gái, em cũng phải ra dáng đại nhân nha Hi Cầm.”
“Biết rồi, biết rồi, lên lầu rồi nói… Ai, vừa nãy không phải đang nói tới vấn đề ai ăn kẹo của tiểu Cẩn nhà chúng ta sao?”
“Ừm… Hình như là…”
“Dám lừa gạt con gái của em, nếu như em biết là ai, nhất định sẽ trừng trị một phen!”
“Không được dạy hư con gái, hiếm thấy tiểu Cẩn đôn hậu thành thật như thế…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.