Kỳ Tham đi vào bên trong khuôn viên kia, một tay vịn trên thân cây ngân hạnh, ngẩng đầu tận hưởng những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá. Nhưng còn chưa chờ cô hưởng thụ đủ thì trên hành lang truyền đến tiếng vang nho nhỏ. Có ánh mắt yếu ớt của một đứa trẻ trốn sau lan can, sợ hãi len lén nhìn cô.
"Khụ khụ, chào em." Kỳ Tham cố gắng dùng chất giọng hiền hòa nhất, cất lời chào hỏi. Đứa trẻ kia hơi hoảng sợ, lùi lại hai bước rồi ngã trên mặt đất, sau đó không kịp chờ cho Kỳ Tham kinh ngạc thì đã theo bản năng đứng dậy bỏ chạy vào trên trong dãy nhà. Đằng sau dãy nhà cũng giống như trước sân, rộng rãi hơn tưởng tượng rất nhiều, có lẽ vì xung quanh bày trí rất ít đồ đạc nên lối lên cầu thang rất thoáng đãng, chỉ là nhìn đứa bé kia leo lên có vẻ hơi quá sức của nó. Chạy đến chỗ khúc rẽ thì thấy Kỳ Tham đã đuổi theo đến sau lưng mình, bước chân của nó càng thêm hoảng sợ nhanh chóng.
"Này...." Kỳ Tham muốn hỏi thử cậu bé kia là có ý gì đây, cô cũng không phải hung thần ác quỷ, tại sao chưa kịp nói lời nào đã trốn không thấy bóng dáng như vậy chứ. Cho nên cô cũng không nhanh không chậm đi theo đứa bé kia lên đến lầu năm, sau đó đứa bé giống như trong nháy mắt đã biến mất sau cánh cửa phòng nào đó. Cô đứng bên ngoài, nhìn hai cánh cửa đang được hé mở, do dự không biết có nên đẩy cửa đi vào không thì đột nhiên bên trong truyền ra tiếng đàn dương cầm du dương.
Cô sửng sốt một chút, hai ba giây sau bên trong lại tiếp tục truyền ra một tiếng đàn nữa. Đó là một đoạn trong một bài nhạc, Kỳ Tham không am hiểu về âm nhạc, cho nên không biết tên của ca khúc này, thế nhưng tiếng đàn rất nhẹ nhàng, rất nhu hòa, nối liền nhau, cực kì dễ nghe, khiến cho tâm tình của người nghe không hiểu sao lại an ổn bình tĩnh hơn. Tiếng đàn vừa dứt thì đằng sau cánh cửa lại truyền ra một giọng nữ hòa nhã, cất tiếng hỏi: "Các em có thích khúc nhạc này không? Có bạn nhỏ nào có hứng thú muốn học không nhỉ?" Sau đó mấy giây, có vài giọng nói yếu ớt mang theo nhút nhát đồng thanh cất lên, trả lời không được rõ ràng lắm: "Dạ... rất dễ nghe..."
Kỳ Tham cố gắng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó cô nhìn thấy bên trong căn phòng ấm áp không nhiễm một hạt bụi nhân gian chính là Vệ Linh đang ngồi trước phím đàn dương cầm đen trắng, đầy mặt mỉm cười nhìn các bạn nhỏ trong phòng. So với nụ cười ôn hòa ấm áp trên mặt nàng thì trong đôi con người của những đứa bé ngồi đó lại tràn đầy mờ mịt, cô tịch, lạnh lùng, không biết thích ứng. Kỳ Tham đứng ở cửa, đám trẻ sau khi nghe được tiếng động liền đồng loạt xoay đầu lại nhìn, khi chạm phải những ánh mắt đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.
"Là Kỳ luật sư à." Vệ Linh đứng dậy khỏi ghế, có chút bất ngờ khi nhìn thấy cô, nhưng vẫn rất lễ phép cất tiếng chào hỏi. "Sao cô lại đến chỗ này?"
"Trùng hợp thôi." Kỳ Tham chỉ có thể trả lời như vậy, sau đó thì nhìn thấy đứa bé mình vừa đuổi theo đang ngồi co ro trong góc phòng, cái đầu nho nhỏ vùi sâu trong thân thể gầy gò. Vệ Linh cũng nhìn ra tầm mắt của cô, nhưng nàng không ngăn cản hành động của cậu bé đó, cũng không nói gì, chỉ yên lặng làm động tác tay ý bảo "chúng ta ra ngoài nói chuyện", sau đó rất tự nhiên nói với đám trẻ trong phòng: "Được rồi, tiết học âm nhạc hôm nay của chúng ta dừng lại ở đây, bây giờ các em được hoạt động tự do, một giờ sau đến phòng ăn, biết chưa?"
Nàng dứt lời, không có bất kì tiếng đáp lại nào, nhưng nàng cũng không phải đang cố gắng chờ đợi hồi đáp gì đó, chỉ nhẹ nhàng cùng Kỳ Tham một trước một sau đi ra ngoài.
"Những đứa trẻ này là?" Kỳ Tham nhìn gò má dịu dàng của nàng, cái hiểu cái không hỏi.
"Chỉ là một vài đứa trẻ không giỏi giao tiếp." Vệ Linh nhìn cô, khẽ mỉm cười nói tiếp: "Sẽ tốt hơn thôi."
Kỳ Tham nghe câu nói tự tin của nàng, rồi lại nhớ đến mái tóc được búi sau đầu vô cùng chỉnh tề của nàng khi cô gặp ban sáng, lãnh đạm "à" một tiếng: "Hi vọng là vậy. Nhìn không ra Vệ luật sư cũng bề bộn nhiều việc như vậy."
Vệ Linh lễ phép cười một tiếng: "Không phải là công việc chính thức, cảm giác vẫn rất thoải mái."
Kỳ Tham nhếch môi cười mỉa mai: "Vậy không bằng bây giờ nói chút chuyện công việc đi. Vụ án người phụ nữ mang thai giết chồng kia, tôi vừa trở thành luật sư biện hộ cho bị cáo."
Vệ Linh hơi nghiêng đầu, nét mặt thâm thúy: "Vậy à. Nói như vậy chắc cô cũng biết tôi là luật sư của nguyên cáo rồi."
"Đúng vậy. Tôi rất muốn biết nguyên nhân cô tiếp nhận vụ án này." Kỳ Tham cười như không cười.
"Tôi không có thói quen chọn lọc vụ án. Vụ án lần này chủ nhiệm giao cho tôi, cho nên tôi liền nhận, chỉ như vậy mà thôi."
Kỳ Tham nở nụ cười nhạt bày tỏ ý "thì ra là vậy", sau đó nói: "Như vậy Vệ luật sư có quan điểm thế nào với vụ án lần này?"
"Luật pháp là công cụ để trừng phạt hung thủ. Dựa theo quy định của pháp luật mà cho ra kết quả thôi." Vệ Linh bình tĩnh như nước đáp lời. "Còn quan điểm cá nhân gì đó, không quan trọng."
"À..." Kỳ Tham lại bật ra một tiếng cười khinh thường nữa, "Mấy lời này thật giống với tác phong nhà họ Vệ các người."
Vệ Linh mỉm cười: "Nghe qua hình như Kỳ luật sư có thành kiến rất tệ với gia tộc chúng tôi đúng không? Không biết là vì nguyên nhân gì?"
"Cô thật sự không biết hay là đang giả bộ hồ đồ? Vậy tôi nên trả lời cô thế nào đây? Là bởi vì bản thân ghen tị với Vệ gia các cô sao?" Kỳ Tham lạnh lùng không cười nhìn nàng, "Hay là.... hận?"
Vệ Linh nhìn ra địch ý lạnh lùng giấu trong đáy mắt của cô, thoáng ngẩn người: "Lời này của cô là nghiêm túc sao?"
"Cô có thể coi như tôi nói đùa cũng được." Kỳ Tham khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ, không để ý nói. Ngay lúc này, bên dưới cầu thang truyền đến tiếng gọi của Trương Hoắc Tưởng: "Ui chao? Tiểu Tham Tham cũng đang ở đây à? Mình còn tưởng cậu ngồi trong xe đợi mình chứ."
Kỳ Tham vòng tay ôm ngực đứng dựa vào lan can, liếc mắt nhìn cô bác sĩ vừa châm thuốc lá vừa đi về phía mình, sau lưng còn có hai giáo viên mặc đồng phục của cô nhi viện, bộ dạng thái độ đối với cô vô cùng cung kính. Trương Hoắc Tưởng đi đến bên cạnh Kỳ Tham, chỉ chỉ cánh cửa phòng trước mặt, quay đầu hỏi hai giáo viên kia: "Mấy đứa nhỏ bình thường hay học ở trong phòng này à?"
"Đúng vậy, bởi vì bọn trẻ không thích xuống lầu, cũng không thích chơi đùa trong sân vườn, sợ nhìn thấy những bạn nhỏ khác, cho nên...." Một giáo viên trong đó trả lời, sau đó đi lên trước chuẩn bị mở cửa.
"Không cần đâu. Hôm nay tôi không muốn gặp bọn trẻ." Trương Hoắc Tưởng cười nói, "Tiết học tuần sau hẵng nói. Bây giờ vội vã gặp bọn trẻ rồi nói với chúng nó tôi là cô giáo của chúng nó thì sẽ tạo thành áp lực trong lòng bọn trẻ. À, hoàn cảnh nơi này không tệ lắm, tôi rất thích."
Cô giáo còn lại nhanh chóng giới thiệu Vệ Linh với mọi người: "Đây là Vệ Linh đại tiểu thư của tập đoàn Vệ thị, thường xuyên đến đây trao đổi với bọn trẻ, dạy âm nhạc và vài thứ linh tinh. Vệ tiểu thư, vị này là cô giáo Trương, là người tháng trước tôi đã nói với cô là sẽ dạy bọn nhỏ trên lầu này...."
"Tôi tên Trương Hoắc Tưởng." Trương Hoắc Tưởng một tay cầm điếu thuốc, một tay rất tùy ý nắm lấy tay Vệ Linh, "Là bác sĩ tâm lý."
Vệ Linh nở nụ cười, có vẻ rất thích sự sảng khoái của cô: "Vệ Linh, luật sư."
Trương Hoắc Tưởng cũng cười rộ lên: "Cô dạy nhạc cho bọn trẻ sao? Thường dùng nhạc khí gì vậy?"
"Cơ bản là dùng dương cầm." Vệ Linh lễ phép trả lời, "Bởi vì trong phòng trùng hợp có một cây dương cầm, thỉnh thoảng cũng thử qua vài loại nhạc khí khác."
"Ai nha, là vậy sao." Trương Hoắc Tưởng vươn tay vuốt vuốt lại mái tóc không chỉnh tề của mình, "Nếu là tôi, tôi sẽ dạy bọn trẻ thổi lá cây."
Vệ Linh có chỗ không hiểu: "Thổi... lá cây?"
Trương Hoắc Tưởng đem điếu thuốc còn đang cháy đặt ngang lên môi, làm ra động tác như đang thổi, "Lá cây. Là nhạc khí cơ bản mà mấy đứa trẻ thích nhất."
Còn chưa chờ Vệ Linh đáp lời thì Kỳ Tham đứng bên cạnh bật cười một cách thâm ý: "Cậu nói loại chuyện bình dân này, Vệ Đại tiểu thư nghe không hiểu đâu. Tìm hiểu mọi chuyện xong chưa? Đi thôi."
"Cậu đúng là người nóng tính.... Vậy, Vệ tiểu thư, tạm biệt. Mọi người, tuần sau chúng ta lại gặp nhau." Mặc dù Trương Hoắc Tưởng ngoài miệng thì cằn nhằn nhưng vẫn rất vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Sau khi ra khỏi dãy nhà thì Trương Hoắc Tưởng mới kéo Kỳ Tham đứng lại, nói: "Người của Vệ gia, khí chất quả thật rất mạnh mẽ."
"Có sao?" Kỳ Tham khinh thường hừ một tiếng.
"Vệ Linh đó, bất luận là khí chất tản ra từ trên người cô ấy hay là ngôn hành cử chỉ đều thể hiện ra cô ấy là người có tu dưỡng tốt, không lúc nào là không khiến người khác phải ghé ánh mắt chú ý lên người mình." Trương Hoắc Tưởng vươn vai nhả khói, "Loại người như vậy, nhìn qua một lần liền biết để có được tu dưỡng tốt như thế không hề đơn giản, nếu không có bối cảnh gia tộc thâm hậu vững chắc thì sẽ không đào tạo được một đứa trẻ như vậy."
"Cậu đúng là dư thừa tinh lực đi khen ngợi cô ta quá nhỉ." Kỳ Tham không có hứng thú, "Nói chuyện gì thực tế hữu dụng đi được không?"
"Nhà của cậu rốt cuộc có đụng chạm gì với Vệ gia vậy?"
Tư duy của bác sĩ tâm lý đúng là không đáng tin như tưởng tượng, Kỳ Tham rất không hài lòng lạnh nhạt liếc nhìn Trương Hoắc Tưởng, nhưng cũng không kiêng kị gì mà trả lời câu hỏi của cô: "Nhà của mình ngày xưa thiếu chút nữa là bị Vệ gia làm cho tan nhà nát cửa."
"À, hiểu rồi." Trương Hoắc Tưởng cũng không đi sâu vào vấn đề này, Kỳ Tham thấy thế thì cũng đổi chủ để khác: "Mấy đứa nhỏ trên lầu mắc chứng tự kỉ sao?"
Trương Hoắc Tưởng vứt tàn thuốc, trả lời: "Cũng không phải tất cả. Chính xác mà nói, trong lòng đám trẻ đó có kiểu chướng ngại của trẻ em, phần lớn nguyên nhân gây "bệnh" đều vì quá trình trưởng thành, nhưng "bệnh" ở đây cũng không thể chữa hết bằng các loại điều kiện y tế bình thường. Ai cũng biết điều trị tâm lý là chuyện rất vi diệu, nhất là với trẻ em."
"Có vẻ cậu rất có hứng thú với loại chuyện làm từ thiện này. Chỉ là đối với trẻ em thì dụng tâm hơn nhiều." Kỳ Tham nhớ lại ánh mắt của đám trẻ khi nãy, tự dưng thấy lạnh cả người.
"Nhưng cũng phải nói một chút, đứa trẻ mắc chứng tự kỉ, một mặt là ác ma, một mặt lại là thiên sứ được ông trời phái xuống." Trương Hoắc Tưởng cười haha hai tiếng, "Ngày xưa lúc cậu ưu thương cũng không giống ai hết nha! Chớ lo lắng cho bọn trẻ, có mình ở đây, nhất định bọn trẻ sẽ khá hơn, vả lại mấy đứa nhỏ cũng không sa sút như cậu nghĩ đâu, có lẽ là vì còn nhỏ nên không quen thể hiện suy nghĩ của mình thôi. Đó, cậu nhìn hai đứa trẻ bên kia không phải rất bình thường sao?"
Cuối hành lang có hai đứa trẻ chừng mười tuổi, một bé trai tóc húi cua và một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, hai người cầm điều khiển máy bay từ xa, đang cố gắng giữ thăng bằng cho chiếc máy bay nho nhỏ bay lượn trong không trung.
"Thấy chưa? Có biết bao nhiêu chuyên nghiệp nha. Một đứa trẻ tự kỉ thật ra lại rất đa tài đa nghệ đó!" Trương Hoắc Tưởng không có chút kiêng kị mà lớn tiếng nói, không ngờ giọng nói oang oang của cô lại khiến hai đứa trẻ kia quay đầu chăm chú nhìn. Lúc Kỳ Tham thấy hai đứa trẻ đó đang nhìn qua phía mình thì đầu tiên là muốn mắng chửi Trương Hoắc Tưởng không biết phân biệt trường hợp mà trực tiếp nói như vậy với một đứa trẻ tự kỉ. Nhưng sau đó cô mới phát hiện từ dáng dấp đến gương mặt của hai đứa trẻ này giống nhau như đúc. Bé trai có chút bất mãn mở miệng nói chuyện: "Dì này, bọn cháu không phải là người trong cô nhi viện này đâu."
Bé gái cũng phụ họa theo: "Bọn em cũng không mắc chứng tự kỉ."
Kỳ Tham "xùy" một tiếng, có chút hả hê nhìn nhìn khuôn mặt đang co giật của Trương Hoắc Tưởng. Trương Hoắc Tưởng bẻ ngón tay răng rắc, vẻ mặt nguy hiểm tiến lại gần hai đứa trẻ kia, vươn tay đặt lên đỉnh đầu của bé trai: "Em trai nhỏ, tùy tiện gọi một cô gái khác là dì là chuyện rất không lễ phép. Em tên là gì, chị dẫn em đi gặp cha mẹ em, thuận tiện hỏi thăm cả nhà của em luôn!"
"Cháu tên là Vệ Khác." Bé trai đẩy tay của cô, rất đứng đắn đứng thẳng người nói: "Tùy tiện chạm vào người khác cũng rất không lễ phép đó, dì!"
"Họ Vệ?" Trương Hoắc Tưởng xoay đầu nhìn sắc mặt đang kém đi của Kỳ Tham, sau đó chuyển ánh nhìn sang bé gái có gương mặt giống như đúc bé trai kia. "Như vậy tên của em là?"
Bé gái kiêu ngạo nở nụ cười: "Dạ, em tên Vệ Duyệt! Em là chị gái của Vệ Khác!"
"Không có hỏi chị là chị gái hay em gái mà!" Bé trai không vui bĩu môi.
Hậu duệ của Vệ gia đúng là cũng không ít nhỉ, đáy mắt Kỳ Tham trầm xuống, nghĩ.
----------
Tui chỉ muốn nói là truyện này chậm nhiệt, vô cùng chậm nhiệt, Ngự tỷ nhà tui với Tiểu Tham từ lần đầu gặp nhau đến lúc chính thức yêu đương cũng mất 4,5 năm. Từ lúc Tiểu Duyệt chỉ là một cô bé 12 tuổi ngây thơ đơn thuần đến lúc là một nữ sinh cao trung biết yêu biết giận, bướng bỉnh nông nổi.
Thời gian thì dài, đẩy đẩy đưa đưa, vài tháng mới gặp nhau một lần, khiến cho lần đầu tiên đọc truyện tui cũng chửi thầm, mie nó chứ làm quỷ gì mà chưa đến đoạn tỏ tình rồi về một nhà cho rồi, đọc đến nửa truyện rồi mà nhiều lúc thiếu kiên nhẫn mém tí nữa vứt điện thoại éo muốn đọc nữa =))). Cho nên phải kiên nhẫn, vô cùng kiên nhẫn với Tiểu Tham Tham đầu gỗ mục a~~~