"Tôi và Cố Kỷ vẫn còn giữ liên lạc, có trò chuyện nhiều lần. Tiểu Lư cũng vậy, chưa mất liên lạc hoàn toàn, trong lòng mọi người đều biết, chỉ cần nói ra là có thể tìm một lúc để thử lại. Chủ yếu là Văn Hựu Hạ, anh ấy... anh ấy rời khỏi Đông Hà một thời gian mới về. Tôi tình cờ gặp được rồi đi hỏi, anh ấy cân nhắc rất lâu mới đồng ý."
"Nếu cậu ấy không đồng ý thì sao?"
"Đợi anh ấy đồng ý thôi, ngày nào cũng đến cửa nhà anh ấy trông chừng."
"Vậy là không thể không có cậu ấy à?"
Trong đôi mắt chân thành của Khâu Thanh không có chút giấu diếm: "Từ ban đầu Ngân Sơn đã cố định phong cách, bass là phần quan trọng nhất, mà bass chỉ có thể do anh ấy đánh. Không có Văn Hựu Hạ thì không phải "Ngân Sơn" hoàn chỉnh. Bất kể ai hỏi, tôi vẫn sẽ trả lời như vậy."
"Kế hoạch sắp tới của các cậu thế nào?"
"Thứ tiên quyết tất nhiên là buổi diễn đầu sau khi tái hợp, chúng tôi vẫn đang luyện tập. Về những ca khúc trước kia, vì hoàn cảnh khi ấy và điều kiện có hạn nên chúng tôi phải sản xuất lại, có lẽ cần thu lại tất cả. Còn album đang trong giai đoạn chuẩn bị, tôi tin là sẽ nhanh thôi."
"Có người hâm mộ cho rằng, sau khi các cậu tái hợp sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Woken, cậu nghĩ sao về điều này?"
"Cá nhân tôi và Hứa Nhiên cũng hay qua lại, Hứa Nhiên là người am hiểu âm nhạc nên chúng tôi không có mâu thuẫn quá lớn. Hơn nữa, nếu so với Woken, bọn tôi chỉ là một ban nhạc "mới", không có kinh nghiệm, không có nhiều tác phẩm, mà phong cách cũng khác nhau. Đến lúc ấy phải xem phản hồi của khán giả thôi."
"Cậu có muốn tổ chức một buổi concert không? Ví dụ như ở sân vận động Olympic?"
"Trước hết cứ xong chuyến lưu diễn đầu tiên rồi nói."
***
Trong khi phỏng vấn, tất cả thành viên của ban nhạc chỉ lộ mặt vào lúc bắt đầu và kết thúc, cả quá trình do Khâu Thanh trả lời. Lư Nhất Ninh nghe cậu giở giọng mà tỏ ra kinh ngạc như thể thấy người ngoài hành tinh.
Khi Khâu Thanh nói về Woken và Hứa Nhiên, trông cậu vô cùng khiêm tốn, còn nói giữa hai người không có mâu thuẫn quá lớn. Nếu không vì đã tận mắt thấy hai người chực đánh nhau, Lư Nhất Ninh thật sự tin rằng tất cả lời nói của thanh niên xinh trai trước mặt là lời ca ngợi đầy thành khẩn.
Cậu ta hạ giọng, chọc Cố Kỷ: "Đệt, anh ta khen Hứa Nhiên kìa! Thế mà anh ta lại khen Hứa Nhiên! Mặt trời không mọc từ đằng tây chứ..."
"Ngậm miệng đi!" Cố Kỷ không nhịn được nữa, đập một cái sau gáy Lư Nhất Ninh.
Buổi phỏng vấn kéo dài khoảng 40 phút. Sau khi kết thúc, Khâu Thanh lập tức khôi phục vẻ mặt vô cảm, có phần âm u, như thể vừa nãy đã nói quá nhiều thứ trái lương tâm nên giờ nửa chữ cũng mắc nghẹn.
Cậu thừ người trên ghế một lúc rồi bước về phía ba người: "Được rồi, đi tập thôi."
Lư Nhất Ninh phản đối: "Hôm nay tôi dậy từ 5 giờ, còn chưa ăn cơm đấy!"
"Đến phòng tập rồi ăn."
"Anh có tình người không vậy!"
"Không có." Khâu Thanh đáp dứt khoát, lặp lại lần nữa không chút nghi ngại: "Đi tập, ngay bây giờ."
Lời chưa nói ra miệng là "hôm nay không đi thì về sau đừng đến nữa".
Lư Nhất Ninh bị Khâu Thanh chọc tức mà lầm bầm, không tiện than khóc rằng người nào đó ngược đãi lao động trẻ em nên đành mắng cậu vài câu "cố chấp", "bạo quân" các kiểu như gãi ngứa, còn chẳng dám nói to tiếng. Cố Kỷ theo sau cậu ta dỗ dành, hứa hẹn sau khi tập xong sẽ mời cậu ta ăn đồ nướng. Lần đầu A Liên thấy bọn họ trong trạng thái bình thường, vậy mà cô chẳng sợ hãi, còn hỏi Lư Nhất Ninh xem lát nữa uống nước cam hay Cocacola rồi nhét cậu ta vào thang máy.
Cửa thang máy sắp đóng, Văn Hựu Hạ chặn cửa lại, quay đầu nhìn về phía Khâu Thanh.
Cậu đang dựa vào vách hành lang, hai chân như đang run, một tay đè lên bụng, mặt còn trắng hơn khi nãy. Văn Hựu Hạ thả tay ra, nói với Lư Nhất Ninh: "Mọi người về trước đi."
Cố Kỷ đã quen, không hề sợ hãi nhắc nhở anh: "Đau bụng rồi, cho nó uống Omeprazole đi, trong túi có."
Văn Hựu Hạ đáp biết rồi.
Nơi chụp ảnh và phỏng vấn cách công ty một đoạn, xe đưa mấy người Cố Kỷ đi trước. Đây là một lối đi nhỏ, nhưng nhân viên công tác không thể không đi qua, tất cả đều bộn bề công việc.
Thời tiết không đẹp, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy được hàng cây rậm rạp bên đường – trước kia bọn họ tập luyện tại khu mới Tân Hải, những hàng cây này chưa cao lớn như vậy. Vì hai ngày trước có không khí lạnh tràn về phía nam gây hạ nhiệt độ đột ngột nên lá cây thưa thớt, một nửa đã chuyển vàng, dường như năm nay sẽ đón một mùa đông giá rét.
Tòa nhà văn phòng vẫn giữ 26 độ vừa vặn nhất, nhưng đầu Khâu Thanh đầy mồ hôi lạnh. Cơn đau đột ngột như có ai cầm dao chọc vào ổ bụng cậu rồi hung hăng khuấy động ngổn ngang, cảm giác buồn nôn và khó chịu cùng dâng lên, dường như có thể nôn ra cả một cục máu. Khâu Thanh cảm tưởng như trong cổ họng mình có vị tanh, vừa đắng vừa chua, eo không chịu nổi mà cong lại, chân mềm nhũn, cả người trượt xuống.
Chắc vì vừa nói dối quá nhiều nên ông trời nhắc nhở cậu rằng, làm người phải thành thật. Nhưng trong tình huống ấy cậu phải nói thật như thế nào đây? Nói tôi chia tay với Văn Hựu Hạ nên giải tán, nói anh Bạch đức cao vọng trọng của mấy người ăn cắp nhạc của tôi còn không biết xấu hổ uy hiếp tôi bán bản quyền, nếu không sẽ bôi xấu cả ban nhạc? Hay nói... tôi và Văn Hựu Hạ suýt đánh nhau nên anh ấy biến mất tăm luôn rồi?
Nếu nói thật như vậy, hẳn ban nhạc của bọn họ còn chưa tái hợp lại đã bị Hoàng An Duy truy sát rồi.
Khâu Thanh liên tục điều chỉnh nhịp thở, cách lớp áo xoa dạ dày một cách yếu ớt. Nhưng tất cả đều vô dụng, cậu đau đến ù tai, trước mắt đen kịt, nền đá hoa cương dần co lại thành một điểm nhỏ...
Có người đỡ lấy cánh tay cậu, Khâu Thanh ngửi thấy mùi nicotine và nước giặt quần áo hòa với nhau trên người đối phương, như thể sắp chìm xuống nước mà bắt được một cọc gỗ nổi, cậu liều mạng túm chặt lấy.
Thật ra, ngồi xổm vẫn dễ chịu hơn tư thế này một chút, nhưng cậu vẫn muốn ôm Văn Hựu Hạ.
Hành lang có camera giám sát không? Kệ đi.
Khâu Thanh mơ màng vùi đầu vào vai anh.
"Túi." Văn Hựu Hạ nói: "Bị đè phía trước rồi, buông tôi ra đã."
Khâu Thanh không buông, anh bèn dùng một tay len vào giữa nơi hai cơ thể dán chặt lấy nhau để rút cái túi ra. Anh lục lọi một hồi, chìa khóa xe, thẻ ngân hàng, điện thoại bên trong theo đó rơi ra ngoài, dây tai nghe cuốn lấy nhau không tìm được đầu. Trọng lượng cả người Khâu Thanh giao cả cho Văn Hựu Hạ, anh cũng hết cách, đành dựa vào tường, một tay khác ôm lấy Khâu Thanh.
Lục lọi một lát, cuối cùng cũng thấy Omeprazole mà Cố Kỷ nói, thuốc con nhộng xếp trong vỉ nhôm, suýt thì bị đè bẹp dí. Văn Hựu Hạ đỡ cậu đứng lên, mở bình giữ nhiệt ra, may là có nước.
Anh đưa cho Khâu Thanh, hỏi: "Một lần uống mấy viên?"
Cậu không nhịn được cầm lấy vỉ thuốc, đổ hai viên ra rồi lấy nước, nuốt xuống một cách dứt khoát.
Văn Hựu Hạ chưa từng uống thuốc này, đọc hướng dẫn mới biết nó trị loét dạ dày, chẳng hiểu sao anh lại thở phào nhẹ nhõm. Anh thấy Khâu Thanh đụng tới dao kéo, còn tưởng cậu bị bệnh nan y, giờ biết là bệnh mãn tính, tuy chẳng phải kết quả tốt đẹp gì nhưng vẫn đỡ hơn tưởng tượng, bèn cảm thấy đôi chút an ủi.
Sau khi Khâu Thanh ổn hơn, bọn họ xuống tầng rồi bắt xe trở về Thái Quả tập luyện, suốt quãng đường không ai lên tiếng. Về đến nơi, Cố Kỷ chào đón bằng những câu hỏi từ đông sang tây làm cậu phát bực, bèn mắng anh ta chuyện bé xé ra to. Cậu tu ừng ực một ly nước nóng lớn rồi lau miệng, nhặt guitar lên: "Bắt đầu đi."
Thoạt nhìn, Khâu Thanh chẳng giống người vừa bị bệnh, làm Văn Hựu Hạ muốn hỏi cậu một câu "sao vậy" cũng không có lập trường.
Anh càng tỏ ra quan tâm, cậu lại càng không thèm nể mặt.
Tính Khâu Thanh ra sao Văn Hựu Hạ đã quá rõ, trắng đen rạch ròi, không có vùng xám, lời đáp cho mọi câu hỏi đều bị giới hạn giữa hai chữ "đúng" và "sai". Anh không bằng lòng quay lại với Khâu Thanh, thế nên tất cả sự quan tâm trong mắt cậu đều là sự dối trá, là cảm xúc từ một phía.
Nhưng cả người Văn Hựu Hạ là một vùng xám viết hoa, đen hay trắng đều cách anh quá xa. Bọn họ từng cãi nhau vô số lần vì lý do tương tự trước đây, lần nào cũng là anh đi dỗ.
Khâu Thanh rất dễ dỗ, sau khi Văn Hựu Hạ mất kiên nhẫn bèn chuyển sang cứng rắn, ôm lên giường, lên kệ bếp hay ngay trong phòng tập, dù sao cũng phải làm cậu giải tỏa ra ngoài, để cậu cắn, bóp, đến khi không còn sức lực thì trao môi hôn. Lần nào cậu tỉnh lại cũng trách Văn Hựu Hạ: "Sao anh cứ thích chọc em giận thế? Nghe em một lần không được à."
Thật ra không phải không được, nhưng lúc cơn giận bốc lên chẳng ai để ý được những thứ ấy, Văn Hựu Hạ mang xiềng xích cũng không chịu thay đổi.
Giờ có thể thay đổi sao?
Xiềng xích đã biến mất, chỉ còn lại một chướng ngại cuối cùng trong lòng anh phải vượt qua. Thử buông xuôi một lần, giờ cầm lên, đã chẳng phải tình cảm nguyên vẹn ban đầu, anh muốn nó phải nồng cháy hơn khi trước. Văn Hựu Hạ chưa từng muốn trở về quá khứ, anh bước về phía trước, nếu không gặp được Khâu Thanh thì sẽ sống cô độc đến hết đời.
Gặp... cũng chẳng phải gọi là gặp được.
Là Khâu Thanh tìm được anh.
Văn Hựu Hạ nhìn cậu chỉnh âm. Cậu vừa nghe thấy nhịp trống sai lập tức ngẩng đầu lên mắng "Lư Nhất Ninh cậu chưa ăn cơm chắc, đánh mạnh hơn chút thì chết à", hơi thở chưa từng thoải mái như vậy.
Cũng may, ít nhất Khâu Thanh vẫn bằng lòng ôm anh khi cậu đau.
Vì Văn Hựu Hạ đột nhiên phối hợp như thể đổi tính đổi nết nên buổi tập luyện diễn ra vô cùng suôn sẻ. Lư Nhất Ninh từng bị thương ở tay, may mà còn nhỏ tuổi, không bị viêm gân nên chỉ cần chăm sóc cho tốt. Lúc tập luyện, mọi người đều chú ý đến cậu ta, Thái Quả tìm một y tá chuyên nghiệp, chỉ sợ cậu ta khó chịu. Lư Nhất Ninh vô cùng áy náy nên ngoan ngoãn, Khâu Thanh nói gì cậu ta cũng nghe.
Cố Kỷ vẫn phải làm việc nên thời gian tập luyện được cố định vào buổi tối. Hàng ngày, Thúy Thúy nấu cơm cho bọn họ, tan làm rồi cùng Cố Kỷ đến công ty. Bọn họ tập luyện, cô đứng bên cạnh chơi điện thoại, làm thính giả đầu tiên.
Mọi thứ thoạt trông như ban đầu, không hề chia năm xẻ bảy, cũng không có cuồng loạn.
Album đầu tiên của bọn họ có tên "Thung Lũng Màu Bạc", tám bài hát không hề ít, phân nửa phải thu lại. Nhưng Khâu Thanh cải biên nhanh, hơn nữa đã diễn vô số lần nên việc thu âm không tốn quá nhiều thời gian. Liễu Vọng Dư xem qua hai lần, cuối cùng cảm thấy lần này Khâu Thanh làm việc đáng tin cậy nên giao hết lại cho A Liên, bản thân chị không quan tâm nữa.
Buổi diễn ra mắt đã được quyết định, nhưng không phải ở hẻm Lam Hoa.
Trong quá khứ, hẻm Lam Hoa là nơi nhạc rock thịnh hành nhất ở Tây Thành, nhưng bây giờ thành phố đã phát triển hơn, mọi người có nhiều cách giết thời gian hay giải trí. Trừ những người hâm mộ cuồng nhiệt ra thì rất ít ai đi hết cả thành phố để nghe một buổi diễn. Hẻm Lam Hoa vẫn còn, nhưng ít náo nhiệt hơn xưa, sân bãi cũng không rộng bằng.
Tất nhiên, Thái Quả không kiếm tiền trên tình cảm, trước mắt bọn họ liên hệ với chuỗi livehouse "Pandora" nổi tiếng nhất trong nước, cũng quảng cáo trên các phương tiện truyền thông từ sớm. Một vé 100 tệ, học sinh giảm còn 80%, bán được hơn 400 vé.
Lư Nhất Ninh chưa va chạm xã hội, từ chiều lúc đi lại trên sân đã kinh ngạc: "Hơn bốn trăm người? Nhiều dữ vậy... À không, chúng ta từng diễn ở sân khấu lớn như vậy sao?"
"Cậu diễn rồi." Khâu Thanh đáp: "Chẳng phải cậu từng hợp tác với "Du Mộc Trà" của Đài Hải một thời gian rồi à? Bọn họ đi đâu cũng phải bốn, năm trăm người là ít, họ đâu có bạc đãi cậu."
"Nhưng ban nhạc của tôi thì chưa từng, ai bảo mấy anh không nỗ lực làm chi!" Lư Nhất Ninh tiện tay gõ mấy nhịp trống, hung dữ như đang xả giận: "Sân khấu của người khác lớn đến đâu thì cũng là của người khác, diễn với bọn họ không vui chút nào."
Khâu Thanh ngẩn người, dường như lời nói của Lư Nhất Ninh đã vô tình chọc trúng chỗ mềm mại nào đó làm ngón tay cậu bất giác tê rần.
"Hôm nay sẽ cho cậu vui." Cố Kỷ cười: "Cứ mạnh dạn diễn đi, mặc dù không chắc có nhiều người đến xem vậy đâu."
Lư Nhất Ninh: "Vậy hả, Văn Hạ, phải thế không ~"
Khâu Thanh không kìm lòng được, ngó sang góc phải ngoài cùng sân khấu. Dây điện đã cắm xong, tiếng trò chuyện của nhân viên công tác sau cánh gà lần lượt truyền vào tai.
Trong loa, cậu lại nghe thấy tiếng bass. Đã đổi phơ mới nên âm thanh phát ra có phần sáng hơn, tiệm cận tần số trung.
Văn Hựu Hạ tiện tay đánh, Khâu Thanh lập tức nhận ra giai điệu ấy.