Biển Bạc

Chương 68



Phần A: Ngao Du Biển Bạc

CHƯƠNG 68: "PHẢI CÓ NẠN NHÂN ĐẦU TIÊN."

Edit: Mordred

Beta: V

Tiết Thần đang ở Mỹ, xuyên qua cách biệt múi giờ, cô ta thấy ca khúc mới của Ngân Sơn trên vòng bạn bè.

Cô ta nhớ phòng tập của ban nhạc này ở cùng tầng với mình trong một thời gian dài, thế là bèn bình luận dưới bài đăng của bạn mình bằng vẻ "hoài niệm", đối phương lập tức trả lời: [Tôi rất thích bọn họ, cuối cùng họ cũng tái hợp rồi!]

Bấy giờ Tiết Thần mới biết Ngân Sơn đã giải tán nhiều năm.

Người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng cô ta là tay hát chính vô cùng nhạy cảm, hay lo nghĩ và cực kỳ đẹp ấy. Single mới trên vòng bạn bè và lời thăm hỏi đột ngột của A Liên thôi thúc cô ta mở lại mạng xã hội để tìm kiếm hồi ức về lần gặp gỡ ngắn ngủi khi đó. Cô ta lướt vòng bạn bè Weibo, cuối cùng thấy được cảnh mặt trời lặn mình tiện tay chụp lại vào đầu tháng 2 năm 2014.

Đầu xuân, hoàng hôn Đông Hà diễm lệ như ngày chính hạ chỉ trải qua một lần trong đời.

Tiết Thần bật âm thanh, nghe thấy tiếng nói chuyện ngắt quãng trong mười lăm giây ngắn ngủi.

"Cô Tiết quay gì thế?"

"Nắng chiều đẹp vậy mà, tôi quay video ngắn gửi cho bạn."

...

"Đúng là đẹp thật, tôi muốn sáng tác nhạc quá."

Ống kính vô tình lướt qua bóng người lay động trên vách tường rồi dừng lại, phóng to ra: Một, hai, ba cái bóng... thêm cả Tiết Thần là tổng cộng sáu người.

Tua lại 3 giây trước, phát với tốc độ chậm hơn, bật âm lượng lớn nhất thì có thể nghe thấy tiếng vọng lại từ phòng tập.

Ánh mắt Khâu Thanh như thực thể hóa, đâm xuyên qua màn hình máy tính: "Là của anh ta, chắc chắn giọng nói này là của anh ta."

"Để xem lần này anh ta cãi kiểu gì!" Lư Nhất Ninh tỏ vẻ giận dữ: "Thối nát thật sự, sau này tôi không muốn nghe nhạc của Táo Thối nữa, không ghim chết anh ta thì tôi sẽ gặp ác mộng mất."

A Liên hỏi: "Mọi người định làm thế nào, liên lạc trực tiếp với anh ta à?"

Sự thù hận không hề tiêu tan, thậm chí còn tích tụ theo thời gian, mấy năm nay Khâu Thanh đã nghĩ cách trả miếng vô số lần, nhưng không có vốn liếng nên chỉ có thể mặc cho Bạch Diên Huy tiếp tục giả danh lừa bịp trong giới.

Bây giờ cậu có rồi, tuy không biết tên Bạch Diên Huy vô sỉ đó sẽ phản ứng thế nào. Sau thời gian dài thăm dò đối phương, cậu biết gã là người đặt lợi ích lên trên tất thảy, chỉ duy nhất vụ của Văn Hựu Hạ là gã để lộ sự không chắc chắn. Bạch Diên Huy quá tự phụ, gã cho rằng bản thân có thể khiến Ngân Sơn sụp đổ, gã không chiếm được thì có thể phá hủy bất cứ lúc nào.

Tiếc rằng chuyện không như gã muốn.

Nếu buổi diễn trước đó hay lúc quay chương trình tạp kỹ còn có mâu thuẫn, thì hiện tại khi bài hát của bọn họ đã phát hành suôn sẻ, đây chẳng khác nào lời thông báo với những ánh nhìn coi thường trước đây rằng bọn họ sẽ tiếp tục đi tới đích.

Khâu Thanh chợt mong chờ biểu cảm của Bạch Diên Huy khi nghe thấy "Phi Điểu", ắt sẽ không đẹp mặt lắm đâu.

"Đừng nói cho anh ta vội." Cậu nói: "Sau lần bị Văn Hạ đánh ở Lâm Cảng, chắc chắn anh ta sẽ khó chịu khi gặp lại Văn Hạ. Có lẽ lúc đó anh ta muốn Văn Hạ cãi nhau với tôi rồi bỏ đi."

Văn Hựu Hạ quay sang, đây là đầu anh nghe cậu nói về bí mật này với người ngoài, trừ những câu "tôi thấy việc này có lợi đấy".

Khâu Thanh thấy đối phương nhìn mình thì chợt nhận ra khi nãy cậu đã lỡ miệng tiết lộ điều mình muốn che giấu. Tim đánh trật hai nhịp, cậu ôm bụng theo bản năng, dạ dày lại bắt đầu đau.

"Không sao chứ?" Văn Hựu Hạ không hỏi cãi vã gì, chỉ quan tâm cậu một cách chân thành.

"Sau này sẽ cho anh biết." Khâu Thanh nói, khẽ cụng trán vào vai anh rồi chợt nghiêm mặt: "Nên tôi thấy hiện tại chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Nhịn lâu vậy rồi, nếu không thể dồn Bạch Diên Huy vào đường cùng thì lúc nào cũng có thể bị anh ta cắn ngược lại. Đối với người vô liêm sỉ, chúng ta phải nhẫn tâm hơn mới được."

Văn Hựu Hạ gật đầu: "Hơn nữa, tôi thấy những chuyện này chưa đủ, nếu phát tán thì đó cũng chỉ coi là "mâu thuẫn cá nhân" giữa hai bên thôi."

Lư Nhất Ninh không cam lòng: "Vậy còn muốn thế nào nữa!"

"Coi như là trực giác đi, tôi nghĩ Bạch Diên Huy không chỉ chơi đùa với mỗi chúng ta đâu." Văn Hựu Hạ nói, kéo Khâu Thanh về phía mình: "Một phần vì cảm xúc, nhưng đấy không phải toàn bộ lý do. Tôi từng làm việc với anh ta, dù anh ta vừa điên vừa hay toan tính, nhưng lúc lợi dụng người khác sẽ vẽ ra thứ đối phương muốn."

Ánh sáng trong mắt anh như sao băng biến mất trong chớp mắt, anh thở phào rồi nhỏ giọng nói: "Ví dụ, anh ta biết Khâu Thanh sẽ bị "Táo Thối" ảnh hưởng, khiến hiểu lầm giữa Khâu Thanh và tôi nghiêm trọng hơn."

"... Đúng vậy." Khâu Thanh nghẹn họng, không thể không thừa nhận Văn Hựu Hạ đã nói đúng.

Bốn năm trước, cậu đã bị Bạch Diên Huy kích động như vậy.

Có lẽ cả cậu và Văn Hựu Hạ đều bị kích động. Văn Hựu Hạ vẫn luôn tự ti vì gia đình, sau khi biết bài hát bị bán đi hẳn sẽ cảm thấy Khâu Thanh dùng tiền làm nhục mình, bởi vậy nên mất trí; mà từ tận đáy lòng, Khâu Thanh vẫn đố kỵ vì người ở bên Văn Hựu Hạ từ đầu không phải cậu, cậu luôn muốn chứng minh bản thân phù hợp làm cộng sự của anh hơn bất cứ ai.

Mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu, cuối cùng trở thành âm thanh gãy nát trong "Đêm Việt Quất" ấy.

Văn Hựu Hạ xoa gáy Khâu Thanh, vuốt phẳng lại phần đuôi tóc vểnh lên của cậu rồi nói tiếp: "Bạch Diên Huy là một người có bụng dạ thâm sâu, đừng bao giờ nghĩ rằng mình đã nhìn thấu được anh ta – tôi đã hiểu ra điều này quá muộn. Nhưng anh ta quen biết rộng, nhất định có những người bị hại mà chúng ta chưa biết."

Anh cảm thấy Bạch Diên Huy còn nợ mình vì đã giúp gã viết nhạc, song lúc quay lại, đối phương đã đá anh khỏi vòng bạn bè từ lâu.

Khâu Thanh sững người, đây là điều cậu chưa hề nghĩ đến: "Ý của anh là Bạch Diên Huy vẫn làm thế với những ban nhạc khác à?"

"Không rõ là ai, nhưng chắc chắn có."

A Liên: "... Chẳng phải việc sáng tác nhạc với các anh dễ dàng lắm à?"

Khâu Thanh cười: "Cảm hứng của con người cũng có hạn, Bạch Diên Huy tiêu hao hết quá sớm, sau này chỉ chăm chú vào những thứ hão huyền. Anh ta có thể tìm tôi làm người viết thay thì chắc cũng từng tìm người khác – phải không Văn Hạ?"

"Dù gì hồi trước anh ta chẳng thể viết được bài hát hay nào trong suốt thời gian dài, chỉ biết xào lại thôi."

Trong quá khứ Khâu Thanh cũng từng tự hỏi, gã từng trải như vậy sao lại không thể viết?

Song giờ nhìn lại, Bạch Diên Huy nào chỉ kiểu căng, có lẽ từ đầu gã đã tiêu hết toàn bộ đam mê vốn đã không nhiều của mình.

Mấy năm gần đây, số tác phẩm của gã không hề ít, ngoài những bài hợp tác với Hồ Nhất Trạch, hãng thu Thời Đại cũng cho ra rất nhiều album có tên gã. Đôi khi là người sáng tác, đôi khi là người phối nhạc.

A Liên sàng lọc một lượt tất cả các bài hát này, chủ yếu là phong cách thịnh hành nhưng chất lượng không đồng đều. Bài được ưa chuộng có thể kể tới là "Alice" vừa xuất hiện đã thu hết giải thưởng về tay, cũng có OST cùng tên viết cho bộ phim điện ảnh "Không Người Thăm Hỏi"; mà kém thì chỉ cần tìm bình luận phim sẽ nhận ra người ta chửi mắng không ít, chẳng qua họ không quan tâm đến người sáng tác mà chỉ nhắm vào người biểu diễn.

Bạch Diên Huy tự nhận sẽ không tham gia vào ban nhạc sau khi Táo Thối tan rã, sau thời kỳ đó chỉ có duy nhất một bài theo phong cách Rock and Roll mang tên "Trong Cả Vũ Trụ Của Em", được biểu diễn bởi một nhóm nhạc nam mới ra mắt một năm trước.

"Bài hát này thú vị đấy." Khâu Thanh nói: "Lúc trước nghe không nhận ra, giờ mới thấy có bóng dáng của Woken, nhất là phần guitar riff ở điệp khúc, nói là Hứa Nhiên viết tôi cũng tin."

"Phong cách đặt tên cũng rất Woken." Văn Hựu Hạ châm thuốc, vừa hút được hai hơi đã bị Khâu Thanh lấy mất.

Cậu nói: "Dạ dày của em không khỏe."

Văn Hựu Hạ suýt bật cười: "Nhiễu thế, có phải là phổi không khỏe đâu."

Khâu Thanh: "Thế thì phổi không ổn. Đừng hút nữa, sợ ngày nào đó anh ung thư phổi mất."

"Bớt rồi." Văn Hựu Hạ nói vậy rồi cất bao thuốc lá và bật lửa đi.

Chứng nghiện thuốc lá của anh nặng hơn trước đây, không tìm được chỗ nào để giải tỏa nên đành hút điên cuồng. Cứ vậy thành thói quen, chỉ cần cảm xúc đi xuống một chút là sẽ châm thuốc dù có hút hay không. Văn Hựu Hạ từng nghĩ đến chuyện hỏi Khâu Thanh rằng đây có được coi là khuyết điểm của mình hay không, nhưng cậu chắc chắn sẽ nói...

"Cai thuốc luôn đi."

Khâu Thanh nói xong, thấy mặt Văn Hựu Hạ lập tức mang vẻ bất mãn. Cậu biết chuyện này không dễ nên đổi giọng: "Được rồi, không cần cai thuốc vội, nhưng anh hút ít thôi, mỗi ngày một hộp thật sự không tốt."

Khả năng lải nhải của cậu có thể so với Cố Kỷ, Văn Hựu Hạ vội ngắt lời: "Nói tiếp cái "Vũ Trụ" gì đó được không?"

Khâu Thanh nghe lời: "Ồ, được... Dù rất giống Woken nhưng chỉ là coi mèo vẽ hổ thôi, nhìn vào lời nhạc mà so sánh cũng thấy kém Hứa Nhiên nhiều. Tôi nghiêng về việc bài này bắt chước "Bán Thần" của Woken, chưa đến mức thành "đạo nhạc", cơ mà... danh tiếng sẽ đi xuống đấy."

"Mọi người nhìn người hát bài này đi." A Liên nhắc nhở, cô quá quen với chiêu trò này: "Nhóm này mới ra mắt đã gây tranh cãi, một khi Hứa Nhiên mở miệng về chuyện này thì chưa cần Bạch Diên Huy ra mặt làm sáng tỏ, mấy người hâm mộ cũng có thể nhào ngay đến cắn chết Hứa Nhiên rồi."

Bàn tay đang gõ máy tính của Văn Hựu Hạ khựng lại, có vẻ hoàn toàn không biết về chiêu trò nọ.

Khâu Thanh ngửa về sau, cảm thán: "Anh ta đúng là... tính toán không sót chỗ nào nhỉ."

Trong phòng tập yên tĩnh rất lâu.

Hôm nay, Cố Kỷ đến phòng thu âm xem xét tình hình, Lư Nhất Ninh có lịch kiểm tra vết thương cũ ở cổ tay. Ở chung với hai người còn lại làm A Liên hơi khó chịu – nếu bọn họ là một cặp thật thì cô có thể nhắc bọn họ đừng quá thân mật như vậy một cách đàng hoàng, nhưng vấn đề là Khâu Thanh sống chết không thừa nhận.

"Hai người làm hòa rồi à?" Hai ngày trước cô đã hỏi vậy.

Văn Hựu Hạ đáp: "Không."

Khâu Thanh cũng nói chắc như đinh đóng cột: "Ai muốn làm hòa với ảnh chứ!"

Phải vậy không?

Ngay lúc này, A Liên nhìn Văn Hựu Hạ đưa nước nóng cho Khâu Thanh rồi nhắc cậu uống một chút, thầm lườm nguýt trong lòng. Cô quyết định bỏ qua bầu không khí quá mức mập mờ giữa hai người đó để giải quyết việc chung.

"Tôi có cần hỏi Hứa Nhiên không?" A Liên cắn bút: "Chắc chắn anh ta đã nghe bài hát này rồi, khả năng cao là có ý kiến, anh ta đâu phải người bao dung."

"Hiện tại đừng quấy rầy, lúc quan trọng thế này, trong lòng anh ta chỉ có Thịnh Tiểu Mãn thôi." Khâu Thanh nói.

A Liên "ừ" một tiếng: "Cứ đặt đó đã, để tôi xem những bài hát khác. May là dạo này không có chuyện gì nên có thể làm vài thứ linh tinh... Để tôi tìm người hỏi thăm trên các diễn đàn, nếu có tin tức sẽ liên lạc với mọi người ngay... À, hôm nay hôm nay tôi có cuộc họp với biên kịch, đạo diễn của Kim Thị, đi trước đây!"

Khâu Thanh nằm sấp lên tay vịn sô pha: "Ừ, đi cẩn thận."

Cô dợm bước, nhớ đến sắc mặt trắng bệch hôm nay của cậu thì quay đầu lại, có vẻ không yên lòng: "Khâu Thanh, dạo này anh tái phát đau dạ dày hơi nhiều, có cần đến bệnh viện khám lại không?"

"Không cần." Cậu dứt khoát từ chối.

A Liên biết có nói thêm cũng vô dụng, đành nhún vai: "Được rồi, anh Văn Hạ trông chừng anh ấy đi, có gì bất thường thì phải đi chữa kịp thời..."

Khâu Thanh giễu cợt: "Tập trung làm việc đi A Liên, tôi không sao."

Cô không nói thêm lời nào nữa, nhân lúc đối phương không biết mà lè lưỡi về phía cậu rồi ôm sổ đi mất.

Căn phòng vốn không náo nhiệt, sau khi A Liên đi thì càng yên tĩnh. Khâu Thanh không còn phân biệt được dạ dày cậu đang thật sự đau hay chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng cậu đau đến mức phải cuộn người lại thật chặt.

"Không sao thật à?" Văn Hựu Hạ dựa vào lưng ghế, rũ mắt nhìn cậu.

Khâu Thanh lắc đầu, nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo, sau đó một chiếc áo khoác đen mang mùi nicotin rất nhạt đắp lên người cậu. Căn phòng không đủ nhiệt độ chợt như ấm lên.

Văn Hựu Hạ vẫn đứng cách một khoảng, cánh tay anh chợt hạ xuống, đầu ngón tay gõ từng tiếng lên chiếc áo khoác.

Như đang đánh đàn trên người cậu, tưởng tượng ấy khiến hơi thở Khâu Thanh loạn nhịp. Cậu lần theo ngón tay Văn Hựu Hạ, lờ mờ nhận thấy vài hợp âm nên hết sức tập trung đi theo chuyển động của anh.

Dạ dày dễ chịu hơn một chút rồi, đúng là ảo giác nhỉ?

"Em nghĩ đến một chuyện." Khâu Thanh định trở mình đứng dậy, song bị Văn Hựu Hạ ấn trở lại nên đành nằm mà nói tiếp: "Khi anh nhắc đến "nạn nhân" thì em mới nhớ Táo Thối có một bài rất lạ."

"Như thế nào?"

Khâu Thanh: "Anh có nhớ album thứ hai của Táo thối không?"

Văn Hựu Hạ khẽ nhíu mày: "Là album được đánh giá cao nhất của bọn họ."

"Đúng, là album "Thời Đại Hoàng Kim" ấy, có một bài hát tên "Anthony". Phong cách của bài ấy thiên về nhẹ nhàng, không giống kiểu mà Bạch Diên Huy thích."

"Ừm, anh từng tập một thời gian." Văn Hựu Hạ vẫn không phát hiện sự bất thường.

Khâu Thanh nói: "Em nghĩ rằng phải có nạn nhân đầu tiên, như kiểu... trước Táo Thối, Lạc Đà từng ở trong một ban nhạc tên "Phá Xác", tay bass lúc đó là An Đông, đã mất vì dùng thuốc quá liều."



Tác giả có lời muốn nói:

Suối Thiêng hoạt động vào giữa năm 80 đến đầu năm 90, Phá Xác đến Táo Thối là trong khoảng thời gian từ 00 đến 05 06. Ngân Sơn, Woken thuộc ban nhạc mới sau năm 2012. Căn cứ theo năm hoạt động thì hầu hết các thành viên đều trong độ tuổi 20 – 30, có thể thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ thế đấy, e hèm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.