Biển Bạc

Chương 72



Phần A: Ngao Du Biển Bạc

CHƯƠNG 72: "ANH CÓ TƯ CÁCH GÌ ĐỂ RỜI ĐI?"

Edit: Mordred

Beta: V

Đêm đến, livehouse được lấp đầy phân nửa, còn đông hơn so với tưởng tượng.

Cả kỹ thuật và khả năng làm chủ sân khấu của ban nhạc sinh viên đều chưa thành thục, bọn họ khuấy động không khí một cách căng thẳng. Khán giả đã bao dung hơn nhiều so với những năm trước, ít nhất không có ai chê bai. Khâu Thanh nể mặt mà vỗ tay reo hò, bị tay hát chính của ban nhạc trông thấy, bèn bắt cóc cậu lên sân khấu để hai người cùng hát "Dâng Kính Tự Do".

Thật ra cậu rất thích phong cách của ban nhạc này, như thể trông thấy đội ngũ chắp vá của mình hồi còn trên ghế nhà trường, tuy không biết gì về kỹ thuật hay thể loại nhạc nhưng lại được bao phủ bởi sức mạnh nhiệt huyết, gan dạ.

Sau khi kết thúc, cậu cảm ơn người hát chính đã hát nhạc của Ngân Sơn, ban nhạc ấy bèn mời hai người đi ăn khuya, còn muốn gọi cả Cố Kỷ và Lư Nhất Ninh. Khâu Thanh nói để sau, chỉ chụp ảnh cùng bọn họ và mua CD của ban nhạc ấy, tỏ ý sẽ giới thiệu cho công ty.

Ban nhạc trẻ tuổi quá khó ra mắt, tuy bản thân cậu chẳng phải người to tát gì nhưng khi gặp được những người thật sự đam mê âm nhạc, cậu vẫn muốn giúp đỡ vài phần.

Suốt cả quá trình, Văn Hựu Hạ đứng bên cạnh Khâu Thanh, thỉnh thoảng giữ lấy cậu để người khác không chen phải hoặc vờ quen biết mà động tay chân vào người cậu. Anh không nói lời nào, dáng người cao dong dỏng, trông như một cỗ máy hình người vô cùng anh tuấn mà lạnh lùng, dường như ánh mắt anh chỉ khẽ lay động theo bóng hình Khâu Thanh.

Chờ ban nhạc kia đi ký tặng thì bọn họ mới rời khỏi livehouse từ cửa bên.

"Em định giới thiệu bọn họ cho ai?" Văn Hựu Hạ hỏi.

"Chưa nghĩ ra." Khâu Thanh xem xét chiếc CD ấy, bìa ngoài không được thiết kế chuyên nghiệp mà ngập tràn hơi thở thanh xuân và nỗi niềm phấn khích: "Đưa cho chị Vọng trước, để chị ấy nghe xem có thích hay không."

Nói chuyện vài câu, đi thêm hai bước, Văn Hựu Hạ đột nhiên cất lời khi lướt qua cây phượng tím: "Anh nghe "Endless Summer" rồi."

Không đợi Khâu Thanh trả lời, anh ra dấu tay ý bảo cậu không cần đáp, còn bản thân thì dừng lại hồi lâu để tìm từ, cuối cùng anh dùng hai chữ đơn giản để thể hiện ngàn vạn suy nghĩ trong lòng: "... Cảm ơn."

Mắt Khâu Thanh cong cong.

Chuyện khiến cậu lo lắng, bực bội cả nửa tháng như đã được giải quyết trong buổi tối hôm nay, còn có tiến triển tốt hơn nữa. Bọn họ trò chuyện suốt cả quãng đường, vừa thả lỏng vừa sung sướng, Khâu Thanh cố ý bước thật chậm khi đến ngã rẽ mà bọn họ phải tạm biệt. Cậu không muốn nói "hẹn gặp lại" với Văn Hựu Hạ, thật ra cậu chỉ mong bọn họ có thể cùng mở ra một cánh cửa, nhưng hiện tại bọn họ chẳng thể về chung một mái nhà.

Tạo ra một cánh cửa thì sao?

Nếu cả cậu và Văn Hựu Hạ đều muốn bắt đầu lại một lần nữa.

Trong bầu không khí tốt đẹp này có lẽ sẽ không bị từ chối, Khâu Thanh thầm nghĩ, nhà cậu có một phòng ngủ nhưng căn phòng cho khách chỉ cần dọn dẹp một chút là ở được thôi.

"Văn Hựu Hạ, anh có muốn..."

Lời còn chưa dứt, Văn Hựu Hạ chợt biến sắc.

Khâu Thanh cho rằng mình đã đụng chạm đến anh nên lập tức ngậm miệng. Nhưng rõ ràng ánh mắt Văn Hựu Hạ chiếu về phía sau cậu. Ngón tay Khâu Thanh tê rần, cậu quay đầu lại, chưa thấy rõ cái gì đã nghe thấy một tiếng kêu thất thanh: "Anh!"

Văn Hạo Khiêm đứng giữa ngã tư, ánh mắt nhìn Văn Hựu Hạ chất chứa sự cố chấp điên cuồng.

Cậu ta hét lên một tiếng, không ít người qua đường nhìn sang bên này một cách nghi ngờ. Khâu Thanh nhíu chặt mày, sự vui vẻ cả tối nay đã bị quét sạch, như thể cậu bị kéo đột ngột về đời thực.

Văn Hạo Khiêm mặc kệ người khác nghĩ gì, cậu ta bước nhanh về phía Văn Hựu Hạ, rồi chuyển sang chạy tới.

Khi cậu ta gấp rút lại gần Văn Hựu Hạ, anh lùi về sau một bước, động tác ấy như dội một gáo nước lạnh vào đầu Văn Hạo Khiêm.

Cậu ta ngơ ngác, không dám bước tiếp, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: "Cậu theo dõi tôi?"

Không, sao có thể?

Sự ngờ vực của anh khiến Văn Hạo Khiêm suýt òa khóc, cậu ta vội nói: "Em không làm vậy mà!"

Văn Hựu Hạ không hề buông lỏng đề phòng: "Thế sao cậu đến đây?"

"Anh, em thấy bạn bè của em đăng trên mạng là gặp anh ở hẻm Lam Hoa, em..." Cậu ta đỏ cả mặt vì kích động, giải thích một cách lộn xộn, lúc thoáng nhìn sang Khâu Thanh đang đứng cạnh anh thì lập tức đổi sắc mặt, giọng điệu cao vút. "Sao anh lại ở cùng anh ta!"

Khâu Thanh "hừ" một tiếng, đang định xát muối vào vết thương của cậu ta thì bị Văn Hựu Hạ kéo về phía sau.

Cậu đành thu lại lời định nói, nhưng vẫn bực bội nên nghiêng đầu, cười Văn Hạo Khiêm với vẻ trêu ngươi.

Điệu cười ấy khiến Văn Hạo Khiêm càng thêm tức, cậu ta vốn ghét Khâu Thanh, sự căm ghét bao năm góp lại chưa bao giờ bùng nổ như lúc này.

Nhưng Văn Hựu Hạ đứng ngăn giữa cậu ta và Khâu Thanh, cả người ngược sáng: "Cậu đến làm gì?"

Giọng anh lạnh như dao, Văn Hạo Khiêm ngẩn người, ánh mắt đầy xa lạ của anh khiến khí thế của cậu ta yếu hơn nhiều: "Em... em đến tìm anh... sao lâu vậy rồi anh không liên lạc với bọn em, ông nội sắp ra viện rồi, em đến đón anh về!"

"Đấy không phải nhà tôi." Văn Hựu Hạ nói vô cùng rành rọt: "Tôi đã nói rõ ở bệnh viện."

Anh không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, song lại khiến Văn Hạo Khiêm càng giống một thằng hề.

Mùa đông, Văn Hạo Khiêm mặc áo khoác đồng phục bên ngoài một chiếc áo bông, vóc người vốn không gầy càng trở nên cồng kềnh, đối lập hẳn với bộ đồ mỏng manh của Văn Hựu Hạ. Không chỉ vậy, một bên bình thường thấp bé, bên còn lại là "thần tượng", "tay bass đỉnh nhất" trong miệng những người khác, người qua đường không nhịn được ngoái nhìn lại để xác minh thân phận của anh.

Bọn họ đã đối lập từ những đặc điểm đầu tiên, dù ai nhìn vào cũng thấy bọn họ không hề giống "anh em".

Chỉ mình Văn Hạo Khiêm vẫn thấy Văn Hựu Hạ đã trưởng thành với mình.

Từ khi cậu ta ra đời, đôi vợ chồng bất hòa kia đã nói đây là "anh trai" của cậu ta, anh sẽ nhường nhịn, chăm sóc, luôn đồng hành cùng cậu ta; anh là người không nơi nương tựa, vô cùng đáng thương, bây giờ chỉ có bọn họ đối xử tốt với anh... Văn Hạo Khiêm vẫn tin chắc rằng Văn Hựu Hạ sẽ không bao giờ rời bỏ cậu ta, rời khỏi cái nhà này.

Không phải ai cũng có ba mẹ bảo vệ. Năm ấy Văn Hựu Hạ bị vứt bỏ, chính nhà bọn họ đã nhặt anh về, cẩn thận nuôi nấng, cho anh học nhạc, sau này còn tìm việc cho anh. Nếu không nhờ bọn họ, có lẽ anh đã sớm bỏ mạng trong trận tuyết lớn ở Đông Hà rồi!

Nếu anh không giao du với hạng vớ vẩn kia, Văn Đức Xương đã giúp anh có được việc làm sau khi ra trường.

Tuy Văn Hựu Hạ không thích con gái, nhưng không thành vấn đề, chẳng phải bọn họ ở chung cả đời là được rồi sao? Bọn họ không thể coi nhau như người nhà để sống hòa thuận à? Rõ là khi ở Nam Kiều, bọn họ đã từng thử bỏ qua khúc mắc...

Anh có thể đi đâu?

Anh có tư cách gì để rời đi chứ?

Văn Hựu Hạ đã chán ngấy việc cậu ta không tin, anh lắc đầu: "Về đi, thầy Văn vẫn cần cậu chăm sóc, sau này hai người có thể..."

"Em không muốn nghe!" Văn Hạo Khiêm ngắt lời anh một cách thô lỗ: "Anh điên rồi mới muốn bỏ đi như vậy!"

Văn Hựu Hạ suýt bật cười: "Cậu thì biết cái gì?"

"Tất nhiên là em biết! Anh chỉ hứng lên vậy thôi, anh chỉ đến một nơi khác mà đã tưởng ra ngoài là tự do..." Văn Hạo Khiêm mạnh miệng, cố để không nghẹn ngào: "Khi anh ở Nam Kiều có bao giờ nói về nó đâu, tất cả là vì trở về Đông Hà! Em không đến trường nữa, em muốn về Nam Kiều học! Anh, chúng ta về Nam Kiều được không..."

Cậu ta không chịu tiếp nhận như thể sâu bên trong vẫn là cậu học sinh tiểu học ngày đó. Văn Hựu Hạ lười phá vỡ ảo tưởng của cậu ta, nói thẳng thừng: "Cậu về đi, tôi không đi cùng cậu đâu."

Văn Hạo Khiêm không thể chấp nhận nổi hiện thực này.

Dường như cậu ta không thể trách cứ Văn Hựu Hạ nên chần chừ một lúc, đúng lúc ấy Khâu Thanh cất lời: "Văn Hạ, tôi đói rồi, muốn đi ăn khuya."

"Được." Văn Hựu Hạ đồng ý, định quay người bước đi cùng cậu.

Ánh mắt của cậu thiếu niên biến đổi một cách phức tạp, cuối cùng nhìn Khâu Thanh đầy ác độc: "Anh! Anh biến thành như vậy, anh không muốn về chẳng phải vì anh ta..."

"Văn Đông Đông, im miệng!" Văn Hựu Hạ cao giọng.

Văn Hạo Khiêm lập tức yên lặng.

Từ nhỏ tới lớn, vì cậu ta còn nhỏ và bị bệnh nên Văn Hựu Hạ chưa bao giờ nổi giận với cậu ta.

Cậu ta đã quên rằng anh vốn chẳng phải người tốt tính gì cho cam.

Đôi mắt cậu ta ngập tràn vẻ khó tin, Văn Hựu Hạ không dừng lại: "Cậu biết thừa đấy không phải nhà tôi, đừng có đứng đó chỉ trỏ vào cuộc sống của tôi, tôi muốn đi cùng ai, ở bên ai là việc của tôi, không-liên-quan-đến-mấy-người, hiểu không!"

"Nhưng mà..."

"Văn Hạo Khiêm, cậu tỉnh lại cho tôi, tôi chưa bao giờ là anh của cậu, cũng không muốn làm anh của cậu. Tôi không được lựa chọn việc sinh ra hay trưởng thành, nhưng mấy người đừng có dùng mãi lý do đấy để quấn lấy tôi. Văn Hạo Khiêm, cậu có bao giờ thử hiểu tôi như một con người chưa?"

"Tại sao không... em..."

"Cậu làm sao? Lúc ông cậu mua tôm, cua cho cậu, cậu có nhớ tôi bị dị ứng không? Cậu có biết tôi dị ứng không?" Giọng anh lạnh lùng như một cỗ máy, hỏi dồn dập: "Cho dù biết thì cậu có quan tâm không? Hay có bất kì ý định thay đổi?"

"..."

"Cậu sẽ không, cậu chỉ biết đổ lỗi cho người khác."

Dù ở bệnh viện, khi đưa tiền cho cậu ta hay là lúc rời đi, Văn Hựu Hạ chưa từng nói với cậu ta những lời này.

Đây không chỉ là một tảng băng – băng có thể tan đi – mà là một hòn đá, một ngọn núi chắn ngang giữa hai người, và nó không dễ dàng bị bào mòn. Văn Hạo Khiêm nghe thấy tiếng bầu trời sụp đổ trong lòng mình.

Cậu ta lắc đầu liên tục: "Không... không thể nào, anh họ Văn..."

"Tôi không mang họ Văn!"

Văn Hạo Khiêm bị dọa sợ rồi, cậu ta đờ hẳn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, không biết phải đối diện với việc này như thế nào.

Cậu ta làm loạn không có tác dụng ư? Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, chẳng phải ông nội nói anh là người yếu đuối nhất, chỉ cần hống hách, uy hiếp rồi làm ầm ĩ là anh chắc chắn sẽ đồng ý à...

Sai rồi sao?

Phía sau, Khâu Thanh giơ tay vỗ vài cái lên lưng anh. Cậu vốn có ý an ủi, song động tác ấy khiến Văn Hựu Hạ tức giận hơn, biểu cảm anh nhìn Văn Hạo Khiêm cũng không bình thường nữa mà như một con sói đột nhiên cắn đứt gông xiềng giam cầm nó, phản ứng đầu tiên là ăn tươi nuốt sống "chủ nhân" đã giam cầm nó bao năm qua.

Mà "chủ nhân" kia vẫn cảm thấy mình đã cất công cho nó ăn chừng đó năm ấy.

Khâu Thanh nghĩ một cách thương hại, tuy Văn Hạo Khiêm không quá giàu có nhưng cậu ta là kiểu người sống trong hạnh phúc quá lâu, ngoài miệng có nhún nhường thế nào thì trong thâm tâm cũng tỏ ra khinh thường.

"Các người không hề cho tôi chữ này." Văn Hựu Hạ đã bị đè nén quá lâu, những oán giận giấu kín trong lòng đột ngột bị Văn Hạo Khiêm khích thích, gần như phun trào tất cả: "Đừng mãi nghĩ người khác thiếu nợ các người nữa, tôi đã làm việc, đã trả nợ gần mười năm từ khi tôi trưởng thành rồi, Văn Hạo Khiêm!"

Trong lúc nhất thời, cậu ta không thể đáp lại.

May là ngã tư này không nối ra đại lộ, cũng đã qua giờ diễn của những livehouse trên đường nên không có nhiều người qua lại.

"Cậu có thể nói tôi nợ ba mẹ cậu, nhưng bọn họ đã mất rồi; tôi nợ thầy Văn, tôi đã dùng hết tiền tiết kiệm, thậm chí vay thêm cho hai cuộc phẫu thuật của ông ấy." Lồng ngực Văn Hựu Hạ phập phồng: "Nhưng tôi không hề nợ cậu, Văn Hạo Khiêm, nếu không vì cậu thì tôi đã tự do từ lâu."

Câu nói nặng nề rơi xuống rồi vỡ tan tành, biến thành vô số lưỡi dao đâm về phía cậu học sinh mười sáu tuổi.

Văn Hạo Khiêm lùi một bước về sau, mím chặt môi nhưng không thể kiềm chế được phần cằm run rẩy. Hốc mắt cậu ta đỏ bừng, nước mắt lưng tròng song vẫn cố nhịn để nó không rơi xuống.

Văn Hựu Hạ mệt mỏi vô cùng, anh tưởng đây sẽ là một buổi tối tốt đẹp.

Anh quay lưng lại: "Về đi, đừng tìm tôi nữa."

Không thể cứu vãn nữa sao?

Bóng lưng ấy dường như đã quá thất vọng với Văn Hạo Khiêm, cậu ta nhìn chằm chằm Văn Hựu Hạ. Bên cạnh anh có một người như hình với bóng, anh sẽ không bao giờ về nhà, rồi anh cũng như ba mẹ cậu ta, rời đi mãi mãi!

Trong quá khứ, cậu ta từng đốt trụi một bức thư viết đầy chữ "yêu" gửi cho Văn Hựu Hạ, đốt thành tro, tro thành phân bón, chôn xuống hạt giống thù hận trong lòng cậu ta. Mấy năm nay, nó đã ngừng sinh trưởng vì sự im lặng của Văn Hựu Hạ, rồi đột ngột chui vọt từ dưới đất lên trong một đêm như thể đã hút khô nước mắt.

"Văn Hựu Hạ." Cậu ta gọi, nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay anh dám đi, ngày mai em dám phơi bày việc anh vứt bỏ người nhà. Em bị bệnh, ông nội cũng bị bệnh, sau này anh muốn trở thành nhân vật của công chúng phải không?"

Văn Hựu Hạ dừng bước.

"Anh đi thì đừng nghĩ đến cuộc sống khá giả sau này nữa, Văn Hựu Hạ." Cậu ta nói: "Cả đời này anh không thoát khỏi em đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.