Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 18



Hôm nay là sinh nhật Lục Hàng, Nghiêm Á Nam đã sớm bảo với Lục Hàng rằng mình muốn tổ chức sinh nhật cho anh ta.

“Làm sao bây giờ, anh cũng muốn được trải qua ngày sinh nhật cùng em, nhưng chiều và tối hôm nay anh phải họp, bận bịu muốn chết, căn bản không có thời gian, anh mệt quá, ngày mai có được không, ngày mai anh đến đón em. Vậy nhé, anh vào họp đây.”

Lục Hàng làm sao có thể bận như vậy, anh ta lại nói dối, trước kia đến ngày sinh nhật anh ta đều cùng bạn bè chơi bời hát hò ở KTV, năm nay anh ta sao có thể vì cô bạn gái ngốc nghếch của mình mà bỏ cuộc chơi được.

Nhưng Lục Hàng không biết rằng, cô bạn gái ngốc nghếch của mình một lòng muốn cho anh ta một kinh hỉ, vì mình mà u mê như thế.

Vì sinh nhật của Lục Hàng, Nghiêm Á Nam bỏ ra rất nhiều công sức, từ trước một tháng đã bắt đầu chuẩn bị cho sinh nhật anh ta. Cô tìm một cửa hàng bán len, muốn đan cho Lục Hàng một chiếc áo, trên cổ tay còn đan một trái tim màu đỏ.

Sáng hôm nay, Nghiêm Á Nam xin nghỉ phép, đi tới một cửa hàng bánh ngọt, dưới sự chỉ bảo của thầy hướng dẫn, cô tự tay làm một chiếc bánh gato.

Về đến nhà, được dì Phương hỗ trợ, cô làm vài món mà Lục Hàng thích, lại viết cho Lục Hàng một tấm thiệp chúc mừng thật dài.

Cô tỉ mỉ chuẩn bị trang phục, đến 6 giờ, cô bắt taxi đến công ty nhà họ Lục, vừa mới chuẩn bị xuống xe đã thấy xe thể thao màu trắng của Lục Hàng đi qua, người ngồi vị trí lái không phải ai khác, mà chính là Lục Hàng – người bảo hôm nay bận rộn công việc họp cả chiều lẫn tối.

“Bác tài, bác đi theo chiếc xe thể thao màu trắng kia đi.” Một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu Nghiêm Á Nam.

Mắt cô ngắt ngao nhìn về chiếc xe phía trước, không ngừng phủ định suy đoán của mình, thỉnh thoảng vài điều lóe lên trong đầu cô.

Chiếc xe thể thao kia dừng lại ở cửa KTV, Nghiêm Á Nam nhìn qua cửa kính thấy bạn trai mình bước xuống, vừa ôm một cô gái khác vừa đi vào KTV, cô hoàn toàn mông lung, không biết phải làm gì, ánh mắt đờ đẫn, cứng ngắc ngồi trong xe, nước mắt không biết đã trào ra từ khi nào.

“Cô gái, còn chưa xuống sao?”

Nghe thấy tiếng bác tài giục mình, Nghiêm Á Nam cầm mấy chiếc túi đồ đứng ở KTV, sửng sốt.

Vào thời khắc này, cả thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.

Trong đầu cô tràn ngập những kí ức ngọt ngào, rằng Lục Hàng đối xử với cô như thế nào, cô tự hỏi chính mình, Lục Hàng yêu mình nên mới tốt với mình như thế, nếu không sẽ không hứa với mình rằng muốn kết hôn với mình, sẽ yêu thương mình cả đời.

Nghiêm Á Nam nghĩ lại một chút, đột nhiên mỉm cười.

Nhưng nhớ lại cảnh Lục Hàng ôm người phụ nữ khác, cô mới nhận ra, anh ta từ trước tới nay đều nói dối cô, những lúc anh ta không nói chuyện với cô vào buổi tối, lại làm cô nghi hoặc mối tình đầu của mình thủy chung với cô được bao nhiêu.

Nghiêm Á Nam cầm túi đồ, ngồi xuống ven đường.

Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mặt đất, ngăn chặn mọi ồn ào của phố thị huyên náo, cô không biết mình nên làm gì, đến khi trời đã tối, cô muốn xông vào hỏi Lục Hàng, rằng anh có yêu có không? Hay là anh đã thay lòng đổi dạ yêu người khác rồi.

Con gái luôn ở lúc mọi chuyện vỡ lẽ rồi mới tỉnh ngộ, nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa mới có thể từ bỏ hết hy vọng.

Nghiêm Á Nam cầm túi đồ đi vào KTV, không ngừng cước bộ, mở của từng phòng tìm bóng dáng Lục Hàng.

KTV này có rất nhiều phòng, cô tìm 30 phút nhưng vẫn không thấy.

Tới tầng 5, Nghiêm Á Nam vừa vặn nhìn thấy cô gái Lục Hàng ôm đi ra từ WC, cô chờ một lát rồi đi theo cô ta, quẹo trái quẹo phải rồi tìm thấy một phòng bao riêng tư.

Sau khi cô gái kia vào phòng, Nghiêm Á Nam đứng ngoài cửa do dự không biết nên vào hay không.

Có thể vì yêu quá nhiều, cũng có thể đã sớm tuyệt vọng, cô không còn gì để mất nữa, Nghiêm Á Nam để túi đồ ngoài cửa, cầm chặt tay nắm, dùng sức đẩy cửa phòng bao.

Nghiêm Á Nam vừa mở cửa đã thấy Lục Hàng uống say mèm, đu đưa hát hò. Cả phòng bao khá to, có khoảng 30 người, tất cả đều đứng lên cổ vũ reo hò theo tiếng hát của Lục Hàng.

Trên bàn có chiếc bánh ngọt 3 tầng, còn có rất nhiều bình rượu.

Nhìn thấy gương mặt xa lạ, tất cả mọi người đều sững sờ, mắt Lục Hàng trợn tròn, hoảng sợ đi về phía Nghiêm Á Nam muốn kéo cô ra ngoài.

Nghiêm Á Nam hất tay Lục Hàng, hung hăng nhìn anh ta, sau đó tát anh ta một cái vang dội. Có người trực tiếp tắt nhạc, cả phòng bao rơi vào yên tĩnh, ánh mắt đổ dồn về phía hai người.

“Nghiêm Á Nam, em điên à? Có chuyện gì ra ngoài rồi nói, đừng ở đây làm xấu mặt nhau.” Lục Hàng thấp giọng nói, túm tay cô đi ra.

Sức lực của Lục Hàng quá lớn, Nghiêm Á Nam rơi vào bị động, chỉ có thể đấm đá Lục Hàng.

“Lục Hàng, anh là đồ khốn nạn, buông tôi ra.” Nghiêm Á Nam bị Lục Hàng kéo đi liền trực tiếp cắn vào cổ tay anh ta.

Lục Hàng bị đau đành phải buông tay.

Nghiêm Á Nam chỉ tay vào đám người trong phòng bao, tâm đau xé lòng, nói:

“Anh nói cho tôi biết, anh không phải bận việc sao, anh không phải họp đến tối sao?” Nghiêm Á Nam dặn mình không được khóc nhưng nước mắt không cản được trào ra.

Nghiêm Á Nam hít sâu:

“Lục Hàng, tất cả đều là anh nói dối tôi, người anh yêu không phải là tôi đúng không?”

Ngay sau đó, Nghiêm Á Nam trực tiếp nhào tới chỗ cô gái Lục Hàng đã ôm kia, cô ta ngạo mạn ngồi trên sô pha, chân vắt chéo, căn bản không thèm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Á Nam.

Cô không chút do dự, lấy chậu đá đổ lên đầu cô ta, sau đó cười như không cười nhìn Lục Hàng nói: “Lục Hàng, hóa ra anh thích loại con gái thế này.”

“Lục tổng, lời này của bạn gái anh hơi quá rồi đấy.” giọng nói phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.

“Đúng đấy, có chuyện gì về nhà rồi nói, không phải làm loạn ở đây.”

“Nhìn cô ta nhưng vậy cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.”

Những lời mỉa mai vây quanh cô, càng lúc càng trở nên đinh tai nhức óc, càng ngày càng đâm xuyên thủng màng nhĩ của Nghiêm Á Nam, kích thích trái tim tan nát không thể phục hồi của cô.

Cô che tai mình, nhìn về phía Lục Hàng, cầu mong anh ta có thể nói câu giúp mình, cứu cái tình thế này đi.

Lục Hàng cảm thấy mình bị mất mặt trước đám bạn, lòng tự trọng của mình bị tổn thương, nghĩ rằng tất cả đều tại Nghiêm Á Nam mà ra.

Lục Hàng chạy vào trong, làm cho cả phòng yên tĩnh lại.

Nghiêm Á Nam không còn nghe thấy tiếng âm thanh nào mới chậm rãi bỏ tay xuống.

Lục Hàng dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống, tức giận Nghiêm Á Nam, chỉ tay thẳng mặt cô, nói:  “Nghiêm Á Nam, cô nghe cho rõ đây, từ đầu đến cuối tôi không yêu cô, cả đời này cũng không yêu cô. Bây giờ cô cút đi được rồi, về sau đừng đến tìm tôi nữa.”

Nước mắt của Nghiêm Á Nam không ngừng chảy ra, tùm vạt áo của Lục Hàng, khóc nấc lên: “Không phải, rõ ràng anh nói muốn kết hôn với em, vĩnh viễn sẽ ở bên em mà.”

Nghiêm Á Nam vừa nói xong liền nghe tiếng tiếng cười vang, trong đó có cả Lục Hàng.

Lục Hàng cười đùa đáp lại:

“Tôi chỉ là nói chơi thôi, loại người giống như cô, dáng người chẳng ra sao, đầu óc đơn giản, không thú vị, cuộc sống cũng không có hứng thú gì, tôi mới không thích cô.” Lục Hàng chỉ tay vào đám con gái trong phòng, nói: “Nhìn đi, cho cô mở mang tầm mắt một chút, tôi đây thích kiểu người ngực lớn mông cong như này này.”

“Vậy vì sao anh còn gạt tôi? Nếu anh không yêu tôi tại sao còn trêu đùa tôi?” Nghiêm Á Nam không thể hiểu nổi, nếu không thích một người tại sao còn đối xử tốt với người ta.

Nghiêm Á Nam đè cao giọng, đem suy nghĩ của bản thân nói ra.

Lục Hàng trợn mắt, không kiên nhẫn nói: “Vì mẹ tôi thích cô, nếu hẹn hò với cô thì mẹ tôi sẽ không giám sát tôi, không quan tâm tôi tiêu xài cái gì, còn cho tôi thêm tiền, cô chính là cái lá chắn giúp tôi đối phó bà ấy.”

Lục Hàng vốn định giữ lại chút thể diện không muốn nói như vậy, nhưng rượu vào lời ra, nghĩ cho thể diện của mình nên dùng lời cay đắng thế này để kết thúc mọi chuyện.

Nghiêm Á Nam thấy choáng váng đầu óc, tiếng người văng vẳng bên tai, không biết mình rời khỏi KTV bằng cách nào, cô ngồi bên vệ đường,  trời đổ mưa to làm cô ướt đẫm cả người.

Cảnh sát phát hiện ra cô, gọi bố mẹ Nghiêm đến mang cô về nhà, về đến phòng liền ngã xuống, nhưng chuyện sau đó cô không biết gì cả.

Nếu hỏi cô điều gì, cô không có cách nào trả lời, vì giờ ngoài nước mắt chỉ có nước mắt mà thôi.

Trong phong bao KTV, Nghiêm Á Nam đi rồi, những chuyện xảy ra như là một trò cười, bọn họ đem ra xì xào bàn tán với nhau. Lục Hàng không có tâm trạng, đi ra một chỗ riêng tiếp tục uống rượu.

Tiếng bạn bè xung quanh làm Lục Hàng không được thoải mái, anh ta đứng dậy, lấy cớ rời đi.

Mới bước ra ngoài đã thấy đống quà Nghiêm Á Nam tỉ mỉ chuẩn bị, Lục Hàng nở nụ cười, nhìn đống quà đáng yêu mà Nghiêm Á Nam làm.

Lục Hàng cầm mang vào xong xe, cẩn thận xem từng chút.

Lục Hàng mở chiếc bánh gato Nghiêm Á Nam, nhìn qua đã biết không phải do người trong nghề làm, phần kem được phết xung quanh không đều tay.

Lại mở tiếp đến hộp đồ ăn, bên trong vẫn còn hơi ấm, hóa ra cô gái này nhớ rõ mình thích ăn gì, vừa vặn có chút đói bụng, nhưng không có đũa, đành phải cầm tay ăn vài miếng.

Lục Hàng lấy chiếc áo len Nghiêm Á Nam đan, phía dưới có một tấm thiệp cô tự tay viết.

Bên ngoài là bức tranh phong cảnh đáng yêu, ngay cả kiểu chữ cũng lộ ra vẻ dễ thương.

Lục Hàng mở tấm thiệp, cẩn thận đọc từng chữ, toàn bộ đều là tình yêu nồng nhiệt của Nghiêm Á Nam. Đọc được một nửa thì cất đi, Lục Hàng không dám đọc tiếp, những dòng chữ bên trong làm Lục Hàng cảm thấy chột dạ, anh ta căn bản không xứng với kiểu người chính nhân quân tử trong lòng Nghiêm Á Nam.

Nghiêm Á Nam nằm trên giường, bố mẹ Nghiêm bên ngoài phòng khách lòng dạ nóng như lửa đốt.

“Bất luận là hỏi gì nó cũng không nói, cũng không biết xảy ra chuyện gì rồi, ông nói phải làm sao bây giờ?”

Mẹ Nghiêm đi qua đi lại trong phòng khách, nước mắt không ngừng chảy ra, cho tới bây giờ bà chưa từng thấy con gái mình như vậy bao giờ.

“Còn phải nói, nhất định nó cãi nhau với Lục Hàng, Lục Hàng là đứa tính tình tốt, nó bị chúng ta chiều sinh hư, không phải chịu ủy khuất gì, không biết điều lại còn hồ đồ như thế. Bà đừng quan tâm, người trẻ bây giờ chính là kiểu thiếu kiên nhẫn, hiện tại không trân trọng, mai sau hối hận cũng chẳng kịp.”

Bố Nghiêm vẫn duy trì quan điểm của mình: Có vấn đề gì sẽ suy xét lại mình trước, hơn nữa trong mắt bố mẹ Nghiêm, Lục Hàng là người nho nhã, hiền lành, nguyên nhân chắc chắn nằm ở con gái mình.

Nghiêm Á Nam nghe thấy lời cha mẹ, lựa chọn duy nhất của cô chính là che chăn khóc mà không nói ra sự thật. Cô từ nhỏ đã hiểu, giải thích với bố mẹ cũng vô dụng, người ta sẽ tin những gì mình muốn, yêu những gì mình tin, cho dù sự thật có phơi bày trước mắt đi chăng nữa.

Nghiêm Á Nam cuộn mình trong chăn, xóa hết tất cả những gì liên quan tới Lục Hàng, tìm mọi cách để quên đi người đàn ông tệ bạc kia, cô suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng rút ra được kết luận – công việc sẽ làm cô thoát khỏi bể khổ này.

Tuy công việc với Nghiêm Á Nam mà nói, nó là một vũng bùn lầy, nhưng cô không còn cách nào khác, chỉ có thể thoát khỏi đống bùn này tới đống bùn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.