Tới khuya, Triệu Hải Khoát ngồi trên bờ cát, thỉnh thoảng quay lại nhìn đèn trên tầng 2 nhà Vô Niệm, thấy cô còn chưa về, anh sốt ruột.
“Sao cậu cứ đi qua đi lại thế?” Điền Triết Kiệt nói.
“Vô Niệm chưa về.”
“Lạ thế, cậu không ở cùng cô ấy hả, Vô Niệm đi một mình à?”
Triệu Hải Khoát nhìn Điền Triết Kiệt, hỏi “Hôm nay liên hoan, có nhân viên mới.”
Điền Triết Kiệt gãi đầu, “Vu Tình bảo hôm nay về sớm mà, có nói là đi liên hoan đâu?”
Đột nhiên Triệu Hải Khoát hiểu ra, “Có thể là tôi nghe nhầm rồi, tôi về đây.” Anh đi đi.
“Đi đâu đấy, nói rõ ra xem nào, nhỡ đâu Vô Niệm lại lừa cậu thì sao, nếu có vấn đề gì thì phải làm sao giờ, bạn gái cậu lúc nào cũng để người ta lo, hay cậu gọi cho cô ấy xem, lúc cậu theo đuổi Vô Niệm không thế này đâu.” Điền Triết Kiệt còn bảo: “Có lúc tôi còn lo thay cả phần cậu nữa đấy.”
Điền Triết Kiệt gọi cho Vu Tình nhưng cô nàng không nghe, anh ta lại gọi lần nữa nhưng vẫn không được, “Giờ này Vu Tình đã ngủ đâu nhỉ, sao lại không nhấc máy?”
Điền Triết Kiệt cẩn thận nghĩ lại, nhìn gương mặt không lo lắng tí nào của Triệu Hải Khoát, anh ta nhận ra, “Cậu gọi ngay cho Vô Niệm đi, mở loa lên.”
Triệu Hải Khoát hết cách, đành gọi cho Vô Niệm, “Bao giờ em về?”
“Em đang định gọi cho anh này, Vu Tình uống say rồi, em không mang về được, anh đến đón bọn em được không, địa chỉ là…”
Đầu dây bên kia, mặt Điền Triết Kiệt tái mét, lấy xe đi đón bạn gái mình.
“Cậu không lo là vì cậu biết Vu Tình lừa tôi đúng không?”
“Người anh em, tôi không biết chuyện bọn họ đi ăn liên hoan thật mà, bạn gái tôi đi đâu thì sẽ bảo, không bao giờ nói dối tôi, hai đứa bọn tôi cũng không lừa nhau.” Triệu Hải Khoát tự tin nói.
“Bớt khoe khoang lại giùm, lúc chưa theo đuổi được con gái nhà người ta cậu còn khóc đấy.”
“Cái này gọi là khổ tận cam lai, bây giờ là quãng thời gian tận hưởng hạnh phúc.”
Đi tới quán BBQ, Điền Triết Kiệt và Triệu Hải Khoát ngớ người.
“Cậu ta là ai?” Hai người đứng đằng xa, nhìn nhau.
Triệu Hải Khoát lắc đầu.
“Cậu bảo người yêu cậu cái gì cũng kể mà, sao cậu lại không biết.”
Triệu Hải Khoát trầm mặc.
“Còn hơn bạn gái cậu uống say lại còn dựa vào vai người đàn ông khác.”
Vu Tình uống quá nhiều, dựa vào người Ngụy Uẩn Ngọc nói đông nói tây, Vô Niệm và Vương Vũ Điềm kéo mãi cũng không được, như là Vu Tình có rất nhiều điều muốn hỏi.
Đúng lúc này, Điền Triết Kiệt xuất hiện, bế Vu Tình lên, cao giọng nói với Ngụy Uẩn Ngọc, “Đây là bạn gái tôi, cậu là ai?”
Thấy tình hình không ổn, Vô Niệm vội vàng nói: “Cậu ấy là nhân viên mới của quán tôi, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, thế nên bọn tôi đi ăn liên hoan.”
“Nhanh thế á? Mấy hôm trước mới thông báo tuyển người mà?” Biết Ngụy Uẩn Ngọc là ai, giọng nói của Điền Triết Kiệt cũng dịu đi.
“Gấp mà nên tuyển nhanh.” Vô Niệm giải thích.
“Nhưng mà đâu cần tìm một người vừa trẻ vừa đẹp trai thế này?” Triệu Hải Khoát đứng cạnh Vô Niệm, khẽ nói.
“Xin lỗi cậu nhé, xe tôi chỉ có 5 chỗ thôi, cậu tự về đi.” Điền Triết Kiệt lạnh lùng bảo.
“Hay là thế này đi, Vũ Điềm, không phải Ngụy Uẩn Ngọc ở nhà em sao? Hai đứa gọi xe về đi.” Vô Niệm tạo cơ hội.
Trên đường về, Điền Triết Kiệt giận Vu Tình lừa mình, anh ta hậm hực giận cá chém thớt lên người Triệu Hải Khoát, anh đuối lý, đành để anh ta mắng mình.
Vô Niệm giải thích: “Chuyện này là tại tôi, ban đầu Vu Tình không muốn tuyển người mới, anh cũng biết mà, nhưng mà anh với Triệu Hải Khoát lại đề nghị tôi tuyển thêm. Ai ngờ người tới ứng tuyển đều là nam, tôi với Vu Tình bàn nhau rồi, thế cũng tốt, coi như là tìm bạn trai giúp Vương Vũ Điềm, thế mà tuyển được người đẹp trai như Ngụy Uẩn Ngọc. Vu Tình không nói với anh cũng là tại tôi, tôi lo anh không cho con bé đi, anh nghĩ xem, con bé là người đứng ra tuyển người mới, nếu mà không đi thì bữa cơm này nhàm chán lắm, với cả Vu Tình hay uống say, say rồi lại không biết trời đất là gì, ai cũng sán vào.”
Vô Niệm ôm trách nhiệm giải vây hộ Vu Tình, Điền Triết Kiệt bớt giận, “Thảo nào tự dưng lại to gan thế.”
Vô Niệm thở dài, dựa vào ghế, nghĩ đến Vương Vũ Điềm và Ngụy Uẩn Ngọc.
—
Vương Vũ Điềm và Ngụy Uẩn Ngọc bắt taxi về, hai người ngồi ở ghế sau, không khí trầm lặng, Ngụy Uẩn Ngọc muốn bớt xấu hổ, chủ động tìm đề tài.
“Bình thường chị thích làm gì?” Cậu ta nghiêng đầu nhìn Vương Vũ Điềm, đặt tay lên đầu gối.
“Tôi á? Đu idol, nhóm AT ấy.”
“Thế hả?” Ngụy Uẩn Ngọc chưa từng nghe qua tên nhóm này.
Trong xe lại rơi vào yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng radio.
Vương Vũ Điềm nắm tay lại, nghĩ xem nên nói gì, hay là hỏi Ngụy Uẩn Ngọc thích nghe nhạc gì, hay là học đại học nào, khoa nào, nhưng mà mấy câu này chẳng thú vị gì cả.
Trong lúc do dự, cô nàng còn chưa kịp nói gì thì bác tài xế bảo: “Tới nơi rồi.”
Vương Vũ Điềm không có kinh nghiệm yêu đương, mới qua một ngày, cô nàng cảm thấy mình không có cảm giác ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ như trong phim, thậm chí còn nghĩ mình không xứng với Ngụy Uẩn Ngọc.
Bầu không khí xấu hổ bao trùm, trong mối quan hệ này, Vương Vũ Điềm sắm vai nhân vật yêu thầm người khác.
Vương Vũ Điềm bỏ lỡ cơ hội theo đuổi tình yêu, người trẻ bây giờ là thế, muốn yêu nhưng lại không có dũng cảm.
Sáng hôm sau, Vu Tình thức dậy, nghe một tràng câu hỏi của Điền Triết Kiệt, may mà cô nàng là người khéo léo, đẩy trách nhiệm lên người Vô Niệm, hơn nữa còn bày chiêu làm nũng, Điền Triết Kiệt có tức đến đâu rồi cũng thôi.
Vương Vũ Điềm coi Ngụy Uẩn Ngọc từ anh bạn trai trong mơ đến đồng nghiệp, cô nàng thoải mái hơn hẳn, nói chuyện cũng tự nhiên hơn, chào hỏi ba mẹ Vương rồi đi làm.
Trên đường đi, Ngụy Uẩn Ngọc hỏi: “Tối qua hai anh chàng kia là ai thế ạ?”
“Là chủ của cửa hàng lướt sóng bên cạnh, một người là bạn trai của Vu Tình, người còn lại là bạn trai sếp.”
Bạn học Ngụy gật đầu, nói: “Em thấy sếp phải bó thạch cao, sao chị ấy lại bị thương thế ạ? Chị ấy tên là Vô Niệm nhỉ, nghe lạ quá.”
“Sếp bị tai nạn, lúc đấy dọa chúng tôi sợ gần chết, vốn dĩ chị ấy sẽ xuống quán giúp một tay nhưng mà lại bị thương, đành phải tuyển người mới.” Vương Vũ Điềm nghĩ rồi lại bảo: “Thật ra tôi cũng không biết vì sao tên chị ấy lại là thế.”
“Căn nhà đó để tầng 1 làm quán trà sữa, tầng 2 làm nơi ở đúng không ạ?”
“Ừ.”
“Thế sếp là người ở đâu thế chị? Mới 28 tuổi mà đã mở được quán trà sữa rồi, chắc phải giàu lắm.”
“Cậu tò mò lắm hả?”
“Em chỉ hâm mộ chị ấy thôi, nếu tới năm 28 tuổi em mà mua được nhà thì tốt, cũng mở một quán ở gần biển thế này này, sáng đi tắm nắng, tối cầm guitar ra bờ cát hát hò, nhất định là sung sướng lắm.” Nhớ tới hiện thực, cậu ta không cười nữa, nói: “Tiếc là em không có năng lực như thế.”
“Cậu đừng nhụt chí, nhỡ đâu có một ngày cậu làm được thì sao.” Vương Vũ Điềm vỗ vai Ngụy Uẩn Ngọc.
Ngụy Uẩn Ngọc là một trong số những người ‘thanh niên không có tiền đồ’, muốn sống theo ý mình, chẳng mong chờ cái gì, nhưng mà lại rất muốn được tự do, không muốn bị ràng buộc.
Bọn họ muốn một cuộc sống thoải mái tự do. Có người bảo bọn họ không phấn đấu, không cố gắng, chỉ cần tận tưởng. Cũng có người bảo bọn họ mê muội mất đi ý chí, không có chí tiến thủ. Nhưng nghĩ kĩ lại thì, bọn họ muốn chạy theo ánh mặt trời biển rộng, cũng như có người muốn có công việc tốt, giàu sang phú quý, dù là thế nào cũng là vì mong muốn của bản thân mình.
Chẳng qua là suy nghĩ khác nhau, cách theo đuổi khác nhau, thế nên trở thành hai kiểu người hoàn toàn tương phản.
Vương Vũ Điềm và Ngụy Uẩn Ngọc tới quán, bắt đầu làm việc, một lát sau Vu Tình cũng chạy tới, biết hôm qua mình hơi quá đáng, cô nàng không ngừng xin lỗi Ngụy Uẩn Ngọc.
Cậu ta thấy cũng chẳng sao, nhưng mà bị Điền Triết Kiệt dọa sợ, Vu Tình lại thay anh ta xin lỗi lần nữa.
Bầu không khí vui vẻ hơn, vừa nói vừa cười. Mấy ngày sau, Ngụy Uẩn Ngọc thành thạo công việc mình làm, ba người cũng phối hợp ăn ý hơn, công việc dần dần nhẹ nhàng hơn.
Ngụy Uẩn Ngọc cũng hưởng thụ cuộc sống tự do thoải mái thế này, hòa đồng hơn với mọi người.