Biển Cấm

Chương 22: 22: Chương 21




Mặt nước nhanh chóng bình tĩnh lại, ngay cả chút gợn sóng cũng không có.
Ta nóng nảy, bỗng chốc gọi ra tiếng: “Bảo Bảo!”
Ta cũng là hồ đồ, tốt xấu gi tiểu long cũng là rồng, sao có thể bị ngộp nước.

Chỉ không lâu sau, nàng liền ngoi lên từ đáy bể, tách mặt nước gọi một tiếng “pi” trong trẻo về phía ta.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết.” Gánh nặng trong lòng ta liền được gỡ bỏ, quay đầu nhìn lá bùa vàng trên xiềng xích, hướng dẫn nàng, “Ngươi đi, nhìn thấy lá bùa kia không? Dùng miệng kéo xuống, ta có thể chạy thoát.”
Tiểu long mở to mắt chuyển về phía lá bùa bên cạnh, hai mắt sáng mời, gật gật đầu với ta, xông thẳng về phía bên kia.
Lá bùa dán rất chặt, nàng lại là một tiểu long lớn bằng chiếc đũa, xé có chút khó.

Móng vuốt không dùng tốt, nàng còn dùng miệng, lại gặm lại cắn.
Lòng ta dâng lên chút hy vọng, sợ quấy rầy nàng, ngậm miệng ổn định hô hấp, không dám ra tiếng.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa bỗng truyền tới động tĩnh, chỉ một chốc sau, một chiếc thuyền nhỏ đầu treo đèn lồng giấy thế nhưng từ một đầu khác, xuyên qua cầu hình vòm hướng về phía ta bên này.
“Mau! trốn đi” Ta cuống quýt gọi tiểu long.
Dạ giao thị lực siêu quần, ta liếc mắt liền thấy ngồi trên thuyền nhỏ chính là Vương quản quầy.

Có lẽ là nghe theo lời của Tư lão đầu, tới trị thương cho ta.
Gã cho thuyền nhỏ đến trước mặt ta, đầu tiên là nghi ngờ mà giơ đèn lòng tra xét một vòng xung quanh núi giả.
“Vừa rồi ngươi đang nói chuyện với ai?” Gã hỏi ta.
Ta khẩn trương đến miệng lưỡi khô khốc, bắt được một Giao nhân, bọn họ còn nghĩ đến nước mắt đến GIao sa, nếu bắt được một con rồng, nói không chừng bọn họ còn phải nuôi dưỡng lấy máu rồng nước mắt rồng làm gì đó.
Tuy rằng Nhân tộc luôn ngưỡng mộ rồng, nhưng ta không tin những người này sẽ có lòng tốt mà thả lại tiểu long về với biển.
“Ta đang mắng các ngươi ngươi không nghe ra sao?” Ta ra vẻ khiêu khích, thậm chí vung đuôi, khiến cho thuyền nhỏ đều đong đưa.
Vương quản quầy lắc trái lắc phải thiếu chút nữa ngã vào trong nước, chờ thuyền nhỏ dần khôi phục vững vàng, gã tức muốn hộc máu nhặt một gậy gỗ trên thuyền, giơ lên muốn đánh xuống người ta.
Ta nhìn gã chằm chằm, cũng không khuất phục::”Ngươi đánh hỏng ta, nhưng không có biện pháp nói rõ với Tư Lý của các ngươi.”
Gậy gỗ ngừng giữa không trung, một chốc sau cuối cùng cùng không rơi xuống, bị Vương quản quầy ném lại thuyền.
Thân thể ta không chịu khống chế mà run rẩy theo tiếng gậy gỗ rơi xuống, nuốt một ngụm nước miếng.
Vương quản quầy buộc thuyền nhỏ ở trên núi giả, cầm một hòm thuốc bôi thuốc lên ngực cho ta.
Sau khi bọn họ làm ta ngất, trực tiếp lột xuống quần áo trên người ta, một roi của Vương quản quầy đánh vào da thịt trần trụi của ta, lập tức máu thịt be bét, da tróc thịt bong
“Sao các ngươi lại hoài nghi ta?” Dù sao thân thể cũng là của mình, lúc Vương quản quầy bôi thuốc cho ta, ta hoàn toàn thành thật, vẫn không nhúc nhích.
“Hoài nghi ngươi là Giao nhân sao?” Mặt Vương quản quầy hiện ra vẻ đắc ý, “Giao nhân lệ là thứ nhất, quần áo trên người ngươi là thứ hai.

Bộ Giao sa kia của ngươi, dính nước không ướt, nhẹ như tuyết bay, Nhân tộc không phải hoàng thân quốc thích không thể dùng, vả lại phần lớn là do nữ tử nắm giữ.

Ngươi mặc Giao sa, cầm một viên Giao nhân lệ một mình tới cầm đồ, nhìn cũng không giống người, này thử một lần, quả nhiên liền không phải.”
Thì ra là vậy, là ta khinh thường chủ quan.

Hoặc có lẽ, là ta đánh giá thấp tham lam của Nhân tộc.
Ta ngậm miệng không nói thêm gì nữa, Vương quản quầy lại không bởi vậy mà dừng lại, lải nhải không yên.

“Đáng tiếc ngươi không phải Giao cái, nghe nói Giao cái thường xuyên làm vợ ngư dân, hẳn là cách dùng không khác gì nữ nhân, mang đi đấu giá, nói không chừng có thể bán vào cung làm Nương nương.” Vương quản quẩy nở nụ cười nói đến đáng khinh, “Nhưng trên người ngươi có hình xăm, này phá tướng, nếu là cái thì sửa cho ngươi một chút, đổi thành hoa hoa cỏ cỏ gì đó.

Ngươi nói có phải ngươi phạm tội mới chạy trốn lên đất bằng hay không? Giao nhân cũng có hình xăm mà nói, thật kỳ quái…”
Gã bôi thuốc xong, đưa tay muốn đụng vào hình xăm trên trán ta, ta lập tức nghiêng đầu, mặt lộ vẻ chán ghét.
“Đừng đụng ta.”
Vương quản quầy híp híp mắt, bóp cằm ta kéo qua, giọng nói lạnh lùng: “Nhìn kỹ, tướng mạo ngươi cũng không kém.

Nghe nói gì kia của Giao nhân bình thường co ở túi tràng*, khi dùng mới thò ra, túi tràng kia giống như âm hộ của nữ tử, có một khe nhỏ, không để ý mà nói cũng có thể sử dụng.”
(*腔囊 khang túi; t coi hình thấy một chỗ nào đó gần hậu môn ;D.)
Ta không dám tin rùng mình một cái: “Ngươi!”
“Nếu như ngươi không nghe lời, ta liền gọi toàn bộ nam nhân trong viện tới nếm món ngon.” Ngôn ngữ của Vương quản quầy ti tiện, giống như một con rắn độc, trơn ướt lại lạnh lẽo, chỉ đi qua trước mắt, đều hận không thể nhấc chân đá gã bay xa.
Ta vừa muốn mở miệng, đột nhiên một thứ như lửa đỏ vọt tới, cắn một ngụm vào tay Vương quản quầy.
Gã hoảng sợ vung tay: “Cái gì!”
Tiểu long cắn chặt một bàn tay của gã, máu đều cắn ra, ném thế nào cũng không nhả.
Mắt thấy một màn lo lắng nhất vẫn xảy ra, ta cũng là vừa hoảng vừa sợ, hoảng là lá gan của tiểu gia hỏa này quá lớn, dám trực tiếp hiện thân ở trước mặt người khác; sợ chính là Vương quản quầy bắt được tiểu long, đối với nàng giống như đối đãi ta.
“Chạy mau! Mặc kệ ta!” Ta la hét, giãy đến xiềng xích leng keng rung động.
Vương quản quầy tức giận mắng một câu, tay còn lại nắm đuôi tiểu long, dùng lực kéo, không chút do dự ném nó ra ngoài.
Chỉ nghe “Bang” một tiếng, không biết ném tới chỗ nào, tiểu long không còn tiếng động.
Ta chợt nghiêng người, hai mắt trợn lên, tiếng nói đều phải phá: “Bảo Bảo!”
Trong đầu ta như có gì đó nổ tung, cuồn cuộn lôi kéo suy nghĩ của ta, kích động thù hận trong ta.
Ta chưa bao giờ làm chuyện xấu, lại bị tộc nhân chán ghét, bị cha ruột lạnh nhạt; chưa từng lừa gạt bất luận kẻ nào, lại nhiều lần bị người bên cạnh lừa gạt, chỉ là muốn sống an ổn một mình, nhưng phải chịu Nhân tộc làm nhục như thế.
Từng việc từng chuyện, hóa thành tâm ma, dây dưa thể xác và tâm trí ta, khiến ta không được yên.
Ngực bỏng cháy, sợi tóc rũ quanh thân không gió mà bay, ta không khống chế được mà ngửa đầu gào thét, xiềng xích trói buộc ta đứt thành từng khúc, chờ ta lấy lại tinh thần, người đã lơ lửng giữa không trung, trước mặt là một thanh Yêu đao màu đỏ quen mắt.
Trong thân thể giống như có một loại sức mạnh kỳ lạ, đuôi cá hóa thành hai chân, trần truồng cũng không cảm thấy thẹn.
Vương quản quầy sợ hãi nhìn ta, mất thăng bằng ngã ra sau, thuyền nhỏ đong đưa kịch liệt, thiếu chút nữa lật úp.
Lòng vừa động, Tê Hà hóa thành sáu thanh đao giống nhau như đúc, làm thành trận hình tròn, sau đó đồng thời bắn về phía Vương quản quầy.
Lưỡi đao sắc bén đâm vào cơ thể, trực tiếp ghim gã thành con nhím,
“Ngươi…” Vương quản quầy thất khiếu chảy máu, trừng mắt, trong miệng phát ra tiếng máu “ọc ọc”.
Tê Hà hợp làm một, lại bay giữa không trung, mang theo một đường máu.

Vương quản quầy cứng đờ đổ về phía trước, thân thể giật giật hai cái, dần dần không còn động tĩnh.
Thân đao quấn quanh sương đen, máu của Vương quản quầy nhuộm đỏ toàn bộ thuyền nhỏ.
Nếu là trước kia, ta nhất định kinh hồn bạt vía, tay chân nhũn ra, hôm nay lại không có chút cảm giác khác thường nào, thậm chí còn thản nhiên khom lưng giật xuống ngoại sam trên người gã.
Hôm nay Vương quản quầy mặc một ngoại sam màu đen, máu đen nhưng thật ra không nhìn thấy, chính là lỗ… hơi nhiều một chút.
Nhìn lỗ thủng phía trên, ta hừ nhẹ một tiếng: “Sớm biết không thọc nhiều đao như vậy.”
Khoác ngoại sam lên người, buộc lại eo, thân dưới vẫn lạnh căm căm.
“Pi…”
Nghe thấy tiếng kêu mỏng manh của tiểu long, ta đáp xuống bụi cỏ bên bờ, chưa lật được mấy cái liền tìm được tiểu long nằm trên cỏ.

Nàng ỉu xỉu nhìn ta, không biết ngã trúng chỗ nào.

Ta dùng ngón tay chạm nàng, nàng cọ cọ đầu ngón tay ta vô cùng đáng thương, vươn lưỡi liếm liếm ta.
Ta cẩn thận dời nàng lên vai, làm nàng ngoan ngoãn ở đó.
“Bảo Bảo, chúng ta đi giết sạch bọn họ…” Ta dùng ngón tay xoa đầu nàng, khẽ nói.
Mây mỏng che nửa trăng, tạo thành các bóng loang lổ dưới mặt đất.
Động tĩnh của ta không nhỏ, nhanh chóng đánh thức những người khác trong viện.

Đuốc đèn lồng lần lượt sáng lên, tiểu nhị cùng hộ viện* của tiệm cầm đồ sôi nổi xúm lại, trong tay cầm vũ khí, mặt đầy cảnh giác.
(*护院: người trông coi, bảo vệ trong viện.)
Hai quản quầy khác khoác quần áo vội vàng chạy tới, thấy bộ dạng của ta liền chấn động.
Một người trong đó run rẩy hỏi ta: “Ngươi, trang phục này của ngươi chính là của Vương quản quầy đi? Gã đâu?”
Tên còn lại ra lệnh cho hai bên: “Mau bắt y lại, chú ý không cần thiết lấy tính mạng của y, nếu như chết, cẩn thận Tư Lý lột da các ngươi!”
Mọi người nghe vậy rùng mình, liền phải tiến lên.

Ta nhẹ nhàng động tay, Tê Hà lại hiện hình từ trong thân thể, chỉ dạo một vòng ở bên ngoài, đao kiếm gậy gộc trong tay mấy tiểu nhị hộ viện kia đều bị gọt một nửa.
Bọn họ ngơ ngác nhìn vũ khí trong tay mình, không biết là ai bắt đầu trước, ném vũ khí xoay người bỏ chạy, có một thì có hai, không lâu lắm mọi người liền chạy tứ phía.
“Quay lại! Các ngươi đi chỗ nào? Tất cả quay lại cho ta!”
“Ha, buồn cười! Ta nhất định phải cho Tư Lý phạt các ngươi!”
Hai tên quản quầy tức muốn hộc máu, ta ngoắc ngón tay, Tê Hà xoay người, lập tức lao về phía hai người.
Hai người kia cũng không dám dậm chân, nhìn thấy Tê Hà liền giống như nhìn thấy ác quỷ, mặt trắng bệch xoay người bỏ chạy.
“Mẹ a, cứu… cứu mạng!”
Ta đứng im tại chỗ, sử dụng đao cắt đi mũ trên đầu bọn họ, lại một đao chém ở đầu gối, khiến bọn họ sôi nổi quỳ rạp xuống đất.
Bọn họ gào khóc thảm thiết bò loạn dưới đất, tóc rối bời che mặt, bộ dạng chật vật.
Một trong số đó run run muốn đi nhặt nửa cây gậy gỗ hộ viện làm rớt dưới đất, bị ta phát hiện, một nháy mắt tiếp theo liền không chút lưu tình dùng Tê Hà đâm thủng bàn tay gã, đóng gã ở trên mặt đất.
Đối phương kêu thảm một tiếng, đong đưa kịch liệt thân thể to mập, giống như một con cá chạch lạc vào ruộng cạn.
“Pi?” Tiểu long bất an cọ cọ vành tai ta, giống như bị tiếng thét này dọa tới rồi.
Ta gãi gãi cằm nàng, ấn nàng trở lại giữa tóc.
“Đừng sợ, sắp xong rồi.”
Tiếng thét này thật sự quá ồn, ồn đến đầu ta đau muốn nứt, thô bạo trong lòng kia càng thêm dày đặc.
Giơ tay lên, lại nhẹ nhàng hạ xuống, đối phương giống như bị thứ gì đó đè lại đầu, không thể khống chế mà đập xuống đất, chỉ một chút liền không còn âm thanh, người đã hoàn toàn ngất đi.
Tên quản quầy cách gần bên thấy một màn này, sợ hãi chống tay ra sau, một bên run rẩy khóc lóc, một bên đạp chân muốn tránh xa ta.
Ta vung tay lên, Tê Hà bay đến trước mặt gã, mũi đao bén nhọn cách gã hơn một tấc mới khó khăn dừng lại, chỉa thẳng vào mắt gã.
“Tên còn lại đâu?” Ta lạnh lùng hỏi gã.
Cả người đối phương cứng đờ, môi run rẩy nói: “Tư, Tư Lý không có ở đây… đại nhân, đại nhân tha mạng a!”
Trong lúc gã nói, một mùi tanh tưởi khó ngửi dần tràn ngập, ta ngừng mắt nhìn dưới háng gã, phát hiện gã chính là sợ tới mức tiểu ra.

Ta chán ghét nhíu mày, đang muốn giục Tê Hà đâm thủng đầu gã, đột nhiên một giọng nói vang lên từ đằng sau.
“Yêu nghiệt phương nào, hơn nửa đêm không ngủ đến đây hành hung đánh thương người?!” Giọng nói mặc dù già nua, nhưng lại trung khí mười phần*.
(*中气十足: tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.)
Tên quản quầy kia có lẽ là tâm tình phập phồng quá lớn, hít một hơi thật sâu, thoáng chốc vểnh lên.
Ta nhìn lại, chỉ thấy trên tường cao phía xa, một bóng dáng cao gầy đứng ngược gió, tóc bạc mũ sen*, tay cầm phất trần, mặt cõng trăng, nhìn không rõ.
(*莲冠: mũ/mão hoa sen đạo sĩ hay đội.)
“Ta không phải yêu nghiệt.” Tê Hà chậm rãi thay đổi phương hướng, mũi đao chỉ về phía người tới.
Đối phương nhảy khỏi tường cao, vững vàng đáp xuống mặt đất, hất phất trần, cười nói: “Ngươi một thân ma khí, còn nói mình không phải yêu nghiệt?”
Ta sững sờ: “Ta lần đầu đến nhân gian, những người phàm tục này khinh ta không hiểu gì, cướp trân châu cùng quần áo của ta, còn cầm tù ta quất roi tra tấn.

Kẻ ác như vậy, không nên giết sao?”
Ta một thân ma khí? Người này đang nói năng bậy bạ cái gì? Vừa tới liền mở miệng chỉ trích ta, ông ta lại biết cái gì?
Đúng rồi, Tư Lý nói muốn tìm một người thạo nghề hỏi chút chuyện về Giao nhân, còn có lá bùa giam cầm ta kia, nhất định lão đạo này cùng một nhóm với bọn họ.
Một đám tiểu nhân tham tài vô nghĩa!
“Cái gì, tra tấn ngươi?” Đối phương có chút kinh ngạc, chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, “Ngươi nói tỉ mỉ cho ta, nếu thật sự ủy khuất như thế, ta thay ngươi làm chủ.”
Nói được nhưng thật ra êm tai, đáng tiếc ta đã không còn tin tưởng đám phàm nhân vô sỉ này.
“Được a…” Ta trầm giọng, “Ngươi đi âm tào địa phủ mà nghe đi!” Dứt lời Tê Hà bắn ra, lao thẳng về phía lão đạo.
Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Chút tài mọn.” Dứt lời vung phất trần, bắt đầu đấu với Tê Hà vô cùng thành thạo.
Lòng ta nóng nảy, đây cũng là lần đầu tiên ta dùng linh lực khống chế binh khí, cũng không thuần thục lắm, càng nhanh càng không bắt được trọng điểm, một cái hoảng thần, thanh đao màu đỏ liền bị tơ dài của phất trần cuốn lấy, giống con mồi của nhện không động đậy được mảy may.
Ta liều mạng thúc giục linh lực, cũng chỉ có thể khiến nó búng hai cái ở giữa không trung vô cùng đáng thương.
“Ngươi vẫn còn non lắm, tiểu yêu.” Lão đạo chắp hai ngón, dựng thẳng đến trước người, “Thu!”
Ông ta vừa dứt lời, phất trần liền bắt đầu buộc chặt, chưa được mấy chốc liền vặn nát Tê Hà, hóa thành bụi sáng tan biến không còn dấu vết.
Ta thở hổn hển, ngực nặng trịch, chân không tự chủ được lui ra sau hai bước.
Mắt thấy không địch lại, hận ý của ta càng đậm, không màng thân thể đã đến cực hạn, còn muốn thúc giục linh lực bức Tê Hà ra.
Bên tai dường như còn văng vẳng tiếng kêu hoảng sợ lo lắng của tiểu long, nhưng ta đã không rảnh để ý nàng.
“Đáng chết… các ngươi đều đáng chết!”
Báo thù, giết chóc đã trở thành suy nghĩ duy nhất, chỉ có máu tanh thống khổ mới có thể an ủi phẫn nộ của ta.
Những thứ này rốt cuộc có phải suy nghĩ của ta hay không đã không còn quan trọng, ta chỉ cần người trước mắt chết!
Mây tan trăng ló dạng, ánh trăng trong trẻo chiếu sáng một viện hỗn độn.
“Hả?” Lão đạo kia nhìn thấy mặt ta lập tức ngẩn ngơ, “Sao lại là ngươi?”
Ta cũng cảm thấy ông ta quen mắt, hẳn là quen biết, nhưng hiện tại ta hoàn toàn không muốn ôn chuyện với ông ta, chỉ muốn khiến ông ta bị Tê Hà xuyên thủng.
“Cũng may ngươi gặp được ta, người khác thì ngươi liền phiền toái.

Sao lại như vậy, dính một thân ma khí từ đâu…” Lão đạo vừa thu lại sát khí trên người, đổi khẩu quyết, một lá bùa bắn ra từ ngón tay.
Ta đã sớm có đề phòng, lá bùa kia vừa tới đây, không đợi gần người liền bị ta dùng linh lực phá tan thành từng mảnh.
Thật không nghĩ đến đây chỉ là thủ thuật che mắt, ngón tay lão đạo vẽ một vòng trong không trung, cánh tay ta siết chặt, không dám tin cúi đầu xem, thân thể bất tri bất giác bị phất trần của đối phương trói chặt.
“Đê tiện!” Ta giận không kìm được, giãy giụa kịch liệt, không biết sao sợi tơ của phất trần tuy mềm mại, lại đặc biệt cứng, như thế nào cũng không thoát được.
Đến cuối cùng ta dùng hết sức lực, vừa rồi lại bị chút nội thương, lập tức mắt đầy sao xẹt, đứng không vững đặt mông ngồi xuống đất.
“Đừng uổng phí sức lực, ngươi không thoát được.” Lão đạo chậm rãi tới gần.
Ta hung hăng trừng mắt ông ta, trong mắt đều phải bốc hỏa.
Ông ta móc ra một tấm bùa từ trong ngực, Dán vào gáy ta “bang” một cái.
“Tĩnh tâm, đừng để ma khí chiếm thượng phong.” Dứt lời ông ta nhắm mắt niệm gì đó, môi không ngừng khép mở, chỉ một chốc sau ta liền cảm thấy mình được một dòng linh lực mát lạnh tưới vào, giội tắt không ít lửa giận đầy tràn.
Theo thời gian dần trôi, giãy giụa chậm rãi dừng lại, ta bắt đầu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi..


ta đang làm gì?
Đảo qua bốn phía, hai thân thể nằm bất động dưới đất, cũng không biết sống hay chết, mặt đất lộn xộn không chịu nổi, trải rộng vết đao.
Ta tỉnh táo cả người, lòng sợ hãi đến cực điểm.
Chẳng lẽ ta thật sự nhập ma? Những chuyện đó căn bản không giống như những chuyện ta sẽ làm, thanh đao kia, cũng không phải đao của ta… Chẳng lẽ nuốt hồn phách của gã, ta cũng lây dính chấp niệm của gã?
Cảm xúc táo bạo hoàn toàn vuốt phẳng, thân thể như đắm chìm trong dòng nước biển ấm áp, ta giống như biến thành một gốc san hô đứng im trong biển, hoặc là một chùm bọt khí từ từ nổi lên.
Sẽ không còn chuyện gì có thể làm ta bi thương thống khổ, phẫn hận tuyệt vọng…
Chậm rãi mở mắt, ta duy trì tư thế khoanh chân, tiểu long ở giữa hai chân ta, đang nước mắt lã chã nhìn ta.
“Pi?”
Ta muốn xoa xoa nàng, đáng tiếc không làm được, đành phải cười nói với nàng: “Ta không có việc gì.”
Nước mắt nàng rơi lộp bộp, theo quần áo bò vào trong ngực ta, dán ở ngực ta bất động.
Phất trần buông lỏng, ta giãy nhẹ một cái liền khôi phục tự do.
Lúc này ta lại xem lão giả trước mặt, đã nhớ tới toàn bộ.

Đây chính là lão đạo tính ra ta “Tình kiếp gian nan” trong Mạnh Chương Tế lúc trước, Hạc Thanh chân nhân của Long Hổ Sơn Bảo linh Quan, tên gọi hẳn là… Lữ Chi Lương.
“Đa tạ Lữ đạo trưởng.

Chuyện lần trước, đắc tội.” Ta cảm ơn ông ta hôm nay cứu ta trước, lại xin lỗi chuyện xốc gian hàng của ông ta lần trước.
“Tiểu huynh đệ ngươi tỉnh lại là tốt rồi.” Lữ lão đạo vung phất trần, vuốt chòm râu trắng, “Chúng ta mới chia tay mấy tháng, một thân ma khí này của ngươi sao mà có?”
Này nói rất dài a…
Ta cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu: “Là…”
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, dường như có một đám người đang tới đây.
“Tư Lý, Giao nhân kia đang ở bên trong, rất lợi hại…”
Hẳn là người vừa rồi chạy thoát mời cứu viện tới.
Ánh lửa lập lòe tới gần, Lữ lão đạo làm pháp quyết, ngực bay ra một lá bùa, lơ lửng giữa hai người bọn ta, dần dần trở nên lớn hơn, giống như một cái chăn mỏng.
Lữ lão đạo: “Rời đi nơi này rồi nói tiếp.”
Trong khoảnh khắc ta bước lên bùa bay, chân ta khựng lại, xoay người lục lọi ở trên người hai tên quản quầy kia, vơ vét ra hơn mười tờ ngân phiếu giá trị lớn.
Lữ lão đạo nhìn ta với vẻ mặt cổ quái.
Ta giải thích: “Bọn họ cướp quần áo cùng trân châu của ta, quần áo làm từ Giao sa, trân châu chính là Giao nhân lệ của ta.”
Vẻ mặt Lữ lạo đạo thay đổi, cả giận nói: “Tiện nghi cho bọn chúng!”
Ta ngồi lên bùa bay nhanh chóng cùng ông ta rời khỏi nơi này, ở trên không kể lại chân tướng mọi chuyện cho ông nghe một lượt.
Nếu như ông ta có thể tính ra tình kiếp của ta, lại biết rõ ta vốn nên thiếu một thức thần, hẳn là có chút bản lĩnh.

Còn nữa… nếu như ông ta thật sự có mưu đồ gây rối ta, vừa rồi cũng sẽ không tha cho ta.
Người này, hẳn là có thể tin tưởng đi.
“Thì ra là vậy… ngươi nuốt thần hồn lưu lại trên đời của Ác long, kế thừa binh khí của gã, cũng kế thừa oán hận đối với thế gian của gã trước khi chết.

Nếu như không có dẫn đường, ngươi nhập ma mất đi tâm trí là chuyện sớm hay muộn.”
Ta chắp tay, nhờ ông ta chỉ bảo: “Đạo trưởng nhưng có biện pháp?”
Lữ lão đạo trầm tư hồi lâu, nói: “Tiểu huynh đệ nếu như ngươi có thể tĩnh tâm, không sợ buồn tẻ nhàm chán, nhưng thật ra có một biện pháp đặc biệt đơn giản hiệu quả.”
“Cái gì?” Ta rửa tai lắng nghe.
Ông ta cười híp mắt: “Theo ta đến Long Hổ Sơn tu đạo, tĩnh tâm dưỡng tính.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.