Biến Hình Ký

Chương 45: Phiên Ngoại 2



“Sao ạ?!” Lê Đại Phi bật dậy khỏi sô-pha, “Con về ngay!”
Cúp điện thoại xong Lê Đại Phi vội vàng lấy ví chạy ra ngoài, chạy được mấy bước lại vòng về xông vào phòng ngủ.
Lôi Ninh nằm trong chăn mơ màng: “A?”
Lê Đại Phi dùng một tay cắp Lôi Ninh ngang lưng, chạy như ma đuổi xuống tầng.
Cả người Lôi Ninh đung đưa theo bước chạy của Lê Đại Phi, cái đầu lắc lư theo nhịp rồi lại ngủ mất.
“Mẹ!” Lê Đại Phi vừa xuống xe đã gọi to, “Nhà mình không sao chứ!”
“Không ai làm sao hết, chỉ bị cháy ít hàng thôi, cũng may pháo trúc để cả trong xe…” Mẹ Lê Đại Phi ra đón, “Đã bảo con đừng cuống rồi mà?”
“Bình tĩnh sao được…” Lê Đại Phi nói được một nửa thì thấy taxi bắt đầu lăn bánh, vội vàng đuổi theo xe, “Ấy từ từ! Còn một thằng nhóc trên xe!”
Lôi Ninh vẫn ngủ say sưa trong khi bị Lê Đại Phi khiêng lên tầng.
“Cháy nhỏ thôi, hàng xóm cũng sang giúp nhiều lắm.” Mẹ Lê Đại Phi nói, “Đã bảo con cứ bình tĩnh.”
Lê Đại Phi kiểm tra thấy bố mẹ vẫn bình an mới yên tâm, “Đang yên đang lành sao lại cháy?”
“Hầy, bố con đun nước bằng ấm điện.” Mẹ Lê nói, “Đang đun mà quên mất, lúc cháy còn đang chơi mạt chược kìa.”
Mẹ Lê Đại Phi mở một cửa hàng bán đồ lễ dưới nhà, việc buôn bán khá thuận lợi, cũng coi như là chồng hát vợ khen hay với ông xã đạo sĩ. Hôm nay ấm nước cạn cháy lan sang chồng tiền giấy bên cạnh, một chuyện ngoài ý muốn không quá nghiêm trọng nên dập lửa xong mẹ Lê mới nhớ ra gọi cho con trai.
“Con nhà ai thế?” Mẹ Lê nhìn Lê Đại Phi vẫn đang kẹp Lôi Ninh ngang lưng.
“Con của bạn con.” Lê Đại Phi trả lời mập mờ, “Hôm nay là Chủ Nhật mà, đi làm bận quá nên nhờ con trông giúp.”
Thật ra Lê Đại Phi nói thế là đã khách sáo lắm rồi.
Mãi mới có ngày Chủ Nhật được ngủ tới khi tự tỉnh, tối qua Lê Đại Phi còn thức cả đêm xem phim để hưởng thụ sáng hôm sau ngủ nướng, kết quả chưa đến mười giờ đã bị tiếng chuông cửa giục giã gọi dậy, vừa mở cửa ra đã thấy nhóc mập.
Chiêu đi đường vòng của Lôi Tư Chiêu càng dùng càng quen tay, căn hộ chung cư bé xíu của Lê Đại Phi đã trở thành ngôi nhà thứ hai của Lôi Ninh.
Rõ ràng là hành vi ép mua ép bán.
Lê Đại Phi đương nhiên không bằng lòng để Lôi Tư Chiêu ngang ngược như vậy, anh từng phản kháng rất gay gắt.
Anh đã từng dùng những lời lẽ rất đanh thép bày tỏ hai người không thân quen, anh ta nên tự trông em mình, như thế trẻ con mới có một tuổi thơ lành mạnh. Lôi Tư Chiêu nghe anh diễn thuyết xong không đáp lại ngay, đốt một điếu thuốc rồi nhìn về phía xa xa làm dáng, đợi bầu không khí trầm xuống kha khá mới thở dài.
Lôi Ninh rất đáng thương.
Bố anh già quá (?) không chăm được nó, mẹ anh bận quá không chăm nổi nó, từ nhỏ nó chỉ có thể đu bám anh trai.
Tuy anh trai rất yêu rất quý nó, nhưng anh nó không phải con cái nhà giàu, vẫn cần nỗ lực làm việc nuôi sống gia đình, nếu không sẽ chẳng có tiền mua sữa với McDonald’s cho em.
Anh trai bận như thế cũng chẳng còn thời gian chơi với em.
Thậm chí mỗi ngày ăn cơm cùng nó cũng khó. Ngày nào anh nó tan làm chạy vội về nhà cũng thấy Lôi Ninh ngồi trong phòng khách xem Cừu vui vẻ phiên bản không có âm thanh, bóng lưng nhỏ cô đơn hòa vào màn đêm ngoài cửa sổ, không gian lại càng thêm tịch mịch lạnh lẽo.
Nghe nói một đứa trẻ không được yêu thương đầy đủ sẽ hình thành những khiếm khuyết trong tính cách, dần thu mình lại, không hòa nhập được với những đứa trẻ khác, thậm chí có khả năng sẽ bị cô lập ở nhà trẻ.
Một Lôi Ninh như thế đáng thương biết bao.
Thật ra Lôi Ninh còn nhỏ nên cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần mỗi người cho nó chút tình thương, nó sẽ trưởng thành một cách khỏe mạnh.
Làn khói Lôi Tư Chiêu thở ra lặng yên tựa tuyết, góc nghiêng khuôn mặt dưới ánh chiều càng đượm nỗi quạnh hiu.
Thương lượng với nhau vài lượt như thế, Lê Đại Phi gần như đã bị tẩy não, tự nghĩ mình là một tên khốn nạn vô tâm vô cảm bỏ mặc đóa hoa của Tổ quốc.
Nếu Lôi Ninh đáng thương như thế thì thỉnh thoảng chơi với nó có khó gì đâu? Nhân thể ăn bữa cơm thì có làm sao đâu? Sức khỏe thể chất và tinh thần của trẻ rất quan trọng mà.
Vì thế Lôi Ninh đã được nhét vào tay Lê Đại Phi một cách vô cùng hợp tình hợp lý.
Mà Lôi Tư Chiêu cũng bận thật.
Mấy tháng nay anh ta bận sứt đầu mẻ trán, mà Lôi Ninh lại đang trong tuổi cần được chăm sóc kỹ càng, lơ là một chút là hỏng ngay.
Giao cho Lôi Ninh nhiệm vụ đánh vào nội bộ địch, vừa có thể cho nhóc mập một việc để làm – ví dụ như làm gián điệp cho anh trai, lại vừa có thể dụ Lê Đại Phi trông em giúp, nhưng quan trọng nhất vẫn là có thể nâng cao hình tượng của anh ta với Lê Đại Phi.
Bởi vì Lôi Ninh rất thích và sùng bái anh trai.
Tuy Lôi Ninh thường hay quệt nước mắt nhõng nhẽo với Lôi Tư Chiêu, nhưng sự thật thì Lôi Ninh cảm thấy thế giới này không ai đẹp trai, thông minh, đáng tin cậy và dịu dàng hơn anh mình cả.
Cả bố mẹ cũng phải xếp thứ hai.
Lôi Ninh yêu anh trai nhất, Lôi Ninh còn là một đứa nhiều chuyện.
Lê Đại Phi rót sữa cho Lôi Ninh, Lôi Ninh nói: “Anh trai thương em nhất, sáng nào cũng hâm nóng sữa bò cho em, không phải như thế này đâu, mà phải sôi lóc bóc lóc bóc ấy…”
Lê Đại Phi lên mạng, Lôi Ninh kiễng chân nhìn: “Anh em thông minh nhất, anh em vẽ trên máy tính (thật ra là đang xem cổ phiếu) là kiếm được tiền…”
Lê Đại Phi mặc quần áo, Lôi Ninh cũng nhìn: “Anh em đẹp trai nhất, cô giáo khen anh em cứ như ngôi sao nổi tiếng…”
Tóm lại Lôi Tư Chiêu là điện, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất.*
*Lời bài hát Super star (S.H.E hát)
Chắc tẩy não là sở thích di truyền của nhà họ Lôi.
Lê Đại Phi vốn định nhân lúc Lôi Ninh ngủ trưa uống rượu xem phim, nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại của mẹ, báo là nhà mình cháy rồi.
Sự việc phát sinh quá đột ngột, Lê Đại Phi không kịp gọi cho Lôi Tư Chiêu đón em về, vì thế đành vác cả Lôi Ninh đi cùng.
Trước mắt thì cửa hàng nhà mình chỉ bị cháy chưa đến một nửa, Lê Đại Phi mới nhớ ra phải gọi cho Lôi Tư Chiêu.
“Người ta bận thì thôi.” Mẹ Lê đã nhìn Lôi Ninh rất lâu, “Nếu đã nhận lời người ta rồi thì đừng nuốt lời, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, dọn dẹp một lúc là xong, đứa bé còn đang ngủ kìa.”
Lê Đại Phi cúi đầu, Lôi Ninh vẫn đang ngủ ngon lành.
“Ê.” Lê Đại Phi chọt má Lôi Ninh.
“Làm gì đấy?” Mẹ Lê nhân cơ hội cướp Lôi Ninh, “Ngứa tay đấy à? Nó đang ngủ ngon lành thì kệ nó. Mà mày không biết cách bế à, ai lại kẹp vào nách thế kia?”
“Mẹ, để nó nằm trên sô-pha đi, nhóc này nặng lắm.” Lê Đại Phi cười trừ.
“Mày lúc nhỏ cũng béo.” Mẹ Lê trừng anh, “Nhưng thằng cu này đáng yêu hơn nhiều.”
Lôi Tư Chiêu nuôi cho Lôi Ninh vừa trắng vừa non, không hề giống một đứa trẻ đáng thương chỉ biết xem ti-vi một mình. Vừa thức dậy nên mặt nó hồng hào, thấy xung quanh thay đổi cũng không quấy khóc.
Mẹ Lê thấy Lôi Ninh quá đáng yêu, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lại dễ gần, ai cũng cho bế.
Bố Lê cũng thích Lôi Ninh.
Lôi Ninh không sợ người lạ, còn rất dễ cười, bị ai trêu nó cũng cười mãi không ngớt.
Lôi Tư Chiêu đến nhà Lê Đại Phi cũng là lúc Lôi Ninh và bố Lê đã líu ríu với nhau, hai ông cháu sến rện tới mức không thể sến hơn.
Lê Đại Phi chỉ định trả Lôi Ninh lại rồi đuổi Lôi Tư Chiêu đi, nhưng chưa kịp thì đã bị mẹ ruột đập dính vào tường.
Có cái lý nào là bạn đến mà không giữ lại ăn cơm không.
“Thằng nhóc này có phúc đấy.” Bố Lê quý nó không muốn buông tay, “Tướng mặt rất đẹp.”
Lôi Tư Chiêu cười.
“Chẳng trách thằng nhóc đáng yêu thế, bố nó đẹp trai thế mà.” Mẹ Lê khen.
Lôi Tư Chiêu vẫn cười.
Bố Lê lại nhìn Lôi Tư Chiêu mấy lần: “Cậu là bố nó?”
Lôi Tư Chiêu cảm thấy ánh mắt của bố Lê rất sắc bén: “Tiểu Ninh là em cháu.”
“Thảo nào.” Bố Lê thở phào, “Cậu không có con mới đúng.”
Lê Đại Phi: “…”
Lôi Tư Chiêu: “…”
Mẹ Lê: “Ông nói linh tinh gì thế hả?!”
Bố Lê: “Đúng mà, anh thấy…”
“Bố.” Lê Đại Phi vội tiếp lời, “Người ta còn trẻ.”
Bố Lê giờ mới phản ứng lại: “Đúng đúng, Tiểu Lôi còn trẻ, anh đang bảo làm gì có chuyện con trai lớn thế này được.”
Lôi Tư Chiêu nhướng mày.
*
“Chú có đôi mắt tinh tường quá.” Lôi Tư Chiêu ôm Lôi Ninh xuống tầng, thuận miệng khen.
Lê Đại Phi cười khan: “A ha ha ha mắt bố tôi to quá hả?”
“Thần tiên sống.” Lôi Tư Chiêu nói.
Lê Đại Phi không hài lòng: “Thái độ gì đấy?”
“Bố em vừa mới hỏi bát tự của anh.” Lôi Tư Chiêu đáp.
Lê Đại Phi: “… Hả?”
“Chú ấy lén hỏi lúc em đang rửa bát với mẹ, bảo là muốn xem cho anh.”
“Bố tôi không phải thầy bói.” Lê Đại Phi →→, “Bố tôi trêu anh thôi.”
“Người kế thừa chính thống của gia đình đạo sĩ.” Lôi Tư Chiêu cười, “Chú ấy bảo em là đời thứ mấy ấy nhỉ?”
Lê Đại Phi: “…”
“Chú còn bảo số anh khả năng không có con trai…”
“Bởi vì anh đồng tính!” Lê Đại Phi bước vội.
Lôi Tư Chiêu theo sát anh: “Chú còn nói trong nhà cũng có người có số không con, không cứu nổi nữa nên muốn xem thử cho anh, có khi anh vẫn cứu được.”
“Anh mới hết thuốc chữa!” Lê Đại Phi bực mình, “Tháng sau ông đây còn phải đi hẹn hò!”
“Hẹn hò hay xem mắt?”
“…”
“Lần thứ mấy?”
“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.