Biến Hình Ký

Chương 46: Phiên Ngoại 3



Lễ Tình nhân.
“Quán cà phê này được quá em nhỉ.” Lê Đại Phi cố tìm chuyện để nói.
“Vâng.”
“Cà phê cũng ngon nhỉ.”
“Vâng.”
“…”
Lê Đại Phi hết chữ rồi.
Thật ra chiến thần xem mắt khá giỏi trò chuyện với phụ nữ, nhưng đấy là vì xem mắt với anh toàn là những cô gái nhu mì.
Ai đó dạy anh phải mở lời kiểu gì với chị gái thành đạt nhưng lạnh lùng đi!
Còn khó trị hơn cả Bách Tử Nhân!
Tuy là một người đẹp…
Thôi được rồi, là người đẹp đấy.
Lê Đại Phi xốc lại tinh thần: “Em có thích xem phim không? Dạo này…”
“Nghe nói anh xem mắt rất nhiều lần rồi.” Cô gái họ Cố nhấp một ngụm cà phê.
Lê Đại Phi hơi ngượng: “Cũng không nhiều lắm…”
“Anh luôn lấy kết hôn là tiền đề đúng không?”
“Đương nhiên!” Lê Đại Phi vỗ ngực, “Anh luôn nghiêm túc trong chuyện này!”
“Thế anh muốn kết hôn không?”
Lê Đại Phi: “Hả?”
“Tôi hỏi anh muốn kết hôn không.” Cô gái đặt cốc xuống, “Tôi cũng có ý định kết hôn.”
Lê Đại Phi: “…”
Đệch mọe, tình huống gì thế này?
Lẽ nào anh xem mắt thành công rồi?
Em gái họ Cố có ý định tiến tới hôn nhân? Kết hôn với anh?
Lời tiên tri số mệnh không có vợ ngay lúc mới chào đời của ông nội và bố ruột đã sắp được phá giải rồi ư?
“Đương nhiên là anh muốn kết hôn.” Lê Đại Phi ngượng ngùng nhìn cô gái bằng đôi mắt chân thành, “Vậy lần sau chúng mình…”
“Bao giờ anh có thời gian đi đăng ký kết hôn?” Cô gái cũng cười.
Lê Đại Phi =□=
“Tiệc cưới để sau tổ chức cũng được, chọn ngày nào mà mọi người cùng tiện tham gia, ví dụ như mùng một tháng năm.” Cô gái nói, “Nhưng đi đăng ký thì dễ hơn, Chủ Nhật tuần này anh rảnh không?”
Lê Đại Phi =□=
“À thì, có phải mình nên bồi đắp tình cảm trước không…” Lê Đại Phi mãi mới trả lời.
“Tôi thấy anh khá tốt.” Cô gái nói, “Hay anh có gì bất mãn về tôi?”
Không có gì không hài lòng cả.
Lần nào Lê Đại Phi đi xem mắt cũng phải qua thẩm định của mẹ, cô gái họ Cố này từ gia thế, học vấn, ngoại hình cho đến công việc đều không gì có thể bới móc.
“Như thế có nhanh quá không?” Lê Đại Phi ngập ngừng.
“Anh đã xem mắt rất nhiều lần rồi mà nhỉ?” Cô gái ngừng cười, “Tuổi tác của cả hai không còn nhỏ, cũng không cần phải thử, mình có duyên là được, tình cảm có thể bồi đắp sau khi kết hôn.”
Lê Đại Phi ngẩn ra.
Cô gái nói cũng có lý.
Xem mắt vốn đã không giống hẹn hò, mục đích cuối cùng vẫn là kết hôn.
Thật ra Lê Đại Phi cũng nghĩ vậy.
Không phải do anh quá muốn hẹn hò nên mới đi xem mắt liên tục như thế, mà vì anh cho rằng mình đã đến tuổi kết hôn… Lê Đại Phi cũng muốn phản kháng lại lời của ông và bố, anh không muốn khuất phục trước số mệnh.
Nhưng cô gái lại không yêu cầu lãng mạn mà đề cập thẳng đến mục đích này, Lê Đại Phi lập tức chết máy.
Người khác anh không biết, nhưng xác suất để có thể tìm được một cô gái bằng lòng kết hôn với Lê Đại Phi, chắc còn thấp hợp cả tỉ lệ thiên thạch rơi xuống Trái Đất.
Hơn nữa điều kiện của đối phương rất tốt, anh không nên soi mói gì nữa.
Đúng là tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, kết lại là cứ xác định quan hệ trước đã…
Lê Đại Phi há miệng, nhưng lại chẳng nói được chữ nào.
Ngược lại có người không kìm được mà trả lời thay anh.
“Không được!”
Lê Đại Phi giật mình.
Người ngồi ở vị trí sau lưng cô gái họ Cố lên tiếng.
Cô gái họ Cố quay đầu: “Sao em lại ở đây?”
“Em mà không đến chị sẽ kết hôn mất!”
“Chị muốn kết hôn.” Cô gái họ Cố nói, “Em chẳng khuyên chị nên tìm một người đàn ông tốt để kết hôn à. Như vậy là không có quan hệ gì với em rồi nhỉ.”
“Em… không được!”
“Tại sao không được?”
“Bởi vì em yêu chị!” Đối phương nức nở, “Chị đừng kết hôn với anh ta…”
Cô gái họ Cố nhìn Lê Đại Phi.
“Xin lỗi anh, xem ra buổi xem mắt thất bại rồi.”
Lê Đại Phi: “…”
“Nhưng những lời tôi vừa nói đều là thật lòng.” Cô gái nói, “Tôi cho rằng ai cũng hy vọng tôi kết hôn. Nhưng hiện tại có lẽ không cần nữa. Xin lỗi anh, tôi sẽ thanh toán tiền ăn.”
Lê Đại Phi đần mặt.
Không biết bao lâu sau mới có người đến dọn cà-phê trên bàn anh, đổi thành một bình rượu vang.
“Đây là ưu đãi của nhà hàng, ai thất tình trong ngày hôm nay cũng được nhận một bình rượu vang đau lòng.”
“… Thất tình cái đầu anh.” Lê Đại Phi hậm hực nói, “Tôi đi đây.”
“Không lấy rượu vang à?”
Lê Đại Phi vừa định đứng dậy, nghe thế thì lại ngồi xuống, nghi ngờ nhìn Lôi Tư Chiêu bỗng dưng xuất hiện: “Chai rượu này quý không?”
Quý thì anh gói mang về, chưa mở nút có khi còn bán được…
Tựa như biết được Lê Đại Phi đang nghĩ gì, Lôi Tư Chiêu lập tức khui chai rượu.
“Chỗ cũng đặt rồi, sao phải lãng phí tiền thế?” Lôi Tư Chiêu rót rượu cho anh.
Lê Đại Phi giờ mới nhớ ra: “Đệch, anh đừng nhắc tôi! Cái quán này rõ ràng là ăn cướp tiền! Suất tình nhân rách nát sao lại đắt thế!
Mà buổi xem mắt thì vẫn hỏng bét.
Lôi Tư Chiêu lắc ly rượu, nhìn đã vẻ mặt đau lòng của Lê Đại Phi rồi mới mở miệng: “Thật ra cũng không đắt lắm.”
“Hả?”
“Vì em đặt chỗ nên giá mới tăng gấp đôi.”
Lê Đại Phi nghe vậy mới ngộ ra: “Ý anh là gì?!”
Nhóc mập bảo anh trai nó mở quán cơm cơ mà?!
“Như em nghĩ.” Lôi Tư Chiêu nói.
Đối với Lôi Ninh, chỗ nào bán đồ ăn cũng gọi là quán cơm.
“Thế trả tiền tôi đây!”
“Không trả. Trừ vào tiền rượu vang rồi.”
“Anh mới bảo ưu đãi cơ mà?”
“Lừa em đấy.”
Lê Đại Phi: “…”
“Cơ mà suất tình nhân của em vẫn còn bò bít-tết với biểu diễn vĩ cầm, anh nói thật.”
“Nhóc mập đâu?” Lê Đại Phi cắt bít-tết.
“Đưa về nhà rồi, không sẽ không tiện.”
“Không tiện làm gì?” Lê Đại Phi uống rượu.
“Không tiện tính sổ với em.” Lôi Tư Chiêu cũng cắt bít-tết.
“Tôi đã mời anh ăn chưa?” Lê Đại Phi nhảy dựng lên, “Mình tôi mua hai phần! Em gái đi rồi tôi ăn hết!”
Lôi Tư Chiêu điềm nhiên: “Nếu thật sự phong độ thì ban nãy em nên nhường chỗ này cho hai cô gái ấy.”
Lê Đại Phi lập tức trút giận: “Anh đừng có nhắc lại chuyện ban nãy!”
Cảm xúc của anh giờ rất khó tả.
Mới xem mắt được nửa chừng thì một cô gái nhu mì khác nhảy ra, cướp mất cô gái anh đang xem mắt.
Phi lô-gic tới mức này quá đủ để khiến Lê Đại Phi lệ rơi đầy mặt.
Nhưng mà cả hai đều rất xinh…
Thiên lý ở đâu?
“Tại sao không được nhắc lại?” Lôi Tư Chiêu nói, “Lúc anh đang bận sứt đầu mẻ trán thì lại thấy em đặt suất tình nhân, thấy ghen và tức giận là lẽ thường tình.”
Lê Đại Phi rất muốn chỉ ra trông Lôi Tư Chiêu chẳng có vẻ gì là ghen và tức giận cả, nhưng khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh lạ thường của anh ta, anh lại hơi chột dạ.
“Tôi đặt chỗ liên quan gì đến anh?” Lê Đại Phi nhét bít-tết đầy miệng.
Ánh mắt Lôi Tư Chiêu sắc bén: “Tại sao lại không liên quan?”
Lê Đại Phi không ngẩng đầu, tiếp tục ăn.
“Lê Đại Phi, em cảm thấy anh nói thích em chỉ là nói suông thôi đúng không?”
Trong miệng Lê Đại Phi toàn là thịt bò, lầm bầm mấy câu không rõ.
“Hay em nghĩ, một người đàn ông bình thường thấy người trong lòng đi xem mắt thì nên cười tươi như không có chuyện gì?”
Mặt Lê Đại Phi đỏ rực: “Anh thôi ngay nhá!”
Tuy trước đó Lôi Tư Chiêu đã từng thở ra câu muốn theo đuổi anh, nhưng trừ những hành vi khó hiểu với bắt anh trông em trai ra thì đây là lần đầu anh ta tỏ tình.
Lê Đại Phi cảm thấy nói thẳng còn khiến anh xấu hổ hơn cả khi Lôi Tư Chiêu hôn anh.
Lôi Tư Chiêu nhướng mày: “Em đỏ mặt rồi.”
Lê Đại Phi: “…”
“Hóa ra em thích kiểu theo đuổi này hơn à? Thích nghe lời đường mật? Anh không giỏi khoản này lắm.” Lôi Tư Chiêu nói, “Anh còn tưởng giao Ninh Ninh cho em đã là hành động lãng mạn nhất rồi. Chẳng lẽ anh đã nhầm?”
Lê Đại Phi suýt bị nghẹn chết: “Từ từ từ từ, anh bảo kiểu đó là lãng mạn?”
Cứ có kỳ nghỉ là lại nhét nhóc mập cho anh, bắt anh cho ăn cho uống cho đi chơi hốt cức hốt nước tè…
Thôi được, Lôi Ninh tự biết đi vệ sinh.
Nhưng dây thần kinh nào của Lôi Tư Chiêu nối sai rồi hay sao mà lại cảm thấy làm bảo mẫu rất lãng mạn?
“Anh không thân với bố.” Lôi Tư Chiêu giải thích, “Anh quý Lôi Ninh nhất, quý hơn cả bản thân mình. Anh giao Lôi Ninh cho em, cũng đồng nghĩa với việc anh bằng lòng cho em tất cả mọi thứ thuộc về anh.”
Lê Đại Phi sững sờ.
Có những lúc anh cảm thấy, Thượng đế quá thiên vị Lôi Tư Chiêu.
Trừ tính cách hơi dở người ra thì tất cả điều kiện của Lôi Tư Chiêu đều là những gì Lê Đại Phi hướng tới.
Anh tuấn, điềm tĩnh, biết kiếm tiền, có thể nhận được sự bao bọc không điều kiện của người thân (cụ thể là nhóc mập), khiến người khác có cảm giác an toàn.
Hiện tại thêm một hạng mục mới: có thể nói ra mấy câu tỏ tình kỳ quặc mà mặt vẫn tỉnh bơ.
Kỳ quặc nhưng lại khiến người khác không thể xem nhẹ.
“Sao em lại ngẩn ra thế?” Lôi Tư Chiêu cau mày.
“Tôi muốn học thuộc câu ban nãy…” Lê Đại Phi thành thật đáp.
Câu này mà đặt trong bối cảnh này, bầu không khí này, nguyên nhân kết quả từ sự việc trước thì quá là ảo diệu luôn! Anh cũng muốn tạo ra được hiệu quả cảm xúc như thế! Không cần pha trò mà vẫn có thể đi thẳng vào trái tim các em gái…
Lôi Tư Chiêu: “…”
Lúc này Lê Đại Phi mới nhận ra mình vừa nói một câu nghe rất đần.
Đệch, anh không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lôi Tư Chiêu luôn! Anh ta chắc chắn sẽ hiểu nhầm rồi tự luyến cho xem.
“Hóa ra em đã mê mẩn anh từ lâu.” Lôi Tư Chiêu nói.
Lê Đại Phi thật muốn tìm cái lỗ nẻ chui xuống.
“Đừng xấu hổ, hôm nay là lễ Tình nhân, đương nhiên là phải nói mấy câu tình cảm.” Lôi Tư Chiêu lại rót một lượt rượu cho Lê Đại Phi, rốt cuộc cũng nuốt trôi cục tức khi thấy Lê Đại Phi dám đặt chỗ tình nhân, “Giờ nên gọi người biểu diễn vĩ cầm lên em nhỉ?”
(Còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.