Mấy ngày ở Tịnh quốc
cuối cùng cũng trôi qua tốt đẹp. Nghe nói Hoàng thượng nói chuyện với
Mặc tướng quân rất tốt, hiệp ước giao thương giữa hai nước cũng vì thế
mà được tiếp tục, dân cư hai bên vẫn được sống trong ấm no an bình.
Trình Vân Du hăng hái thu dọn đồ đạc của mình, đồng thời góp một tay sắp xếp những cống phẩm của triều đình.
Cuối cùng nàng cũng được về nhà. Nơi này tuy đúng là có đẹp, quanh năm hoa
nở, nhưng lại nhàm chán vô cùng. Càng không có người nàng thân thiết,
không có cảm giác tự to tự tại như phủ tướng quân. Trên phim ảnh nói
không sai, nơi này không phải là chốn người thường có thể ở.
Mặc
Ngôn hiện đang phải diện kiến Tạ Kiệt, hoàng thượng Tịnh quốc. Tính mẩm
tầm khoảng hai canh giờ nữa y trở lại nơi đây, khi ấy cũng chính là lúc
bọn họ khởi hành.
Ở phía xa xa, Tạ Hạo Minh thân mặc quân trang, từng bước từng bước đi mạnh mẽ tiến về phía hậu điện.
”Vân Du” - Hắn gọi to, còn không ngừng vẫy vẫy tay.
Bọn nha hoàn thấy hắn tiến tới liền lập tức hành lễ “Vương gia cát tường”
”Đứng dậy đi”
Hai bàn tay to thô ráp của hắn đỡ lấy Trình Vân Du “Sau này muội không cần hành lễ với ta nữa”
Lời nói tựa như sấm sét, mười mấy con mắt lập tức đổ dồn vào nàng.
”Nô tỳ không dám”
Trình Vân Du nhíu nhíu tay hắn ra hiệu.
Thật hết nói nổi với tên này. Phen này thì toi nàng thật rồi, có bao nhiêu
cái miệng cũng không thể giải thích hết. Nàng thật muốn tìm một cái lỗ
chui xuống.
”Đi theo ta”
Tạ Hạo Minh đi trước, Trình Vân Du đi theo. Thẳng đến cái cây cổ thụ to lớn chỉ còn trơ trọi cành khô bọn họ mới dừng lại.
”Cầm lấy” - Hằn giơ cánh tay của mình về phía nàng, năm ngón tay thô ráp từ từ mở ra, để hé lộ một mảnh ngọc bội xinh xắn
Trình Vân Du cầm miếng ngọc lên xem một chút. Miếng ngọc được điêu khắc hình
hoa sen trắng, trông vừa tao nhã lại vô cùng tinh xảo. Nghệ nhân làm ra
nó chắc hẳn phải là người tài giỏi.
”Đây là miếng ngọc mẫu truyền lại cho ta, chưa bao giờ ta dám để nó rời khỏi nửa bước.”
”Tại sao lại đưa muội?” - Nàng ngạc nhiên nhìn hắn -”Quý như thế này, muội không dám nhận đâu”
Hắn xua tay, ý từ chối nhận lại miếng ngọc từ tay nàng.
”Bây giờ ta phải lên đường tiếp viện ở phía bắc, không thể hộ tống muội
được. Đường về Trần quốc xa xôi nguy hiểm khôn lường. Khắp Tịnh quốc ai
ai cũng biết miếng ngọc bội này tượng trưng cho ta, khi nào gặp nguy
hiểm hãy lấy nó ra, sẽ có người giúp đỡ muội, ta cũng sẽ lập tức có
mặt.”
Trình Vân Du cầm lấy miếng ngọc, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
Gia đình bận rộn, cha mẹ không có thời gian quan tâm đến nàng. Từ bé đến
lớn, việc gì nàng cũng làm một mình, Tiểu Du hiểu rằng thế giới này vốn
dĩ không thể dựa vào ai. Thế mà bây giờ, lại có một người lo lắng cho sự an nguy của nàng, đem vật quý giá như thế này giao cho nàng.
”Muội sẽ giữ, nhưng chỉ là giữ giúp huynh thôi. Đến khi huynh trở lại Trần
quốc, muội sẽ trả cho huynh” - Nàng mỉm cười, tay cất miếng ngọc vào
trong túi đeo trên người.
”Cũng không còn sớm nữa, ta phải lên đường cho kịp giờ. Muội nhất định phải trở về bình an.”
Tạ Hạo Minh chạy vội đi. Tựa như ánh nắng mùa thu, chỉ thoảng qua, nhưng lại mang đến sự ấm áp đến nao lòng.
”Nhất định”
Trình Vân Du nói khe khẽ trong miệng, tay nàng vẫy vẫy trên không trung thay cho lời tạm biệt.