Thấm thoát đã gần một tuần kể từ ngày nàng đến thế giới này. Trong những ngày vừa qua, nàng
phải học cách đi, cách đứng, đủ mọi lễ nghi quy củ dành cho nha hoàn
chốn phủ quan này. Có đôi lúc, Tiểu Du dường chừng như mình bị những lễ
nghi rườm rà này đè chết. Những lúc này, nàng lại cảm thấy yêu cuộc sống ở thế giới hiện đại của mình hơn hết, tự do tự tại, không ai quản thúc.
Hơn nữa, trong một tuần vừa rồi, nàng cũng được nghe Tử Hiền kể rất nhiều
về nơi đây. Trần Quốc trước vốn là một quốc gia nhỏ ở phương Nam, do
Thiếu Chu thái tổ lập nên. Trải qua bao lần binh biến, cuối cùng trở
thành một đại cường quốc, vang danh lẫy lừng. Mà thời đại này, chính là
thời Thiếu Chu hoàng đế thứ hai mươi trị vì, cũng là thời kì hưng thịnh
nhất.
Những chuyện này, Trình Vân Du chưa bao giờ đọc được trong sử sách, nên nàng tin chắc rằng mình đã bị xuyên không đến một thế giới khác. Có điều, thế giới này lại giống với thế giới của nàng, cũng có
quốc gia, có hoàng thượng cũng có tôi thần.
Còn Mặc tướng quân
trong miệng của mọi người, tên đầy đủ của y là Mặc Ngôn, cánh tay phải
đắc lực của hoàng thượng. Nghe nói y vốn không phải người nhà họ Mặc, mà là trẻ mồ côi được phu nhân nhận nuôi. Lớn lên y theo cha học binh đao, theo mẹ học thư văn, trở thành người văn võ song toàn, là nam nhân mà
mọi cô nương đều ao ước được gả cho.
”Người này đã sang hai mươi ba tuổi. Ở thời cổ đại này, hai mươi ba tuổi chưa lấy vợ, chắc chắn là
do anh ta có vấn đề. Không lẽ anh ta chính là...” - Tiểu Du thầm phì
cười - “Nhân yêu”
”Muội cười gì vậy?” - Tiểu Du lo nghĩ vẩn vơ mà không hề nhận ra Tử Hiền đã đến bên cạnh từ lúc nào.
”Không có gì” - Tiểu Du lắc đầu - “Muội chỉ là đang nghĩ xem, phải chăm sóc
mấy chậu cát cánh này như thế nào thì mới cho ra hoa đẹp”
”Muội
đó, suốt ngày chỉ lo hoa cảnh. Cho dù chậu cánh cát này có đẹp cách mấy, cũng chỉ được đặt trong hậu viện, có bao giờ được trồng ngoài hoa viên
đâu chứ.” - Tử Hiền thở dài.
Cô nhóc này cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu mà đã tập tành thở dài, chắc là vừa gặp chuyện gì rồi đây.
”Tỷ sao vậy?”
”Không sao. Chỉ là tỷ đang cảm khái thế gian này. Mấy bông hoa này có khác gì
chúng ta đâu, dù đẹp nhưng nha hoàn vẫn chỉ là nha hoàn, mấy đại nam
nhân kia làm sao tới lượt chúng ta chứ.” - Tử Hiền khoanh tay, giọng ấm
ức.
”Tỷ gặp được người đó rồi sao?” - Tiểu Du nén cười hỏi. Cô
nhóc này, chắc là thầm thương trộm nhớ ai đó rồi, nên mới bày ra biểu
tình bà cụ non này đây.
”Người đó?”
”Chính là người mà tỷ thích đó.”
Tử Hiền như bị nói trúng, liền lắc đầu chối - “Không có, không có ai hết. Muội nói bậy bạ gì vây.”
Tiểu Du thấy trò hay như vậy lập tức không chịu bỏ qua. - “Nói cho muội biết đi, là ai vậy?”
”Không nói cho muội đâu”
Trong hậu viện, hai tiểu cô nương chạy rượt đuổi nhau, tiếng cười đùa không
ngớt. Có lẽ cũng chính vì thế mà không khí cuối thu ảm đam cũng dần tan
biến.
”Hai ngươi đang làm gì?”
Tiếng người vang lên, khiến Tiểu Du, Tử Hiền cùng dừng lại. Cả hai đều nhún người, thận trọng hành lễ. “An mama.”
”Nếu có thời gian chạy giỡn, vậy thì đến hầu tiệc rượu tối nay đi. Tử Hiền,
ngươi đến nhà bếp xem bọn họ có cần phụ giúp gì không. Vân Du, ngươi
theo ta.” - An mama đơn giản ra lệnh cho bọn họ, rồi cùng với vài cung
nữ kia quay người theo hướng chính viện mà đi đến.
”Dạ An mama.” Tử Hiền nhún người đáp lễ.
Trước khi rời đi, Tiểu Du còn tinh nghịch chớp mắt với vị tỷ tỷ nhỏ tuổi của mình “Nhất định phải nói cho muội biết đó.”
--- ------ ------ ------ ------ --------
Chỉ là chính viện của phủ tướng quân thôi mà đã to hơn cả nhà của nàng ở
thế giới hiện đại, Tiểu Du chậc chậc hai tiếng, đúng là nhà quan lớn, dù thế nào cũng hơn người thường cả nghìn bậc. Chính viện được bố trí đơn
giản, sàn gạch gỗ màu trầm khiến người ta cảm giác tuy rộng lớn mà không xa hoa, cao quý mà không kém phần ấm áp. Hai bên được đặt bàn ghế gỗ
đều nhau, trên bục được đặt một chiếc bàn lớn hơn, hẳn là giành cho chủ
nhân nơi này.
”Ngươi đến đây”
Tiểu Du ngoan ngoãn nhận khay gỗ, trên có một bình sứ màu trắng, được điểm tô hoa văn trang nhã.
”Tiệc rượu hôm nay là để tiễn tướng quân Tịnh quốc. Ngưới nhớ phải cẩn trọng, tuyệt đối không được gây ra sai sót nào. Nếu không, mười cái mạng của
nhà ngươi cũng không đủ đền tội”
Trình Vân Du tuy mới chỉ ở đây
một tuần, nhưng nàng cũng biết được An mama miệng nói tuy cay nghiệt,
nhưng thật chất cũng là một người tốt bụng. Giống như có nha hoàn làm
sai, bà ấy sẽ không giống như mama trong phim, cũng sẽ không đánh đập
hành hạ, mà chỉ mắng một trận cho hả giận rồi thôi.
Thế nhưng dù
sao thì nàng cũng phải thật cẩn thận mới được. Trên phim ảnh thường nói, thời cổ đại như vậy thường vô pháp vô thiên, quan lại ở đây thường ỷ
thế cậy quyền, chỉ cần chọc vào bọn họ nổi giận một tí là cái mạng nhỏ
này của nàng cũng không thể giữ.