Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 100: Dạ Oa chiến sĩ



Yến Phi, Bàng Nghĩa và Tiểu Thi dõi mắt tiến Mộ Dung Chiến, Kỷ Thiên Thiên và Phương Hồng Sinh cưỡi ngựa ra đi, chiến sĩ của Bắc Kỵ Liên vẫn còn lưu lại doanh trại, canh phòng bốn phía.

Cao Ngạn đến sau lưng Yến Phi, kinh ngạc: "Bọn họ đi đâu vậy?".

Bàng Nghĩa liếc nhì hắn, lắc đầu thở dài, bực dọc đáp: "Ngươi sẽ rất mau chóng nghe được, lão tử ta phải đi làm đây!". Nói xong cất bước đi tới khu trùng kiến.

Cao Ngạn ngây người: "Nghe được?".

Tiểu Thi quay sang Yến Phi thấp giọng: "Tiểu Thi muốn quay về trướng nghỉ, mệt quá rồi".

Tiểu Thi không lý gì đến Cao Ngạn, lủi thủi bỏ đi.

Cao Ngạn tâm tính vốn đã không tốt đẹp gì, thấy Bàng Nghĩa và Tiểu Thi thần tháo lãnh đạm đối với hắn, càng cảm thấy buồn bực, hỏi: "Ta đã làm sai gì vậy?".

Yến Phi điềm đạm thốt: "Ngươi đâu có làm gì sai, chỉ là quan hệ giữa người và người vi diệu, rất khó dùng lẽ thường mà suy đoán, ngủ dậy lại là một ngày mới. Ài! Sắc mặt của ngươi sao khó coi vậy?".

Cao Ngạn cười khổ: "Nếu ngươi là ta, tâm tính cũng không được vui đâu, ví dụ như khi cảm giác tình nhân trong mộng của ngươi lại không ngờ yêu người khác, ngươi sẽ có cảm giác ra sao?".

Yến Phi ngạc nhiên: "Tiểu Bạch Nhạn của ngươi đã bị người ta bắt rồi à?".

Cao Ngạn tức giận: "Nàng còn chưa bị người ta bắt, nhưng người nàng thích là ngươi, ta chỉ là tên khờ để nàng lọi dụng, nàng căn bản không để ta trong lòng".

Yến Phi cười khà khà: "Đừng dây dưa ta vào. Nói cho ta biết xem nàng thật ra đã nói gì với ngươi?".

Cao Ngạn mau chóng thuật lại chuyện, cuối cùng giọng điệu không phục: "Một mỹ nam tử như ta ngồi bên cạnh nàng, nàng lại tựa như không thấy, lại bắt ta giới thiệu nàng với ngươi, còn khen thưởng ngươi ngon lành tới cỡ nào. Con bà nó, rõ ràng là chơi ta mà".

Yến Phi nhìn không được cười khì: "Uổng cho ngươi tinh minh nhất thế, mù quáng nhất thời, nàng rõ ràng là chơi ngươi, lại rành rành không phải vì nàng không có hảo cảm đối với ngươi. Nàng cố ý muốn quấy phá ý niệm ghen tị của ngươi, Doãn Thanh Nhã chắc chắn không phải là một nữ hài tử bình thường, cái nàng thích đùa chơi là thứ trờ chơi ái tình khác"

Cao Ngạn giật mình, song mục bừng lên ánh sáng hy vọng, tiếp đó kinh ngạc nhìn Yến Phi, cảm động thốt: "Lão Yến ngươi vẫn là bằng hữu tốt nhất, không cần biết tốt xấu mà luôn luôn ủng hộ ta. Ngươi sao lại không trách ta tiết lộ cơ mật cho nàng biết, trái lại còn cổ vũ ta tiếp tục nỗ lực?".

Yến Phi nhịn cười: "Tiểu Bạch Nhạn đã là mộng tưởng lớn nhất trong đời ngươi, ta đương nhiên không thể tạt một gáo nước lạnh vào mặt ngươi, hơn nữa người bàng quang sáng trí hơn, ngươi nếu muốn theo đuổi nàng, tuyệt không thể dùng thủ đoạn thấp kém mà ngươi quen dùng".

Cao Ngạn phá trời lần đầu tiên cầu xin Yến Phi dạy cách giải quyết nan đề này, hoang mang: "Hiện tại lão tử đầu óc bần thần, lòng tin đã tiêu tán hết, lão ca ngươi có đề nghị gì hay không?".

Yến Phi giơ tay đặt lên vai hắn, đi về phía Đông đại nhai, thấp giọng: "Như ta đối với Kỷ Thiên Thiên, nàng có muốn chơi trò chơi gì, cứ phụng bồi đến cùng. Nàng xem ra là cô bé nghịch ngợm hiếu thắng, người liền để cho nàng thưởng thức tính khí thiếu gia của ngươi, nàng chọc ngươi, ngươi cũng chọc nàng, lửa tình có thể sản sinh từ trong hứng thú châm chọc qua lại".

Cao Ngạn hoài nghi: "Làm vậy có được không?".

Yến Phi than: "Ngoại trừ ông trời ra, ai biết chứ? Ta chỉ biết cao thủ trao chiêu, tuyệt không thể nổi nóng, không thể để thắng bại trong lòng, sinh tử cũng phải đặt ngoài rìa. Cái gọi là tình trường như chiến trường, tự ngươi phải cân nhắc đó".

Cao Ngạn giật mình: "Ta hiểu rồi".

Lưu Dụ phóng ra cửa Đông, phi ngựa theo quan đạo dọc Dĩnh Thủy, chiến mã thần tuấn phi thường, tung giang bốn vó, tựa như không tốn sức chút nào.

Lúc này vẫn còn trong phạm vi thế lực của Biên Hoang Tập, Đồ Phụng Tam không thể ngu xuẩn đến mức hạ thủ ở đây, bất quá nếu rời xa Biên Hoang Tập, tiến vào dải đất Biên Hoang, sẽ là nguy cơ bốn bề, cây cỏ cũng là binh mã.

Tuy chỉ có nữa ngày, gã đã chuẩn bị sung túc, dưới lớp áo dạ hành đen thui gã còn ngầm vận áo bơi, nếu hình thế bất lợi, có thể dễ dàng lặn xuống nước sang bờ bên kia.

Giây phút phóng ra khỏi Biên Hoang Tập Đông môn, gã cảm thấy minh đạp chân vào một giai đoạn mới trong cuộc đời, kết thúc lịch trình mạo hiểm gã phụng mệnh dâng mật hàm cho Chu Tự trong Biên Hoang Tập, gã đã không còn là Lưu Dụ của trước đây nữa.

Nhận thầu chuyện đối phó với Đồ Phụng Tam lên người không phải vì lòng hiếu thắng sính cường, mà là một khiêu chiến với chính mình, nguyên do cũng là vì tính cảm phản dộng cực đoan dưới sự mất mát cực độ.

Gã không phải coi thường Đồ Phụng Tam, càng biết rằng đối đầu trực diện với y, gã chết chắc. Nhưng gã đối với mình rất có tín tâm, bất kỳ đối phương có thiên quân vạn mã, vẫn có thể một mình tác chiến chuyển hóa thành ưu thế, đấu trì mà không đấu lực. Gã được Biên Hoang, còn địch nhân phải mất đi Biên Hoang.

"Keng! Keng! Keng!"

Ba tiếng chuông du dương từ Biên Hoang Tập sau lưng thấp thoáng truyền đến, tuy cách xa mười dặm, nhưng mỗi tiếng chuông đều tựa vang vọng sát bên tai gã.

Gã ban đầu hoang mang không hiểu, lại liền nhớ tới đó là tiếng chuông hiệu cảnh cáo khẩn cấp triệu tập Dạ Oa tộc cho Dạ Oa Tử, liền mừng thầm trong lòng, biết bọn Yến Phi đã nghỉ ra thủ pháp đối phó Hoa Yêu.

Phóng mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng địch nhân.

Gã không cảm thấy kỳ quái, Đồ Phụng Tam muốn đối phó gã, đương nhiên không thể ngu xuẩn đến mức phóng tau dùng biện pháp phong tỏa vây cắt, không thực tế mà lại càng không thể làm, phương pháp thông minh là sai người cài đặt ở các vị trí chiến lược, sau khi đại để nắm được lộ tuyến về Nam của gã mới đem thực lực áp đảo nhất cử đột kích tiêu diệt.

Nghĩ đến đây, Lưu Dụ ghìm cương, rời khỏi quan đạo, tiến vào khu rừng thưa bên phải.

Cảm quan của gã cũng dâng lên đến cực hạn, chuẩn bị ứng phó bất cứ đột biến nào.

Ngay lúc đó, kiếm khí rít vang vọng, kiếm khí mãnh liệt phá không bao bọc trên đầu, còn có tiếng nữ tử quát lớn: "Hoa Yêu mau thường mạng!".

Lưu Dụ đã đề phòng sẵn sàng mà cũng cảm thấy kinh ngạc. Bất quá không còn đường lựa chọn nào khác, toàn thân bắn rời khỏi lưng ngựa. Hậu bối đao ra khỏi vỏ chém nhanh, chẻ ngay trọng tâm của kiếm ảnh đang phủ trùm rải rác.

Kỷ Thiên Thiên giương tròn đôi mắt đẹp, có vẻ khó tin nhìn người của Dạ Oa tộc từ bốn phương tám hướng dong ngựa tiến vào Cổ Chung trường.

Nàng y theo chỉ thị của Trác Cuồng Sinh, rung mộc chùy khổng lồ treo giữa không trung nặng tới hai trăm cân gõ chuông ba lần, sau tiếng hiệu cảnh cáo vang vọng khẩn cấp hiệu triệu Dạ Oa tộc, nàng còn nghĩ gì đi nữa cũng phải tốn nửa canh giờ mới có thể tề tựu chiến sĩ toàn tộc.

Nào ngờ chưa đến nửa khắc, nhân thủ Dạ Oa tộc đã nhào vào, tiếp đó nhân mã như triều dâng, người người sĩ khí ngùn ngụt, thần tình phẫn nộ kích động, uy thế không sợ tử vong, trong số đó còn có cả trăm người là anh thư.

Dạ Oa tộc gần phân nửa là đến từ các đại bang hội, còn lại là Biên nhân hoạt động thương nghiệp đủ loại sinh sống dài lâu trong Biên Hoang Tập, lúc này ai ai trán cũng quấn dải lụa vàng, đeo theo đủ các loại binh khí cung tên, tiến thoái theo tinh thần toàn đội và tiết tấu thầm lặng như có huấn luyện đàng hoàng, so với Biên dân luôn luôn tựa như cát đất tán loạn không có quy luật, thật giống như người của hai đất trời khác biệt.

Bọn họ toàn bộ tập trung mặt bắc Cổ Chung trường, không xôn xao nhốn nháo chút nào, dừng ngựa đối diện bọn Kỷ Thiên Thiên trên lầu chuông, im lặng chờ đợi chỉ thị.

Trác Cuồng Sinh ghé vào tai Kỷ Thiên Thiên: "Nghi vũ duy nhất để thành một thành viên của Dạ Oa tốc là "thụ kim đai", cái đai này là dùng vàng bột bôi nhuộm đặc chế, khó giả mạo được, với lại các tộc nhân đều quen mặt nhau, người ngoài có ý giả mạo cũng không được".

Mộ Dung Chiến bên kia nói: "Ở Biên Hoang Tập, ngoại trừ Chung lâu nghị hội ra, chỉ có Trác danh sĩ của bọn ta mới có thể lấy thân phận Oa chủ gõ chuông hiệu triệu Dạ Oa tộc, đương nhiên cũng phải có lý do rất tốt".

Kỷ Thiên Thiên vui vẻ nhìn Phương Hồng Sinh đứng bên cạnh Mộ Dung Chiến: "Phương tổng tuần hiện tại yên tâm đi! Xem kìa! Biên Hoang Tập đã đoàn kết lại, đối phó công địch của Biên Hoang Tập".

Trác Cuồng Sinh nói: "Gần như là vậy!".

Kỷ Thiên Thiên đưa mắt nhìn, dưới lầu chuông toàn là kị sĩ tinh thần phấn chấn, đông nghẹt mặt bắc quảng trường, ai ai cũng ngẩng mặt nhìn nàng, mắt sáng ngời.

Trác Cuồng Sinh liền giơ cao hai tay, thét lớn: "Đừng hò reo, đừng hoan hô, hiện lại còn chưa phải lúc. Lần này Thiên Thiên tiểu thư thân hành đánh chuông triệu các ngươi đến, mọi người đều biết kẻ bọn ta phải đối phó là công địch muốn phá hoại giới luật của Dạ Oa thánh địa của bọn ta, Hoa Yêu, cho nên bọn ta cần mọi người đồng lòng, chiến đầu vì thánh địa".

Ba ngàn kỵ sĩ đồng thời giơ cao hữu thủ, siết thành quyền vung vít, thần tình kích động nhiệt liệt, khung cảnh đó Thiên Thiên nhìn thấy cũng phải cảm động, nhiệt huyết đằng đằng. Không ai kêu la một tiếng nào, chỉ có tiếng hí vang của chiến mã, nối tiếp lan truyền.

Mộ Dung Chiến quay sang Kỷ Thiên Thiên giải thích: "Ngày cuối tháng là ngày đóng cửa của Dạ Oa tử, cũng là ngày thao luyện tập thể của Dạ Oa tộc, cho nên đừng thấy lạ bọn họ ngày tường giống như một đám điên rồ, có chuyện gì lại có thể biến thành hùng binh có huấn luyện".

Kỷ Thiên Thiên còn chưa hiểu: "Bọn họ có nhiều người đến từ các bang hội của Biên Hoang Tập, bất chợt biến thành Dạ Oa tộc, không sợ có mâu thuẫn xung đột với bang hội của mình sao?".

Trác Cuồng Sinh song mục loang loáng dị quang dõi nhìn Dạ Oa tộc, nghiêm mặt đáp: "Sự xuất hiện của Dạ Oa tộc là được sự đồng ý của Chung lâu nghị hội lần thứ nhất, người có chức quyền của các bang đều không được tham dự, hành động của Dạ Oa tộc cũng có hạn chế, trước hết chỉ có thể đối phó công địch do Chung lâu nghị hôi tuyên bố, thứ đến là tự nguyện tham gia. Những người Thiên Thiên tiểu thư thấy trước mắt không có ai bị người ta ép bức đến đây cả".

Nói xong lại thét lớn: "Đêm nay Dạ Oa tộc bọn ta nhận gánh sự mệnh vĩ đại trừ hại cho đời, Hoa Yêu đã dám quấy phá Biên Hoang Tập của bọn ta, bọn ta tuyệt không dung cho hắn sống sót rời khỏi đây".

Hơn ba ngàn chiến sĩ lại siết quyền vung tay, biểu thị quyết tâm bất chấp tất cả cũng phải hoàn thành sứ mệnh.

Mộ Dung Chiến cười dài một tràng, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, lớn tiếng: "Đêm nay bọn ta không để có sai sót, bỏ qua cơ hội này sẽ khiến Biên Hoang Tập vĩnh viễn hổ thẹn, chi tiết hành động sẽ do Thiên Thiên tiểu thư tuyên bố".

Nếu không phải Trác Cuồng Sinh có nghiêm lệnh không cho phép huyên náo, sợ rằng tiếng hoan hô đã chấn động Biên Hoang Tập, bất quá chỉ nhìn thần tình của các tộc nhân là biết ai ai cũng kích thích mãnh liệt, cam lòng liều mạng cho Kỷ Thiên Thiên.

Kỷ Thiên Thiên thất kinh: "Do tôi tuyên bố? sao được chứ?".

Trác Cuồng Sinh cười nói: "Đương nhiên phải do Thiên Thiên tiểu thư ngự giá thân chính, chỉ huy tất cả. Thiên Thiên tiểu thư có lẽ còn chưa rõ mình đã trở thành biểu tượng sự vật tốt đẹp nhất của Biên Hoang Tập, như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm Biên Hoang Tập chiếu rọi xuống. Huống hồ Thiên Thiên tiểu thư đi đối phó một Hoa Yêu hung ác xấu xa nhất thì thích hợp nhất với tinh thần của Dạ Oa tử thánh địa".

Mộ Dung Chiến nói: "Thiên Thiên chỉ cần y theo kế hoạch bọn ta nghĩ ra mà phân phó bọn họ là được, vì Dạ Oa tộc, mọi người đều là huynh đệ và chiến hữu đồng sinh cộng tử, cũng biết làm sao để chấp hành nhiệm vụ được giao".

Kỷ Thiên Thiên biết chối từ không được, nếu không sẽ làm giảm yếu sĩ khí đang phừng phừng ngút trời, hơn nữa việc binh phải thần tốc, chỉ đành trấn định tâm thần, lên giọng: "Đêm nay là đêm đóng cửa của Dạ Oa tử, trong Biên Hoang Tập tất cả mọi người đều ở yên một chỗ, các người phải phong tỏa hết trong ngoài Biên Hoang Tập, không cho phép bất cứ một ai tùy tiện ra vào Biên Hoang Tập, còn về việc làm sao để móc Hoa Yêu ra, do Trừ Yêu đội do nghị hội Lầu chuông tuyển ra phụ trách". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hơn ba ngàn người trên quảng trường im lặng lắng nghe, cả hô hấp cũng tựa như ngưng hẳn, chỉ nghe thanh âm mê hồn của Kỷ Thiên Thiên, giọng điệu và tiết tấu như tiếng trởi giọng tiên say lòng nhất.

Trác Cuồng Sinh giơ tay nói: "Thiên Thiên tiểu thư có lệnh, các người còn đứng ngây ở đó làm gì? Hành động trừ yêu chính thức bắt đầu".

Lời nói vừa dứt, toàn thể Dạ Oa tộc lập tức hóa thành bốn con rồng dài, chia làm bốn tổ tràn ra bốn con đường, trận địa ùn ùn tề tâm, khiến người ta không có cách nào hoài nghi lực lượng kinh hồn hình thành từ sự đoàn kết nhất trí của bọn họ.

Phương Hồng Sinh nhìn Dạ Oa tộc khuếch tán bốn phía, mắt bốc hung quang nghiến răng

"Đêm nay ta nếu vẫn không tìm ra Hoa Yêu, thề không làm người".

Yến Phi cùng Cao Ngạn lần theo Đông đại nhai nhắm hướng Dạ Oa tử đi tới, nhìn thấy từng tổ nối đuôi từng tổ, mỗi một tổ bao gồm mười võ sĩ Dạ Oa tộc hợp thành, đang lướt nhanh dọc đường, thẳng tới Đông môn, lần lượt đến từng nhà công bố chỉ thị giới nghiêm, làm cho Biên Hoang Tập tràn ngập không khí khẩn trương mưa bão sắp giáng lâm.

Đám kỵ sĩ đi ngang qua hai người, tuy đang vội vã làm việc, vẫn không quên hành lễ kính cẩn với Yến Phi, hiển thị Yến Phi đã trở thành tương trưng cho sự tự do ở Biên Hoang Tập, được tộc Dạ Oa tôn sung.

Yến Phi thần thái ung dung, mỉm cười hồi lễ.

Cao Ngạn than: "Nếu Biên Hoang Tập mỗi lần bị bên ngoài lấn át đều có thể đoàn kết như hiện tại, Mộ Dung Thùy cũng không còn đáng sợ gì nữa".

Yến Phi đang nghĩ tới Lưu Dụ trên đường đi Quảng Lăng, sự an nguy của gã nối liền với Tạ gia, Tạ Huyền nhìn xa trông rộng đã chọn gã từ trong đám tướng lãnh đông đảo như mây đùn của Bắc Phủ binh, bí mật quyết định tuyển làm người kế thừa, chính vì Tạ Huyền nghĩ chỉ có Lưu Dụ mới có bản lãnh thông nhất thiên hạ, các tướng lãnh khác tuy quyền cao chức trọng hơn gã đều không được. Giả như có một ngày để Lưu Dụ nắm quyền, Tạ gia có thể tiếp tục nhàn nhã phong lưu thi tửu. Chàng nghe tiếng lắc đầu nói: "Hoa Yêu là một thí dụ đặc biệt phi thường, so với tình huống đối diện Mộ Dung Thùy là chuyện hoàn toàn khác biệt. Nếu giao phong cùng Mộ Dung Thùy, thử hỏi ai chịu làm sỹ tốt đi đầu? Ai chịu hi sinh mình? So đi sánh lại, Hoa Yêu chỉ là một trò chơi kích thích mới mẻ, còn Mộ Dung Thùy lại uy hiếp đến sự sinh tử tồn vong của các bang hội lớn nhỏ. Càng đáng lo là bọn ta không biết trong Tập ai la người của Mộ Dung Thùy hay Tôn Ân, căn bản không có cách nào đoàn kết nhất trí, cho dù Chung Lâu nghị hội ai ai cũng giơ tay đồng ý cũng kháng cự lại sức ép bên ngoài, trước khi lâm trận lúc nào cũng có thể có kẻ phản bội, vậy thì càng tan nát".

Cao Ngạn chợt dừng lại, nhìn một đội người Dạ Oa tôc đang đi ngược lại phương hướng mất kỵ sĩ phóng qua: "Kỳ quái".

Yến Phi nhận ra người cầm đầu là Hồ Bái, nhân vật xếp hàng thứ ba trong Hán bang bên dưới Chúc lão đại và Trình Thương Cổ, đằng sau có mưới mấy võ sĩ Hán bang, ai ai cũng thần sác cũng ngưng trọng, đi tất tả, lúc đi ngang qua còn có mấy người xoáy đầu nhìn bọn họ với mục quang thù hận, cực kỳ không có thiện ý.

Nếu y theo nghị đinh ban sớm, Mộ Dung Chiến chắc đã phái người đi thông tri cho các thành viên của Chung lâu nghị hội, bọn chúng đến Cổ Chung trường tập hợp, tiến hành hành động Trừ Yêu, thì người hiện tại dẫn đầu phải là Chúc lão đại mà không phải là Hồ Bái, càng không thể nhìn bọn họ thù hằn như vậy.

Hai người đều cảm thấy không thỏa đáng.

Cao Ngạn hừ lạnh: "Chúc lão đại đâu có thành ý hợp tác, chỉ là ngần ngại hình thế, không có cách nào thấp giọng dằn lòng. Con bà y, không cần để ý tới y. Hừ! Nghe khẩu khí hồi nãy của ngươi, tựa như hoài nghi có người trong Biên Hoang Tập là gian tế, có phải ý đó không?".

Hai người đứng ở đầu đường, bên trái vừa hay là Thích Khách quán Đồ Phụng Tam mới mở, chiến sĩ Dạ Oa tộc từng tổ từng tổ hò hét đi qua, lướt tới Đông môn cùng các hẻm ngang hóc nhỏ, Biên nhân ai nấy đều chạy về nhà, ý vị khẩn trương như ngày tận thế sắp ập tới.

Yến Phi gật đầu: "Ta đang hoài nghi Cơ Biệt và Hồ Lôi Phương, Cơ Biệt sáng sớm hôm nay không đến doanh trại tham gia nhiệt náo, đi ngược lại tác phong luôn luôn của y, sau đó cũng không có lời giải thích tròn trặn, giải thích duy nhất là y căn bản không có mặt trong Biên Hoang Tập, nếu không bằng vào tính cách hiếu sắc của y, có què chắc cũng sẽ bò đến gặp Thiên Thiên".

Cao Ngạn rùng mình: "Ngươi hoài nghi y rời khỏi Biên Hoang Tập đi gặp Mộ Dung Thùy? Nói vậy đại quân của Mộ Dung Thùy không ngờ đã tiềm ẩn cách Biên Hoang Tập nội trong nửa ngày hoặc một ngày cưỡi ngựa?".

Yến Phi cười khổ: "Ta làm sao trả lời ngươi đây? Bất quá khả năng này rất lớn, Mộ Dung Thùy luôn luôn thiện dụng kỳ binh, cố ý phao truyền vẫn còn đang tập kết binh lực, để bọn ta sinh ra sai lầm, rồi lại dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai, nhất cử khống chế Biên Hoang Tập".

Cao Ngạn nhíu mày: "Một Cơ Biệt đã không dễ để ứng phó, nếu lại thêm Hồ Lôi Phương, Biên Hoang Tập chắc phải lập tức sụp đổ".

Yến Phi nói: "Việc ta hoài nghi Hồ Lôi Phương là có lý, ở Biên Hoang Tập trong số các đại lão bản, biểu hiện của gã hòa bình trơn tru nhất, đâu đâu cũng gánh vác nghề của Lỗ Trọng Liên (một người nước Tề có tài hùng biện, từng làm thuyết khách khuyên nước Triệu đừng đầu hàng nước Tấn), có thể lời đồn Lưỡng Hồ bang câu kết với Hoàng Hà bang là do chính gã tung tin, chỉ bất quá gã không nghĩ tới Hác Trường Hanh sẽ hiện thân giải thích với ta".

Cao Ngạn gật đầu: "Có lý! Mộ Dung Thùy và Diêu Trường luôn luôn có quan hệ không xấu, tạm thời liên thủ với nhau đâu có gì là bất ngờ, cái bọn chúng muốn nhắm vào là Phi Mã Hội và Bắc Kỵ Liên. Bọn ta tất bị coi là người làm việc cho Tạ Huyền, đưa đầu chịu đựng mũi dùi. So sánh với nhau, chuyện Hoa Yêu biến thành chuyện không đáng để nói tới nữa. Con mẹ ta, giả như đại quân của Mộ Dung Thùy đêm nay hay ngày mai đánh tới, bọn ta làm sao bây giờ?".

Yến Phi trầm ngâm: "Bọn ta chắc còn có chút thời gian, Biên Hoang Tập là nơi ăn thông kéo mở bốn phương tám hướng, Mộ Dung Thùy chắc đã học được bài học về tình huống của Biên Hoang Tập trước trận chiến Phì Thủy, trước tiên phải bao vây Biên Hoang Tập trùng trùng, rồi mới tấn công Biên Hoang Tập, không cho phép bất cứ một ai rời khỏi, nhất cử tiêu diệt tất cả lực lượng phản đối y, tránh sau này cần phải giữ trọng binh đồn trú lâu dài, đề phòng tro tàn phụt cháy, cho nên bọn ta vẫn có chút thời gian, nhưng tuyệt sẽ không hơn ba ngày".

Cao Ngạn nói: "Ta phải thân hành đi ra trinh sát điều tra hình thế, ngày mai sẽ có báo cáo hoàn chỉnh trình lên bàn cả Yến lão đại ngươi, ta đi đây!".

Nói xong triển khai thân pháp, nhắm phương hướng Đông môn vọt đi. Hắn không đơn thuần là một đầu đàn của Dạ Oa tộc còn có quan hệ mật thiết với Kỷ Thiên Thiên và Yến Phi, sự phong tỏa của Dạ Oa tộc không ảnh hưởng đến sự tự do ra vào của hắn.

Yến Phi trấn định tâm thần, đang định tiếp tục hành trình, chợt lòng chấn động kịch liệt, xoay đầu nhìn về Thích Khách quán.

Có Bác Kinh Lôi, Âm Kỳ và bảy tám võ sĩ xung quanh. Đồ Phụng Tam xếp hàng thứ ba trong Ngoại Cửu phẩm cao thủ danh chấn Nam phương đang từ sau bình phong cất bước đi ra, lập tức nhìn thấy Yến Phi, song mục liền lấp loáng tinh quang.

Yến Phi thầm kêu không hay, biết đối phương đã khám phá cạm bẫy của Lưu Dụ, chàng hiện tại chỉ có một chọn lựa, là phải thanh toán y, liều mạng làm cho được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.