Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 103: Thùy thị Hoa Yêu



Yến Phi và Kỷ Thiên Thiên tiến vào Cách Hương Châu dịch điếm, Mộ Dung Chiến và Xa Đình đón hai người dẫn vào thực đường, đám Trác Cuồng Sinh mấy phần tử cốt cán của Trừ Yêu đoàn ai nấy thần sắc ngưng trọng, mỗi người đứng một nơi, chỉ có px đang ngồi, mặt mũi phồng đỏ, tay liên tục vuốt mũi, tình trạng rất khổ sở, hai mắt mở ra không nổi.

Yến Phi liếc mắt đã biết Phương Hồng Sinh gặp sự cố, bất quá không rõ có chuyện gì xảy ra.

Trác Cuồng Sinh nói: "Hoa Yêu ở đây".

Cơ Biệt hung hãn nói: "Bọn ta đã bao vây chặt cả dịch điếm này, khi nào Phương tổng tuần tỉnh lại chính là lúc khí số Hoa Yêu đã tận".

Yến Phi nhìn Mộ Dung Chiến, hắn ngầm đưa mắt ra hiệu cho chàng, thần tình rất cổ quái ám muội.

Kỷ Thiên Thiên đến bên Phương Hồng Sinh, dịu giọng nói: "Phương tổng tuần gặp chuyện gì?".

Nét mặt Phương Hồng Sinh hơi biến động, trả lời: "Ta bị người ám toán".

Hồ Lôi Phương ở phía sau nói: "Sự tình xảy ra như thế này, Phương tổng tuần bước vào đây, lập tức bắt được khí vị Hoa Yêu, chứng thự Hoa Yêu từng qua lại đây, bọn ta lập tức phấn chấn tinh thần, trước tiên trùng trùng bao vây, sau đấy đuổi hết khách trọ về phòng, không để người nào đi lại, sau khi bố trí xong, bắt đầu tìm kiếm từng phòng".

Phí Chánh Xương thở dài tiếp lời: "Dịch điếm chia thành Đông, Bắc, Tây tam viện, lấy thực đường làm trung tâm, mỗi viện ước có năm chục gian khách phòng. Bọn ta bắt đầu từ Đông viện, nào ngờ vừa tiến vào một gian phòng trống liền gặp phải một làn độc khí cường liệt ập đến, Phương tổng tuần đi đầu lập tức hứng chịu. Bọn ta đành đưa ông ấy ra đây, bây giờ tình trạng đã tốt hơn trước rất nhiều, bộ dạng khi đó đáng sợ lắm".

Sầm!

Hách Liên Bột Bột vỗ bàn, mắt tóe hung quang: "Hoa Yêu thật gian giảo, trước đấy phòng độc vào trong phòng, rồi đóng kín cửa để độc khí không tỏa ra ngoài, lúc bọn ta mở cửa liền bị nhiễm độc".

Trác Cuồng Sinh trầm giọng: "Tài ứng biến của người này không thể coi thường được, hơn nữa thân thủ cao minh phi thường, tuy nhiên cũng để lộ hành tung, hành động phóng độc của hắn hẳn là sau khi chúng ta bắt đầu phong tỏa dịch điếm, vì vậy hiện giờ đã là cá trong lưới, chỉ còn xem chúng ta thu lưới bắt con cá lớn này như thế nào thôi".

Kỷ Thiên Thiên lần lượt liếc nhìn Yến Phi và Mộ Dung Chiến, mắt lộ thần sắc dị dạng.

Yến Phi hiểu rõ vì sao Mộ Dung Chiến và Kỷ Thiên Thiên cùng lộ thần sắc cổ quái, nhân vì sự tình không đơn giản như bề ngoài, vần đề là Hoa Yêu cho rằng Phương Hồng Sinh chỉ là một kẻ bịp bợm mạo nhân trên giang hồ, không biết ông ta là một nửa hóa thân của Phương tổng tuần, cũng có khứu giác linh mẫn y như thế, do vậy lám sao hắn có thể mạo hiểm đi trước một bước ngấm ngầm phóng độc. Trừ Yêu đoàn là tập hợp tối tinh nhuệ của Biên Hoang Tập, người người thân kinh bách chiến kinh nghiệm dày dặn, sau khi bao vây dịch điếm lập tức chặn hết đường ra lối vào, buộc mọi người về phòng, sau đó lần lượt sưu tra từng phòng. Trong tình hình này chỉ có nội gian trong Trừ Yêu đoàn mới có cơ hội biết nên phóng độc ở đâu, mới dễ dàng đắc thủ.

Kỷ Thiên Thiên nhìn Yến Phi, ánh mắt chàng trước tiên liếc qua Xa Đình và Hách Liên Bột Bột, sau đó dừng lại ở Mộ Dung Chiến, hắn lắc lắc đầu, người ngoài sẽ cho là hắn cảm thán về hành động phát sinh biến hóa, riêng Yến Phi hiểu hắn ám thị không phải do Xa Đình và Hách Liên Bột Bột làm, rõ ràng hắn luôn luôn giám thị hai người này.

Hồng Tử Xuân rầu rĩ ngồi xuống nhìn Phương Hồng Sinh tuy đã bỏ tay khỏi mũi nhưng vẫn thở hổn hển, mắt vẫn không mở ra được, nói: "Phương tổng tuần! Ài! Phương tổng tuần! Giờ ông cảm thấy thế nào?".

Phương Hồng Sinh nói: "Mũi rất đau, đầu nhức như búa bổ, tuy nhiên so với lúc mới hít phải độc khí đã khá hơn rất nhiều rồi!".

Trác Cuồng Sinh nói: "Khi đó ta ở bên cạnh Phương tổng tuần cũng hít phải khí độc, may mà lập tức bế khí, chỉ khó chịu một chút. Hoa Yêu phóng ra độc khí này chắc hắn chỉ nhằm đối phó Phương tổng tuần, độc tính chỉ là loại thường, nhưng làm mũi đau ghê gớm, khứu giác của Phương tổng tuần linh mẫn gấp trăm lần bọn ta, hậu quả tự nhiên nghiêm trọng gấp hàng trăm lần".

Cơ Biệt kéo một chiếc ghế: "Thiên Thiên tiểu thư xin mời ngồi xuống đây".

Kỷ Thiên Thiên duyên dáng ngồi xuống, đảo mắt một lượt nói: "Dịch điếm hiện giờ có bao nhiêu khách trọ?".

Trác Cuồng Sinh đáp: "Gần hai trăm gian khách phòng có ba trăm hai mươi mốt khách trợ, trừ đi năm mươi hai vị nữ khách, chúng ta cần phải tra xét hai trăm sáu mươi chín người".

Cơ Biệt gượng cười: "Nếu chỉ có vài chục người, bọn ta tuyệt sẽ không ngồi đây chờ Phương tổng tuần phục nguyên, theo quy củ lệnh giới nghiêm đến lúc trời sáng phải triệt tiêu, chúng ta cũng khó lòng hạn chế sự tự do của lữ khách. Nếu không mất mấy ngày đừng mong kiểm tra tử tế được".

Kỷ Thiên Thiên chép miệng: "Lại có nhiều khách trọ đến thế ư?" Mắt liếc nhìn Yến Phi.

Yến Phi đứng tựa cửa, một bên là Mộ Dung Chiến, hắn ta cũng đang nhìn Yến Phi.

Phí Chánh Xương nói: "Nếu chỉ tùy tiện hỏi han mà phát hiện ra thân phận Hoa Yêu thì chẳng đến lượt chúng ta đối phó hắn, vì vậy nếu đêm nay Phương tổng tuần không hồi phục được, chúng ta chỉ còn cách chấp nhận thất bại thôi". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hạ Hầu Đình cũng đang ngưng thần nhìn Yến Phi, thấy vẻ mặt chàng an nhàn hơn hết, lại còn nhắm mắt dưỡng thần, không nhịn được hỏi: "Yến Phi ngươi nghĩ khác sao?".

Bỗng dưng ánh mắt mọi người đều bị Yến Phi hấp dẫn vì thấn thái không tầm thường của chàng.

Yến Phi chợt mở to hổ mục, linh quang lấp lánh, nhìn Cơ Biệt, khẽ cười: "Ai là người đề nghị bắt đầu tìm kiếm từ Đông viện?".

Cơ Biệt ngạc nhiên, nét mặt không vui, bởi vì Yến Phi mở mắt ra là nhìn mình, nhíu mày nói: "Đương nhiên là do Phương tổng tuần phát hiệu lệnh".

Phương Hồng Sinh khổ sở nói: "Ta theo mùi vị mà bắt đầu từ Đông viện".

Hồng Tử Xuân ngạc nhiên hỏi: "Yến Phi ngươi không phải hoài nghi việc phóng độc do người mình làm chứ? Bao che Hoa Yêu thì có lợi gì chứ?".

Yến Phi vẫn khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói: "Ta đang suy tính từng khả năng, giả thiết Hoa Yêu là một trong những lũ khách ở Đông viện, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi điều tra còn một phần ba, nếu lại giới hạn trong số nam giới độc thân, mục tiêu lại càng giảm thiểu".

Kỷ Thiên Thiên hân hoan nói: "Đúng!".

Hồ Lôi Phương vỗ đùi: "Đúng! Lý lẽ đơn giản này vì sao nhất thời không nghĩ ra, để ta tìm Ba Lý".

Ba Lý là lão bản của dịch điếm.

Mộ Dung Chiến vội nói: "Bọn ta là người đồng tốc, để ta kiếm gã hỏi cho rõ".

Nói xong không cần biết Hồ Lôi Phương đồng ý hay không, lập tức đi ra.

Yến Phi và Kỷ Thiên Thiên ngầm khen hắn cơ cảnh, xem ra lý do của Mộ Dung Chiến đàng hoàng, nhưng hai người lại hiểu rõ vì Yến Phi dã hoài nghi Cơ Biệt giở trò quỷ, Cơ Biệt và Hồ Lôi Phương có quan hệ mật thiết, do vậy cố nhiên hắn không để Hồ Lôi Phương có có hội ly khai.

Hồ Lôi Phương trầm giọng nói: "Nếu Yến Phi ngươi hoài nghi trong số chúng ta có người lộng quỷ tại sao không nói ra, nếu không chỉ sợ đêm nay vất vả công toi".

Yến Phi chầm chậm nhìn lướt qua mọi người điềm đạm nói: "Có nội gian hay không hiện giờ không phải là lúc xử trí, đúng là có người giả trá, mục đích không phải để bao che Hoa Yêu mà chỉ muốn tiếp tục gây hoang mang", ngừng lại một chút tiếp tục: "Hiện tại quan trọng nhất là bắt Hoa Yêu vì dân trừ hại. Hoa Yêu đêm nay ác giả ác báo, khó tránh tử kiếp".

Tiếp đó ngước nhìn lên xà nhà, song mục lóe thần quang, ung dung nói: "Hoa Yêu đang ở đây, chỉ cần chúng ta dùng thủ đoạn phi thường, lần lượt tìm kiếm, Hoa Yêu chắc sẽ phải lộ đuôi chồn, ngày tàn của hắn đã đến".

Lưu Dụ phục trong rừng già quan sát địch nhân hội hiệp với một cánh quân khác có ước chứng hai trăm người ngựa, đoạn đều bỏ ngựa đi vào rừng.

Gã áp tai xuóng đất nghe ngóng thăm dò phương hướng, phát giác khi đến bờ phía Tây Dĩnh Thủy tiếng chân liền biến mất, thầm nghĩ trên sông tất phải có đội thuyền với it nhất năm chiếc thuyền lớn, bằng không làm sao chứa nổi hơn bốn trăm người, ngầm hô thật nguy hiểm, nếu như mình theo lộ tuyến cũ mà đi men bờ sông theo hướng Nam, chắc chắn khôg tránh khỏi bị đối phương hai đường thủy lục chẹn đường. Thật ra là chuyện gì đây? Chẳng lẽ Đồ Phụng Tam và Tư Mã Đạo Tử đã kết thành bè cánh? Tuy nói là trong đấu tranh quyền lực bằng hữu có thể thành tử địch, địch nhân thành bằng hữu, không gì là không thể, nhưng mà Tư Mã Đạo Tử và Hoàn Huyền như thủy hỏa bất dung, tuyệt đối không có khả năng hóa giải, Tư Mã Đạo Tử cũng không thể vì đối phó Tạ Huyền mà bắt tay Hoàn Huyền. Dã tâm của Hoàn Huyền đối với ngôi báu ai ai cũng biết, Tạ Huyền thì kế thừa truyền thống gia đình luôn luôn ủng hộ triều đình, Tư Mã Đạo Tử sẽ chỉ lợi dụng Huyền nọ kiềm chế Huyền kia, không ngu đến mức tự hủy trường thành. Đã như thế, càng không nghĩ ra làm sao thủ hạ Đồ Phụng Tam lại biến thành người của Tư Mã Đạo Tử.

Phải làm gì đây! Coi tình thế hiện tại an toàn về đến Quảng Lăng đã là hồng phúc tề thiên, nói gì đến chuyện giết địch. Đối phương đã bố trí thiên la địa võng trên đường về Quảng Lăng chỉ đợi gã đâm đầu vào.

Hay là gã quay về tây, đảo một vòng ngoạn mục, đến đại giang rồi theo hướng nam về Quảng Lăng? Biên Hoang mênh mông, gã thạo đường, dù cho Tư Mã Đạo Tử huy động toàn bộ quân mã Kiến Khang, cũng giống như mò kim đáy biển, làm sao chặn được gã".

"Hi!".

Lưu Dụ quay đầu nhìn sang, lập tức hít một hơi thở sâu, ngầm hô bất diệu.

Yến Phi chắp tay sau lưng đi trước, theo sau là Kỷ Thiên Thiên, Mộ Dung Chiến, Hách Liên Bột Bột, Xa Đình, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân, Trác Cuồng Sinh, Hạ Hầu Đình, Phí Chánh Xương một đám cao thủ Trừ Yêu đoàn theo hành lang Đông viện mà đi, hai bên phòng xá dãy nọ tiếp dãy kia hiện ra trước mắt, trên cao có một đám chiến sĩ cung tên sẵn sàng canh giữ.

Chỉ mình Phương Hồng Sinh lưu lại thực đường cúng mấy hảo thủ bảo hộ nghiêm mật.

Mộ Dung Chiến tay cầm danh sách khách trọ nói: "Đinh Mão phòng".

Yến Phi ung dung dứng lại cánh cửa treo tấm biển Đinh Mão, không chần chờ đưa tay gõ cửa.

Cộc! Cộc! Cộc!

Đám Mộ Dung Chiến tản khai xung quang, chuẩn bị sẵn sàng, với thực lực bọn họ liên hợp, lại giả như đồng tâm hiệp lực, dù là đối thủ cao minh như Mộ Dung Thùy, Tôn Ân cũng khó lòng thoát thân.

Kỷ Thiên Thiên di chuyển tới bên cạnh Mộ Dung Chiến, chúng nhân biết nàng kém kinh nghiệm giang hồ, bất giác đều có chút khẩn trương.

Mộ Dung Chiến quay lại nhìn, thấy không ít người thò đầu thò cổ ra nhìn trộm, hét to" "Bọn ta đang tra án, tốt nhất đừng ngó trộm, bằng không sẽ coi là đồng đảng, tặc nhân".

Những kẻ thò đầu coi nhiệt náo lập tức rụt cổ đóng cửa.

"Kẹt!".

Một trung niên nho sinh mở cửa phòng, mặt xanh lè run rẩy, vốn muốn nói vài câu khách khí, hốt nhiên phát giác bảy tám cặp mắt trừng trừng nhìn mình, sợ hết hồn: "Đại gia! Không phải tôi!".

Mộ Dung Chiến, Hồng Tử Xuân, Trác Cuồng Sinh mấy người nhìn thấy hắn yếu bóng vía như vậy, đồng thanh cười phá lên.

Chỉ có Yến Phi vẫn nhẹ nhàng lễ mạo, mỉm cười nói: "Làm phiền rồi! Đúng không phải ngươi!".

Rồi lại tiếp tục đi.

Trác Cuồng Sinh đuổi theo tới bên chàng, không hiểu: "Ngươi nhìn một lần là đủ hay sao, dù gì cũng nên hỏi đôi câu chứ?".

Hồng Tử Xuân nói: "Ta còn cho là lão ca ngươi sẽ xuất thủ để thử thách chứ?".

Yến Phi lập tức dừng lại, chờ mọi người dừng cả lại đằng sau, trầm giọng: "Hành động của chúng ta càng mau lẹ, càng gây áp lực lớn đối với Hoa Yêu, khiến hắn cảm thấy chúng ta đã sẵn chủ kiến, chỉ xông thẳng tới chỗ hắn. Yên tâm! Chuyện khác ta có thể không ổn, nhưng nhìn người lại không nhìn lầm".

Hạ Hầu Đình thở dài: "Không tín nhiệm ngươi không được! Giờ Dần đến rồi, nếu không tím thấy Hoa Yêu ở Đông viện, lại hai viện kia với hơn trăm phòng".

Phí Chánh Xương gượng cười: "Nếu Hoa Yêu không phải độc thân như dự đoán, chúng ta lại phải bắt đầu từ đầu".

Mộ Dung Chiến đưa danh sách lên đọc: "Đinh Mão rồi đến Canh Ngọ, cũng là nam tử độc thân, người này còn thiếu hai ngày tiền phòng".

Bình!

Cửa phòng mở tung, một tráng hán vốn dĩ như hung thần ác sát, mày rậm mắt lồi, lúc này có rúm người sợ hãi van xin: "Các vị đương gia tha mạng, tiểu nhân lập tức nộp tiền phòng".

Lần này Kỷ Thiên Thiên cũng không nhịn cười nổi, những người khác lại càng cười lớn hơn, không khí khẩn trương dịu hẳn lại.

Mộ Dung Chiến nhìn gã từ trên xuống dưới, bật cười: "Là tại ta không tốt, nói thừa một câu".

Yến Phi vẫn với vẻ bất cần đời khẽ cười nói: "Huynh đài về phòng đi, tiền phòng để đến mai sẽ thu".

Để tên đó ngơ ngác đứng cửa, cả bọn tiếp tục đi.

Yến Phi đột nhiên gia tăng cước bộ, theo hành lang tiến về phía Đông.

Mộ Dung Chiến kinh ngạc kêu lên: "Yến huynh! Ngươi để sót Tân Mùi, Giáp Tuất, Ất Hợi, Đinh Sửu. Ài! Lại còn Mậu Dần, Kỷ Mão".

Yến Phi bỗng nhiên dừng bước trước gian phòng treo biển Nhâm Ngọ, song mục thần quang lấp lánh, tựa như muốn nhìn xuyên qua cửa phòng xem tình hình bên trong.

Ánh mắt Mộ Dung Chiến rời khỏi tập danh mục nhìn sanh Yến Phi, hiện lên thần sắc kinh dị, tựa như nghĩ tới điều gì đó, im lặng không nói.

Hách Liên Bột Bột chăm chú nhìn Yến Phi, mắt lóe tinh quang, hiển nhiên đang nghĩ đến cử chỉ bất thường của Yến Phi, muốn đoán xem vì sao dường như chàng có thể làm được việc người khác không thể làm, tựa như thuần bằng cảm giác có thể tìm ra Hoa Yêu.

Trong đám này Kỷ Thiên Thiên biết rõ năng lực của Yến Phi nhất, biết chàng đang phát huy bản lĩnh thông huyền của mình, khiến Hoa Yêu không trốn vào đâu được.

Không cần đợi bọn họ hạ lệnh, võ sĩ canh giữ trên các mái nhà lập tức toàn thân giới bị, tỉnh táo chờ sự tình phát triển.

Nếu người trong phòng đúng là Hoa Yêu, đương nhiên không phải chuyện tầm thường, ai cũng biết Hoa Yêu nhiều năm gây tội ác không ai chế trụ được, chắc chắn pháp bảo đầy mình, tinh thông kỹ thuật đột vây, ẩn tàng, chạy trốn.

Tiếng gió vụt động, Mộ Dung Chiến tiện tay vứt bỏ tờ danh mục, cả người bay bổng lên mái nhà, khiến bầu không khí khẩn trương lại càng thêm căng thẳng, tựa như một sợi dây cung tùy lúc có thể đứt phựt làm đôi.

Trong sự chờ đợi của mọi người, Yến Phi đưa tay đẩy cửa đoạn lùi hai bước.

"Ai vậy?".

Chúng nhân đều bất ngờ, chỉ có Yến Phi và Mộ Dung Chiến là ngoại lệ, nhân vì giọng nói uốn éo vọng ra đích thị là của nữ nhân.

Kỷ Thiên Thiên tức thời lo lắng cho Yến Phi, vì giả như Yến Phi bộ điệu như vậy mà lại tìm nhầm người, sẽ khiến cho mọi người không còn ai tin tưởng chàng nữa.

Tuy nhiên khi nàng quay sang nhìn mọi người, lại phát giác cả đám lão giang hồ không một ai lộ vẻ cười cợt, nàng là người thông tuệ lập tức tỉnh ngộ, chính vì Hoa Yêu có hàng ngàn vạn hóa thân, kể cả dịch dung thành nữ nhân, nên mới có thể luôn luôn tránh được bị phát giác.

"Ui da".

Cửa phòng mở tung.

Một vị cô nương trẻ tuổi bước ra, thân hình cao ráo ăn mặc theo lối Tiên Ti tộc, dáng vẻ thùy mị e ấp, ánh mắt ngại ngần, một tay sửa lại tấm trường bào mới khoác lên, một tay chầm chậm làm duyên vuốt lại mái tóc, chau mày nhìn kỹ Yến Phi, rồi lần lượt nhìn sang mọi người, đến khi trông thấy Kỷ Thiên Thiên, ánh mắt bỗng vụt sáng.

Hiển nhiên dù là thân nữ tử, cũng bị vẻ rạng rỡ của Kỷ Thiên Thiên gây xúc động.

Từ Kỷ Thiên Thiên đến những người khác đều cảm thấy ngạc nhiên, nữ tử này từ mái tóc đen nhánh đến cặp chân trần, mỗi tấc mỗi tấc đều là nữ nhân thực sự, yết hầu phẳng lì không thấy trái cổ đặc trưng cho nam giới. Hơn nữa ả chỉ mặc sơ sài chiếc áo trong mềm mại, thân hình uyển chuyển phập phồng, ẩn ước nhìn thấy chẳng những không che giấu vũ khí gì, lại còn là một nữ tử bất lực yếu đuối tuyệt không có đến nửa phần thần thái tu mi, càng chẳng giống người biết võ công.

Hạng nữ nhân đơn độc đến Biên Hoang Tập kiếm tiền không ít, đa số đều đến thanh lâu ở Dạ Oa tử bán thân, mong kiếm được món tiền kha khá.

Mộ Dung Chiến là người duy nhất đã xem danh mục, biết người trọ trong phòng là nữ tử độc thân cũng cảm thấy hết sức thất vọng, không ngờ Yến Phi tựa như trong lòng sẵn có chủ kiến lại đụng đầu phải cái đinh lớn này.

Ai nấy ngơ ngác nhìn, không một lời hỏi han.

Nữ tử nọ, quay lại nhìn Yến Phi, ngạc nhiên nói: "Đêm khuyu rồi! Đánh thức nô gia có chuyện gì?".

Kỷ Thiên Thiên thở dài, lần đầu tiên niềm tin vào linh giác thông huyền của Yến Phi bị dao động, không biết rồi chàng sẽ thu thập tàn cục ra sao.

Bất ngờ đối với mọi người, Yến Phi thong dong: "Bọn ta nhầm! Cô nương cứ đóng cửa tiếp tục giấc ngủ, xin thứ tội quấy nhiễu!".

Nữ nhân trợn mắt nhìn Yến Phi, do dự một chút rồi mới từ từ đóng cửa.

Đúng lúc cửa phòng vừa đóng, bất ngờ lại phát sinh sự tình.

Yến Phi rút kiếm ra không một tiếng động. Điệp Luyến Hoa lóe lên như điện chớp chém thẳng vào cánh cửa.

Kình khí mãnh liệt lập tức khiến cánh cửa gỗ giống như củi mục tan ra thành từng mảnh nhỏ.

Kỷ Thiên Thiên kinh hãi hô lên một tiếng, muốn ngăn cũng không kịp.

Những người còn lại thảy đều lo sợ một màn kịch thảm tuyệt nhân hoàn, không ngờ Yến Phi vốn ôn hòa bình dị lại đem toàn lực xuất thủ với một vị cô nương ngây thơ vô tội, ra tay vùi hoa dập liễu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.