Thử Sức Biên Hoang
Kỷ Thiên Thiên bước vào thính đường, Mộ Dung Thùy ngồi một mình trong góc, thần tình như đang suy nghĩ nhiều về một điều gì đó khó xử.
Biểu tình này nhất định chưa từng thấy ở hắn. Từ trước đến nay Mộ Dung Thùy đối với vạn sự đều có tư thái nắm hết trong tay, tựa hồ toát ra vẻ trên đời này không có việc gì lật đổ được hắn.
Bỗng nhiên Kỷ Thiên Thiên nhận ra Mộ Dung Thùy cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, dẫu rằng thân phận, địa vị, bản lĩnh và quyền thế y nắm trong tay đã khiến người ta không khỏi hình dung hắn thành kẻ siêu phàm hơn mọi người. Sự thật hắn cũng chỉ là một con người, vẫn giống những người bình thường có thất tình lục dục, khi gặp sự tình biến hóa cũng có sự dao động tình cảm giống như bất cứ ai trong lúc lo lắng, hỗn loạn và phiền não.
Nàng lĩnh ngộ điều này nên cảm thấy khoảng cách với y thu hẹp lại, nhưng không có một chút nào liên quan tới tình yêu nam nữ, thuần túy chỉ là tình cảm giữa người với người.
Chiếc đàn của danh gia Thúc Thái từ thời cổ đại vẫn còn hờ hững để trên chiếc ghế nhỏ, dây đứt đã được thay bằng dây mới.
Mộ Dung Thùy nhìn Kỷ Thiên Thiên, hiện lên cảm tình sâu đậm. Hắn đứng lên chào đón nàng, màn sương mờ trên nét mặt hoàn toàn tan biến, vui mừng mời nàng ngồi.
Có thể được Đại Yến thiên tử sắp đăng cơ làm hoàng đế tiếp đón chu đáo như thế, e rằng thiên hạ chỉ có mỗi mình Kỷ Thiên Thiên nàng.
Kỷ Thiên Thiên tuyệt không có cảm giác gì đặc biệt, đương nhiên càng không cảm thấy vinh dự khi được ưu ái và ngồi trên ghế cách hắn thật xa, không hề nhìn và cũng chẳng hề nói gì.
Mộ Dung Thùy nhìn thẳng nàng, cười nói: "Tinh thần của Thiên Thiên mỗi ngày một tốt hơn làm ta thật vui vẻ."
Kỷ Thiên Thiên nghĩ thầm tinh thần ta mỗi ngày mỗi tốt hơn không phải vì ngươi mà là vì Yến lang, nhẹ thở dài đáp: "Đã làm phiền hoàng thượng lo âu."
Mộ Dung Thùy nhìn về phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng: "Biên Hoang tập một lần nữa đã lọt vào tay ta."
Kỷ Thiên Thiên như nghe sấm sét nổ trong tai, chấn động vang lừng, tay chân lạnh ngắt, tim đập thình thịch, nhất thời không thể nói nên lời.
Biên Hoang tập lần nữa rơi vào tay địch.
Nàng buột miệng hỏi: "Ngươi đã bắt được chàng?"
Mộ Dung Thùy không dám nhìn nàng, đáp: "Ta chưa từng nghĩ thành công lại có thể mù mờ như thế, Yến Phi tịnh không vì Biên Hoang tập thất hãm mà bị bắt, ngược lại còn chặt đầu Trúc Pháp Khánh treo ngoài đông môn Biên Hoang tập."
Kỷ Thiên Thiên kêu "A" lên một tiếng, không sao dấu diếm được thần thái nhẹ nhõm hẳn, gương mặt lúc nãy tái đi giờ lại hồi phục huyết sắc, nhìn về hướng Mộ Dung Thùy nói: "Đa tạ hoàng thượng đã thản nhiên cho biết, còn người khác thì sao?" xem tại TruyenFull.vn
Một Dung Thùy không đáp lời nàng, cười khổ: "Thập Trụ Đại Thừa công vẫn không thể thắng Điệp Luyến Hoa của Yến Phi, chuyện này ai nghĩ tới được chứ?"
Kỷ Thiên Thiên vì Yến Phi nên cảm thấy kiêu hãnh không gì sánh được, lòng nghĩ Yến lang của ta bản lĩnh đâu phải chỉ có thế! Ngươi tuy giăng thiên la địa võng, nhưng chàng vẫn đến rồi đi như không có gì. Dĩ nhiên nàng không thể nói ra điều này, lại hỏi: "Còn người khác thì sao?"
Mộ Dung Thùy đáp: "Đây là lần đầu tiên ta muốn nói dối, hoang nhân lần này thật khôn ngoan làm người ta không ngờ, cũng có thể vì đã có tiền phạm nên trước khi liên quân của ta tiến công họ đã bỏ Tập đào vong, lợi dụng hình thế đặc biệt của Biên Hoang để trốn tránh truy kích. Bất quá bọn ta cũng đã học được bài học lần trước, lần này tuyệt không tái phạm sai lầm đó nữa."
Kỷ Thiên Thiên vui vẻ trong lòng, và cũng cảm kích Mộ Dung Thùy đã thản nhiên cho nàng biết không dấu chút gì. Tuy nàng không biết liên quân Mộ Dung Thùy nhắc đến ngoại trừ Di Lặc giáo còn có binh mã của phe nào khác, nhưng vì nàng đã nghe dưỡng phụ Tạ An nói về Trúc Pháp Khánh, nên đối với Di Lặc giáo thì biết rõ. Từ đó hiểu rõ việc Yến Phi giết chết Trúc Pháp Khánh có ý nghĩa và hiệu quả thế nào.
Yến lang vốn thuận trời thương người nên trong trường hợp bình thường không bao giờ cắt đầu đối phương treo lên thị chúng như thế. Chàng làm thế để đạt được kết quả đe dọa tối cao, một mặt cho thiên hạ biết không thể khinh thường lực lượng phản kích của hoang nhân, mặt khác sẽ làm phấn chấn sĩ khí của hoang nhân, và càng làm cho Di Lặc giáo suy sụp triệt để.
Dưỡng phụ có linh thiêng sẽ được an nghỉ vì Di Lặc giáo đã không còn là mối họa, Tạ gia sẽ không còn phải lo nghĩ về Trúc Pháp Khánh. Đối với Phật môn phương nam mà nói càng là một chuyện đáng được mừng rỡ hết sức.
Âm thanh của Mộ Dung Thùy truyền đến tai nàng: "Tại sao Thiên Thiên không nói gì ?"
Kỷ Thiên Thiên nhìn sang, bắt gặp ánh mắt sắc bén của hắn, bèn thở dài: "Biên Hoang tập là của hoang nhân, chỉ có hoang nhân mới có thể khiến Biên Hoang tập bảo trì tinh thần sống động rộng mở, và chỉ có như thế Biên Hoang tập mới có thể thành một vùng đất vui vẻ hưng thịnh và phồn hoa nằm ngoài phạm vi khói lửa chiến tranh. Hoàng thượng cưỡng chiếm Biên Hoang tập thế này, so với giết gà cướp trứng có khác gì?"
Mộ Dung Thùy hiện lên nét mặt cay đắng, ngữ khí lại bình tĩnh không dao động, thong thả đáp: "Giả như ta cho Thiên Thiên biết, ta vì nàng mà làm điều này, nàng có cảm tưởng gì?"
Kỷ Thiên Thiên sững người nhìn hắn một lúc, khẽ lắc đầu, cất giọng êm ái: "Ta tuyệt không tin Hoàng thượng vì ta chiếm lĩnh Biên Hoang tập. Hoàng thượng đã từng nói rằng chinh phục Biên Hoang tập là bước chân đầu tiên trong sự nghiệp thống nhất thiên hạ của Hoàng thượng. Biên Hoang tập có tác dụng trọng yếu trong chiến lược thống nhất thiên hạ, vừa có thể ngăn ngừa người Hán chúng ta tiến về phương bắc, vừa có thể nắm vững vị trí mậu dịch hai miền nam bắc. Quan trọng hơn nữa là... ôi! Ta không muốn nói."
Ánh mắt Mộ Dung Thùy sáng lên nhìn Kỷ Thiên Thiên không chớp, bỗng nhiên cười: "Thiên Thiên muốn nói có phải hoang nhân bất cứ lúc nào cũng có thể từ Biên Hoang xuất hiện như lệ quỷ để kéo chân ta nên khiến ta phải có chỗ lo sợ."
Kỷ Thiên Thiên chỉ lại thở dài, không hề đáp lời hắn. Nhưng thần sắc nàng lại nói lên cho Mộ Dung Thùy biết vậy thì cần gì phải đến chứ?
Mộ Dung Thùy ngửa nhìn lên trần nhà, bình tĩnh nói: "Bất cứ cuộc chiến nào cũng đều có được có mất. Hình thế đặc biệt hiếm có của Biên Hoang khiến bọn ta không thể toàn lực tấn công. Bất quá hoang nhân có một nhược điểm trí mệnh khiến bọn chúng không thể xoay chuyển cơ hội, đó cũng là hình thế của Biên Hoang. Hoang nhân chỉ là một đám đơn độc, một khi mất Biên Hoang tập là bọn chúng mất hết tất cả, không còn gì để ủng hộ. Cuối cùng bọn chúng cũng phải chán nản mà bỏ Biên Hoang. Đây mới là vấn đề thực tế nhất. Có bản lĩnh, dũng khí, quyết tâm gì đi nữa thì trong tình huống này đều không thể áp dụng được."
Trong lòng Kỷ Thiên Thiên cuồn cuộn nổi lên một sự phẫn nộ khó tả: "Hoàng thượng chiếm được Biên Hoang tập rồi sẽ dùng được gì? Không có hoang nhân thì Biên Hoang tập chỉ là một đống hoang tàn, khiến Hoàng thượng lãng phí nhân lực vật lực, cuối cùng không phải là kế hoạch lâu dài."
Mộ Dung Thùy cười lớn: "Thiên Thiên xem thường Mộ Dung Thùy ta quá, ta có thể nào phạm vào sai lầm ngu xuẩn như thế? Chỉ cần vị trí Biên Hoang Tập không đổi, rồi cũng có ngày nó sẽ hưng thịnh trở lại. Phòng thủ Biên Hoang tập cho yên ổn không dễ ư? Hoang nhân nếu không muốn chết thì cuối cùng chỉ có cách ngoan ngoãn cút khỏi Biên Hoang."
Kỷ Thiên Thiên trong lòng run lên, nàng tự thấy không đủ bản lĩnh để nhìn ra thủ đoạn của Mộ Dung Thùy mà hắn lại không tự cho nàng biết.
Biên Hoang tập có thật sự đã kết liễu? Nàng và tiểu Thi có vĩnh viễn bị Mộ Dung Thùy giam cầm?
Không!
Sự tình sẽ không thể phát triển như thế mãi.
Nàng tin tưởng vào bản lĩnh của hoang nhân, lại càng tin tưởng vào năng lực của Yến Phi. Rồi sẽ có ngày nàng và tiểu Thi giống như con chim nhỏ phá lồng bay trở về Biên Hoang tập.
Yến Phi và Lưu Dụ đứng ở một ngọn đồi nhỏ cạnh bờ sông, nhìn theo đoàn thuyền đi xa dần.
Lưu Dụ chỉ về phía đông nói: "Bằng vào cước trình của bọn ta, đến sáng sớm là có thể đến Quảng Lăng."
Yến Phi lấy làm lạ: "Bọn ta không phải cần tới Dự Châu sao?"
Lưu Dụ đáp: "Chúng ta đương nhiên sẽ tới Dự Châu cứu Đạm Chân, bất quá sẵn ghé Quảng Lăng một chuyến để gặp hai người."
Yến Phi hỏi: "Một là Lưu Lao Chi, còn người kia là ai?"
Lưu Dụ đáp: "Đó chính là Khổng Tĩnh. Người này là chìa khóa để bọn ta thành công trong việc thu phục Biên Hoang tập. Lão ca ngươi cần phải tự thân xuất mã, để hắn được thấy phong thái của đệ nhị cao thủ, càng làm cho tín tâm của hắn thêm mạnh."
Yến Phi tỏ vẻ không vui: "Ngươi biết tận dụng cơ hội ghê nhỉ. Nhưng tại sao Khổng Tĩnh lại quan trọng như thế? Bọn ta hiện tại không đủ lương thảo chống cự trong vài tháng ư?"
Lưu Dụ đáp: "Khổng Tĩnh đương nhiên quan trọng, lần này phản công Biên Hoang tập, tuyệt không chỉ trong vài tháng mà giải quyết xong. Mộ Dung Thùy sẽ không dễ dàng bỏ rơi Biên Hoang tập. Giả như bọn ta cứ chánh diện đối đầu với bọn chúng thì chỉ tự tìm đường chết."
Yến Phi vui vẻ nói: "Người tựa hồ đã nắm được kế hoạch tổng quát để phản công Biên Hoang tập."
Lưu Dụ cười đáp: "Mọi điều đều là do Huyền soái truyền thụ cho, ngày trước mỗi lần Huyền soái ứng phó binh mã nam hạ, đều dùng cách cắt đứt đường chu cấp lương thực. Chiến tranh tiêu hao làm nhân mã mệt mỏi, và phải dựa vào lương thực sung túc của bản thân. Hiện tại duy nhất một người có khả năng cung ứng lương thực cho bọn ta, đó là đại thương gia nổi tiếng Khổng Tĩnh, lại chỉ có hắn mới có thể đả thông bọn biên phòng, chuyên chở số gạo Phật môn cung cấp cho bọn ta."
Yến Phi gật đầu đáp: "Ta đã hiểu!"
Lưu Dụ hiện vẻ cười nhìn hắn vui vẻ: "Nhớ là đến lúc đó ngươi phải ưỡn ngực ra đấy."
Yến Phi bật cười: "Nói bậy, ngươi im đi!"
Trong tiếng cười vang, hai người đi về hướng đông.