Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 236: Thiên Lý Chiến Thư



Chiến Thư Từ Ngàn Dặm

Lưu Dụ từ cửa Đông nhập thành, lập tức bị đầu lĩnh của đám lính gác cửa chặn lại, nói: "Lưu Dụ ngươi về thực là đúng lúc, đầu tử hôm qua đã phát lệnh xuống, ngay khi nhìn thấy ngươi quay trở về, thì lập tức phải dẫn lão ca ngươi tới gặp mặt ngài."

Đầu tử là một danh xưng riêng của Lưu Lao Chi trong quân ngũ.

Lưu Dụ cười nói: "Liệu có cần còng tay hay không?"

Gã đầu lĩnh này tên gọi Phương Dũng, đã từng cùng với Lưu Dụ tham dự huấn luyện trinh sát, với Lưu Dụ có quen biết rất sâu đậm, choàng tay qua vai gã cùng đi vào trong thành, vui vẻ nói: "Lão ca ngươi hiện tại đã là người cực kỳ có danh vọng, ai dám bất kính với ngươi. Thành thực mà nói, ta cũng có đôi phần bội phục ngươi, đến tận giờ vẫn không chết, sống sờ sờ xuất hiện trước mặt lão tử, con bà ngươi! Ngươi có phải mang bên mình bảo bối bùa hộ mệnh gì không, bị người đánh thế nào cũng không chết?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Chiến sĩ Bắc Phủ gác cửa nhìn thấy Lưu Dụ đều giơ tay chào, miệng hô Lưu đại ca, thái độ rất sùng bái và nồng nhiệt.

Lưu Dụ cười nói: "Bùa hộ mệnh thì không có, cái mạng tàn thì có một, ngươi muốn cứ tới lấy mạng ta đi!"

Phương Dũng gọi người dắt tới hai con ngựa, cởi mở cười nói: "Nào dám nào dám! Ngay Trúc lão yêu còn té ngã trong tay ngươi, ai dám nhổ của ngươi dù chỉ nửa sợi lông tơ?"

Lưu Dụ tiếp lấy cương ngựa, ngạc nhiên nói: "Giết Trúc lão yêu chính là Yến Phi, vì sao lại tính lên đầu ta?"

Phương Dũng cười: "Không phải như nhau cả à? Yến Phi là chiến hữu của ngươi, ngươi là chủ soái của Biên Hoang Tập, đương nhiên là do ngươi giỏi thi hành diệu kế, mới có thể trong tình huống như thế giết được Trúc lão yêu, hoàn thành di nguyện của Huyền soái. Việc này truyền đến Quảng Lăng gây chấn động toàn thành, người người khi nhắc đến lão ca ngươi đều giơ ngón tay cái nói một câu "Anh hùng hảo hán", ngươi quả thật xuất chúng"

Lưu Dụ bắt đầu hiểu rõ ảnh hưởng của việc Yến Phi trảm sát Trúc Pháp Khánh tới thanh danh của bản thân, lại cảm thấy lời đồn đã phóng đại lên so với sự thật. Tuy nhiên chuyện huynh đệ Bắc Phủ Binh đều có chung trong lòng một suy nghĩ như vậy, rõ ràng đại biểu cho việc bản thân gã và bọn họ cùng chung vinh nhục, cũng đại biểu cho tâm lý của bọn họ hết sức mong đợi sự bổ sung cho một chỗ thiếu hụt, chính là bọn họ cần một anh hùng khác kế tục Tạ Huyền, làm chỗ dựa tinh thần cho bọn họ, và người này hiện tại đã biến thành gã Lưu Dụ.

Chỉ cần gã có thể quang phục Biên Hoang Tập lần nữa, lớp trẻ của Bắc Phủ Binh, người người sẽ quy thuận gã xem gã là một Tạ Huyền khác, và đây là quân bài lớn nhất trên tay gã.

Nói: "Lên ngựa thôi! Ta cũng muốn yết kiến Lưu gia!"

Tôn Ân đứng ngoài rìa mỏm đá lớn thần thái hào hứng, chăm chú lắng nghe Lư Tuần lần lượt báo lên những tin tức mới nhất từ Kiến Khang, sóng biển từng lớp từng lớp kéo đến, đập lên vách đá, bọt sóng bắn lên cao tới vài trượng.

Mỗi tin tức đều là một tin chấn động, khi lão nghe tới chuyện Trúc Pháp Khánh bị Yến Phi chém đầu, cuối cùng cũng động dung nói : "Không thể có khả năng đó được."

Lư Tuần giọng điệu có chút mỉa mai nói: "Trúc Pháp Khánh khẳng định danh lớn hơn thật, bằng không sao ngậm hờn dưới Điệp Luyến Hoa?"

Tôn Ân chầm chậm lắc đầu: "Trúc Pháp Khánh quả là có chân tài thực lực, "Thập Trụ Đại Thừa Công" của hắn xuất xứ từ môn "Toái Kim Cương thừa" của quái tăng đời trước tên là Bất giới đại sư, là Phật môn chánh tông. Theo lời sư phụ ta nói, "Toái Kim Cương thừa" chuyên nghiên cứu tinh hoa nhật nguyệt, trong thiên hạ chỉ có "Thái Dương chân hỏa" mới có thể kháng cự nổi. Tuy nhiên, kể cả Yến Phi trên người có một loại kì công giống như "Thái Dương chân hỏa", hắn có thể giữ mạng không chết đã là hiếm thấy, sao có thể vừa tránh được "Thập Chỉ Chi Kiếp" còn giết chết Trúc Pháp Khánh, việc này quá mức li kì, lẽ nào… … không! Không thể có khả năng đó, "Đan Kiếp" trước lúc sư tôn tọa hóa, đã sớm không thấy bóng dáng."

Lư Tuần rúng động nói: "Đan Kiếp?"

Tôn Ân gật đầu đáp: "Sư tôn từng giao thủ với Bất giới đại sư, vì vậy nắm rất rõ hư thực của "Toái Kim Cương thừa", và vạn biến không xa khỏi cội nguồn, "Thập Trụ Đại Thừa công" tuy do Trúc Pháp Khánh tự sáng tạo, song căn nguyên và tâm pháp thủy chung vẫn không xa rời "Toái Kim Cương thừa". Sư tôn đã nói qua "Thái Dương chân hỏa" có thể kháng cự "Toái Kim Cương thừa", đương nhiên có thể bên tám lạng người nửa cân với "Thập Trụ Đại Thừa công". Còn "Đan Kiếp" là bậc cao nhất của "Thái Dương chân hỏa", chiếu theo đó mà suy đoán dĩ nhiên có thể khắc chế được "Thập Trụ Đại Thừa công", vấn đề ở chỗ, kể cả thực sự có người hấp thụ được "Thái Dương chân hỏa" từ "Đan Kiếp" để sử dụng, vẫn không dễ dàng phá "Thập Trụ Đại Thừa công" của Trúc Pháp Khánh, chỉ có thể không chịu ảnh hưởng Thập Trụ pháp của Trúc Pháp Khánh, thời hai bên phải chân chính phân cao thấp bằng chiêu số, song với ma công luyện tập thuần thục đã kinh qua nhiều phen chiến đấu của Trúc Pháp Khánh, bất kể Yến Phi có tiến bộ thế nào cũng vẫn không phải đối thủ của Trúc Pháp Khánh. Vì vậy ta mới nói chuyện này vô cùng kì quái."

Lư Tuần nói: "Thiên Sư từng suýt chút kết liễu tính mạng Yến Phi, đương nhiên biết rõ mạnh yếu của hắn. Dù sao chuyện Yến Phi giết Trúc Pháp Khánh, tuyệt không phải tin đồn, bằng không ni Huệ Huy đã không tới Kiến Khang truy tìm tên xúi quấy Yến Phi? Khó nói "Đan Kiếp" thực sự rơi vào tay Yến Phi? Việc này không thể có khả năng."

Tôn Ân thở một hơi dài, mục quang hướng ra biển lớn mênh mông không thấy bờ, hai mắt ánh lên dị quang, giọng nói tràn đầy sinh khí và kì vọng, bình thản than: "Thế sự li kì khúc chiết, luôn nằm ngoài ý nghĩ con người. Yến Phi vốn tưởng đã chết dưới tay bổn nhân ai ngờ lại phục sinh, nay còn giết chết Trúc Pháp Khánh tại Biên Hoang, há là người có thể tùy tiện xem thường. Không thể tưởng được ngoài thế hệ Trúc Pháp Khánh, Mộ Dung Thùy, còn có một Yến Phi , khiến Tôn Ân ta bớt sầu cô quạnh. Yến Phi à! Không có một đối thủ như ngươi, thử hỏi đời người còn gì vui thú?"

Lư Tuần trong lòng xao động, biết rằng Tôn Ân đã quyết định dành cho Yến Phi một cơ hội quyết đấu công bình, bởi đối với Tôn Ân, Yến Phi đã thay thế địa vị Trúc Pháp Khánh trong lòng lão, trở thành một đối thủ có thể khiến lão động tâm.

Tôn Ân đột nhiên bỏ qua chuyện Yến Phi, tinh thần hứng khởi nói: "Tư Mã Diệu thực sự đã chết!"

Lư Tuần đáp: "Việc này chính xác vạn phần, kẻ hạ thủ chính là quý nhân bên cạnh Tư Mã Diệu - yêu nữ Man Diệu, nếu như không phải ả bị Sở Vô Hạ chặn giết tại Đại Giang, tình hình sẽ biến đổi ngoạn mục hơn nữa, có điều hiện tại cũng đủ khiến Tư Mã Đạo Tử đau đầu nhức óc rồi. Ài! Đáng tiếc Thiên Thu không biết thế nào bị Tư Mã Đạo Tử khám phá ra thân phận, liên lụy Đạo Phúc phải lập tức triệt thoái toàn bộ nhân lực của chúng ta tại Kiến Khang, khiến sự sắp đặt chúng ta vất vả tổ chức nhiều năm bị hủy trong một đêm."

Tôn Ân mỉm cười: "Có vấn đề gì ư ? Điều chúng ta đạt được vượt xa so với những gì chúng ta mất, một chút tổn thất, sao phải hậm hực mãi? Để đạt thành mộng tưởng của chúng ta, luôn có vài người phải hy sinh. Cái chết đột ngột của Tư Mã Diệu, khiến cho Vương Cung, Hoàn Huyền, Ân Trọng Kham, Lưu Lao Chi tất cả không còn lựa chọn khác, chỉ có thể liên thủ xua quân Kiến Khang, trên danh nghĩa buộc Tư Mã Đạo Tử làm rõ chân tướng cái chết của Tư Mã Diệu, nhưng kỳ thực vì cần phải giết Tư Mã Đạo Tử để tự bảo vệ mình, bằng không nếu để Tư Mã Đạo Tử mượn tay tên hoàng đế bù nhìn vừa lên ngôi ban ra thánh chỉ bừa bãi, như thế làm sao chống đỡ ? Và lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiến công Kiến Khang, nhất cử tiêu diệt các lực lượng chống đối tại phương Nam, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Vậy nên ngươi việc gì phải lo lắng ?"

Lư Tuần rốt cục cũng nhận thấy Tôn Ân hành xử khác với ngày thường, điều này không đơn thuần là do ngữ điệu hiền hòa, ung dung đặc biệt khác thường của Tôn Ân, từng chữ từng chữ như châu ngọc, còn vì Tôn Ân lúc này tựa như đầm nước sâu không thấy đáy, ẩn chứa sức mạnh dị thường và trí tuệ vô tận, lại vượt trên chúng sinh. Loại cảm giác này thật huyền diệu khó giải thích, không hề tầm thường chút nào.

Khi hắn vừa tới đây, do tin tức chấn động làm tâm thần gã không chuyên chú được, lại thêm vừa kính vừa sợ Tôn Ân, không dám nhìn thẳng quan sát, nên nhất thời không nhận ra điểm khác thường của Tôn Ân.

Tôn Ân tại thời điểm này, so với bất kỳ lúc nào trước đây, càng thêm giống "Thiên Sư", chân chính là vị thầy của Trời.

Lư Tuần phát giác bản thân không thể khống chế há lớn miệng thở hổn hển, nói một cách khó khăn: "Thiên Sư…"

Tôn Ân nhìn về phía hắn, hai mắt lấp loáng như xuyên thấu, lại có vẻ thâm thúy không thể ước lượng được, vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nhân tiện hiện nay vẫn còn chút thời gian, ta phải lập tức đi tới Biên Hoang, chỉ cần Yến Phi còn ở quanh đó, ta có thể phát sinh cảm ứng đối với y. Ta muốn dùng đầu hắn tế đại kỳ xuất chinh của Thiên Sư quân ta, để toàn thiên hạ biết được ai mới là thiên hạ đệ nhất nhân."

Lư Tuần phát sinh cảm giác kì quái như bị Tôn Ân nhìn thấu, trong lòng trào dâng một niềm tôn kính trước giờ chưa từng có, biết rõ Tôn Ân động tâm vì Yến Phi, mang tâm trạng muốn lập tức đến gặp Yến Phi, đột nhiên hai đầu gối mềm nhũng quỵ lên mặt đá, run giọng nói: "Thiên Sư…"

Vẫn không nói nên lời.

Tôn Ân ngước nhìn lên bầu trời quang đãng, hai mắt ánh ra thần sắc khẩn thiết và khao khát, nói: "Sau khi ta đi, bọn ngươi toàn lực chuẩn bị chiến tranh, tập kết chiến thuyền, đợi sau khi ta quay lại, thời gian chắc chênh lệch không nhiều."

Tiếp đó vươn tay khẽ vỗ ba cái vào Thiên Linh huyệt của Lư Tuần, nói: "Ngươi liệu mà luyện công cho tốt !"

Mỗi chưởng vỗ xuống, Lư Tuần cảm giác kinh mạch toàn thân đại chấn, tất cả các khiếu huyệt đều chuyển động, sự khoan khoái không sao nói ra lời được. Lư Tuần phúc chí tâm linh, biết Tôn Ân dùng pháp lực vô thượng giúp hắn tu luyện "Hoàng Thiên đại pháp", sao dám khinh xuất cứ quỳ như thế trên mặt đất tiến hành luyện công, không dám nói tiếp lời nào.

Tôn Ân cười dài, đến khi tiếng cười dứt, đã sớm rời đi không còn dấu vết nào nữa.

Sau khi Yến Phi theo sát Lưu Dụ tiến vào Quảng Lăng thành, chàng đã chuẩn bi sẵn giấy thông hành, nên không bị vệ binh gác cổng làm khó, chỉ tra hỏi vài câu rồi cho chàng nhập thành.

Chàng lần đầu đến Quảng Lăng, thầm nghĩ còn có thời gian, trước tiên tản bộ khắp nơi rồi đến địa điểm ước định chờ Lưu Dụ.

Chính tại lúc này, trong lòng chàng đột nhiên thoáng hiện hình ảnh Tôn Ân, như đang hân hoan mỉm cười với chàng.

Tình huống vô cùng quái dị này chỉ thoáng hiện lên rồi tức thì biến mất, nhanh như thể không hề phát sinh chuyện gì, song vẫn như một khối đá lớn điên cuồng ném vào tâm tình đang tĩnh lặng, yên bình tựa mặt hồ phẳng lặng như gương không chút gợn sóng của chàng, khiến bọt nước bắn tung lên trời cùng những gợn sóng dập dềnh không ngừng trào dâng.

Chàng cảm ứng rõ sát cơ của Tôn Ân đối với chàng.

Yến Phi hoàn toàn không biết Tôn Ân đang ở tại phương nào xứ nào, thứ liên hệ huyền diệu mơ hồ và xa cách càng không thể minh bạch được Tôn Ân làm thế nào mà làm được như vậy, song vẫn có thể khẳng định chắc chắn, Tôn Ân sớm đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất lại tiến thêm một tầng trong đạo pháp võ công.

Yến Phi trong lòng kêu khổ, biết rõ bản thân lại rơi vào thế hạ phong.

Chàng hiện tại toàn tâm toàn ý vào việc phản công Biên Hoang Tập, cùng phối hợp với Thác Bạt Khuê tiến hành đại kế cứu Kỷ Thiên Thiên, thực sự không muốn phân tâm vì sự việc nào khác, đặc biệt là với hạng đối thủ đáng sợ như Tôn Ân.

Lần giao thủ trước, võ công Tôn Ân đã không dưới Trúc Pháp Khánh, nếu lão lại có đột phá, cơ hội Yến Phi có thể thắng lão đã ít lại càng ít hơn. Vấn đề lớn nhất là chàng vẫn không thể đạt tới cảnh giới giữ cho lòng tĩnh lặng không chút vướng bận, mà hiện giờ so với bất kỳ thời điểm nào trước đó, lại càng gấp gáp muốn đưa chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên giải phóng khỏi ma chưởng của Mộ Dung Thùy.

Nhưng chàng biết rõ cuộc chiến với Tôn Ân muốn tránh cũng không thể tránh được, đã thế chàng còn lâm vào tình thế tồi tệ hoàn toàn bị động.

Chàng tịnh không phải sợ Tôn Ân, chỉ cảm thấy Tôn Ân chọn thời điểm nguy hiểm này để đối phó chàng, đã biểu thị Tôn Ân nắm rõ chàng không cách nào bù đắp nổi nhược điểm và sơ hở, nếu chàng không qua được cửa ải của Tôn Ân, tất cả nỗ lực trong quá khứ đành phó mặc cho dòng nước cuốn trôi, mạng chàng đương nhiên ô hô ai tai, chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên thì vĩnh viễn nằm trong tay Mộ Dung Thùy, hoang nhân mất đi Biên Hoang Tập, Lưu Dụ không thể thành thống soái của Bắc Phủ Binh, còn Thác Bạt Khuê thì vong quốc diệt tộc.

Trừ phi chàng có thể đánh bại Tôn Ân, bằng không tình hình sẽ phát triển theo hướng xấu nhất.

Không ai có thể giúp được chút gì trong việc này, tất cả chỉ có thể trông chờ vào bản thân, xem xem Điệp Luyến Hoa liệu có thể bảo vệ được chủ nó hay không.

Vệ binh gác cổng chính chủ đường báo lên tên của Lưu Dụ, giọng Lưu Lao Chi truyền ra : "Vào đi!"

Lưu Dụ cất bước vào phòng, thấy Lưu Lao Chi đang ngồi ngẩn người tại một góc, bên cạnh đặt bừa một phong mật hàm đã mở niêm phong, tịnh không hề nhìn về phía Lưu Dụ, chỉ hờ hững nói: "Ngồi đi!"

Nhất thời Lưu Dụ không biết được nên ngồi chỗ nào, đành cung kính đến trước mặt Lưu Lao Chi, thi lễ vấn an.

Lưu Lao Chi vẻ mặt vừa mệt mỏi lại vừa có vẻ trầm tư suy nghĩ, chỉ vào chiếc thái sư cách bàn nhỏ cạnh mình nói: "Ngồi ! Ta có vài việc muốn hỏi ngươi."

Lưu Dụ được sủng ái mà lo sợ ngồi xuống cạnh hắn.

Lưu Lao Chi rốt cục cũng nhìn về phía gã, nói: "Ngươi có phải từ Kiến Khang về không?"

Lưu Dụ gật đầu xác nhận, đột nhiên gã đã hiểu bức mật hàm trên ghế đến từ Tư Mã Đạo Tử, trong thư tín có đề cập đến bản thân gã.

Lưu Lao Chi lòng đầy cảm xúc thở dài, trầm giọng nói: "Hoàng thượng đã băng hà. Ta nên làm thế nào đây?"

Câu sau y rõ ràng không phải cầu Lưu Dụ chỉ dạy, chỉ là câu nói đó đang vướng

mắc trong tâm bất giác thuận miệng nói ra, biểu thị y đang quyết định một nước cờ khó đi.

Lưu Dụ đương nhiên hiểu rõ tâm sự của y.

Lưu Lao Chi lúc này chính vì lựa chọn đứng về phe nào mà phiền não. Trước đây Vương Cung có Tư Mã Diệu đứng đằng sau toàn lực ủng hộ, Lưu Lao Chi theo phe Vương Cung cũng là thuận lý thành chương, chỉ cần thu thập Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo, y có thể thu được đền ơn từ Tư Mã Diệu, danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí đại thống lĩnh Bắc Phủ Binh, nói không chừng còn có thể làm thứ sử Dương Châu. Thành người có quyền thế nhất tại phương Nam ngoài Hoàn Huyền.

Hiện tại Tư Mã Diệu đã chết, Lưu Lao Chi nếu còn ở lại bên phe Vương Cung, chí ít trên danh nghĩa cũng phải vất vả khốn đốn đối phó với Tư Mã hoàng triều, còn có Hoàn Huyền can thiệp vào, sơ xuất sẽ dẫn đến cục diện thay đổi cả triều đại. Nếu để Hoàn Huyền ngồi lên được đế vị, thì Lưu Lao Chi khẳng định chết không có chỗ chôn, còn bị tan nhà diệt tộc. Chỗ khó xử của Lưu Lao Chi cũng có thể nhìn ra được.

Vào lúc này và trong loại tâm tình như vậy Lưu Lao Chi vẫn chịu tiếp kiến Lưu Dụ, đủ thấy Lưu Lao Chi từ phong mật hàm biết được mối quan hệ căng thẳng giữa Tư Mã Đạo Tử và Lưu Dụ đã dịu bớt, nên muốn từ miệng Lưu Dụ biết được vài chuyện có quan hệ tới chân tướng cái chết đột ngột của Tư Mã Diệu, cũng như những vấn đề liên quan đến Tư Mã Đạo Tử, giúp y có thể đưa ra quyết định.

Lưu Dụ thức thời vẫn giữ im lặng.

Quả nhiên sau khi Lưu Lao Chi trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên gạn hỏi: "Yến Phi có thực đã giết chết Trúc Pháp Khánh?"

Lưu Dụ gật đầu đáp: "Đúng là như vậy!"

Lưu Lao Chi liếc nhìn gã một cái, ánh mắt chuyển dần lên xà nhà, từ từ nói: "Hoàng thượng băng hà như thế nào?"

Lưu Dụ thận trọng đáp nghiêm túc : "Nghe nói giết hoàng thượng chính là Trương quý phi được ngài sủng ái nhất, mà Trương phi lại là người có quan hệ với Hoàn Huyền, do đó hắn đã phái Hác Trường Hanh tới Kiến Khang đưa ả trốn chạy, bất quá việc sắp thành lại hỏng, ả ta cuối cùng bị Sở Vô Hạ Di Lặc giáo giết người diệt khẩu, bằng không Hoàn Huyền có thể mượn lời ả, giá họa cho Tư Mã Đạo Tử."

Gã không dám nói ra thân phận thật sự của Man Diệu, sợ khó giải thích với Lưu Lao Chi, bản thân làm thế nào lại tường tận ngọn nguồn mọi việc đến vậy.

Lưu Lao Chi rúng động nhìn về phía gã, hai mắt ánh lên thần sắc phức tạp, nói: "Ngươi có vẻ hiểu rõ ngọn ngành tình hình."

Lưu Dụ cười khổ: "Toàn nhờ tham quân đại nhân tài bồi, thuộc hạ chỉ biết làm tròn bổn phận một thám tử."

Lưu Lao Chi hờ hững nói: "Ngươi quay lại Quảng Lăng, có nghĩ rằng ta sẽ xuất thủ trợ giúp bọn ngươi quang phục Biên Hoang Tập không?"

Lưu Dụ gật đầu đáp: "Di Lặc giáo vì cái chết của Trúc Pháp Khánh đã hoàn toàn tan rã, tình thế Biên Hoang Tập chuyển thành có lợi với chúng ta, chỉ cần đại nhân chịu gật đầu ưng thuận, cho thủy sư Hoài Hà phong tỏa tạm thời khúc sông Hoài Thủy phía đông Thọ Dương, chúng ta nắm chắc đánh thắng trận này."

Lưu Lao Chi hỏi: "Về phương diện lương thực cùng vũ khí thì sao?"

Lưu Dụ trong lòng thầm nghĩ chả lẽ thực sự thuận lợi như vậy sao? Có thể Tư Mã Đạo Tử trong mật hàm đề cập chịu giúp đỡ bọn họ thu phục Biên Hoang Tập ư! Lại cảm thấy có điều gì đó không thỏa đáng, nếu Lưu Lao Chi chịu nghe lời Tư Mã Đạo Tử như thế, há chẳng phải đại biểu y quyết định quay đầu theo phe Tư Mã Đạo Tử hay sao? Thế thì cha già Vương Cung của người trong tim gã chẳng phải lâm vào hiểm cảnh bại vong ư?"

Đáp lời: "Thuộc hạ sẽ tìm Khổng lão đại nghĩ biện pháp."

Lưu Lao Chi trầm mặc trong giây lát, rồi trầm giọng nói: "Giờ ta sẽ nói đôi lời, ngươi phải cẩn thận lắng nghe cho kỹ, và phải chấp hành cho đúng, bằng không ta sẽ coi ngươi như phản đồ của Bắc Phủ Binh."

Lưu Dụ tựa như từ trên mây rớt thẳng xuống đất, xương cốt trong mình lạnh ngắt, nói: "Đại nhân xin ra chỉ thị."

Lưu Lao Chi hai mắt lộ tinh quang, lạnh lùng nói: "Ta muốn ngươi lập tức rút lui khỏi toàn bộ hành động của hoang nhân, từ giờ khắc này trở đi, không cho phép ngươi tiếp xúc với bất kỳ người ngoài bao gồm cả Khổng lão đại, hiểu rõ chưa? Đến khi có công tác thích hợp với ngươi, tự ta sẽ tìm ngươi."

Lưu Dụ chấn động nói thất thanh: "Sao lại như thế được?"

Lưu Lao Chi quát lớn: "Đây là quân lệnh!"

Lưu Dụ bực tức thở gấp nhìn thẳng vào Lưu Lao Chi, sau mới dần dần bình tĩnh, nói chầm chầm từng chữ từng chữ: "Đại nhân quyết định hợp tác với Hoàn Huyền, đối phó Tư Mã Đạo Tử phải không?"

Mặt Lưu Lao Chi lộ sắc giận, cười nhạt : "Tiểu Dụ ngươi không cảm thấy ngươi ngày càng láo xược ư? Việc của ta sao đến lượt ngươi xen vào?"

Lưu Dụ tuy trong lòng tràn đầy căm phẫn khó áp chế được, nhưng hiểu rằng không nên có va chạm với Lưu Lao Chi, cúi đầu nói: "Đại nhân liệu có thể cho phép thuộc hạ nói ra mấy lời từ tận đáy lòng hay không, đây không phải thuộc hạ nói cho bản thân, mà là suy nghĩ cho đại nhân và Bắc Phủ Binh"

Lưu Lao Chi sắc mặt hòa hoãn đôi chút, hiển nhiên cũng hy vọng có người vì y mà xem xét cặn kẽ sự việc này: "Nói đi!"

Lưu Dụ nghiêm mặt nói: "Bất luận hợp tác với một phe nào trong đám Hoàn Huyền hay Tư Mã Đạo Tử, đều là khuyên hổ lột da. Hiện tại Bắc Phủ Binh hay nhất là giữ vững trung lập, bàng quan ngồi xem biến chuyển. Mặt khác phải đả thông lại thông mạch nối Biên Hoang Tập, khiến cho Bắc Phủ Binh duy trì được tình thế có lợi tự cung tự cấp, đủ sức ứng phó với bất kỳ đột biến tại phương Nam."

Lưu Lao Chi mỉm cười nói như thể chưa có chuyện gì xảy ra: "Nói đến cùng, ngươi vẫn muốn ta trợ giúp ngươi và huynh đệ hoang nhân của ngươi, đúng không?"

Lưu Dụ suýt chút muốn vỗ bàn chửi lớn, rồi giũ áo bỏ đi, đương nhiên cũng biết thật sự làm như vậy, tuyệt không có cơ hội còn sống rời khỏi phủ tham quân. Chỉ có thể lấy lợi mà lay động, bèn nói: "Bất luận tình thế có biến hóa như thế nào, chỉ cần Biên Hoang Tập còn nằm trên tay chúng ta, thì Bắc Phủ Binh chúng ta có đủ vốn liếng ứng phó với bất kỳ sự tình nào. Thỉnh tham quân đại nhân suy nghĩ kỹ lưỡng."

Lưu Lao Chi thở dài, nói: "Ta thực chưa hề suy nghĩ kỹ việc này, À! Chúng ta hiện tại thân mình còn lo chưa xong, làm sao có khả năng xử lý việc xa tận Biên Hoang Tập?"

Lưu Dụ biết y đã động lòng, gấp rút nói: "Nếu như thuộc hạ không động đến một binh một tốt của đại nhân, cũng không phiền tới Khổng lão đại, chỉ dựa vào lực lượng hoang nhân, đoạt lại Biên Hoang Tập giao tới tay đại nhân thì như thế nào?"

Lưu Lao Chi ngạc nhiên nói: "Ngươi thực sự nắm chắc ư?"

Lưu Dụ ngầm lau mồ hôi lạnh, đứng thẳng người rồi quỳ một chân xuống nói: "Nguyện lãnh quân lệnh trạng!"

Lưu Lao Chi nói: "Ngươi đối với bản thân có đủ mười phần tự tin ?"

Lưu Dụ ngạc nhiên nhìn về phía Lưu Lao Chi, bắt gặp thần sắc khinh miệt trong mắt y, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không thỏa đáng, song nhất thời lại không cách nào nghĩ ra được nguyên nhân.

Lưu Lao Chi cười âm trầm nói: "Giỏi lắm! Nếu ta không cho ngươi một cơ hội làm thử, khẳng định ngươi không tâm phục."

Chút điểm tôn kính cuối cùng còn sót lại của Lưu Dụ đối với Lưu Lao Chi rốt cục hoàn toàn tan biến, đổi lại là lửa giận suýt chút không kiềm chế nổi, càng hiểu rõ đã trúng gian kế của y. Lưu Lao Chi cố ý nói cắt đứt mọi quan hệ trong vấn đề Biên Hoang Tập, chính là nhìn thấu được gã không thể vứt bỏ Biên Hoang Tập, từ đó tạo ra tình huống trước mắt, khiến gã không thể không tiếp nhận bất kỳ điều kiện hà khắc của y.

Lưu Dụ chầm chậm đứng dậy, thầm nghĩ sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải quỳ gối trước ta, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nói: "Thỉnh đại nhân cho chỉ thị!"

Lưu Lao Chi nói: "Ngươi phải dựa vào lực lượng của mình thu phục Biên Hoang Tập, không được đem Bắc Phủ Binh vào chuyện này. Từ giờ trở đi, ngươi tạm thời thoát ly Bắc Phủ Binh, đợi đến khi thu phục được Biên Hoang Tập mới có thể quay lại đơn vị cũ. Ngươi chịu ký vào quân lệnh trạng như thế không?"

Lưu Dụ triệt để minh bạch, Lưu Lao Chi muốn gã tự lưu đày bản thân, ly khai Bắc Phủ Binh, bởi vì Lưu Lao Chi cho rằng không có sự giúp đỡ của Bắc Phủ Binh, gã tuyệt không có khả năng quang phục Biên Hoang Tập.

Đối với Lưu Lao Chi gã đã hoàn toàn hết hy vọng, gật đầu nói: "Mọi việc chiếu theo đại nhân phân phó vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.